Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 10

2025-02-14 03:00:21

“Bị ta giẫm trúng rồi, không được nhúc nhích.”Quả nhiên hắn đứng yên bất động.Ta cười khẽ, rồi bước đi.Nhưng hắn vẫn không đuổi theo. Ta ngoái đầu nhìn lại.Hắn cũng đang nhìn ta, khóe môi hơi nhếch lên:“Điện hạ, người vẫn chưa thả bóng của ta.”Ngốc quá đi!Ta bật cười, cười đến run cả vai.Hắn cũng cười theo.Khoảnh khắc ấy, ta đột nhiên thông suốt.Ta không muốn để Triệu Đoan Hoa được như ý.Nàng ta đã quá đắc ý rồi, đã đến lúc nên có chút u sầu.Không thể chỉ có một mình ta đau lòng.Ngày hôm sau, ta dậy thật sớm, đến Vạn An Tự lấy một phần cơm chay, rồi thúc ngựa chạy thẳng về hoàng cung, kịp giờ dâng bữa trưa.Nhưng khi đến nơi, ta bị thị vệ chặn lại.Ta hiểu rồi.Đây là ý chỉ của mẫu hậu.Ta không vào được tẩm cung, liền đứng chờ trước cửa điện Kim Loan, nơi các đại thần ra vào triều đình.Từ sáng sớm đến tối mịt.Ngày nào cũng vậy.Mỗi sáng, ta đến Vạn An Tự lấy cơm chay.Mỗi trưa, ta xuất hiện trước cửa điện Kim Loan.Cuối cùng, đến ngày thứ ba, ta gặp được phụ hoàng.Người nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, sau đó khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần mỏi mệt:“Ngươi lại có chuyện gì?”Ta há miệng, muốn nói vài lời nịnh nọt.Ta muốn nói rằng, ta đã nhìn thấy biết bao người dưới chân núi Vạn An Tự, từng bước quỳ lạy để cầu xin Phật Tổ bảo hộ.Ta muốn nói rằng, ta may mắn hơn họ, bởi ta không chỉ có thể cầu xin Phật Tổ, mà còn có thể cầu xin phụ hoàng bảo hộ.Ta còn muốn nói rằng, khoảng thời gian này, ta chẳng hề vui vẻ chút nào.Dường như có một lỗ hổng trong tim ta, lỗ hổng ấy ngày càng lớn, ngày càng mục nát.Nhưng ta không thể nói ra bất cứ điều gì.Nước mắt lặng lẽ dâng lên trong hốc mắt.Ta cúi đầu quỳ xuống, giọng nói nghèn nghẹn:“Con chỉ mong phụ hoàng thiên vị con nhiều hơn một chút. Con chỉ còn lại mỗi phụ hoàng mà thôi.”Trán ta chạm vào nền đất lạnh lẽo, trong lòng thấp thỏm không yên, lo rằng phụ hoàng sẽ tức giận.Thế nhưng, người chỉ trầm mặc.Rất lâu sau, mới chậm rãi đáp: “Trẫm biết rồi.”Khi rời khỏi hoàng cung, ta không biết mình có thành công hay không.Ta ngoảnh đầu nhìn về phía cung điện lộng lẫy với mái ngói dát vàng, chợt cảm nhận được sự hùng vĩ cao ngất, cũng như sự vô tình không thể lay chuyển của nơi này.Thời gian dần trôi qua.Thánh chỉ phong Triệu Đoan Hoa làm Công chúa cuối cùng vẫn chưa được ban xuống.Lòng ta dần dần thả lỏng, trong đầu mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ—Phải chăng, ta thực sự được thiên vị?Nhưng lúc này, phụ hoàng lại bị những chuyện khác chiếm hết tâm tư.Năm nay mưa nhiều, miền Nam lũ lụt, miền Bắc đúng mùa thu hoạch lúa mạch lại đổ mưa dầm dề.Trong lòng ta tràn ngập nỗi âu lo, vì vậy cũng giảm bớt việc ra ngoài.Thế nhưng, mỗi ngày trên bàn ta đều sẽ xuất hiện một nhành hoa.Là Tạ Vô Dạng hái về.Lục Ngạc vui vẻ cắm hoa vào bình, cười nói:“Xem ra hắn cũng có lương tâm, còn nhớ Công chúa là người đã nhặt hắn về.”Nhưng rồi có một ngày, hắn không mang hoa về nữa.Thay vào đó, hắn mang một thân đầy thương tích, còn muốn lén lút giấu giếm ta.Nhưng làm sao ta không biết được? Chỉ cần đoán thôi, ta cũng biết đã có chuyện xảy ra.Ta hỏi hắn:“Ai đánh ngươi?”Hắn cắn chặt môi, không nói.Ta lạnh lùng ra lệnh:“Nói!”Hắn lắc đầu, chỉ đơn giản đáp:“Ngày sau ta sẽ đánh lại.”Dường như hắn đã thông minh hơn. Không còn là kẻ khờ khạo, ai nói gì cũng tin như trước nữa.Ta giận dữ bỏ đi.Hắn không nói, nhưng ta vẫn có thể tra ra.Người ra tay chính là Thái tử.Chỉ bởi có kẻ nói rằng Tạ Vô Dạng và Thái tử có khuôn mặt nhìn nghiêng rất giống nhau.Lúc đó, Thái tử vẫn giữ phong thái bậc quân vương tương lai, chỉ cười nhạt bỏ qua.Nhưng sau lưng, hắn phái người chặn đường Tạ Vô Dạng khi hắn đang hái hoa vào buổi sớm, rồi ra tay đánh đập hắn tàn nhẫn.Nếu không phải Tạ Vô Dạng liều mạng trốn thoát, e rằng hắn đã bỏ mạng ở nơi đó rồi.Biết kẻ ra tay là Thái tử, ta trái lại càng bình tĩnh hơn.Đánh rắn phải đánh bảy tấc*.(*)Câu "Đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc" có nghĩa là khi hành động, phải đánh trúng điểm yếu hoặc điểm chí mạng của đối phương để đạt hiệu quả tối đa. Trong thực tế, bảy tấc (khoảng 17-18cm) tính từ đầu rắn là nơi chứa tim của nó. Nếu muốn giec rắn nhanh chóng, phải đánh trúng vị trí này.Muốn báo thù, phải khiến hắn đau.Vậy nên, ngay lúc Thái tử sắp mang theo tiền cứu tế xuống phía Nam để tranh thủ lấy lòng dân, trên người hắn lại bất ngờ nổi đầy mẩn đỏ, không thể ra gió, chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng bệnh.Chuyện này liền rơi vào tay Nhị hoàng tử Lý Thừa Niên—con trai của Vạn Quý phi. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0