Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 14

2025-02-13 10:32:50

Khi thấy cung nữ kia giả vờ không nghe thấy, định rời đi, ta nhanh chóng giữ chặt vai nàng ta, dốc cả chén trà vào miệng nàng.Mẫu hậu nổi giận:“Nam Bình, con còn ra thể thống gì nữa!”Thể thống?Trước kia, chính vì ta quá giữ thể thống, mới bị người ta chèn ép đến nước này.“Mẫu hậu, người gấp gáp làm gì? Người sợ nàng ta uống trà rồi sẽ có phản ứng gì sao?”“Hoang đường! Bây giờ con đã trở thành bộ dạng gì thế này?”“Mẫu hậu, con là bộ dạng gì?”Ta nhìn bà, trong lòng tràn ngập chua xót.Giờ ta giống một kẻ điên, một kẻ bị ruồng bỏ, duy chỉ không còn là Nam Bình năm xưa, kiêu hãnh và tự tin.Mẫu hậu thoáng sững sờ, nhưng chỉ một khắc sau, giữa hàng chân mày đã hiện rõ sự chán ghét.Cùng lúc đó, cung nữ kia run rẩy dữ dội, ánh mắt dần trở nên mơ màng, đờ đẫn, khuôn mặt đỏ bừng, vừa túm chặt lấy y phục của chính mình, vừa giằng co giữa liêm sỉ và dục vọng.Toàn thể kinh hãi.Có người hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra.Mà chén trà đó vốn dĩ là đưa cho ta.Cung nữ kia lập tức bị lôi xuống.Trước nay ta chưa từng cảm thấy mình bình tĩnh đến vậy, hiện giờ ta chỉ lẳng lặng chờ xem mẫu hậu sẽ giải thích ra sao. Mẫu hậu mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặt, lạnh giọng:“Bản cung sẽ điều tra chuyện này, kẻ nào dám làm ra hành vi bẩn thỉu này trong cung, bản cung tuyệt đối không dung tha!”Ta khẽ cười nhạt, lập tức hất tung bàn tiệc, xoay người bỏ đi.Mẫu hậu giận dữ quát:“Lý Nam Bình!”Ta không quay đầu lại.Ta không tin bà.Ta không thể trông cậy vào mẫu hậu.Nếu bà không thể cho ta công bằng, thì ta sẽ tự mình đòi lại.Vậy nên, trong buổi tiệc Cẩm Văn Hội, nơi Thái tử mở yến tiệc chiêu đãi vô số văn nhân tài tử, hắn uống đến say mèm, bước đi loạng choạng, cuối cùng được người dìu vào phòng thay y phục.Đúng lúc này, ta—trong bộ nam trang—từ trong tay áo rút ra một xâu pháo, châm lửa rồi ném xuống đất.Tiếng pháo nổ đùng đoàng khiến mọi người hoảng hốt, kẻ thì chạy tán loạn, kẻ thì hốt hoảng xông vào phòng Thái tử để hộ giá.La Thần là người lao vào đầu tiên.Ngay khi hắn xông vào, bên trong vang lên những âm thanh giằng co của nam nữ—“Thái tử ca ca, không… đừng…”“Đoan Hoa, ngoan nào…” Ngày hôm ấy, cả kinh thành đều biết— Trong phòng Thái tử có một nữ nhân.Nữ nhân đó chính là biểu muội của hắn—Triệu Đoan Hoa.Hai người giằng co trong phòng, suýt chút nữa thì làm ra chuyện bại hoại luân thường.La Thần gầm lên một tiếng như con thú bị cắm sừng, lập tức lao tới kéo hai người ra, nhanh chóng dùng áo ngoài bọc lấy Triệu Đoan Hoa, ánh mắt nhìn Thái tử tràn đầy thù hận.Ta đứng trong bóng tối quan sát, khóe môi cong lên đầy giễu cợt.Sau đó, ta rời đi, thẳng tiến vào cung, quỳ xuống trước cửa tẩm cung của phụ hoàng.Chuyện này là ta làm.Rất dễ điều tra ra.Ta biết mình không thể tránh được, nên chủ động đến chịu phạt trước.Không lâu sau, Thái tử giận dữ lao đến.Vừa đi ngang qua ta, hắn liền đá mạnh vào người ta.“Hạ tiện! Ta biết ngay là ngươi! Tại sao ngươi hại ta?”Ta chộp lấy cổ chân hắn, khiến hắn mất thăng bằng ngã chổng vó, nhưng hắn vẫn hung hăng đá ta thêm mấy cú.Chúng ta lăn lộn, vật lộn như hồi nhỏ.Cuối cùng, đám cung nữ, thái giám xúm lại kéo hai người ra.Dù bị tách ra, chúng ta vẫn hằm hằm lao về phía đối phương, hận không thể xé xác nhau thành trăm mảnh.Hai huynh muội vốn dĩ tốt đẹp như vậy, vì sao lại trở thành thế này?Phụ hoàng nổi trận lôi đình, giận dữ chất vấn chúng ta.Ta cũng muốn biết, huynh muội vốn dĩ tốt đẹp như vậy, vì sao lại trở thành thế này?Hồi còn nhỏ, khi cung nữ lơ là với ta, chính Lý Thừa Trạch đã đứng ra thay ta trừng phạt họ, sau đó đổi toàn bộ cung nhân trong cung của ta.Hắn còn đích thân dạy ta cách quản lý thuộc hạ, bảo rằng người trên phải biết kết hợp cả ân lẫn uy.Còn ta, cũng từng vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà trăn trở.Khi hắn bị phụ hoàng trách phạt, ta thay hắn cầu xin.Khi hắn không trả lời được câu hỏi của Thái phó, ta giúp hắn nghĩ cách.Thậm chí, khi hắn bị trách mắng, ta còn tức giận ném đá vào đầu Thái phó.Vậy vì sao bây giờ lại thành thế này?Lý Thừa Trạch gầm lên:“Ta không có loại muội muội như ngươi!”Bốp!Phụ hoàng giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn.Hắn không oán trách phụ hoàng, chỉ nghiến răng nhìn chằm chằm vào ta, rất lâu sau mới hạ mắt xuống, trên mặt thoáng hiện nét hổ thẹn.“Phụ hoàng, nhi thần sai rồi. Nhi thần đáng lẽ phải yêu thương và dạy bảo đệ muội, dẫu bọn họ có sai, cũng nên kiên nhẫn hướng dẫn, không nên ra tay đánh đập.”Lời này, hoàn hảo không một kẽ hở.Hắn cúi đầu đầy cung kính, không hề thấy sắc mặt phụ hoàng đã tràn ngập thất vọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0