Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 17

2025-02-13 10:32:50

Ta vỗ tay một cái, hạ nhân lập tức mở bao tải.Bên trong, Lý Thừa Ân ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy hoảng loạn.Phụ hoàng nhìn ta, rồi nhìn Lý Thừa Ân đang run rẩy quỳ trên mặt đất, sắc mặt chợt trầm xuống.“Ngươi thật sự mưu sát hoàng tỷ của ngươi?”“Con… con… con chỉ muốn dạy dỗ nàng một chút thôi…”Rầm!Thước ngọc đập mạnh xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.Lý Thừa Ân lập tức ngậm chặt miệng, toàn thân run lên bần bật.Phụ hoàng thở dài một hơi, thần sắc rối bời.Có lẽ ngay cả người cũng không thể tự lừa dối bản thân rằng các Hoàng tử, Công chúa của người đã không thể hòa thuận được nữa.Người chỉ khoát tay, ra hiệu cho ta lui xuống.Chẳng bao lâu sau, ta nhận được thánh chỉ tứ hôn cho ta và Tạ Vô Dạng.Còn bên trong tẩm cung, tiếng gào khóc thảm thiết của Lý Thừa Ân vọng ra:“Phụ hoàng! Con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi! Con không dám nữa! Xin người tha cho con!”Ra khỏi cung, ta chạm mặt mẫu hậu đang vội vã đi đến.Bà giơ tay tát ta một cái.Nước mắt nóng hổi rơi xuống.Ta đột nhiên rất muốn trả thù bà.“Hoàng hậu nương nương, người có biết tại sao ta có thể bắt được Lý Thừa Ân không?”“Ta hiểu rõ tính cách của hắn, chỉ cần được giải trừ cấm túc, nhất định hắn sẽ tìm cách trả đũa ta. Người ta vẫn nói, ‘chỉ có kẻ trộm trăm ngày, không ai canh trộm được trăm ngày’, vậy nên ta cố ý ra khỏi thành mỗi ngày, chỉ để thả câu chờ cá cắn mồi. Không ngờ hắn lại ngu xuẩn đến vậy, thật sự mắc câu rồi. Giờ phải làm sao đây, Hoàng hậu nương nương? Hắn chẳng hề thông minh giống người, dù chỉ một phần cũng không có.” Mẫu hậu nghiến răng, giọng bà run lên vì tức giận:“Dù nó có bất tài vô dụng, nó cũng là đệ đệ ruột của ngươi! Ngươi dám nhẫn tâm như vậy sao?”Ta cười lạnh:“Hắn tự nói rằng mình chỉ có một tỷ tỷ duy nhất, chính là Triệu Đoan Hoa. Người có thời gian thì nên dạy dỗ hắn thêm đi. Đừng có vừa nghe gió đã tưởng là mưa, đừng vội vàng trở thành con cờ trong tay kẻ khác. Lần này hắn may mắn gặp phải ta, nhưng lần sau, chưa chắc đã có ai nương tay với hắn nữa đâu.”Ta giơ tay lên, làm động tác cứa ngang cổ, rồi xoay người rời đi.Đi được thật xa, ta cuối cùng cũng mất hết sức lực, suýt nữa thì ngã xuống.Tạ Vô Dạng vững vàng đỡ lấy ta.Cằm hắn nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu ta.“Điện hạ, người muốn khóc thì cứ khóc đi.”Nước mắt trào ra, thấm ướt cả y phục hắn.Hình như ta đã thắng. Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng nói với ta rằng, ta thua thê thảm.Tình thân giữa ta và phụ mẫu, huynh đệ… từ nay về sau, có lẽ đã hoàn toàn cắt đứt.Lý Thừa Ân vừa được thả ra chân trước, chân sau lại bị cấm túc.Mà hôn sự của ta và Tạ Vô Dạng cũng đã được định.Lễ bộ chuẩn bị một cách qua loa, mà ta cũng chẳng mấy để tâm.Bởi vì—ta đã cưới được người ta muốn cưới.Một người không có cửu tộc, không sợ chec, lại một lòng yêu ta.Khoảnh khắc đó, ta thực sự cảm tạ ông trời đã ưu ái, đã thực sự gửi đến cho ta một người như vậy.Mà Tạ Vô Dạng thì không để ý những chuyện này.Ngày ngày, hắn chỉ dẫn ta rong ruổi khắp trong thành, ngoài thành.Nhờ vậy, ta mới nhận ra rằng: Hóa ra cảnh sắc cuối thu lại như thế này—Muôn dặm giang sơn là một màu vàng rực rỡ.Giữa sự héo tàn, lại có những trái chín trĩu nặng, đỏ rực, vàng óng.Nhưng những hoa quả ấy, lại chẳng dễ dàng tìm được nơi tiêu thụ.Khi trời muộn hơn một chút, ánh sáng yếu ớt, nước trong như gương, mà những cơn mưa đêm thì khiến lòng người sầu muộn.Kinh thành có nhiều căn nhà nguy hiểm có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.Lúc đầu đông, tầng mây dày nặng, tuyết đầu mùa rơi xuống như bụi trắng.Nhìn vào áo quần dày mỏng của từng người, có thể thấy gia cảnh mỗi nhà khác nhau đến thế nào.Càng nhìn nhiều, ta càng hiểu rằng—muốn trị quốc, cần làm biết bao nhiêu việc.Những điều này, trước đây khi còn bị giam cầm trong cung, ta chưa từng nghĩ đến.Bởi vì trong mắt ta chỉ có xa hoa phú quý, gấm vóc bạc vàng, nên không nhìn thấy những góc khuất của kinh thành, nơi ẩn chứa bao gian nan của dân sinh.Ta bắt đầu thử giảm bớt chi tiêu của phủ Công chúa, dùng số bạc tiết kiệm được để làm vài việc thực tế.Còn bản danh sách hôn lễ do Lễ bộ trình lên, ta cố gắng quy đổi thành bạc nhiều nhất có thể.Có người nói ta quá thực dụng, quá coi trọng tiền bạc.Nhưng trong lòng ta chưa từng cảm thấy bình an như vậy.Ta có thể làm, cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.Đại hôn của ta cuối cùng cũng đến.So với những Công chúa trước đây khi xuất giá, hôn lễ của ta có thể xem là đơn sơ đạm bạc.Nhưng người đến chúc mừng lại nhiều vô kể—Những đứa trẻ đầy phúc khí, các người già neo đơn, những người bệnh tật…Hơn một ngàn người, ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0