Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 3

2025-02-14 03:00:21

Chiều hôm sau, ta mới gặp được Triệu Đoan Hoa, nàng vẫn còn ngái ngủ.Nàng nhìn ta, khẽ mỉm cười, giọng nói mềm mại như nước:“Tối qua, muội cùng Thái tử ca ca, Thừa Ân đệ đệ và La đại ca chơi đến tận khuya, làm phiền tỷ nghỉ ngơi, là lỗi của muội.”“Hôm qua, La đại ca đã tặng muội một ‘trì tinh hà’, đẹp vô cùng.”“À phải, cây trâm tỷ đang cài trên đầu cũng thật đẹp.”“Muội và La đại ca đã chọn rất lâu, cuối cùng mới tìm được một cây ngọc bích xanh suốt từ đầu đến cuối, quả nhiên rất hợp với tỷ.” Nói xong, nàng cúi người hành lễ, rồi thong dong rời đi.Ta rút cây trâm khỏi búi tóc, lần đầu tiên trong đời, lòng ta trào dâng một cơn hận thù!Ta muốn ném trâm xuống đất.Nhưng rồi ta lại nghĩ, ta không nên tin vào lời nàng nói, ta phải đích thân hỏi La Thần.Ta chờ ở La phủ thật lâu, cuối cùng cũng đợi được hắn.Hắn khoác trên người bộ cẩm y quý giá, vẻ ngoài vẫn tuấn tú như trước, nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn lóe lên một tia chột dạ.Ta hỏi về cây trâm.Hắn do dự giây lát, rồi gật đầu:“Ta không biết chọn gì nên mới nhờ Đoan Hoa muội muội giúp.”“Vậy lễ vật huynh tặng nàng ta là gì?”Hắn mím chặt môi, không đáp.Bởi vì hắn biết—Cái gọi là “trì tinh hà” kia, vốn dĩ là món quà hắn từng hứa sẽ tặng ta.Hắn đã cất công tìm kiếm những viên thủy tinh quý hiếm để khiến ánh sáng có thể phản chiếu xuống hồ nước.Ta giả vờ như không biết, nhưng sau lưng lại âm thầm giúp hắn thu thập những mảnh tinh thạch ấy.Suốt một năm trời, cuối cùng hắn cũng biến cả sơn động thành một bầu trời sao lấp lánh.Chỉ cần thắp lên một ngọn nến, ánh sáng từ những tinh thể trong động sẽ chiếu xuống mặt hồ, từ hồ nước phản chiếu lên vòm động, tạo thành một khoảng trời đầy sao.Một hồ tinh quang, rực rỡ huyền ảo như một giấc mộng.Ta đã chờ suốt mười sáu năm, vẫn luôn chờ đợi ngày hắn tặng ta món quà ấy.Năm mười sáu tuổi, ta không đợi được.Ta nghĩ, chắc hắn muốn giữ lại cho một dịp đặc biệt hơn.Ai ngờ, sau bao tháng ngày chờ mong, thứ ta nhận được lại là một cây trâm ngọc, còn “trì tinh hà” kia lại trở thành sính lễ hắn dâng cho Triệu Đoan Hoa.Màu xanh biếc của cây trâm trên tay ta, sao mà trào phúng đến vậy!Ta quăng mạnh cây trâm xuống đất, ngọc vỡ thành từng mảnh nhỏ, một mảnh sắc nhọn cắt qua mu bàn tay hắn, khiến m.á.u rỉ ra từng giọt.Ta giật mình, còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, hắn đã nổi giận: “Nam Bình, đúng là ta đã tặng trì tinh hà cho Đoan Hoa.”“Nhưng muội đã có quá nhiều thứ, còn nàng ấy chẳng có gì cả.”“Muội có thể đừng hẹp hòi, đừng tính toán như vậy được không?”Hẹp hòi?Nếu ta thật sự hẹp hòi, ngay từ đầu đã không xem nàng ta như muội muội mà đối đãi chân tình.Nhưng Triệu Đoan Hoa— nàng không xứng đáng với sự bảo bọc của ta.Lòng ta nguội lạnh đến cực điểm, từng chữ từng lời đều rét buốt:“La Thần, những gì ta có, là ta sinh ra đã có, không cướp đoạt của ai, vì sao phải chia cho người khác?”“Nếu huynh thương tiếc nàng ta, vậy hãy lấy đồ của chính mình mà cho nàng ta.”“Đừng lấy đồ của ta rồi đem dâng cho kẻ khác.”La Thần khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy chế giễu:“Trì tinh hà vốn là của ta, ta tặng ai thì liên quan gì đến muội?”“Hay là muội nghĩ ta đã là người trong lòng muội, nên muốn gì cũng có thể chi phối?”Lời hắn như một mũi d.a.o cắm thẳng vào tim ta.Môi ta run rẩy, muốn phản bác nhưng lại chẳng thốt nổi thành lời.Cuối cùng, ta chỉ có thể xoay người rời đi.Từ trước đến nay, ta và La Thần chưa bao giờ nói với nhau những lời nặng nề như vậy.Nhưng vì Triệu Đoan Hoa, ta và hắn đã nói ra những điều không thể vãn hồi.Đêm đó, ta tức giận đến mức không tài nào ngủ được.Trong mộng, ta diễn tập vô số lần, thử nghĩ xem làm cách nào mới có thể cãi thắng một cách đường hoàng, hợp tình hợp lý.Đáng tiếc, sau này, ta không còn cơ hội thực hiện nữa.Mười sáu tuổi, ta vốn nên cùng La Thần bàn bạc chuyện hôn sự.Nhưng La phủ bặt vô âm tín, mẫu hậu cũng chẳng hề nhắc đến.Giữa ta và La Thần không còn bất kỳ liên hệ nào nữa, chúng ta trở thành những kẻ xa lạ.Ngược lại, La Thần và Triệu Đoan Hoa lại cùng nhau du ngoạn ban ngày, dạo phố ban đêm.Cấm cung đối với nàng ta mà nói, chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực.Ta từng hỏi mẫu hậu về chuyện cung cấm.Người còn chưa kịp đáp, Lý Thừa Ân đã lên tiếng trước:“Tỷ tỷ trước đây sống ở Phủ Châu, chưa từng có cơ hội dạo chơi kinh thành.”“Nay nàng muốn đi xem thử thì đã sao chứ?”“Nàng không may mắn như tỷ, vừa sinh ra đã ở nơi phồn hoa bậc nhất.”“Tỷ đã có quá nhiều thứ, vì sao cứ phải gây khó dễ cho nàng?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0