Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 32

2025-02-13 10:32:50

Ta đến mộ Tạ Vô Dạng đốt giấy tiền.Những tờ giấy tro lả tả bay trong gió, chần chừ mãi không chịu rơi xuống đất.Ta đứng lên, nhẹ giọng nói:“Chàng không chịu nhận, là vì mối thù này vẫn chưa được báo xong sao? Chàng yên tâm, sắp kết thúc rồi.”“Tất cả… sắp chấm dứt rồi.”Tại một trà lâu, ta gặp Nhị Hoàng tử Lý Thừa Niên.Hắn cười tươi rói, cúi người hành lễ với ta.“Đa tạ hoàng tỷ chỉ điểm, nếu không, e rằng đệ chưa chắc có thể toàn mạng trở về từ Phủ Châu.”Hắn đặt tay lên ngực, dường như vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại.Trước khi hắn khởi hành đến Phủ Châu, ta đã nhắc nhở rằng chuyến đi này tuyệt đối không yên ổn.Ta dặn hắn chia quân thành ba đường—một đường đi đường thủy, một đường đi đường bộ, còn hắn thì mang theo tùy tùng vi hành trong bí mật.Ban đầu, hắn cho rằng cải trang vi hành mới là nguy hiểm nhất.Nhưng sau khi suýt chec dưới tay thích khách, hắn mới hiểu ra—thứ thực sự nguy hiểm chính là bị người ta nhận diện được.Ngay lập tức, hắn tráo đổi quần áo với một gã tùy tùng, nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.Trên đường, hắn được các thương hội dưới trướng phủ Công chúa giúp đỡ, nhờ vậy mà an toàn đến được Phủ Châu.Những gian nan trên đường đi cũng không cần phải nói thêm.Nhưng kẻ ngốc này vừa đặt chân đến Phủ Châu liền mất cảnh giác, dễ dàng tin người, suýt chút nữa bị bán vào kỹ viện làm nam sủng.May mà thuộc hạ của ta nhạy bén, kịp thời ra tay cứu hắn.Lúc được cứu, hắn còn ngơ ngác hỏi:“Sao Phủ Châu lại có nhiều kẻ thích nam sắc như vậy?”Trãi qua cảnh loạn lạc ở Phủ Châu, bách tính chỉ mong được sống sót.Nhưng đám quyền quý thì lại càng ngày càng biến thái, càng ngày càng trụy lạc…Những chuyện này, một Hoàng tử sinh trưởng trong thâm cung như hắn làm sao có thể biết được. Còn đường hồi kinh sau đó, lại càng gian nan trắc trở.Chuyến hành trình này khiến ta nhận ra—người trước mắt ta đây, thật sự là một kẻ vô dụng.Vậy mà chỉ vì hắn là Hoàng tử, giờ đây lại trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái tử.Ta không cam tâm.Một kẻ như vậy mà nắm quyền, thiên hạ sẽ còn bao nhiêu Phủ Châu nữa đây?Phụ hoàng thực sự không nhận ra điều này hay sao?Ta cười nhạt, nói:“Chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa, ngươi cũng coi như đã giúp ta báo thù một trận lớn.”Nhị Hoàng tử nghiêm mặt, thấp giọng đáp:“Hoàng tỷ xin bớt đau buồn. Tỷ phu vì bách tính Phủ Châu mà xả thân, dân chúng nhất định sẽ không quên công lao của huynh ấy. Phụ hoàng cũng đã quyết định ban thánh chỉ, trả lại danh dự cho tỷ phu. Rất nhanh thôi, tỷ sẽ được nhìn thấy.”“Nếu vậy, thì quá tốt rồi.” Ta nâng chén trà, hờ hững cười nói:“Về sau, nếu có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ nói thẳng. Ta sẽ tận tâm tận lực.”Nhị Hoàng tử lập tức sáng mắt lên.“Thật ra, hiện tại có một chuyện, không biết hoàng tỷ có tiện giúp đệ không?”“Chuyện gì? Cứ nói.”“Đệ… đệ sắp đến tuổi thành thân. Đệ muốn cưới thiên kim nhà Trần Tướng quân - Trần Cẩm Tú làm chính phi. Nhưng không biết phụ hoàng có đồng ý hay không.”Ánh mắt hắn lấp lánh sự chờ mong.Ta không nhịn được bật cười.Quả nhiên, một khi đã nắm quyền, người ta sẽ muốn có thêm quyền lực.Nhị Hoàng tử không ngoại lệ.Ta cũng không ngoại lệ.Ta gật đầu, khẽ cười:“Đương nhiên là có thể. Ta và Trần Cẩm Tú từng có chút giao tình. Nàng ấy tuy xuất thân võ tướng, nhưng thực chất lại say mê văn chương, đặc biệt yêu thích những người tài hoa phong nhã. Nếu ngươi thực sự muốn chiếm được cảm tình của nàng ấy, không bằng bắt đầu từ thơ văn đi.”Nhị Hoàng tử bừng tỉnh, ánh mắt sáng rực.“Đệ hiểu rồi! Đa tạ hoàng tỷ chỉ giáo!”Nhị Hoàng tử vội vã rời đi.Ta hẹn gặp Trần Cẩm Tú, thuận miệng kể lại chuyện ngày hôm nay như một trò đùa.Nàng ta kiêu ngạo cười lạnh:“Nam nhân trong thiên hạ đều như vậy, luôn muốn ‘chiếm lấy’ trái tim nữ tử, thật sự coi nữ tử là món đồ có thể tranh đoạt sao?”Nàng ta nói rất đúng.Ta vỗ nhẹ lên lưng nàng, nàng khẽ rụt lại vì đau.Lại bị đánh rồi.Trần Tướng quân trọng nam khinh nữ, mỗi khi con trai phạm lỗi, ông ta liền đánh con gái để con trai rút ra bài học.Ta không thể nào hiểu nổi điều đó.Ai mắc lỗi thì người đó nên chịu phạt.Tại sao đệ đệ làm sai, mà tỷ tỷ lại phải chịu đòn thay?“Vẫn là cái miệng cứng cỏi đó. Lại bị đánh đúng không?”Ta hạ giọng nói:“Ta mà là ngươi, ta sẽ đáp ứng Nhị Hoàng tử. Khi đó, có thù báo thù, có oán báo oán.”Sắc mặt Trần Cẩm Tú trắng bệch.“Nhưng… nhưng ta không thích hắn.”Nàng vẫn quá trong trẻo, không giống ta, đã đen cả tâm can.Ta cười khẽ:“Hôn sự của Hoàng tử, nhanh thì nửa năm, chậm thì hai ba năm, trong thời gian dài như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng không?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0