Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 5

2025-02-13 10:32:50

Người đứng dậy, vô tình làm rơi quyển Kinh Hoa Nghiêm xuống đất, bìa sách bị rách toạc.Mẫu hậu khẽ nhíu mày.Cung nữ định nhặt lên.Nhưng ta đã nhanh hơn một bước, chộp lấy quyển kinh rồi ném mạnh ra ngoài.Bình sứ vỡ vụn, tiếng vỡ vang dội khắp điện.Mẫu hậu giận dữ quát lớn:“Nam Bình, con còn biết phép tắc hay không?”Ta cười lạnh, giọng nói kiên quyết:“Chính vì quá tuân theo quy tắc, nên con mới có kết cục ngày hôm nay.”“Mẫu hậu, từ ngày mai trở đi, quy tắc của người, con không giữ nữa!”Nói xong, ta xoay người rời đi.Sau lưng, giọng mẫu hậu phẫn nộ quát lên:“Nghịch nữ, đứng lại cho ta!”Nhưng ta chẳng buồn quay đầu, loạng choạng bước đi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống.“Di mẫu, để con đi khuyên tỷ tỷ, người đừng tức giận, coi chừng tổn hại sức khỏe.”Triệu Đoan Hoa đuổi theo ta, giọng điệu đầy lo lắng:“Nam Bình tỷ tỷ, tỷ chờ muội một chút, muội không cố ý…Muội và La Thần ca ca thật sự không nghĩ sự việc sẽ đi đến nước này.”“Nhưng chuyện tình cảm, đâu phải muốn nhường là có thể nhường được?”“Dù hôm nay muội có từ bỏ, thì tỷ và La Thần ca ca thật sự có thể nắm tay nhau đến bạc đầu sao?”Lời nàng như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng ta.Cơn giận dâng trào, ta giáng cho nàng một cái tát thật mạnh.“Chát!”Nàng che mặt, kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.“Tỷ tỷ…”“Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta thấy ghê tởm!”“Nam Bình, muội quá đáng lắm rồi!”Một tiếng quát giận dữ vang lên.“Chát!”Một cái tát vang dội giáng xuống mặt ta.Ta lảo đảo lùi lại, cố gắng giữ thăng bằng, nhìn rõ người vừa ra tay—Là Thái tử Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân.Ánh mắt ta có lẽ chứa quá nhiều căm hận, khiến Thái tử thoáng chột dạ.Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục vẻ uy nghiêm, khoác lên bộ dáng huynh trưởng, giở giọng giáo huấn:“Muội khiến ta quá thất vọng.” “Sao muội có thể đối xử với Đoan Hoa như vậy?”“Mau xin lỗi muội ấy đi!”Ta phun ra một ngụm m.á.u tươi. Một chiếc răng đã bị đánh gãy, miệng tràn ngập vị tanh nồng.Cơn đau dữ dội dập tắt sự phẫn nộ trong lòng, kéo ta trở về với thực tại.Ta nhìn lướt qua bọn họ—Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân từng là huynh đệ thân thiết nhất của ta.Triệu Đoan Hoa từng là muội muội mà ta hết lòng bảo bọc.Nhưng hôm nay, bọn họ đều đã trở thành những kẻ xa lạ.Ta lạnh lùng nói:“Nàng không xứng để ta xin lỗi. Còn các ngươi, cũng không xứng làm huynh đệ của ta. Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt!”Ta nhìn thẳng vào Lý Thừa Trạch, từng chữ từng câu đều mang theo sự cay độc:“Lý Thừa Trạch, ta không có người huynh trưởng như ngươi. Ngươi cứ rộng lượng như vậy đi, mong rằng một ngày nào đó có kẻ cướp đi ngôi vị Thái tử của ngươi, ngươi cũng có thể độ lượng mà nhường lại. Đến lúc đó, ta sẽ ép ngươi quỳ xuống xin lỗi kẻ đó, thừa nhận mình vô dụng bất tài, chiếm lấy ngôi vị này bao năm qua chẳng qua chỉ là may mắn.”“Hy vọng khi đó, ngươi vẫn có thể bình thản, trong lòng không chút oán hận!”Lý Thừa Trạch chấn động, sắc mặt tái nhợt, bước chân lùi lại một bước.Ta xoay người rời đi.Máu dần dần đông lại.Ngọn lửa trong tim cũng theo đó mà lụi tàn.Chỉ còn lại sự bi thương vô tận, uất ức như mây đen trĩu nặng, lan rộng khắp cõi lòng, không cách nào khống chế được.Lý Thừa Ân đuổi theo, nắm lấy cổ tay ta:“Ngươi phát điên cái gì vậy? Mau xin lỗi ca ca và tỷ tỷ!”Ta hất tay hắn ra, giọng nói lạnh như băng:“Lý Thừa Ân, khi ngươi còn nhỏ, là ta dạy ngươi tập đi. Chữ đầu tiên ngươi học viết là ta dạy.”“Ngươi giải không được cửu liên hoàn, cũng là ta chỉ dạy từng bước.”“Ngươi không làm xong bài tập, ta đã sốt ruột giúp ngươi chép lại.”“Rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại căm ghét ta đến vậy?”Hắn ấp úng:“Ta… Ta không hận ngươi… Rõ ràng… rõ ràng là ngươi sai, ngươi không nên đánh người…”Hắn vẫn còn muốn chối cãi.Ta lạnh lùng giáng một cái tát lên mặt hắn.“Chát!”“Ta đánh đấy! Thì sao?”Hắn ôm lấy má, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra sự căm hận.“Ta vốn dĩ không thích ngươi! Ngươi nghĩ mình đáng được yêu thích sao?”“Lúc ngươi chào đời, mẫu hậu suýt chút nữa mất đi hậu vị, còn suýt chec trên giường sinh.”“Cửu liên hoàn ta không giải được, ngươi giải được, làm ta mất mặt.”“Ngươi giúp ta chép sách, chữ viết bị Thái phó nhận ra, cuối cùng ta vẫn bị phạt roi.”“Ngươi giúp ta làm việc, nhưng lại chẳng bao giờ suy nghĩ kỹ càng, chỉ toàn làm sai.”“Ta chưa từng nhận được lợi lộc gì từ ngươi, vậy thì vì sao ta phải thích ngươi? Chỉ vì ngươi là tỷ tỷ của ta thôi sao?”Ta không biết nên nói gì nữa.Hóa ra đây mới chính là bộ mặt thật của Lý Thừa Ân. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0