Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 41

Phong Ca Thả Hành

2025-02-25 10:10:05

Sau cánh cửa dày nặng, mọi âm thanh bên ngoài bị cách ly hoàn toàn. Bên trong căn phòng, sự yên tĩnh đến mức như ngưng đọng.Khương Nghi Xuyên vốn là người ít nói, khi ngồi im lặng, sự tồn tại của hắn tựa hồ trở nên mờ nhạt, gần như bị lãng quên.Tống Ấu Quân cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc yên bình. Toàn thân nàng rã rời, cảm giác say xe làm đầu óc quay cuồng, khó chịu vô cùng.Loại cảm giác này gợi lại ký ức khi nàng còn nằm trên giường bệnh, bị gây tê đến mức tứ chi không còn cảm giác.Nàng khép hờ mắt nghỉ ngơi, nhưng không lâu sau đã mở ra, ánh nhìn hướng về phía Khương Nghi Xuyên.Ánh mắt hai người giao nhau trong một thoáng. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, rót một chén nước. Hắn bước đến bên nàng, nhẹ nhàng nâng nửa người nàng lên, để nàng tựa vào mình.Tống Ấu Quân không còn chút sức lực, đầu nghiêng qua tựa vào cổ Khương Nghi Xuyên. Hắn cẩn thận đỡ nàng, từng chút từng chút đút nước cho nàng uống.Có lẽ do nửa người còn tê mỏi, khoảng cách thân mật này không làm nàng thấy khó chịu. Dòng nước ấm đi qua cổ họng, chảy vào dạ dày, mang lại cho nàng chút cảm giác dễ chịu và tỉnh táo hơn.Khương Nghi Xuyên chậm rãi đút nửa chén nước, đặt ly xuống và nói:“Loại mê dược này, hiệu lực đến nhanh nhưng tan cũng rất nhanh. Chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Ngươi không cần lo lắng, rất nhanh sẽ hồi phục và có thể nói chuyện.”Rõ ràng hắn biết Tống Tu Xa đã dùng loại dược gì với nàng.Tống Ấu Quân lúc này chỉ còn đôi mắt là có thể chuyển động. Cảm giác lo lắng và sợ hãi trước đó đã tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh. Nửa chén nước ấm xuống bụng tựa như xoa dịu nỗi bực bội trong lòng nàng.Khương Nghi Xuyên không nói thêm, chỉ ngồi yên bên giường, rơi vào trạng thái trầm tư. Không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn đứng dậy mở cửa.Ngoài cửa, Tiêu Hoài đang đứng cạnh một phụ nữ trung niên. Y lạnh lùng nói:“Người đã được đưa tới.”Khương Nghi Xuyên hơi nghiêng người, nhường chỗ cho nữ tử trung niên bước vào. Nhưng khi Khương Nghi Xuyên định bước theo sau, hắn bị y cản lại. Tiêu Hoài nhướng mày, giọng pha chút mỉa mai:“Ngươi cảm thấy vào lúc này, như vậy có thích hợp không?”Khương Nghi Xuyên chỉ nhìn Tiêu Hoài, ánh mắt lạnh nhạt, không đáp lại.Tiêu Hoài tuy cười nhưng nụ cười không chút thiện ý:“Công chúa xảy ra chuyện, đã có đệ đệ nàng lo liệu. Ngươi ở trong đó làm gì?”Khương Nghi Xuyên thản nhiên trả lời:“Lão Tam tính tình nóng nảy, lời nói dễ kích động cảm xúc của công chúa.”Tiêu Hoài truy vấn, giọng càng sắc bén:“Kia cũng là chuyện giữa tỷ đệ bọn họ, liên quan gì đến ngươi?”Khương Nghi Xuyên vẫn bình tĩnh đáp:“Ta tự biết chừng mực.”Nói xong, hắn không đợi Tiêu Hoài phản ứng, đã đóng cửa lại, ngăn Tiêu Hoài ở bên ngoài.Người phụ nữ trung niên bước vào phòng là một y sư của Nguyệt Lâu. Ngay khi đến gần Tống Ấu Quân, bà đã nhận ra mùi dược thảo đậm đặc tỏa ra từ người nàng, xen lẫn chút vị đắng.Vị y sư trông rất lão luyện, không nói nhiều, trước tiên kiểm tra mí mắt của Tống Ấu Quân, sau đó bắt mạch cẩn thận một hồi. Bà nói:“Dược hiệu không quá nặng, nghỉ ngơi một chút là có thể hồi phục. Tạm thời chưa cần dùng thuốc.”Khương Nghi Xuyên đứng sau lưng, trầm giọng hỏi:“Loại dược này có gây tổn hại gì cho cơ thể không?”Y sư đáp:“Nếu dùng thường xuyên thì chắc chắn có hại. Nhưng vị này chỉ mới dùng một lượng rất nhỏ, nên không có ảnh hưởng đáng kể.”Nói rồi, bà dùng tay nhẹ nhàng mở miệng Tống Ấu Quân để kiểm tra kỹ hơn. Quan sát một hồi, bà nhận xét:“Có điều, cơ thể cô nương này mang nhiều hàn khí, tựa hồ còn di lưu chứng hàn lâu ngày. Nếu không dùng thuốc điều trị kịp thời, rất dễ để lại bệnh căn.”Nghe vậy, ánh mắt Khương Nghi Xuyên thoáng biến đổi, thần sắc nghiêm lại. Hắn gật đầu, nói:“Vậy làm phiền ngươi kê một phương thuốc để điều trị thân thể.”Nữ y sư trung niên cung kính đáp: "Đại nhân không cần khách khí, ta phải quay về kiểm tra lại dược liệu, sau đó sẽ mang phương thuốc đến cho ngài.”Khương Nghi Xuyên nhẹ gật đầu. Nữ y sư cúi đầu chào, sau đó khẽ lui ra ngoài, dáng vẻ chừng mực.Tống Ấu Quân lặng lẽ quan sát tất cả, trong lòng hiểu rõ chỉ có ở trong Yêu Nguyệt Lâu này, Khương Nghi Xuyên mới không phải là Khương công tử mà là thất điện hạ tôn quý của Bắc Chiêu.Khương Nghi Xuyên lại ngồi xuống bên giường, thuận tay chỉnh lại góc chăn cho nàng. Thấy nàng vẫn mở to mắt nhìn loạn, hắn nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đôi mắt của nàng, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi đi.”Tống Ấu Quân ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Với nàng, nhắm mắt có lẽ giống như ngủ, rất ít khi chỉ nhắm mắt để thư giãn.Tuy nhiên, trong không gian quá đỗi tĩnh lặng này, không biết có phải do hương liệu trong phòng có tác dụng an thần hay không, khi nàng nhắm mắt lại, ngay lập tức cảm thấy an bình. Mặc dù ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể và tâm trí đều dần thư giãn.Khoảng mười phút sau, nàng bỗng cảm thấy cơ thể nóng lên, khiến nàng có cảm giác buồn bực. Theo phản xạ, nàng nói khẽ: "Nóng quá.”Tiếng nói khẽ làm Khương Nghi Xuyên chú ý. Hắn lập tức nâng góc chăn của nàng lên, hỏi: "Muốn uống nước không?”Tống Ấu Quân vui mừng nói: "Ta có thể nói được rồi!”Nàng cố gắng cử động tay chân, mặc dù vẫn còn yếu ớt, nhưng ít nhất cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình, dược hiệu quả thật biến mất rất nhanh.Nàng hắng giọng một chút rồi nói: "Ta muốn uống nước.”Khương Nghi Xuyên đổ nửa chén nước, đưa cho nàng. Tống Ấu Quân cầm lấy, uống một hơi, rồi lau khóe miệng, tức giận nói: "Tống Tu Xa, cái tên đáng ghét, ta muốn xé hắn ra!”Khương Nghi Xuyên bình thản đáp: "Hắn đã đi rồi.”“Cả gan dám hạ dược với ta! Cái thứ vô sỉ này thật sự là không biết sống c.h.ế.t là gì, lá gan lớn hơn cả đầu óc!” Tống Ấu Quân tức giận đến mức muốn đứng dậy, nhưng càng nghĩ càng tức, không thể kiềm chế nổi cơn giận trong lòng.Khương Nghi Xuyên liền giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngăn không cho nàng cử động thêm: "Không thể làm vậy.”Tống Ấu Quân ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại không?”“Chuyện hạ dược này nếu truyền ra ngoài, sẽ làm hại thanh danh của ngươi, chuyện này không thể để lộ ra.” Khương Nghi Xuyên ngồi xuống, có vẻ như thật sự không muốn nàng ra ngoài lúc này.Tống Ấu Quân cảm thấy càng thêm bối rối.Khương Nghi Xuyên phản đối việc nàng tìm cách đối phó với chuyện này, nhưng lý do hắn đưa ra lại không thỏa đáng. Cả Tống Tu Xa lẫn Đàm Tranh đều có liên quan đến việc hạ dược, nếu nàng đem chuyện này khai ra trước Hoàng hậu, mặc dù thanh danh nàng có thể bị tổn hại, nhưng ít nhất cũng có thể trừng trị Đàm Tranh, đồng thời phá vỡ ý tưởng liên hôn của bọn họ. Cứ như vậy chẳng phải một công đôi việc sao?Nhưng Khương Nghi Xuyên lại không đồng ý, điều này rõ ràng là có lý do khác, không đơn giản chỉ là vì thanh danh.Tống Ấu Quân nhìn hắn, nói: "Dù sao thanh danh của ta cũng đã hỏng từ lâu, không còn để ý chuyện này. Nhưng Đàm Tranh quá kiêu ngạo, đúng lúc có thể dùng cơ hội này để đuổi hắn ra khỏi kinh thành.”Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, không đáp lại.Nhìn sắc mặt điềm tĩnh của hắn, Tống Ấu Quân lại bắt đầu suy nghĩ.Khương Nghi Xuyên chắc chắn có lý do riêng, và không phải vì sợ Đàm Tranh. Khi nãy hắn vừa mới giẫm lên tay Đàm Tranh còn không chút do dự, điều này có thể thấy rõ. Nhưng việc hắn lắc đầu từ chối lời đề nghị của nàng lại không đơn giản như vậy.Đoán chừng vấn đề thực sự không phải đến từ Đàm Tranh, mà là từ Hoàng hậu.Là mẫu hậu nàng, cho nên Khương Nghi Xuyên có lẽ không tiện nói rõ.Tống Ấu Quân cuối cùng cũng không phải thực sự là Tịnh An Công Chúa. Đối với Hoàng hậu, nàng không có cảm giác mẹ con gì đặc biệt, vì vậy trực tiếp hỏi: "Ngươi nghĩ rằng Đàm Tranh sẽ không phải chịu trừng phạt sao?”“Đàm gia là mẫu tộc của Hoàng hậu.” Khương Nghi Xuyên trả lời.Tống Ấu Quân như thể hiểu ra ý của hắn.Những người trong cung đình, đặc biệt là nữ tử, hầu hết đều sống vì sự vinh quang của gia tộc mình. Mọi hành động của họ đều hướng về gia tộc, cho nên, những hành động xấu của Đàm Tranh, Hoàng hậu rõ ràng biết, lại giả vờ như không thấy, vẫn muốn gả Tống Ấu Quân cho Đàm Tranh, thậm chí nhiều lần âm thầm giúp đỡ.Vì vậy, dù Tống Ấu Quân có gây ra chuyện lớn, Hoàng hậu và Đàm gia vẫn sẽ cố gắng che giấu và dập tắt sự việc.Đàm Tranh, là con trưởng vợ cả của Đàm gia, sẽ luôn có người bảo vệ gã.Sau khi suy nghĩ kỹ những điều này, Tống Ấu Quân cảm thấy n.g.ự.c mình như bị đè nặng, nàng tựa vào gối mềm, thở dài một hơi: "Vậy coi như ta chịu thiệt đi.”Khương Nghi Xuyên thấy vẻ mặt nàng cô đơn, liền nói: "Không vội, sẽ có cách để lấy lại công bằng.”Tống Ấu Quân thật sự tin tưởng lời Khương Nghi Xuyên. Vì cho dù có bỏ qua mọi chuyện, Khương Nghi Xuyên và Tống Tu Xa vẫn là hai mặt đối lập.Tống Tễ và Tống Tu Xa luôn có mâu thuẫn về tranh giành vị trí trữ quân, đây cũng là lý do trong suốt bao nhiêu năm qua, Tống Tễ vẫn chưa được lập làm Thái tử. Cuộc chiến giữa các thế lực luôn căng thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả.Tống Ấu Quân im lặng một lúc, lòng đầy phiền muộn.Khương Nghi Xuyên nhìn thấy nàng như vậy, luôn giữ thái độ bình tĩnh, chủ động hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?” “Tại vì Đàm Tranh nói tiểu thư Mạnh gia tổ chức tiệc, mời ta tới uống rượu, ta mới đến xem thử.” Tống Ấu Quân thở dài: "Sớm biết Tống Tu Xa to gan như vậy, ta đã không đến.”“Những người của Mạnh gia từ trước đến nay đều thích tổ chức họp mặt tại Yêu Nguyệt Lâu, có lẽ họ mời ngươi là muốn chiêu mộ ngươi gia nhập đội ngũ.” Khương Nghi Xuyên như thể đã đoán được.“Vì sao lại chọn thanh lâu?” Tống Ấu Quân nghi ngờ hỏi.Dù sao cũng có rất nhiều quán rượu có thể làm nơi nghị sự, sao lại chọn thanh lâu?“Yêu Nguyệt Lâu không phải là thanh lâu.” Khương Nghi Xuyên giải thích: "Nơi này không tiếp đón những người bình thường, cũng không có chỗ cho khách ngủ lại. Đây chỉ là nơi có ca nữ vũ cơ tiếp đãi khách quý, vì vậy mới được gọi là hoa nguyệt tửu lâu.”“Yêu Nguyệt Lâu có quy tắc nghiêm ngặt, lầu ba là khu vực riêng biệt, không cho phép bất kỳ hạ nhân nào vào. Các căn phòng và không gian trong phòng đều được bảo mật tuyệt đối. Đây là nơi họp mặt kín đáo nhất trong kinh thành. Hơn nữa vị tiểu thư Mạnh gia này hành vi phóng đãng, rất nhiều nam sủng, để giảm bớt sự chỉ trích từ người khác, nàng ta chỉ có thể đến Yêu Nguyệt Lâu uống rượu thì mới có thể mang theo họ.”Tống Ấu Quân lờ mờ hiểu được một ít.Những gia đình thế gia như thế, quyền lực khổng lồ trong tay, khi tụ tập cùng nhau không chỉ đơn giản là ăn uống, đôi khi ngay cả từ nhỏ đã có những đứa trẻ tham gia vào âm mưu và tính toán quyền lực.Lầu ba của Yêu Nguyệt Lâu có lý do đặc biệt vì sao lại kín đáo như vậy. Ngày trước, tòa lâu này được xây dựng chính là để giấu những tai mắt xung quanh, truyền tin tức về phía Bắc. Có lẽ mấy năm qua, Khương Nghi Xuyên là người thường xuyên đến lầu ba. Nhưng sau này Yêu Nguyệt Lâu càng làm càng lớn, thu hút nhiều người đến tham gia.Tuy nhiên, Khương Nghi Xuyên đến lầu ba để nghị sự, liệu có phù hợp nếu dẫn theo Tống Ấu Quân?Tống Ấu Quân hỏi: "Còn ngươi, sao lại ở đây? Đến uống rượu hoa sao?”Khương Nghi Xuyên đáp lại: "Nhận được tin tức, đến xem Mạnh Nhiêu và đám người đó đang bàn chuyện gì bí mật.”Nói thẳng ra là đến quấy rối, vì nói cho cùng Yêu Nguyệt Lâu là địa bàn của Khương Nghi Xuyên, nghe nói Mạnh Nhiêu lại đến, đương nhiên không thể để đám người này ở trong khu vực của hắn mà cứ tự do bàn bạc cách đối phó với Tống Tễ.Tống Ấu Quân lại thở dài, cảm thấy những lo lắng này cứ nối tiếp nhau mà đến!Bên ngoài, nàng là công chúa được sủng ái, mọi người kính trọng nàng ba phần, nhưng thực tế, khi quyền lực hoàng gia ngày càng suy yếu, những người thực sự phải kiêng dè trong hoàng thất giờ đây đã không còn nhiều. Trong triều, thời điểm bốn đại gian thần có thể phá vỡ vẻ ngoài cân bằng này, cả Nam Lung sẽ rơi vào hỗn loạn.Mặc dù Tống Ấu Quân là công chúa được quý trọng, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một vật hi sinh cho hoàng quyền mà thôi.Khương Nghi Xuyên nhìn thấy vẻ mặt u sầu của nàng, trầm tư một lát rồi nói: "Về việc ngươi đã nói ban ngày, ta sau khi về suy nghĩ lại, cảm thấy ngươi trước kia trốn khóa học quá nhiều, không theo kịp tiến độ của thư viện cũng là bình thường. Lần này bài kiểm tra quá khó, ta có thể cho ngươi xem đáp án.”Tống Ấu Quân nghe vậy, mắt sáng lên: "Vậy ngươi thực sự cho ta sao?”“Ừ.” Khương Nghi Xuyên gật đầu. “Chỉ là tham khảo thôi.”Tống Ấu Quân không nhịn được cười: "Tốt, chỉ là tham khảo thôi, người đọc sách mà, sao có thể coi là trộm chứ?”Khương Nghi Xuyên tỏ vẻ tán thành.Tống Ấu Quân lại nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhưng ngươi không phải nói sau này sẽ còn nhiều bài kiểm tra khác sao?”“Vậy thì mỗi lần đều cho ngươi tham khảo.” Khương Nghi Xuyên nói.Nàng lập tức cảm thấy như có một người học bá bảo vệ mình.“Dù sao, dù ngươi thiếu khóa học nhiều thế, bài kiểm tra cũng sẽ không làm đệm lót cho ngươi.” Khương Nghi Xuyên nói: "Mỗi lần đều là Tống Lục ở cuối cùng.”Lúc này, Tống Ấu Quân mới nhớ đến người đệ đệ tuyệt vời đó.Tống Ngôn Ninh luôn đứng đầu bảng từ dưới lên, ai cũng không thể đoạt được vị trí số một này.Nàng lập tức cười vang: "Tại sao Tống Lục ngày thường trông rất nghiêm túc trong học tập, vậy mà mỗi khi đến bài kiểm tra lại không thể làm gì?”"Không học thì làm sao mà hiểu?" Khương Nghi Xuyên nói: "Nghe nói khi còn nhỏ hắn thường xuyên bị đánh, có lẽ vì vậy mà tư duy của hắn không nhanh nhạy như người thường.""Thì ra là thế! Ta đã nói sao hắn lại ngốc như vậy!" Tống Ấu Quân kêu lên.Tống Ngôn Ninh đôi khi thực sự rất ngốc, không phải loại ngây thơ giả vờ, mà là thật sự chẳng hiểu chuyện. Những năm qua, có lẽ y cũng không ít lần phải chịu những trận giáo huấn.Sau khi trò chuyện với Khương Nghi Xuyên gần một canh giờ, Tống Ấu Quân cảm thấy sức khỏe của mình dần dần hồi phục, gần như đã trở lại trạng thái bình thường. Nàng vén chăn định đứng dậy, nói rằng mình phải trở về cung.Khương Nghi Xuyên rời khỏi chỗ ngồi, nhìn thấy nàng xếp bằng trên giường, đang điều chỉnh lại búi tóc. Cây trâm ngọc trắng trên tóc nàng tỏa ra chút khí chất uy nghiêm. Hắn liền duỗi tay chỉnh lại cây trâm.Tống Ấu Quân chợt cứng người, cảm thấy những tua vân kim phát ra tiếng kêu nhỏ khi xoay quanh bên tai, rồi nghe thấy Khương Nghi Xuyên nói: "Thanh âm rất êm tai."Mặc dù nàng cũng thích tiếng vang của những tua này, nhưng lại không nghĩ quá nhiều về lý do Khương Nghi Xuyên khen cây trâm của mình. Liệu hắn có phải cũng thíchcây trâm ngọc trắng này?Nàng nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp đỡ, đại ân này ta sẽ nhớ kỹ. Sau này nếu có gì cần, ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình."Khương Nghi Xuyên nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc, rồi nói: "Không cần khách khí."Tống Ấu Quân gật đầu, rồi bước ra cửa, thì thấy thiếu niên da đen luôn theo sau Khương Nghi Xuyên đang đứng chờ bên ngoài.Khi y nhìn thấy Tống Ấu Quân, ánh mắt đầu tiên là đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi cúi đầu hành lễ, nói: "Tham kiến công chúa điện hạ."Lễ nghi này có phần qua loa, Tống Ấu Quân liền hỏi: "Ngươi tên là gì?"Nàng đã chú ý đến thiếu niên này từ lâu, mỗi lần y gặp nàng, đều có thái độ này. Dù ngoài mặt lễ phép, nhưng sắc mặt lại không có chút cung kính nào.Y có vẻ còn chán ghét nàng hơn cả Khương Nghi Xuyên trước kia, khiến Tống Ấu Quân cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa hắn và thiếu niên da đen này.Thiếu niên da đen khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén: "Một kẻ vô danh, không đáng để công chúa phải nhắc đến.”“Tiêu Hoài.” Khương Nghi Xuyên đứng sau lưng nàng, lạnh lùng lên tiếng: "Dẹp đường ra.”Tống Ấu Quân giật mình, không ngờ người này lại chính là thiếu gia của Tiêu hầu gia ở Bắc Chiêu.Nàng bây giờ mới hiểu vì sao y lại đối với mình có ác cảm sâu sắc. Tiêu hầu đã hy sinh trong trận chiến chống lại Nam Lung, không chỉ là mối thù riêng của hai người mà còn là sự liên quan đến gia đình và huyết thù.Ánh mắt Tiêu Hoài không có lấy một tia cười đùa. Nghe thấy Khương Nghi Xuyên yêu cầu dẹp đường, Tống Ấu Quân không nói gì thêm, chỉ im lặng rời đi.Khi nàng xuống lầu, nhìn thấy Tiết Quân và một số người khác ngồi quanh bàn ở hành lang. Đặc biệt, trong đó có cả ám vệ của Tống Tễ. Tất cả đều im lặng, mặc dù đang ngồi chung bàn nhưng không ai lên tiếng.“Tiết Quân.” Tống Ấu Quân phá vỡ sự tĩnh lặng, gọi Tiết Quân.Khương Nghi Xuyên đứng ở lan can, dõi theo bóng dáng của Tống Ấu Quân khuất dần trong thang lầu, trầm tư suy nghĩ.Tiêu Hoài đứng sau hắn một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Thất điện hạ, ta nghĩ ngài gặp phải phiền phức rồi.”Hành lang yên lặng, không một âm thanh nào.Tống Ấu Quân vốn định về cung để tắm rửa, nhưng khi bước vào Tẫn Hoan cung, nàng lập tức cảm nhận được bầu không khí có gì đó không bình thường. Trước cửa điện, nhiều cung nhân lạ mặt đang đứng canh gác.Hòa Nhi đứng ở cửa điện nói: "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương đang chờ trong điện.” Tống Ấu Quân giật mình, không ngờ Hoàng hậu lại hành động nhanh chóng như vậy. Nàng gật đầu, cố giữ bình tĩnh và bước vào trong điện, chỉ thấy trong phòng, các cung nhân đang quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên.Hoàng hậu ngồi ung dung ở ghế chủ vị, trước mặt là một khay trà nóng. Thấy Tống Ấu Quân bước vào, bà lập tức mỉm cười, đứng dậy đi đến gần nàng: "Con bé này, chơi đến muộn thế, nếu phụ hoàng biết, chắc chắn sẽ không vui đâu.”Nàng vẫy tay ra hiệu cho tất cả người trong điện lùi ra ngoài.Tống Ấu Quân cố ý thử, liền bắt đầu làm bộ mặt đau khổ: "Mẫu hậu, người phải vì nhi thần làm chủ!"Hoàng hậu tức giận: "Ai dám ức h.i.ế.p Tuế Tuế của chúng ta, nói cho mẫu hậu.""Là Đàm Tranh và Tống Tu Xa, hôm nay bọn họ lừa con ra ngoài, rồi cho con uống rượu, muốn làm chuyện bậy bạ..."Nàng chưa nói hết câu, đã bị Hoàng hậu ngắt lời, vẻ mặt kinh hãi: "Tuế Tuế, ngàn vạn lần đừng nói bậy, Tranh Nhi là biểu ca của con, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ!""Chắc chắn là sự thật!" Tống Ấu Quân nâng cao giọng.Hoàng hậu nắm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, dịu dàng nói: "Tuế Tuế, nghe mẫu hậu nói, biểu ca con từ nhỏ đã được cưng chiều, rất nhiều chuyện có thể không biết đúng mực. Mới vừa rồi hắn đến tìm mẫu hậu, mẫu hậu cảm thấy giữa các con có thể có chút hiểu lầm."Tống Ấu Quân cảm thấy lòng mình lạnh lẽo: "Hiểu lầm gì?"Hoàng hậu mỉm cười, vẻ mặt hiền từ: "Tranh Nhi chỉ muốn cùng con nói chuyện, không có ý làm gì quá đáng. Hai đứa vốn có hôn ước, hắn sớm muộn gì cũng sẽ cưới con, sao lại làm ra loại chuyện này chứ?"Tống Ấu Quân hỏi: "Mẫu hậu là nói con đang bôi nhọ hắn?"Hoàng hậu trả lời: "Tuế Tuế của chúng ta sao có thể bôi nhọ người khác, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, ngày sau nói rõ là được. Phụ hoàng rất coi trọng hôn nhân giữa hai đứa,ncn ocũng nên nghĩ cho Đàm gia, cũng vì đệ đệ con."Tống Ấu Quân thở dài, cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn rơi xuống hầm băng.Suy nghĩ của Khương Nghi Xuyên quả nhiên không sai, Hoàng hậu hoàn toàn đứng về phía Đàm Tranh, thậm chí còn coi chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, không có chút ý định trừng phạt Đàm Tranh.Nàng nhìn Hoàng hậu với gương mặt diễm lệ, nhưng nụ cười trên đó lại khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.“Người đi đi.” Tống Ấu Quân cố gắng kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng cúi đầu, hành lễ nói: "Cung tiễn Hoàng hậu.”Hoàng hậu ngạc nhiên: "Tuế Tuế…”Tống Ấu Quân vẫn hành lễ mà không hề đứng dậy.Hoàng hậu mắt chợt rơi lệ: "Tuế Tuế, con đang oán trách mẫu hậu sao?”Tống Ấu Quân nhìn bà với vẻ mặt giả tạo, cảm giác xúc động muốn phun ra, nhưng chỉ thản nhiên nói: "Tịnh An muốn nghỉ ngơi, mong Hoàng hậu thông cảm, không thể chu toàn lễ tiết.”Hoàng hậu tiếp tục khóc, muốn đưa tay nâng nàng dậy: "Con một câu ‘mẫu hậu’ cũng không gọi sao?”Hoàng hậu không thể hiểu được, bởi vì ngày xưa Tống Ấu Quân khi đối diện bà sẽ khóc, sẽ làm ầm ĩ, rồi lại ôm nhau thắm thiết, tình mẹ con vẫn luôn sâu đậm.Nhưng giờ đây, trước mặt là một Tống Ấu Quân mang vẻ lạnh lùng, xa cách, tựa như một người xa lạ.Tống Ấu Quân hất tay bà ra, lớn tiếng gọi: "Người đâu!”Cửa phòng lập tức mở, Tống Ấu Quân nói: "Đưa Hoàng hậu ra ngoài.”Nàng phất tay áo, quay người đi vào nội điện, không thèm nhìn lại cái người giả tạo này một lần nào nữa.Hoàng hậu nhìn nàng bỏ đi dứt khoát, quay đầu nhìn những cung nhân quỳ đầy đất, đành phải lau nước mắt, mặt đầy vẻ tiếc nuối, rời khỏi Tẫn Hoan cung.Tống Ấu Quân một mình đứng trong nội điện, lửa giận bốc lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.Đây là hoàng thất Nam Lung sao?Một vị hoàng đế yếu đuối, một hoàng hậu giả tạo.Hoàng đế đấu với triều thần, hoàng hậu đấu với phi tần, hoàng tử đấu trong nội bộ hoàng gia, cả hoàng cung giống như một đấu trường lớn, không ai chịu dừng lại.Nàng và Tống Ngôn Ninh dù có phạm phải sai lầm gì, có thể so với những kẻ đó và gọi là “ác” sao?Vậy thì Tống thị, dựa vào cái gì mà nắm giữ thiên hạ của Nam Lung?Tống Ấu Quân ném một bộ trà cụ Hoàng hậu đưa tới trên bàn, vỡ vụn: "Một đám rác rưởi.”Nàng ngồi một mình thật lâu, tự bình tĩnh lại, rồi gọi người dọn dẹp đống đổ nát trên mặt đất, sau khi được nước ấm tẩy rửa, nàng cảm thấy dễ chịu, tắm rửa sạch sẽ và lên giường ngủ.Ngày hôm sau, nàng không thức dậy sớm, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, rồi chậm rãi ra ngoài. Vừa ra ngoài thì gặp phải Tống Ngôn Ninh đang tranh cãi với Đàm Phù.Đàm Tranh đã bị chặt đứt bốn ngón tay, hiện đang dưỡng thương trong nhà. Đàm Phù không định can thiệp, nhưng lại nghe nói sáng sớm Tống Ngôn Ninh đã đến Duyệt Văn Điện, giận dữ chỉ vào Đàm Tranh và mắng dữ dội.Tống Ngôn Ninh không biết rõ chuyện gì xảy ra đêm qua, chỉ nghe nói Đàm Tranh đã hẹn Tống Ấu Quân ra ngoài, và khi trở về thì bị chặt đứt bốn ngón tay, trông rất thê thảm.Lập tức, y nghĩ rằng Đàm Tranh đã làm gì chọc giận Tống Ấu Quân, bị Tiết Quân vặn gãy ngón tay, vì vậy sáng sớm đã vội vã hành động.Tiếng mắng của Tống Ngôn Ninh truyền vào tai Đàm Phù, vốn dĩ ca ca bị thương làm cô ta rất tức giận, lại nghe Tống Ngôn Ninh chửi bới, lập tức chạy tới Duyệt Văn Điện.Vừa đến trong điện, hai người liền lao vào tranh cãi, vì là giờ nghỉ, trong điện không có thầy giáo, các học sinh khác đều tránh sang một bên, chỉ đứng xem náo nhiệt.Tống Ngôn Ninh là người nóng nảy, khi nổi giận thì không nghe ai nói, trừ Tống Ấu Quân ra, mọi người đều sợ bị liên lụy.Nhưng Đàm Phù lại miệng lưỡi sắc bén, Tống Ngôn Ninh lúc này không thể đáp trả, đang lúc tức giận vò đầu bứt tai thì Tống Ấu Quân xuất hiện ở Duyệt Văn Điện."Sao lại ầm ĩ vậy?" Từ xa đã nghe tiếng Tống Ngôn Ninh hét lên, nàng đứng ở cửa hỏi.Trong điện lập tức yên lặng, Tống Ngôn Ninh nghe thấy giọng nàng, vội vàng quay lại nói: "Hoàng tỷ, tỷ đến rồi à?"Đàm Phù cũng đang tức giận đến mức mắt đỏ bừng, há miệng chế nhạo: "À, đây không phải Tịnh An Công chúa sao? Dưỡng được một con ch.ó trung thành thích đứng ở đây mà cắn người."Tống Ấu Quân không để ý, bước vào đứng cạnh Tống Ngôn Ninh, nhẹ nhàng nói: "Tống Lục, ngươi và chó nói chuyện làm gì, ngươi nghĩ chó có thể hiểu không?"Đàm Phù tức giận đập mạnh xuống bàn: "Ngươi nói gì?"Tống Ấu Quân xoa đầu Tống Ngôn Ninh, nhẹ nhàng nói: "Tống Lục, hôm nay tỷ sẽ dạy ngươi cách cãi nhau."Nàng tiến lại gần Đàm Phù, dùng tốc độ khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, một cái tát vang dội đánh vào mặt Đàm Phù.Cái tát này đầy sức mạnh, Đàm Phù lập tức choáng váng, không đứng vững, loạng choạng hai bước.Nghe thấy Tống Ấu Quân lạnh lùng nói: "Hoàng thành này từ nam ra bắc, đi từng con phố mà hỏi thử xem ai là cha ngươi. Lại còn dám đứng trong hoàng cung lớn tiếng với ta? Ngươi là cái thứ gì?"Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Khương Nghi Xuyên cũng ngây người.Đàm Phù đứng vững lại, che mặt đang đỏ rực, tức giận nói: "Ngươi dám đánh ta?""Trời sinh một bộ ngạo khí, đừng tưởng mình có chút quyền thế mà ra trước mặt Tống tỷ ta phô trương, ta đánh ngươi đó thì sao?" Tống Ấu Quân kiêu ngạo ngẩng cao cằm, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ: "Ngươi dám đánh lại không?""Ta là khách quý kinh thành, là Hoàng hậu nương nương mời đến từ Sùng Châu, ngươi dám ra tay với ta? Ta ở Đàm gia, chưa bao giờ có ai dám như thế với ta!" Đàm Phù tức giận đến đỏ cả mắt, nói chuyện lắp bắp, như thể sắp lao lên cắn xé.Tống Ấu Quân căn bản không để ý đến Đàm Phù. Trước đây nàng còn bận tâm đến Đàm gia, vì Hoàng hậu là nhà mẹ đẻ của nàng, nên mới đối với đôi huynh muội này quá mức khách khí. Nhưng hiện tại, nàng không còn để ý đến mối quan hệ đó nữa.Nàng cười lạnh: "Con ngựa hoang không biết gì, tiểu nhân phải diệt trừ. Ta chẳng quan tâm ngươi là ai, dù là khách quý, với loại tiểu nhân như ngươi trước mặt ta, chính là phải trừng trị. Đừng có bày trò để ta biết, nếu không, kẻ tiểu nhân như ngươi chỉ có thể bị trừng phạt.”Nàng giả vờ giơ tay, Đàm Phù cảm thấy bên mặt nóng rát, không tự chủ được mà lùi lại một bước.Tống Ấu Quân nhìn thấy vậy thì cười lớn, rồi quay sang hỏi Tống Ngôn Ninh: "Tống Lục, học xong chưa?”Tống Ngôn Ninh trừng mắt, mở miệng thán phục: "Hoàng tỷ quá giỏi! Tỷ hóa ra còn có thể ngẫu hứng làm thơ sao?”Tống Ấu Quân ngừng một chút: "Đó không phải thơ, ngươi là đồ ngốc.”Tống Ngôn Ninh hoàn toàn khuất phục, thở dài: "Thật sự là giấu tài, hoàng tỷ!”Tống Ấu Quân khẽ cười, chỉ vào Đàm Phù: "Mắng nàng ta đi.”Ngay lập tức, một tên thuộc hạ đứng thẳng lên, khuôn mặt trở nên hung dữ, mắng Đàm Phù: "Ngươi là đồ ngốc!”Tống Ấu Quân không vừa ý: "Mắng to lên.”Tống Ngôn Ninh vỗ bàn, nói: "Ngươi là đồ vô não, dám ở trước mặt hoàng tỷ giả vờ làm thanh cao, trong cả hoàng thành này, ai dám như thế đối với hoàng tỷ? Một cái tát cho ngươi cũng là nhẹ, nếu ngươi còn dám cãi lại, ta cũng sẽ tát ngươi!”Y bắt chước Tống Ấu Quân, giơ tay lên, khiến Đàm Phù hoảng sợ đến mức lùi lại, hoàn toàn bị cảnh tượng bá vương của tỷ đệ này làm cho sợ hãi.Tống Ấu Quân nhìn thấy cô ta hoảng sợ như vậy, cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, đầy thỏa mãn: "Đúng rồi, lần sau cứ như thế mà mắng.”Đàm Phù tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Các ngươi, các ngươi!”Tống Ấu Quân nắm lấy quyển sách gần đó, ném thẳng vào đầu Đàm Phù: "Ngươi không biết xấu hổ, còn dám làm mất mặt ở đây? Mau cút đi!”Đàm Phù bị trúng quyển sách vào trán, không thể kiềm chế được nữa mà khóc ầm lên, rồi vội vàng che mặt chạy ra khỏi Duyệt Văn Điện.Tống Ngôn Ninh hừ một tiếng, nhìn theo bóng dáng Đàm Phù, nói: "Hoàng tỷ, phải dạy dỗ huynh muội này từ lâu rồi mới phải, cứ để bọn họ làm phiền, khổ ta phải nhẫn nhịn quá lâu.”Tống Ấu Quân nhếch miệng cười lạnh: "Sau này không cần nhẫn nhịn nữa.”Mấy thứ như lễ phép hay bình đẳng, quan trọng đại cục, toàn bộ đều là giả dối.Tống Ấu Quân quyết tâm khôi phục lại uy danh của Tịnh An Công chúa, kiêu hãnh như ngày xưa.Nàng ngồi xuống, ánh mắt lướt qua một bên, nhìn về phía Khương Nghi Xuyên, khựng lại một chút.Lúc nãy, Tống Ấu Quân không kịp suy nghĩ đến điều này, nhưng khi yên tĩnh lại và nghĩ kỹ, nàng lo lắng liệu Khương Nghi Xuyên có cho rằng nàng khó thay đổi bản tính không?Cũng mất khá nhiều thời gian và công sức mới có thể thay đổi cái nhìn của Khương Nghi Xuyên, nếu chỉ vì một chút sơ sẩy mà thất bại thì sẽ rất khó khăn.Nàng cắn nhẹ môi, đang định giải thích, thì thấy Khương Nghi Xuyên từ trước mặt mình đưa cho nàng một cuốn sách mỏng."Đây là cái gì?" Tống Ấu Quân đưa tay nhận lấy."Đây là những vấn đề và đáp án mà ta đã sửa lại về minh pháp đêm qua. Có thể là những câu hỏi sẽ xuất hiện trong kỳ thi sắp tới." Khương Nghi Xuyên ôn tồn giải thích: "Vì thời gian làm bài thi có hạn, dù cho xem trước bài thi cũng không chắc có đủ thời gian làm hết, nên ngươi trước tiên xem qua đi."Tống Ấu Quân trong khoảnh khắc cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo của một học bá đang chuẩn bị giúp mình vượt qua kỳ thi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cầm cuốn sách mỏng trong tay, nàng không khỏi thở dài: "Ngươi thật là quá đáng tin cậy!"Cứ như vậy mà đêm qua đã chuẩn bị cho nàng, chu đáo đến từng chi tiết, một nam chính như thế khó mà không khiến người ta yêu mến.Khương Nghi Xuyên nở nụ cười nhẹ: "Sau khi buổi sáng kết thúc, ngươi có thể đưa bài thi cho ta, buổi tối ta lại tiếp tục sửa cho ngươi."Tống Ấu Quân vui vẻ nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng: "Được."Khương Nghi Xuyên nhìn nàng cười vui vẻ, ánh mắt dừng lại một chút trên nụ cười của nàng, rồi mới cúi đầu tiếp tục viết.Tống Ngôn Ninh ngồi phía trước, tuy thân hình không nhúc nhích, nhưng lỗ tai y như muốn bay đến bên hai người, muốn nghe xem họ đang nói gì.Khi Tống Ấu Quân đang lật cuốn sách, y quay đầu lại, thì thầm hỏi: "Hoàng tỷ, tỷ và Xuyên ca từ khi nào mà có quan hệ tốt như vậy?""Ngươi đang nghi ngờ khả năng giao tiếp của ta sao?" Tống Ấu Quân đáp lại."Không phải vậy." Tống Ngôn Ninh chu mỏ nói: “Tỷ có thể dạy ta không? Ta cũng muốn cải thiện mối quan hệ với Xuyên ca...""Việc này không thể vội vã, phải từ từ mà tiến." Tống Ấu Quân nghĩ đến việc trước đây mình cũng đã mất rất nhiều công sức, từ từ kéo gần khoảng cách với Khương Nghi Xuyên, sao có thể chỉ mấy câu khen ngợi là giải quyết xong?Tống Ngôn Ninh tính cách nóng vội, tự mình nghĩ ra kế sách: "Ta muốn ở cùng Xuyên ca nhiều hơn, tăng cường tình cảm của chúng ta, hoàng tỷ giúp ta nghĩ cách đi."Tống Ấu Quân thầm nghĩ, chẳng phải là kế sách thượng sách sao, bèn đáp lại qua loa: "Được, được, được, ta sẽ nghĩ cách."Tống Ngôn Ninh vui vẻ khi được Tống Ấu Quân đồng ý, quay đầu đi chơi một mình.Tống Ấu Quân tiếp tục chuyên tâm vào quyển sách, chữ viết của Khương Nghi Xuyên rất tinh tế, từng nét bút đều thể hiện sự kiên nhẫn, rõ ràng và dễ hiểu. Từ vấn đề đến đáp án, tất cả đều rất dễ nắm bắt. Nàng đắm chìm trong từng câu từng chữ, chẳng mấy chốc mà một buổi sáng đã trôi qua.Trước khi rời đi, nàng đưa bài thi cho Khương Nghi Xuyên, hắn hỏi: “Có chỗ nào không hiểu không?”Tống Ấu Quân liên tục khen ngợi: “Không có, ngươi thật sự quá tài giỏi, mọi thứ đều rõ ràng, chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay. Ngươi thật sự rất tuyệt vời.”Khương Nghi Xuyên nghe vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ, nhưng không nói thêm gì.Khi Tống Ấu Quân quay về cung, nàng lấy quyển sách của Khương Nghi Xuyên ra, so sánh với thư pháp tự luyện của mình. Trước kia, mỗi khi rảnh rỗi, nàng thường vẽ lại những tác phẩm của các thư pháp gia, để g.i.ế.c thời gian.Một buổi chiều, khi mực vừa lướt qua giấy, Tống Ấu Quân đặt bút xuống, đã là lúc hoàng hôn. Nàng xoa xoa cổ, gọi một tiếng: “Hòa Nhi.”Hòa Nhi bước vào, đáp: “Nô tỳ có mặt.”Tống Ấu Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại một chút, rồi nói: “Ta nhớ mấy ngày trước phụ hoàng có gửi tơ tằm từ Tây Vực. Khi trời tối, ngươi sai người mang qua đây. Cũng lấy thêm một ít than hỏa, nhớ đừng để ai biết.”Hòa Nhi vâng lời rồi đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.Tống Ấu Quân xoa tay, trở lại giường nằm, quấn chăn kín người.Vào đêm, hai thái giám ôm tơ tằm và than hỏa mang đến chỗ ở của Khương Nghi Xuyên.Khương Nghi Xuyên sống ở một khu vực hẻo lánh, yên tĩnh, không phải là cung điện thường xuyên có người ra vào. Khu vực này có một tòa nhà độc lập và không có lính canh xung quanh.Hai thái giám đi vào viện, nhìn thấy cửa sổ mở và trong phòng có giá nến đang cháy, nhưng không thấy người. Họ đoán rằng Khương Nghi Xuyên có lẽ tạm thời ra ngoài, liền nhanh chóng đặt tơ tằm và than hỏa lên bàn cạnh giường, rồi lặng lẽ rời đi, tự cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành.Không ngờ, gió thổi qua, làm ngọn lửa trên giá nến bay đến tơ tằm, bắt lửa nhanh chóng. Chỉ trong giây lát, đám lửa đã lan sang than hỏa, gây ra một đám cháy dữ dội.Khi Khương Nghi Xuyên luyện kiếm trở về vào đêm khuya, hắn nhìn thấy các thái giám đang hoảng hốt chạy tới cứu hỏa, mắt trợn tròn vì ngạc nhiên.Trong khi Tống Ấu Quân ngủ say, tin tức về vụ cháy không đến kịp với nàng. Sau khi phòng của Khương Nghi Xuyên bị thiêu rụi, Tống Ngôn Ninh là người đầu tiên đứng ra, nói rằng cung điện của mình quá trống trải, vì vậy y muốn mời Khương Nghi Xuyên đến ở cùng.Hoàng đế không can thiệp vào những việc nhỏ này và đồng ý ngay lập tức.Khương Nghi Xuyên cuối cùng đã dọn vào cung của Tống Ngôn Ninh.Sáng hôm sau, Tống Ấu Quân mới nghe tin này và không khỏi kinh ngạc: "Sao lại thế này? Lửa ở đâu mà ra? Đêm qua ta đã đưa tơ tằm, sao lại thành thế này?"Hòa Nhi đáp: "Không phải là tơ tằm cháy đâu, mà là mấy thanh than hỏa.""Tơ tằm quý giá như vậy, sao lại để nó trong phòng rồi xảy ra cháy?" Tống Ấu Quân đau lòng không thôi: "Nếu biết thế, ta đã để sau rồi tặng!"Hòa Nhi tiếp lời: "Theo người trong cung điều tra, là than hỏa để trên bàn gây ra cháy lớn."Tống Ấu Quân rất đau lòng: "Khương Nghi Xuyên sao lại làm như vậy, sao lại đặt than hỏa trên bàn được chứ! Hắn thật sự ngốc sao?"Hòa Nhi im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Khi xảy ra cháy, Khương công tử không có trong phòng. Khi hắn trở về thì căn phòng đã cháy rụi rồi."Tống Ấu Quân ban đầu chưa hiểu rõ, nhưng sau khi nghĩ kỹ, nàng ngớ người ra: "Đêm qua ta tặng đồ, chẳng lẽ họ trực tiếp đặt nó lên bàn?"Hòa Nhi gật đầu: "Nô tỳ đã hỏi qua, hai người đi đưa đồ không thấy Khương công tử, chỉ thấy cửa sổ mở rộng, rồi đặt đồ lên bàn."Tống Ấu Quân khó mà lý giải được: "Sao lại không có người ở đó? Thị vệ, cung nhân đâu hết rồi?"Hòa Nhi giải thích: "Khương công tử có hai hầu cận, đêm đó họ cùng nhau ra ngoài luyện võ, không ở trong phòng."Tống Ấu Quân trong lòng thầm nghĩ, tình huống này thật sự có một phần lỗi của nàng.Nàng nhanh chóng rửa mặt, thay xiêm y rồi vội vàng chạy đến Duyệt Văn Điện.Vì đến khá sớm, Duyệt Văn Điện không có ai, nàng ngồi chơi trên ghế dài, suy nghĩ về việc ai sẽ biết nàng đã đưa đồ vật ấy.Nàng đã cố tình sai người lặng lẽ đến tặng.Khi nàng đang lo lắng, Tống Ngôn Ninh đến, nhìn thấy nàng thì vui vẻ chạy lại: "Hoàng tỷ, sao lại có tơ tằm và than cháy trong phòng Khương ca? Là tỷ tặng sao?"Tống Ấu Quân vừa định trả lời thì bất ngờ thấy Khương Nghi Xuyên đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp.Tống Ấu Quân nhìn về phía Tống Ngôn Ninh, ngẩn người: "Ngươi là ai? Ta có quen ngươi không? Sao ngươi lại nói chuyện với ta như vậy?" 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Số ký tự: 0