Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao
Chương 62
Phong Ca Thả Hành
2025-02-26 04:45:02
Tống Ấu Quân nghe nói ở Tây Giao có một ngôi chùa hoàng gia nổi tiếng linh thiêng, nơi mọi lời cầu nguyện đều dễ dàng ứng nghiệm. Tuy nhiên, chùa chỉ mở cửa cho dân chúng đến dâng hương vào một khoảng thời gian duy nhất trong năm - từ mùng một đến rằm tháng Giêng.Vừa hay những ngày này nàng rảnh rỗi, nên quyết định đến chùa thắp một nén nhang.Nếu Khương Nghi Xuyên thực sự có ý định rời đi, thì con đường từ Nam Lung đến Bắc Chiêu xa xôi vạn dặm, nàng chỉ mong gió thuận buồm xuôi, giúp hắn bình an trở về quê hương.Giữ nguyên tắc hành sự kín đáo, lần này Tống Ấu Quân vẫn cải trang đơn giản, chỉ mang theo Tiết Quân rời cung. Nàng ngồi trên xe ngựa, lặng lẽ theo con đường hướng về Tây Giao.Sau khi ra khỏi kinh thành, khung cảnh trở nên vắng vẻ, hầu như không còn bóng người qua lại. Những thương nhân thường lui tới buôn bán cũng đã sớm trở về nhà đoàn tụ dịp đầu năm.Theo lẽ thường, những ngày này thiên hạ thái bình, chẳng ai ngờ sẽ có kẻ cướp dám lộng hành - vậy mà nàng lại không may chạm trán bọn chúng.Bất ngờ, xe ngựa khựng lại. Tiết Quân lập tức kéo cương, khiến Tống Ấu Quân mất thăng bằng ngã nhào xuống sàn xe. Nàng vội vàng bò dậy, hoảng hốt hỏi:"Tiết Quân, có chuyện gì vậy?"Ngay lúc ấy, tiếng trường kiếm rời vỏ vang lên lạnh lẽo. Giọng Tiết Quân trầm thấp mà sắc bén:"Công chúa, có sơn tặc chặn đường, đừng rời khỏi xe ngựa!"Tim Tống Ấu Quân thắt lại. Nàng vừa định hỏi thêm thì bên ngoài đã vang lên tiếng đao kiếm va chạm, xé toạc bầu trời quang đãng.Nàng ghé sát vào cửa sổ xe, vén nhẹ rèm tạo ra một khe nhỏ, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài. Chỉ thấy trên bãi đất trống xung quanh, một nhóm đông người đã bao vây chặt chiếc xe. Tất cả đều che mặt, tay cầm trường đao, thân hình cao lớn, vạm vỡ.Xong rồi, lần này thật sự tiêu rồi.Dù Tiết Quân võ nghệ cao cường, nhưng cũng chỉ có một mình, mà kẻ địch lại đông như vậy. Chỉ cần dây dưa lâu một chút, thể lực của cô ấy cũng sớm muộn gì kiệt quệ.Những tên cướp này làm ăn chăm chỉ như vậy sao? Ngay cả Tết nhất cũng không chịu nghỉ ngơi, không ở nhà ăn Tết mà chạy ra đây chặn xe ngựa của nàng làm gì?Thật đúng là xui xẻo, chỉ là một chuyến đến chùa miếu gần kinh thành mà cũng gặp nạn!Đúng lúc Tống Ấu Quân còn đang hoảng loạn, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cửa xe bị đẩy mạnh, một người từ bên ngoài ngã nhào vào trong.Nàng giật mình nhìn kỹ, phát hiện người đó không ai khác mà chính là Tiết Quân!Tiết Quân bị thương, cánh tay chảy m.á.u ròng ròng. Cô lảo đảo đứng dậy, nửa quỳ trong xe, sắc mặt ngưng trọng:“Công chúa, tình thế nguy cấp!”Chỉ cần nhìn bộ dạng đó, Tống Ấu Quân cũng biết mọi chuyện không ổn. Càng hoảng sợ hơn, nàng vội hỏi:“Rốt cuộc đám người này là ai? Cướp đường à? Sao lợi hại như vậy?”“Không phải sơn tặc.” Tiết Quân trầm giọng đáp: "Những kẻ này được huấn luyện bài bản, vóc dáng và thể trạng tương đồng, rõ ràng đã qua sàng lọc và rèn luyện nghiêm ngặt. Đặc biệt là kẻ cầm đầu, tuổi không lớn nhưng thân thủ phi phàm. E rằng bọn chúng thuộc về một tổ chức bí mật nào đó.”Không phải sơn tặc, nghĩa là không phải vì tiền tài hay sắc đẹp mà đến.Vậy bọn chúng muốn gì?Điều đáng lo nhất chính là bọn chúng đến để lấy mạng nàng. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu thực sự có ý định g.i.ế.c nàng, chỉ cần một loạt tên từ những cung thủ bên ngoài, xe ngựa đã sớm trở thành tổ ong, đâu cần phải vây chặt rồi dùng đao đối phó như vậy.Như vậy, khả năng còn lại chính là bọn chúng muốn bắt cóc nàng, cần bắt sống.Tống Ấu Quân hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Nàng liếc nhìn miệng vết thương của Tiết Quân, phát hiện chỉ là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, mới tạm thời yên tâm. Nàng khẽ giọng nói:"Trong tình huống này, nếu cứ liều mạng xông ra thì gần như không có cơ hội, đánh tiếp chỉ khiến ngươi bị thương nặng hơn. Chúng ta cần tìm cách đàm phán."Tiết Quân lắc đầu, kiên quyết phản đối: "Công chúa, không thể!""Nếu bọn chúng thực sự muốn lấy mạng ta, chỉ mình ngươi không thể chống lại được. Chỉ có đàm phán mới mang lại cơ hội sống."Nói rồi, nàng lục tìm trong xe ngựa, lấy ra một tấm lụa dài, gấp lại che kín đôi mắt. Sau khi xác nhận chắc chắn không bị tuột ra, nàng nói với Tiết Quân:"Đỡ ta xuống xe. Nếu bọn chúng không chấp nhận đàm phán, vậy xem như ta xui xẻo."Nhưng trong lòng nàng đã có tám phần chắc chắn.Tiết Quân chậm rãi đỡ nàng xuống xe. Dù không nhìn thấy gì, nhưng thính giác của nàng lại càng nhạy bén hơn. Trong gió lạnh vần vũ, xung quanh im ắng đến lạ thường, không ai phát ra bất kỳ âm thanh dư thừa nào.Tống Ấu Quân cất giọng: "Các ngươi có biết thân phận của ta không?"Sau một thoáng im lặng, một giọng nói khàn khàn vang lên:"Tịnh An Công chúa, ngươi nghĩ bọn ta có thể nhận nhầm sao?"Tống Ấu Quân nhẹ nhàng nhếch môi: "Vậy các ngươi chặn xe ngựa của ta, rốt cuộc là có mục đích gì?"“Mời Tịnh An Công chúa theo chúng ta một chuyến.” Một giọng nói vang lên.Quả nhiên, đúng như Tống Ấu Quân dự đoán, những người này không đến để lấy mạng nàng. Nàng mím môi, chậm rãi nói:“Ta có thể đi cùng các ngươi. Nhưng thị vệ của ta đã bị thương, các ngươi hãy thả cô ấy trở về chữa trị vết thương.”Yêu cầu này vốn dĩ rất vô lý, Tống Ấu Quân biết xác suất bị từ chối là rất cao, nhưng vẫn thử một lần.Không ngờ đối phương lại đồng ý. Ngay sau đó, hai người tiến lên, trói c.h.ặ.t t.a.y nàng bằng dây thừng rồi kéo đi. Còn Tiết Quân thì được thả.Tiết Quân không phản kháng, cô biết rõ mục đích của đối phương là để cô quay về báo tin.Bị áp giải đi, ban đầu Tống Ấu Quân còn có thể miễn cưỡng bước theo, nhưng do bị bịt mắt, bước chân lảo đảo, đi đứng rất khó khăn. Mấy lần suýt té, cuối cùng có một tên cướp phải đỡ nàng.Nhưng càng đi, nàng càng cảm thấy chân tê dại, mỏi nhừ, bèn dẩu môi, nhăn nhó kêu ca:“Các ngươi không có xe ngựa sao? Đi bộ như thế này đến bao giờ mới tới nơi?”“Sắp đến rồi, không xa đâu.” Một tên đáp.Tống Ấu Quân lập tức ngồi bệt xuống đất, mặc kệ bản thân đang mặc cung trang lộng lẫy, thẳng thừng nói:“Ta không đi nổi nữa. Đường đường là một công chúa, từ khi nào phải cuốc bộ đường dài thế này? Các ngươi mau tìm kiệu cho ta đi.”Tên cướp kia mất kiên nhẫn: “Đây là núi hoang dã, ở đâu ra kiệu?”Tống Ấu Quân hừ lạnh: “Ta không quan tâm, ta không đi!”Nàng cố tình kéo dài thời gian, bởi vì nàng biết Tiết Quân đã quay về báo tin. Chỉ cần cầm cự được đến lúc cứu binh tới, tình thế sẽ đảo ngược!Nàng ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa la hét, nhất quyết không chịu đi tiếp. Đám người kia cũng không có cách nào đối phó, suy đi tính lại, cuối cùng đành tìm một chiếc xe cho nàng ngồi lên, rồi để vài người giữ chặt, tiếp tục áp giải nàng đi.Tống Ấu Quân vẫn bị bịt mắt, không nhìn thấy đây là loại xe gì, nhưng trong không khí phảng phất mùi hương khói nhàn nhạt.Đúng như lời kẻ nọ nói, quãng đường còn lại thực sự không xa. Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại. Nàng bị lôi xuống, dường như đã đến một nơi có người cư trú. Khi đi qua bậc cửa, có kẻ còn cố tình kéo nàng lại, thấp giọng nhắc nhở.Sau đó, nàng bị dẫn vào một gian phòng bên ngoài. Giọng nói khàn khàn của kẻ kia lại vang lên:"Tạm thời đành để công chúa chịu chút ủy khuất."Nói xong, gã buông tay, đẩy mạnh nàng vào trong phòng.Cánh cửa phía sau đóng sầm lại. Tống Ấu Quân lập tức tháo tấm lụa bịt mắt xuống, khẽ nheo lại để thích ứng với ánh sáng. Khi nhìn rõ xung quanh, nàng nhận ra đây là một gian nhà kho cũ kỹ, chất đầy vật dụng tạp nham.Dưới chân nàng là nền đất thô ráp. Xung quanh đặt vài chiếc rương lớn, bên cạnh còn có nhiều bó củi gỗ xếp chồng lên nhau. Mái nhà dột nát, một góc sàn còn đọng lại nước mưa, khiến bùn đất nhão nhoẹt trộn lẫn.Nàng cẩn thận tìm một chỗ khô ráo rồi ngồi xuống, bắt đầu quan sát khắp nơi. Vì đây là nhà kho nên chỉ có một ô cửa sổ nhỏ nằm khá cao. Ánh nắng lọt qua, hắt xuống mặt đất những vệt sáng yếu ớt, chập chờn theo làn gió nhẹ. Cửa không khóa, nhưng cửa sổ lại quá cao. Dù có chồng mấy cái rương lên nhau để trèo ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ té không nhẹ. Hiện tại vẫn chưa phải lúc để nhảy cửa sổ.Tống Ấu Quân ngồi yên, suy đi nghĩ lại thật lâu cũng không đoán ra được kẻ nào lại ra tay chuyên nghiệp đến vậy - ngay cả dịp Tết cũng không buông tha nàng.Kế tiếp chỉ còn lại sự chờ đợi dài đằng đẵng. Không ai đến căn phòng này, cũng không có tiếng bước chân bên ngoài. Nàng lúc thì áp tai vào cửa nghe ngóng, lúc lại loanh quanh trong phòng. Mở hết mấy cái rương ra xem thử, chỉ thấy toàn than đá và củi, vừa chạm vào tay đã đen sì, ngay cả muốn xem xét kỹ hơn cũng thấy chán nản.Nàng càng lúc càng bực bội, tâm trạng rối bời.Gần trưa, cuối cùng có người đẩy cửa bước vào. Ánh sáng từ ngoài hắt vào khiến Tống Ấu Quân theo bản năng ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại.Người đến mặc váy dài màu xanh lơ thêu hoa văn mây, tóc dài búi gọn, trang phục gọn gàng, không còn dáng vẻ xa hoa với đầy đầu trâm vàng vòng ngọc như ngày thường.Vừa thấy nàng, Tống Ấu Quân lập tức hỏi: "Là Túc Vương bắt ta tới?"Trong trí nhớ, nàng và Túc Vương vốn không có mâu thuẫn gì. Hơn nữa, theo nguyên tác, nàng và Gia Vân vẫn là bạn tốt. Sao lần này lại là Túc Vương nhúng tay vào?Gia Vân bình thản đáp: "Ngươi đoán sai rồi. Không phải Túc Vương, là ta muốn bắt ngươi.""Ngươi?" Tống Ấu Quân quan sát cô từ trên xuống dưới, chợt nhận ra khí chất của Gia Vân hoàn toàn thay đổi. Không còn dáng vẻ tiểu thư nhu mì ngày xưa, suốt ngày chạy theo gọi "Xuyên ca ca" nữa.Nàng nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ngươi là... Gia Vân?" Rồi lại nghĩ thầm, chẳng lẽ là chị em sinh đôi?Ai ngờ Gia Vân cười lạnh: "Sao thế? Ngay cả ta mà Tịnh An Công chúa cũng không nhận ra? Ngươi ngày ngày theo bên cạnh Xuyên ca ca, thay thế vị trí của ta, ta còn tưởng ngươi học theo ta, bắt chước ta từng chút một đấy."Tống Ấu Quân nhíu mày, lạnh giọng: “Ngươi đang nói cái gì?”Gia Vân hung hăng trừng nàng, giọng đầy oán hận: “Nếu không phải ngươi suốt ngày quấn lấy Xuyên ca ca, hắn có xa lánh ta đến mức này không?”Tống Ấu Quân cười nhạt, bình thản đáp: “Khương Nghi Xuyên thân thiết với ai hay xa cách ai, đó không phải là chuyện ta có thể quyết định.”Nàng thật không ngờ Gia Vân lại chủ mưu bắt cóc mình đến đây. Trong phút chốc, nàng có chút không thể tiếp nhận nổi.Nhưng có một chuyện khiến nàng bận tâm hơn - bên cạnh Gia Vân thế nào lại có một nhóm người được huấn luyện bài bản như vậy? Người cầm đầu thậm chí còn có thể đả thương Tiết Quân. Nếu những kẻ đó là thuộc hạ của Túc Vương, vậy thì Gia Vân làm sao có thể điều động được bọn chúng? Trừ khi… việc nàng bị bắt cóc này là do Túc Vương biết và ngầm ủng hộ.“Ngươi cứ tiếp tục làm vị Tịnh An Công chúa bị Xuyên ca ca ghét bỏ là được rồi, chẳng phải tốt hơn sao?” Gia Vân lại nghiến răng nói.Tống Ấu Quân không nhịn được trợn trắng mắt: “Ngươi bắt ta đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Nếu chỉ để tranh giành mấy chuyện tình cảm vô nghĩa này, thì ta thực sự không có hứng thú mà tiếp tục với ngươi.”“Ngươi vội cái gì, ta còn có chuyện muốn nói.” Gia Vân bước vào, đóng cửa lại, hạ giọng nói: “Ngươi có biết Xuyên ca ca sắp trở về Bắc Chiêu không?”Tống Ấu Quân vốn chẳng muốn để ý đến cô ta, nhưng câu này vừa thốt ra, sắc mặt nàng khẽ biến: “Hắn nói với ngươi sao?”“Đương nhiên.” Gia Vân nở nụ cười đắc ý, ánh mắt tràn đầy khiêu khích: “Hắn đã đồng ý hôn sự của bọn ta, nói rằng sẽ đưa ta về Bắc Chiêu, chính thức cưới ta làm thê tử. Chuyện này… hắn vẫn chưa nói với ngươi, đúng không?”Tống Ấu Quân dù biết lời nói của Gia Vân có phần hoang đường, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, cảm giác ấy như một sợi dây vô hình siết chặt lấy nàng.Không thể nào! Gia Vân là nữ nhi của Túc Vương, mà Túc Vương dù có sủng ái Khương Nghi Xuyên đến đâu cũng không thể để hắn trở về Bắc Chiêu. Huống hồ, ông ta vẫn còn ôm mộng gả đích nữ của mình cho Khương Nghi Xuyên.Nhưng nếu vậy, tại sao Gia Vân lại biết chuyện hắn muốn trở về?Chẳng lẽ... hắn thật sự đã thuyết phục được Túc Vương? Hoặc tệ hơn - hắn đang tính đưa cả gia tộc này về Bắc Chiêu, củng cố thế lực của mình?Gia Vân nhìn dáng vẻ thất thần của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi nói:"Xuyên ca ca đương nhiên sẽ không nói cho ngươi biết. Ngươi chẳng qua chỉ là một công chúa Nam Lung mà thôi. Ngươi có quên không? Năm xưa, thiết kỵ Nam Lung giẫm đạp lên Bắc Chiêu, m.á.u chảy thành sông, biết bao người vô tội bị g.i.ế.c hại. Nợ nước thù nhà không đội trời chung - ngươi nghĩ hắn có thể thật lòng với ngươi ư?"Mỗi một chữ đều như một mũi d.a.o nhọn hoắt, từng nhát, từng nhát đ.â.m sâu vào lòng Tống Ấu Quân.Nàng không muốn tin, nhưng cũng không thể phản bác ngay lập tức. Đối với Khương Nghi Xuyên, đây không chỉ là nỗi hận của đất nước, mà còn là mối thù khắc cốt ghi tâm của gia tộc. Cũng chính vì thế, hắn mới mang quân đánh thẳng vào Nam Lung năm đó."Không thể nào! Khương Nghi Xuyên không phải người như vậy!" Tống Ấu Quân cắn răng, lên tiếng phản bác.Nàng nhớ rõ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lần hắn vô tình để lộ cảm xúc. Những thứ đó không thể nào là giả được!Gia Vân nhìn nàng, thở dài một hơi, chậm rãi nói:"Công chúa đúng là tự an ủi mình giỏi thật.""Nhưng sự thật là Xuyên ca ca sớm muộn gì cũng sẽ về Bắc Chiêu. Hắn làm sao có thể để một công chúa của địch quốc trói buộc?"Lời nói này như một nhát roi quất thẳng vào lòng nàng.Tống Ấu Quân không thể lên tiếng phản bác, bởi vì dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết, Bắc Chiêu mới là nơi hắn thuộc về.Gia Vân nhìn vẻ mặt biến hóa từng chút của nàng, khóe môi cong lên, chậm rãi tiếp lời:"Đến lúc đó, khi hắn trở về Bắc Chiêu, ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Mà ta - ta sẽ là người ở bên hắn."Nói xong, Gia Vân không nhịn được che miệng cười, vẻ mặt thẹn thùng đầy mơ mộng.Tống Ấu Quân nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô ta, từ kinh hoảng đến khổ sở, từ bực bội đến hoảng loạn, cuối cùng là phẫn nộ.Nàng lập tức mở một cái rương bên cạnh, vơ lấy một cục than trong đó rồi ném thẳng về phía Gia Vân, nghiến răng quát lớn:"Ngươi cút ngay!"Gia Vân phản ứng cực nhanh, lập tức né tránh, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Ôi, thẹn quá hóa giận sao?”Tống Ấu Quân bị vẻ mặt đắc ý của cô ta chọc tức đến suýt nghẹn, chẳng buồn quan tâm hai tay dính đầy bụi than, liền túm lấy mấy cục than đá ném thẳng về phía Gia Vân, giọng tức tối: “Cút ngay! Lăn ra ngoài!”Những viên than đập vào cửa sổ, phát ra tiếng lách cách giòn tan. Gia Vân vừa cười vừa lùi lại, cuối cùng đóng cửa, nhưng nụ cười trên mặt dần biến mất.Bên ngoài, Tiêu Hoài khoanh tay dựa vào tường, nhàn nhạt hỏi: “Sao rồi?”“Đã chọc giận nàng ta.” Gia Vân đáp gọn, rồi thoáng ngập ngừng, thấp giọng nói: “Nhưng nếu điện hạ biết chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận.”Tiêu Hoài nhếch môi cười khẽ, nghe thấy trong phòng vẫn có tiếng than đá nện vào cửa sổ, tặc lưỡi: “Vậy mới thú vị chứ, không phải sao?” Y liếc nhìn dấu vết đen bám trên cửa, lười biếng nói: “Những viên than này cũng không rẻ đâu.”Gia Vân lườm y một cái, không đáp, xoay người rời đi.Trong phòng, Tống Ấu Quân tức đến mức mặt đỏ bừng, ném than đến mệt rã rời, cuối cùng ngồi phịch xuống cạnh chiếc rương, vừa thở vừa nghiến răng, bàn tay trắng nõn giờ đây đã nhuốm đầy bụi đen.Mắng chửi một hồi cũng không khiến cơn giận nguôi ngoai, nhưng sức lực lại cạn dần. Nàng mệt mỏi gối đầu lên một chiếc rương khác, thiếp đi lúc nào không hay.Mãi cho đến khi ngoài cửa lại vang lên tiếng động, nàng mới giật mình tỉnh dậy.Tống Ấu Quân nhanh chóng nắm chặt hai khối than đá trong tay, chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần có người bước vào, nàng sẽ lập tức ném thẳng.Nhưng không ngờ, người đẩy cửa bước vào lần này lại là Khương Nghi Xuyên, khoác trên mình chiếc áo choàng đen tuyền.Hắn đứng ở ngưỡng cửa, tuyết đọng trên vai áo còn chưa tan hết, từng bông tuyết đậu trên mái tóc đen rồi dần dần tan chảy, ánh nước lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt thâm sâu, khiến ánh nhìn của hắn trở nên mềm mại lạ thường.Tống Ấu Quân thoáng sững sờ trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó liền nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, cơn giận lại bốc lên ngùn ngụt.Nàng không chần chừ mà ném thẳng viên than đá về phía hắn!Cục than trúng ngay n.g.ự.c áo hắn rồi rơi xuống đất. Khương Nghi Xuyên cúi đầu liếc nhìn, không né tránh cũng không trách móc."Cút ra ngoài!" Tống Ấu Quân tức giận quát lớn.Nhìn nàng ngồi bệt dưới đất, hai bàn tay dính đầy bụi than đen kịt, ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng vướng vài vệt đen, Khương Nghi Xuyên bất giác thở dài, đáy mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ xen lẫn chút thương tiếc.Hắn chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt như ẩn giấu ý cười nhàn nhạt.Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo một chút cưng chiều:"Ngươi đang giận ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro