Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 65

Phong Ca Thả Hành

2025-02-25 10:10:05

Tống Ấu Quân tỉnh lại trong một gian phòng tĩnh mịch.Nàng chậm rãi ngồi dậy, đẩy cửa ra, liền thấy bên ngoài một tiểu tăng nhân tuổi còn nhỏ đang quét tuyết. Ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã ngả chiều tà.Tiểu tăng thấy nàng bước ra, vội vàng tiến lên hành lễ: “Công chúa, người đã nghỉ ngơi tốt chứ?”Tống Ấu Quân thoáng sững sờ. Tiểu tăng này rõ ràng nhận ra nàng, liền hỏi: “Ta đến đây từ khi nào? Đã ngủ bao lâu rồi?”Tiểu tăng cung kính đáp: “Công chúa từ tiền viện Phật đường dâng hương cầu phúc, lúc đó trời hãy còn sớm. Sau đó người nói rằng mệt mỏi, liền đến đây nghỉ ngơi. Giờ đã là giờ Dậu.”Tống Ấu Quân đưa mắt nhìn xung quanh. Gian phòng này sạch sẽ gọn gàng, mái ngói và tường đều mang sắc vàng đặc trưng của hoàng gia. Trên cửa còn khắc ký hiệu của Nam Lung, xem ra đây chính là chù miếu hoàng gia mà nàng dự định đến.Tiểu tăng nói rằng nàng đã đi dâng hương, có lẽ là từ sau khi nàng mất tích, người của Khương Nghi Xuyên đã sắp xếp một người thế thân giả mạo nàng, tiếp tục xuất hiện trong cung.Chỉ là… làm thế nào họ có thể che giấu được tất cả những tăng nhân ở đây? Nàng không biết.Nhưng nàng đã tỉnh lại ở nơi này, chứng tỏ Khương Nghi Xuyên đã rời khỏi kinh thành, lên đường trở về Bắc Chiêu.Từ hôm nay trở đi… không còn có hắn bên cạnh nữa.Tống Ấu Quân cụp mắt, nén đi cảm giác mất mát trong lòng. Nàng sai tăng nhân chuẩn bị một cỗ xe ngựa, ngồi xe trở về hoàng cung.Nhóm thị vệ tìm kiếm nàng suốt một ngày trời, đến chạng vạng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tin tức Tịnh An Công chúa gặp kiếp nạn đã truyền ra, không biết bao nhiêu người thấp thỏm lo sợ bị truy cứu trách nhiệm. Hiện giờ, nàng trở về bình an, nói rằng do xe ngựa của chùa miếu sơ suất, khiến nàng phải tự mình quay về kinh thành. Nhờ vậy, hiểu lầm mới được hóa giải.Sau khi hồi cung, Tống Ấu Quân cảm thấy có chút mệt mỏi. Nàng cởi áo ngoài, định đi tắm rửa để thư giãn một chút.Không ngờ, từ trong tay áo rơi ra hai vật nhỏ.Nàng cúi đầu nhìn, liền phát hiện một phong thư cùng một vật trang sức hình đèn lồng.Tống Ấu Quân cẩn thận nhặt lên, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.Không ngờ… Khương Nghi Xuyên vẫn để lại tin cho nàng!Nàng vội vàng ngồi xuống, mở phong thư ra. Bên trong lại là một phong thư khác. Khi lấy ra, đập vào mắt nàng là nét chữ ngay ngắn quen thuộc của Khương Nghi Xuyên: "Tuế Tuế thân gửi."Nàng cẩn thận mở niêm phong, trải tờ thư ra trước mặt.Chữ viết của hắn vẫn mạnh mẽ như ngày nào.Từng câu, từng chữ, nàng chăm chú đọc, không muốn bỏ sót dù chỉ một từ. Hắn vẫn như trước, dặn dò tỉ mỉ từng điều, từ chuyện không được xem nhẹ hàn chứng, chú ý giữ ấm hằng ngày, vào đông không nên ăn băng quả, đến việc không nên vì ham thích phong cảnh mà ra cung vào nửa đêm. Hắn còn nhắc nàng đừng mở rèm xe ngựa mỗi khi di chuyển, tránh để gió lạnh lùa vào.Những lời dặn dò vụn vặt ấy, dường như không có điểm dừng. Nhưng trong số đó, có một câu khiến Tống Ấu Quân lặp đi lặp lại đọc thật lâu.Ở cuối thư, hắn viết:Nàng nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy thật lâu. Đến khi phục hồi tinh thần, nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt tự lúc nào.Nàng đưa tay lau khô dòng lệ, cầm lấy vật nhỏ đặt trong phong thư - một chiếc đèn lồng bé xíu, tinh xảo. Nàng mở nắp, bên trong là những viên kẹo nhỏ.Đây là hộp kẹo mà Khương Nghi Xuyên luôn mang bên mình. Trước kia, hắn từng lấy ra vài viên đưa cho nàng ăn.Hắn để lại thứ này, chỉ là để nhắc nhở nàng phải chăm sóc tốt bản thân, không để bệnh cũ tái phát. Dù hắn chưa từng biết đến cái gọi là "huyết áp thấp" hay căn bệnh này có ý nghĩa gì, nhưng vẫn không quên dặn dò.Tống Ấu Quân lấy hai viên kẹo, nhẹ nhàng đặt vào miệng. Hương ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận yết hầu.Biết Khương Nghi Xuyên sắp rời đi, nàng chẳng thể thốt lên lời nào để níu giữ. Nàng chỉ mong, trên hành trình ấy, hắn có thể bình an vô sự, trở về cố quốc một cách thuận lợi.Đêm hôm ấy, nàng trằn trọc suốt cả đêm, không tài nào ngủ được. Cuối cùng, nàng thắp đèn lên, lặng lẽ đọc lại bức thư của hắn, từng chữ, từng chữ một.Ba ngày sau, tin tức Khương Nghi Xuyên biến mất khỏi hoàng cung mới truyền đến tai hoàng đế.Hoàng đế lập tức ra lệnh lục soát toàn bộ cung thành. Cuộc truy tìm nhanh chóng lan rộng ra khắp kinh thành, rồi trải dài đến những vùng xa hơn.Thế nhưng, tất cả đều vô ích.Khương Nghi Xuyên, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.Vì chuyện này, Tống Ngôn Ninh bị trách phạt cấm túc, ngay cả Tống Ấu Quân cũng bị giam lỏng mười ngày. Tin tức Khương Nghi Xuyên biến mất khỏi Nam Lung nhanh chóng lan truyền, dấy lên sóng gió khắp nơi. Mọi người đồn đoán đủ kiểu, không ít người nghi ngờ chính Tống Ấu Quân đã giúp hắn rời đi. Tuy nhiên, ngày hôm đó nàng vẫn xuất hiện ở chùa miếu hoàng gia để dâng hương cầu phúc, các tăng nhân trong chùa có thể làm chứng cho điều này. Bởi vậy, dù có nghi ngờ, cũng không ai tìm được bằng chứng xác thực.Tống Ấu Quân từ đó đóng cửa không ra ngoài, ngày ngày tĩnh dưỡng trong cung. Trời vào đông rét buốt, mỗi sáng thức dậy, thứ đầu tiên nàng nhận được luôn là một chén trà nóng. Nếu không uống, tay chân nàng sẽ lạnh lẽo đến tê cứng, thậm chí đau nhức không chịu nổi.Tống Ngôn Ninh sau khi bị nghiêm khắc quở trách, chịu cấm túc nửa tháng, liền lập tức tìm đến Tẫn Hoan Cung. Y vừa vào thì thấy Tống Ấu Quân đang ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú quan sát thứ gì đó.Y tò mò hỏi: “Hoàng tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?”Tống Ấu Quân nghe thấy liền ngoắc tay gọi: “Lại đây xem.”Tống Ngôn Ninh ngoan ngoãn tiến đến, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có một con sâu chết, xung quanh là vô số con kiến nhỏ đang chạy qua chạy lại.“Vào đông rồi mà vẫn phải ra ngoài kiếm ăn, thật vất vả.” Tống Ấu Quân nhẹ nhàng thở dài.Tống Ngôn Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Con sâu lớn như vậy, đám kiến nhỏ này có ăn hết được không?”Tống Ấu Quân mỉm cười: “Ngươi đừng xem nó lớn như vậy, nhiều con kiến cùng nhau chia cắt, mỗi con một chút, chẳng mấy chốc liền không còn.”Cũng giống như một Nam Lung từng hùng mạnh, giờ đây bị bào mòn từng chút một. Tống Ngôn Ninh không hiểu ẩn ý sâu xa trong lời nói ấy, chỉ đơn thuần ngồi xổm xuống cùng nàng quan sát. Tỷ đệ hai người cứ thế nhìn một lúc lâu, mãi đến khi chân Tống Ấu Quân tê rần, nàng mới đứng dậy, để Tống Ngôn Ninh dìu mình về điện.Có lẽ vì lo nàng sẽ buồn bã khi Khương Nghi Xuyên đột ngột rời đi, Tống Ngôn Ninh thường xuyên đến Tẫn Hoan Cung, mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn ngon hoặc những món đồ chơi thú vị.Dần dần, cung nhân trực cửa cũng quen thuộc với cảnh này. Mỗi khi thấy bóng dáng Lục điện hạ từ xa, liền vội vã vào trong thông báo: “Lục điện hạ lại tới nữa!”Ban đầu, Tống Ấu Quân còn thấy vui vẻ, nhưng về sau, số lần y ghé thăm quá dày đặc khiến nàng bắt đầu cảm thấy phiền. Mỗi lần y đến đều vô cùng ồn ào, luôn bám lấy nàng đòi kể chuyện xưa. Đến mức Tây Du Ký cũng đã giảng đến đoạn Trư Bát Giới cưới Cao lão trang nữ nhi.Một buổi chiều ngồi cùng Tống Ngôn Ninh, nàng phải uống đến hai ấm nước trà mới đủ kiên nhẫn.Dù vậy, Tây Du Ký, bản thân nó đã là một câu chuyện rất xuất sắc, mỗi lần kể nàng lại bị cuốn theo, thao thao bất tuyệt, khiến Tống Ngôn Ninh nghe đến trợn tròn mắt, không ngừng kinh hô: “Oa! Thật lợi hại!”Nhờ những ngày tháng bị y quấy rầy như vậy, nỗi buồn trong lòng Tống Ấu Quân cũng dần vơi đi.Vì mỗi ngày đều nghe kể chuyện Tây Du Ký, Tống Ngôn Ninh hoàn toàn say mê Tôn Ngộ Không. Y thậm chí còn học theo giọng điệu của vị Đại Thánh ấy một cách sống động.Ngày đầu tiên nhập học tại Duyệt Văn Điện, khi Kinh Minh Khê đi ngang qua chỗ y ngồi, Tống Ngôn Ninh bỗng nhiên lớn tiếng quát:“Tên kia! Lão tôn bảo ngươi đứng lại!”Kinh Minh Khê hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt ngay tại chỗ.*****Một tháng sau khi Khương Nghi Xuyên biến mất khỏi kinh thành, Yêu Nguyệt Lâu bỗng nhiên trở thành một nơi trống rỗng chỉ sau một đêm.Những khách nhân quen thuộc ngày trước thấy đại lâu đóng cửa đều cho rằng chủ nhân có việc, tạm thời ngừng kinh doanh vài ngày. Nhưng không ai ngờ rằng, từ đó về sau, cánh cửa ấy mãi mãi không còn mở ra nữa.Một tháng sau, tin tức truyền đến rằng xe ngựa của Túc Vương và vương phi gặp nạn, mất kiểm soát rồi lao xuống vách núi. Hoàng đế đau lòng, hạ lệnh cấp trợ giúp cho phủ Túc Vương.Tưởng chừng sự việc cứ thế mà trôi qua.Nhưng không ai biết được, Túc Vương thật sự đã sớm qua đời từ mười năm trước. Người mang danh Túc Vương bấy lâu nay, thực chất là do Bắc Chiêu sắp đặt, ẩn thân trong kinh thành Nam Lung để âm thầm giúp đỡ Khương Nghi Xuyên suốt mười năm dài đằng đẵng.*****Ba tháng sau khi Khương Nghi Xuyên rời đi, Tống Ấu Quân đứng trên tường cao của hoàng cung, tay cầm cây sáo nhỏ mà Tống Ngôn Ninh đưa cho nàng, nhẹ nhàng thổi lên.Tiếng sáo xa xưa theo làn gió khuya bay xa, phiêu du giữa trời đất.Gió xuân từ Nam Lung thổi đến, cũng sẽ cuốn theo hơi ấm mà vươn đến tận Bắc Chiêu.Lúc này, có lẽ Khương Nghi Xuyên đã trở về đế cung Bắc Chiêu, mang trên vai thân phận tôn quý, một lần nữa trở thành Thất Điện Hạ của vương triều.Khúc sáo kết thúc, nàng cất sáo nhỏ đi, ánh mắt nhìn xa xăm, tầm nhìn vươn đến nơi tận cùng chân trời.Ngọn gió lướt qua gò má, thổi tung mái tóc dài, làm ngân vang kim chi ngọc diệp trên trâm cài.Lệ rơi biệt người nơi ngàn dặm, ngày sau ấm lạnh tự mình hay. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Số ký tự: 0