Chương 11 - Không Phải Ta Thì Không Cưới
Tam Công Tử Khô...
2024-08-13 23:11:18
Edit: Bánh Mì Thịt Nướng
Beta: Vũ Sương Viện
Tạ Nguyên tùy ý ước lượng hộp trân châu, "Tiểu hầu gia quả nhiên tài đại khí thô (1), hộp ngọc như vậy ít nhất cũng đáng giá ngàn vàng, bỗng nhiên lại cho ta vứt chơi như vậy ư?"
(1) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
"Nếu những mỹ nhân mà ngươi nuôi trong Vọng Xuân lâu nghe được, thì đúng là làm tổn thương trái tim của không ít mỹ nhân."
Yến Tuy thường xuyên trà trộn vào mấy con hẻm trăng hoa, chuyện ra tay rộng rãi, vung tiền như rác cũng không tính là hiếm thấy.
"Mỹ nhân?" Hắn nghe vậy liền bật cười, mặt mày sáng ngời tràn đầy ý phong lưu, "Trong Lũng Nghiệp, ở trước mặt Công chúa điện hạ, ai dám xưng mình là mỹ nhân?"
Tạ Nguyên vừa định trả lời, Nhĩ Tuyết đang cuộn tròn trong góc chạy đến bên chân Yến Tuy, cắn lấy vạt áo hắn đùa nghịch, thậm chí còn kéo lại.
Hắn cúi người xuống, Nhĩ Tuyết giống như trêu chọc, cắn cắn đầu ngón tay Yến Tuy, nhưng không hề dùng sức, chỉ làm ướt đẫm đầu ngón tay Yến Tuy.
Yến Tuy xách Nhĩ Tuyết lên, "Cắn ta?"
Nhĩ Tuyết đột ngột bị xách lên giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ vài cái, sau đó tựa hồ quay sang cầu xin Tạ Nguyên giúp đỡ. Con cún dùng đôi mắt ướt át, nhìn qua rất đáng thương.
"Công chúa điện hạ từ khi nào lại thích thứ này vậy?" Yến Tuy lắc lắc Nhĩ Tuyết trong tay, "Sớm biết người thích cái thứ này, ta đã để mắt giúp người từ Loan Châu. Cái thứ này chỉ... Lớn lên cũng tạm ổn, ngoại hình không được coi là đẹp."
Tạ Nguyên nhìn Nhĩ Tuyết trên tay Yến Tuy, ho nhẹ một tiếng, "Loan Châu từ trước đến nay toàn là mỹ nhân, các cô nương nơi đó chẳng thua kém Lũng Nghiệp là bao. Yến tiểu hầu gia ở Loan Châu yên bình còn nhớ được đến ta à?"
"Lời này sai rồi." Yến Tuy nhẹ nhàng gãi cằm cún con "Ta và Công chúa điện hạ chính là thanh mai trúc mã, điện hạ là Trưởng công chúa, những kẻ nhan sắc bình thường kia sao có thể so sánh với điện hạ được."
Hắn nói xong liền nheo đôi mắt, đem con chó con trong tay đặt xuống mặt đất, ngữ khí mang ý cười nói: "Hôm nay điện hạ hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ghen sao?"
Tạ Nguyên quen biết Yến Tuy từ nhỏ, Yến Tuy ở Lũng Nghiệp có tiếng ăn chơi trác táng, thường xuyên mặc y phục đỏ tươi trà trộn vào Tần lâu Sở quán, hắn xuất thân hiển hách, đương nhiên sẽ được coi trọng. Hoặc là vung tiền như rác để chuộc thân cho hoa khôi, hoặc là một chân đá tân khoa Trạng nguyên ra Mãn Xuân các, đều là những việc hắn đã từng làm trước đây.
"Nếu nói ta không thích," Tạ Nguyên giương mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ Yến tiểu hầu gia thật sự có thể vì ta mà đổi sao?"
Nhĩ Tuyết vặn vẹo hai cái trên mặt đất bò đến bên chân Yến Tuy, dùng chân sau gãi gãi cằm mình, sau đó lại cắn góc áo của Yến Tuy. Quần áo giá trị xa xỉ, Yến Tuy từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ chú ý đến giá trị, ngay cả những món đồ trên người không có cái nào không tinh xảo, sau ngày hôm nay, thứ này chỉ sợ lại trực tiếp bị vứt bỏ.
"Điện hạ nếu không thích, đương nhiên là phải đổi." Yến Tuy cười hừ một tiếng, "Những danh ca kỹ nữ đó... Cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi tạm thời, không hơn không kém."
Yến Tuy có biệt hiệu là 'Yến Thế Mỹ ', biệt hiệu này là đồn thổi bí mật trên phố, đơn giản là vì xung quang hắn đều có người vây quanh, không thiếu mỹ nhân, có thể vì một hoa khôi mà vung tiền như rác, cũng có thể vì một vị nhà quý tộc mà ngày nào cũng tìm tới cửa. Hắn là cẩm tú xinh đẹp, cũng mang theo vẻ đa tình của thế gia con cháu, và hắn cũng mang trong mình niềm đam mê mà những đứa con nhà quý tộc thường có, nhưng trong đa tình vẫn có chút tuyệt tình.
Tạ Nguyên bừng tỉnh nhớ tới ngày Cảnh Hữu Lăng mặc áo bào đỏ đứng ở ngoài điện Chiêu Dương, phía sau là đám thị vệ trong cung Lũng Nghiệp đang hoảng loạn vì bại trận, mà y đứng dưới ánh trăng, khi chậm rãi bước đi, tua rua màu đỏ trên Liệt Sương không di chuyển chút nào.
Y không thường xuyên mặc màu đỏ giống Yến Tuy, thậm chí đó là lần đầu tiên Tạ Nguyên nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng mặc y phục như vậy, người và y phục hoàn toàn quạnh quẽ. Y không giống bất kì hậu duệ của một gia đình quyền quý nào ở Lũng Nghiệp, bởi vì ——
Y thực sự vô tình và tàn nhẫn.
Yến Tuy tùy ý vuốt bộ lông của Nhĩ Tuyết, "Lời nói ta cũng đã nói xong, đồ cũng đều đã đưa đến, ta đi trước."
Bên ngoài điện Chiêu Dương là hồ Quỳnh Nguyệt, Yến Tuy tâm tình không tồi, tùy tay cầm mấy viên đá ước lượng, rồi ném một viên xuống hồ. Hắn chống tay lên lan can và hứng thú ném chơi những viên đá còn lại trong tay.
Mà không xa phía trước, có người chậm rãi đi tới.
Yến Tuy giương mắt, liền nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng mặc chiếc áo choàng gấm màu trắng, đang đi dưới bức tường cung điện màu đỏ.
Cả hai đều có ngoại hình đẹp hiếm thấy, Cảnh Hữu Lăng luôn được ca ngợi là đệ nhất công tử của Lũng Nghiệp, nhưng Yến Tuy có ngoại hình không thua kém hắn ta, nhưng vì Yến Tuy có biệt hiệu là 'Yến Thế Mỹ' nên thanh danh thực sự không tốt bằng Cảnh Hữu Lăng.
Yến Tuy là một tay ăn chơi trác táng hay trà trộn vào phố ăn chơi, quả thật không phải người chung đường với Cảnh Hữu Lăng.
Ngày xưa Yến Tuy lười kết giao với những người như Cảnh Hữu Lăng, bất quá hắn hôm nay tâm tình cực tốt, là người đầu tiên mở lời: "Cảnh tam công tử."
Cảnh Hữu Lăng dừng lại, nhìn bên cổng cung điện, sau đó chuyển đồng tử hổ phách về phía về người đang mặc y phục màu đỏ tươi, khẽ gật đầu nói: "Yến tiểu hầu gia."
Hai người ngày thường không có lui tới, huống hồ Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay chưa từng nói nhiều, nói y cự tuyệt người, cách xa họ vạn dặm cũng không quá, hai người này ngay cả hàn huyên cũng hơi miễn cưỡng. Chỉ là hôm nay Yến Tuy dường như có chút hứng thú, bước đến trước mặt Cảnh Hữu Lăng, "Cảnh tam công tử hôm nay tiến cung, là có việc gì quan trọng sao?"
"Yến tiểu hầu gia." Cảnh Hữu Lăng dừng một chút, "Chuyện bí mật."
Bước chân của Yến Tuy dừng lại, "Bí mật? Nghe nói Thánh thượng triệu ngươi hôm nay tiến cung là vì Trưởng công chúa Huệ Hòa."
Giọng điệu của hắn mang theo chút do dự, "Chẳng lẽ, Thánh thượng biết được, Cảnh tam công tử không gần nữ sắc, hoặc là... Tam công tử chẳng qua là không có ý với Trưởng công chúa?"
Cảnh Hữu Lăng cụp mắt xuống, sợi dây chuyền bạc trên tóc khẽ rung hai lần, phát ra những âm thanh nhỏ.
Tạ Nguyên ở điện Chiêu Dương chơi với Nhĩ Tuyết một lúc, lúc đầu Nhĩ Tuyết còn rất vui vẻ, sau đó lại giống như có chút mệt nhọc, bơ phờ cụp mí mắt xuống, chỉ thỉnh thoảng đáp lại Tạ Nguyên.
"Điện hạ, Cao công công cầu kiến." Tiễn Thúy tiến vào bẩm báo.
Tạ Nguyên nhíu mày, mà Cao Hình đúng lúc này từ ngoài điện đi vào, hắn nhìn Nhĩ Tuyết dưới chân Tạ Nguyên chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương triệu kiến."
Mẫu hậu?
Tạ Nguyên cẩn thận suy nghĩ chuyện trong năm Hoằng Lịch thứ mười bốn, trước mắt đều là gió êm sóng lặng, không có việc gì.
"Mẫu hậu tìm ta?"
Cao Hình hơi khom người, "Mong Công chúa điện hạ mau chóng tiến cung, chớ để Hoàng hậu nương nương đợi lâu."
Lại nói, Tạ Nguyên quả thực đã lâu chưa đặt chân vào điện Phượng Nghi, kiếp trước, điện Phượng Nghi cơ hồ là cấm địa, trong cung không có bất kỳ kẻ nào lui tới nơi này, cho dù quét tước, các cung nhân đều sẽ tránh điện Phượng Nghi ra. Bên trong toàn những loài hoa quý hiếm, cây cối đang dần khô héo trong tình trạnh không người chăm sóc, trông hoang tàn, tiêu điều.
Hiện tại cung Phượng Nghi lại khác một trời một vực với ấn tượng của Tạ Nguyên, nơi này là trung cung, mỗi một đóa hoa, mỗi một ngọn cây, mỗi một bước, mỗi một cảnh tượng đều là độc nhất vô nhị.
Mỗi một cảnh quan đều được thợ thủ công tỉ mỉ trau chuốt cẩn thận, đến cả những viên ngói tráng men trên mái nhà cũng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng đầu xuân.
Mà bước vào trong điện, càng làm cho Tạ Nguyên cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Mặt đất được lát bằng gạch thạch, gạch ngọc trắng được thợ thủ công tự tay khắc chế hoa sen đa dạng, thể hiện vẻ đẹp của hoa sen từng bước lớn lên. Ấm đồng, đồng hồ nước là một con hạc giang rộng đôi cánh muốn bay, giọt nước chảy ra từ mỏ con hạc để tính giờ.
Bên cạnh là một hồ nước nhỏ trong cung điện, trong hồ chỉ trồng một bông sen duy nhất.
Hoa sen này không nở quanh năm và là một báu vật hiếm có.
Phó Vân ngồi ngay ngắn ở giường phượng, nhìn thấy Tạ Nguyên từ ngoài điện đi tới, xốc xốc mí mắt, ngữ điệu bằng phẳng nói: "A Nguyên tới đây."
Bà mặc cung trang xanh lá cây được dệt kim, màu sắc này hợp với làn da của bà như noãn ngọc. Tuy đã đến tuổi nhưng vẫn trông như thiếu nữ đôi mươi, có điều đã ở địa vị cao từ lâu, không hề kiêu ngạo giận dỗi. Đèn cung đình ở bên cạnh nhẹ nhàng đong đưa.
Tạ Nguyên nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Phó Vân ừ nhẹ một tiếng, trên tay phải đeo mấy hộ giáp, ngón tay nhẹ nhàng ấn thái dương, "Nghe Cao Hình nói, con đang nuôi mấy con súc sinh, còn muốn để A Sách làm loạn theo sao?"
"Bình thường tự làm loạn thì không sao, chỉ là con cũng biết đệ đệ tương lai sẽ kế thừa vương vị, sao con có thể để đệ đệ mê muội, mất cả lý trí theo?"
Tạ Nguyên còn chưa đáp, Phó Vân đã nói tiếp: "Nếu như không quản được mấy con súc sinh đó, ta sẽ giúp con xử lý hết mấy cái thứ đó. Ta và Thánh thượng bình thường quá dung túng con rồi, con tuổi cũng không nhỏ, sao có thể làm loạn giống như mấy đứa trẻ con được."
"Mẫu hậu," Tạ Nguyên dừng một chút, "Nhi thần sẽ tự quản tốt."
Phó Vân cũng không tiếp tục quở trách, nói tiếp câu chuyện, "Hôm nay ta tìm con tới, là vì hôn sự của con. Ngày thường đi theo thằng nhóc Yến gia kia làm bậy ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôn sự, ta không thể dung túng con như trước được."
"Phụ hoàng con bình thường tuy..."
Bà nói một nửa đột nhiên im bặt, tựa hồ cảm thấy lời bản thân sắp nói không thích hợp, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Ngài ấy tuyển giúp con vài người, trong lòng ta hiểu rõ, ta không thể giữ con cả đời, huống hồ đệ đệ con tương lai còn cần con nâng đỡ."
"Trong đám đó, ta đang nhắm đến Cảnh Hữu Lăng của Cảnh gia."
Trong lòng Tạ Nguyên tất nhiên hiểu rõ Phó Vân đang nhắm vào Cảnh Hữu Lăng, Cảnh Hữu Lăng xuất thân Cảnh gia, tay nắm Sóc Phương Vệ, có thể nói là ở trong kinh thành này không người nào có thể so sánh với y, vì vậy y tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất của Phó Vân.
Chỉ là chuyện này, sau này trong lòng nàng cũng biết.
Tin Cảnh Hữu Lăng cự hôn ồn ào huyên náo truyền toàn bộ thành Lũng Nghiệp, Trưởng công chúa Huệ Hòa trở thành trò cười, mặc dù bề ngoài nàng vẫn làm tốt nhưng trong lòng lại bị nhiều người chế giễu.
Cho nên cứ cho Phó Vân vừa lòng, nhưng cũng không thể đạt được ý nguyện.
Kiếp trước nàng và Cảnh Hữu Lăng chỉ có hai lần giao tiếp, thứ nhất là vào năm Hoằng Lịch thứ mười bốn bị hắn cự hôn, và thứ hai chính là năm Thuận Trị thứ nhất, hắn cầm kiếm đến trong đêm đại hôn.
Tạ Nguyên nghĩ thầm, hai người họ có lẽ thật sự bát tự không hợp.
Bằng không vì sao Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay như trăng như gió, lại chỉ tàn nhẫn đối với một mình nàng?
Phó Vân thấy Tạ Nguyên không đáp, lại nói: "Ta thấy ngoại hình, gia thế của Cảnh Hữu Lăng, còn đầy hứa hẹn, là lựa chọn không sai. Ta cũng biết bình thường con rất thích chơi cùng thằng nhóc Yến gia kia, nhưng con là Công chúa, tính cách hắn lại không tốt, ngay cả ta cũng thường xuyên nghe nói hắn ra vào phố ăn chơi."
"Nếu thật sự gả cho Yến Tuy, chẳng lẽ một người là Công chúa như con ngày nào cũng phải ghen tuông với đám kỹ nữ?"
"... Cho nên, con cảm thấy Cảnh Hữu Lăng như thế nào?"
Tạ Nguyên biết chuyện này tất nhiên không thành, cũng theo Phó Vân, không chút để ý mà đáp: "Cảnh Hữu Lăng? Khá tốt."
Beta: Vũ Sương Viện
Tạ Nguyên tùy ý ước lượng hộp trân châu, "Tiểu hầu gia quả nhiên tài đại khí thô (1), hộp ngọc như vậy ít nhất cũng đáng giá ngàn vàng, bỗng nhiên lại cho ta vứt chơi như vậy ư?"
(1) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
"Nếu những mỹ nhân mà ngươi nuôi trong Vọng Xuân lâu nghe được, thì đúng là làm tổn thương trái tim của không ít mỹ nhân."
Yến Tuy thường xuyên trà trộn vào mấy con hẻm trăng hoa, chuyện ra tay rộng rãi, vung tiền như rác cũng không tính là hiếm thấy.
"Mỹ nhân?" Hắn nghe vậy liền bật cười, mặt mày sáng ngời tràn đầy ý phong lưu, "Trong Lũng Nghiệp, ở trước mặt Công chúa điện hạ, ai dám xưng mình là mỹ nhân?"
Tạ Nguyên vừa định trả lời, Nhĩ Tuyết đang cuộn tròn trong góc chạy đến bên chân Yến Tuy, cắn lấy vạt áo hắn đùa nghịch, thậm chí còn kéo lại.
Hắn cúi người xuống, Nhĩ Tuyết giống như trêu chọc, cắn cắn đầu ngón tay Yến Tuy, nhưng không hề dùng sức, chỉ làm ướt đẫm đầu ngón tay Yến Tuy.
Yến Tuy xách Nhĩ Tuyết lên, "Cắn ta?"
Nhĩ Tuyết đột ngột bị xách lên giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ vài cái, sau đó tựa hồ quay sang cầu xin Tạ Nguyên giúp đỡ. Con cún dùng đôi mắt ướt át, nhìn qua rất đáng thương.
"Công chúa điện hạ từ khi nào lại thích thứ này vậy?" Yến Tuy lắc lắc Nhĩ Tuyết trong tay, "Sớm biết người thích cái thứ này, ta đã để mắt giúp người từ Loan Châu. Cái thứ này chỉ... Lớn lên cũng tạm ổn, ngoại hình không được coi là đẹp."
Tạ Nguyên nhìn Nhĩ Tuyết trên tay Yến Tuy, ho nhẹ một tiếng, "Loan Châu từ trước đến nay toàn là mỹ nhân, các cô nương nơi đó chẳng thua kém Lũng Nghiệp là bao. Yến tiểu hầu gia ở Loan Châu yên bình còn nhớ được đến ta à?"
"Lời này sai rồi." Yến Tuy nhẹ nhàng gãi cằm cún con "Ta và Công chúa điện hạ chính là thanh mai trúc mã, điện hạ là Trưởng công chúa, những kẻ nhan sắc bình thường kia sao có thể so sánh với điện hạ được."
Hắn nói xong liền nheo đôi mắt, đem con chó con trong tay đặt xuống mặt đất, ngữ khí mang ý cười nói: "Hôm nay điện hạ hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là bởi vì ghen sao?"
Tạ Nguyên quen biết Yến Tuy từ nhỏ, Yến Tuy ở Lũng Nghiệp có tiếng ăn chơi trác táng, thường xuyên mặc y phục đỏ tươi trà trộn vào Tần lâu Sở quán, hắn xuất thân hiển hách, đương nhiên sẽ được coi trọng. Hoặc là vung tiền như rác để chuộc thân cho hoa khôi, hoặc là một chân đá tân khoa Trạng nguyên ra Mãn Xuân các, đều là những việc hắn đã từng làm trước đây.
"Nếu nói ta không thích," Tạ Nguyên giương mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ Yến tiểu hầu gia thật sự có thể vì ta mà đổi sao?"
Nhĩ Tuyết vặn vẹo hai cái trên mặt đất bò đến bên chân Yến Tuy, dùng chân sau gãi gãi cằm mình, sau đó lại cắn góc áo của Yến Tuy. Quần áo giá trị xa xỉ, Yến Tuy từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ chú ý đến giá trị, ngay cả những món đồ trên người không có cái nào không tinh xảo, sau ngày hôm nay, thứ này chỉ sợ lại trực tiếp bị vứt bỏ.
"Điện hạ nếu không thích, đương nhiên là phải đổi." Yến Tuy cười hừ một tiếng, "Những danh ca kỹ nữ đó... Cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi tạm thời, không hơn không kém."
Yến Tuy có biệt hiệu là 'Yến Thế Mỹ ', biệt hiệu này là đồn thổi bí mật trên phố, đơn giản là vì xung quang hắn đều có người vây quanh, không thiếu mỹ nhân, có thể vì một hoa khôi mà vung tiền như rác, cũng có thể vì một vị nhà quý tộc mà ngày nào cũng tìm tới cửa. Hắn là cẩm tú xinh đẹp, cũng mang theo vẻ đa tình của thế gia con cháu, và hắn cũng mang trong mình niềm đam mê mà những đứa con nhà quý tộc thường có, nhưng trong đa tình vẫn có chút tuyệt tình.
Tạ Nguyên bừng tỉnh nhớ tới ngày Cảnh Hữu Lăng mặc áo bào đỏ đứng ở ngoài điện Chiêu Dương, phía sau là đám thị vệ trong cung Lũng Nghiệp đang hoảng loạn vì bại trận, mà y đứng dưới ánh trăng, khi chậm rãi bước đi, tua rua màu đỏ trên Liệt Sương không di chuyển chút nào.
Y không thường xuyên mặc màu đỏ giống Yến Tuy, thậm chí đó là lần đầu tiên Tạ Nguyên nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng mặc y phục như vậy, người và y phục hoàn toàn quạnh quẽ. Y không giống bất kì hậu duệ của một gia đình quyền quý nào ở Lũng Nghiệp, bởi vì ——
Y thực sự vô tình và tàn nhẫn.
Yến Tuy tùy ý vuốt bộ lông của Nhĩ Tuyết, "Lời nói ta cũng đã nói xong, đồ cũng đều đã đưa đến, ta đi trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài điện Chiêu Dương là hồ Quỳnh Nguyệt, Yến Tuy tâm tình không tồi, tùy tay cầm mấy viên đá ước lượng, rồi ném một viên xuống hồ. Hắn chống tay lên lan can và hứng thú ném chơi những viên đá còn lại trong tay.
Mà không xa phía trước, có người chậm rãi đi tới.
Yến Tuy giương mắt, liền nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng mặc chiếc áo choàng gấm màu trắng, đang đi dưới bức tường cung điện màu đỏ.
Cả hai đều có ngoại hình đẹp hiếm thấy, Cảnh Hữu Lăng luôn được ca ngợi là đệ nhất công tử của Lũng Nghiệp, nhưng Yến Tuy có ngoại hình không thua kém hắn ta, nhưng vì Yến Tuy có biệt hiệu là 'Yến Thế Mỹ' nên thanh danh thực sự không tốt bằng Cảnh Hữu Lăng.
Yến Tuy là một tay ăn chơi trác táng hay trà trộn vào phố ăn chơi, quả thật không phải người chung đường với Cảnh Hữu Lăng.
Ngày xưa Yến Tuy lười kết giao với những người như Cảnh Hữu Lăng, bất quá hắn hôm nay tâm tình cực tốt, là người đầu tiên mở lời: "Cảnh tam công tử."
Cảnh Hữu Lăng dừng lại, nhìn bên cổng cung điện, sau đó chuyển đồng tử hổ phách về phía về người đang mặc y phục màu đỏ tươi, khẽ gật đầu nói: "Yến tiểu hầu gia."
Hai người ngày thường không có lui tới, huống hồ Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay chưa từng nói nhiều, nói y cự tuyệt người, cách xa họ vạn dặm cũng không quá, hai người này ngay cả hàn huyên cũng hơi miễn cưỡng. Chỉ là hôm nay Yến Tuy dường như có chút hứng thú, bước đến trước mặt Cảnh Hữu Lăng, "Cảnh tam công tử hôm nay tiến cung, là có việc gì quan trọng sao?"
"Yến tiểu hầu gia." Cảnh Hữu Lăng dừng một chút, "Chuyện bí mật."
Bước chân của Yến Tuy dừng lại, "Bí mật? Nghe nói Thánh thượng triệu ngươi hôm nay tiến cung là vì Trưởng công chúa Huệ Hòa."
Giọng điệu của hắn mang theo chút do dự, "Chẳng lẽ, Thánh thượng biết được, Cảnh tam công tử không gần nữ sắc, hoặc là... Tam công tử chẳng qua là không có ý với Trưởng công chúa?"
Cảnh Hữu Lăng cụp mắt xuống, sợi dây chuyền bạc trên tóc khẽ rung hai lần, phát ra những âm thanh nhỏ.
Tạ Nguyên ở điện Chiêu Dương chơi với Nhĩ Tuyết một lúc, lúc đầu Nhĩ Tuyết còn rất vui vẻ, sau đó lại giống như có chút mệt nhọc, bơ phờ cụp mí mắt xuống, chỉ thỉnh thoảng đáp lại Tạ Nguyên.
"Điện hạ, Cao công công cầu kiến." Tiễn Thúy tiến vào bẩm báo.
Tạ Nguyên nhíu mày, mà Cao Hình đúng lúc này từ ngoài điện đi vào, hắn nhìn Nhĩ Tuyết dưới chân Tạ Nguyên chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương triệu kiến."
Mẫu hậu?
Tạ Nguyên cẩn thận suy nghĩ chuyện trong năm Hoằng Lịch thứ mười bốn, trước mắt đều là gió êm sóng lặng, không có việc gì.
"Mẫu hậu tìm ta?"
Cao Hình hơi khom người, "Mong Công chúa điện hạ mau chóng tiến cung, chớ để Hoàng hậu nương nương đợi lâu."
Lại nói, Tạ Nguyên quả thực đã lâu chưa đặt chân vào điện Phượng Nghi, kiếp trước, điện Phượng Nghi cơ hồ là cấm địa, trong cung không có bất kỳ kẻ nào lui tới nơi này, cho dù quét tước, các cung nhân đều sẽ tránh điện Phượng Nghi ra. Bên trong toàn những loài hoa quý hiếm, cây cối đang dần khô héo trong tình trạnh không người chăm sóc, trông hoang tàn, tiêu điều.
Hiện tại cung Phượng Nghi lại khác một trời một vực với ấn tượng của Tạ Nguyên, nơi này là trung cung, mỗi một đóa hoa, mỗi một ngọn cây, mỗi một bước, mỗi một cảnh tượng đều là độc nhất vô nhị.
Mỗi một cảnh quan đều được thợ thủ công tỉ mỉ trau chuốt cẩn thận, đến cả những viên ngói tráng men trên mái nhà cũng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng đầu xuân.
Mà bước vào trong điện, càng làm cho Tạ Nguyên cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Mặt đất được lát bằng gạch thạch, gạch ngọc trắng được thợ thủ công tự tay khắc chế hoa sen đa dạng, thể hiện vẻ đẹp của hoa sen từng bước lớn lên. Ấm đồng, đồng hồ nước là một con hạc giang rộng đôi cánh muốn bay, giọt nước chảy ra từ mỏ con hạc để tính giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh là một hồ nước nhỏ trong cung điện, trong hồ chỉ trồng một bông sen duy nhất.
Hoa sen này không nở quanh năm và là một báu vật hiếm có.
Phó Vân ngồi ngay ngắn ở giường phượng, nhìn thấy Tạ Nguyên từ ngoài điện đi tới, xốc xốc mí mắt, ngữ điệu bằng phẳng nói: "A Nguyên tới đây."
Bà mặc cung trang xanh lá cây được dệt kim, màu sắc này hợp với làn da của bà như noãn ngọc. Tuy đã đến tuổi nhưng vẫn trông như thiếu nữ đôi mươi, có điều đã ở địa vị cao từ lâu, không hề kiêu ngạo giận dỗi. Đèn cung đình ở bên cạnh nhẹ nhàng đong đưa.
Tạ Nguyên nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Phó Vân ừ nhẹ một tiếng, trên tay phải đeo mấy hộ giáp, ngón tay nhẹ nhàng ấn thái dương, "Nghe Cao Hình nói, con đang nuôi mấy con súc sinh, còn muốn để A Sách làm loạn theo sao?"
"Bình thường tự làm loạn thì không sao, chỉ là con cũng biết đệ đệ tương lai sẽ kế thừa vương vị, sao con có thể để đệ đệ mê muội, mất cả lý trí theo?"
Tạ Nguyên còn chưa đáp, Phó Vân đã nói tiếp: "Nếu như không quản được mấy con súc sinh đó, ta sẽ giúp con xử lý hết mấy cái thứ đó. Ta và Thánh thượng bình thường quá dung túng con rồi, con tuổi cũng không nhỏ, sao có thể làm loạn giống như mấy đứa trẻ con được."
"Mẫu hậu," Tạ Nguyên dừng một chút, "Nhi thần sẽ tự quản tốt."
Phó Vân cũng không tiếp tục quở trách, nói tiếp câu chuyện, "Hôm nay ta tìm con tới, là vì hôn sự của con. Ngày thường đi theo thằng nhóc Yến gia kia làm bậy ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôn sự, ta không thể dung túng con như trước được."
"Phụ hoàng con bình thường tuy..."
Bà nói một nửa đột nhiên im bặt, tựa hồ cảm thấy lời bản thân sắp nói không thích hợp, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Ngài ấy tuyển giúp con vài người, trong lòng ta hiểu rõ, ta không thể giữ con cả đời, huống hồ đệ đệ con tương lai còn cần con nâng đỡ."
"Trong đám đó, ta đang nhắm đến Cảnh Hữu Lăng của Cảnh gia."
Trong lòng Tạ Nguyên tất nhiên hiểu rõ Phó Vân đang nhắm vào Cảnh Hữu Lăng, Cảnh Hữu Lăng xuất thân Cảnh gia, tay nắm Sóc Phương Vệ, có thể nói là ở trong kinh thành này không người nào có thể so sánh với y, vì vậy y tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất của Phó Vân.
Chỉ là chuyện này, sau này trong lòng nàng cũng biết.
Tin Cảnh Hữu Lăng cự hôn ồn ào huyên náo truyền toàn bộ thành Lũng Nghiệp, Trưởng công chúa Huệ Hòa trở thành trò cười, mặc dù bề ngoài nàng vẫn làm tốt nhưng trong lòng lại bị nhiều người chế giễu.
Cho nên cứ cho Phó Vân vừa lòng, nhưng cũng không thể đạt được ý nguyện.
Kiếp trước nàng và Cảnh Hữu Lăng chỉ có hai lần giao tiếp, thứ nhất là vào năm Hoằng Lịch thứ mười bốn bị hắn cự hôn, và thứ hai chính là năm Thuận Trị thứ nhất, hắn cầm kiếm đến trong đêm đại hôn.
Tạ Nguyên nghĩ thầm, hai người họ có lẽ thật sự bát tự không hợp.
Bằng không vì sao Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay như trăng như gió, lại chỉ tàn nhẫn đối với một mình nàng?
Phó Vân thấy Tạ Nguyên không đáp, lại nói: "Ta thấy ngoại hình, gia thế của Cảnh Hữu Lăng, còn đầy hứa hẹn, là lựa chọn không sai. Ta cũng biết bình thường con rất thích chơi cùng thằng nhóc Yến gia kia, nhưng con là Công chúa, tính cách hắn lại không tốt, ngay cả ta cũng thường xuyên nghe nói hắn ra vào phố ăn chơi."
"Nếu thật sự gả cho Yến Tuy, chẳng lẽ một người là Công chúa như con ngày nào cũng phải ghen tuông với đám kỹ nữ?"
"... Cho nên, con cảm thấy Cảnh Hữu Lăng như thế nào?"
Tạ Nguyên biết chuyện này tất nhiên không thành, cũng theo Phó Vân, không chút để ý mà đáp: "Cảnh Hữu Lăng? Khá tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro