Chương 24.2
Mạt Trà Khúc Kỳ
2024-11-14 01:03:36
Tiết thứ hai buổi chiều là giờ thể dục. Tiếng chuông vào lớp reo
lên, cô Ưng Úc Lưu ôm giáo án bước vào, bảo tiết này thầy thể dục có
việc nên tạm thời đổi thành tiết tiếng Anh. Đây là chuyện đã quá quen,
nhưng đám con trai vẫn không nhịn được mà than vãn. Đã 3 tuần liên tục
lớp này không có giờ thể dục.
Giảng xong đề cương tiếng Anh, cô Ưng không đi ngay mà đứng trên bục giảng bàn chuyện đêm hội mừng tết dương lịch. Lớp 10, 11 rất coi trọng chuyện này, lớp 12 thì bận ôn thi nên cũng chỉ chuẩn bị cho có lệ. Cô Ưng muốn các bạn bàn và quyết định tiết mục tham gia.
Có một bạn nói: “Chẳng phải năm nào Lâm Chỉ Y cũng đàn piano sao?”
Lâm Chỉ Y là hoa khôi Hành Dương, vừa vào lớp 10 là đã được chú ý vì chẳng những thành tích tốt mà còn chơi đàn rất hay, cô từng tham gia rất nhiều tiết mục. Có độc tấu piano, có hòa tấu, hợp xướng. Lớp 10, 11 bài tập không quá nhiều nên có thể dành thời gian chuẩn bị những thứ này.
Hứa Du Du biết Lâm Chỉ Y đàn piano rất hay nhưng bây giờ ôn tập bài vở còn không kịp, làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện linh tinh đó.
Thế là cô nói giúp cho Lâm Chỉ Y. “Đâu thể lần nào cũng bắt Chỉ Y tham gia.”
Lâm Chỉ Y cũng nhẹ nhàng nói: “Gần đây mình bận ôn bài nên lâu lắm rồi không chơi piano.” Cô uyển chuyển từ chối.
Cô Ưng Úc Lưu cũng nghĩ như vậy, cô không muốn Lâm Chỉ Y phân tâm vì những chuyện này.
Không biết ai đó lên tiếng. “Lần trước Chúc Yểu đàn tỳ bà cũng rất hay nha.”
Chúc Yểu biết đàn tỳ bà? Cô Ưng Úc Lưu lập tức nhìn về phía Chúc Yểu. Hứa Du Du cũng nói theo: “Đúng rồi, trước kia Chúc Yểu rất ít khi tham gia những hoạt động thế này, nếu cậu chơi đàn tỳ bà hay như vậy, vì vinh dự của lớp chúng ta, hay là lần này cậu đi đi.”
Ai đi cũng được, chỉ cần không lãng phí thời gian của mình là xong. Hứa Du Du vừa đề nghị, các bạn trong lớp đều nhao nhao đồng ý.
Chúc Yểu không lên tiếng, thế là y như rằng chuyện đã định.
Bỗng thấy từ hàng cuối cùng, có người chậm rãi giờ tay lên, nói: “Hay là… mình và Chúc Yểu hợp tấu nhé.”
Các bạn trong lớp đều nhìn người đó.
Là Đường Việt. Trên mặt cậu còn có vết thương, đôi mắt sáng trong trẻo, tuy có hơi ngại ngùng nhưng cũng rất tự tin. “Mình cũng biết chơi piano.” Vừa nói xong, lập tức có mấy cậu bạn hô hào lên, mặt còn nở nụ cười mờ ám. Vành tai Đường Việt dần ửng hồng.
Cô Ưng Úc Lưu gật đầu. “Vậy được rồi, tạm thời cứ quyết định thế đi. Trước khi tan học, em và Chúc Yểu thảo luận xem sẽ biểu diễn bản nhạc nào, ngày mai báo lại cho Triệu Thiến Đình.”
Đường Việt tươi cười đồng ý, Chúc Yểu cũng ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
Nguyên Trạch không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng đặt cây bút trên tay xuống.
……
Trước khi tan học, các bạn trong lớp tốp năm tốp ba kéo nhau rời khỏi phòng học, chỉ còn những bạn trực nhật ở lại làm vệ sinh. Chúc Yểu thu dọn cặp sách xong, ở lại bàn với Đường Việt xem sẽ biểu diễn bản nhạc nào. Sau đó họ quyết định chơi “Xuân giang hoa nguyệt dạ”. Chúc Yểu biết bài này, không cần nhiều thời gian chuẩn bị, đến lúc đó chỉ cần tập dợt với Đường Việt vài lần là được.
Trong phòng đã dọn vệ sinh cũng sắp xong, chỉ còn lại bảng đen. Hôm nay đến lượt Chúc Yểu lau bảng. Đường Việt thấy thế, định lau giúp cô nhưng cô từ chối. “Thật tình không cần đâu, mình tự làm là được.”
Chúc Yểu đứng dậy, thấy Nguyên Trạch ở ngoài cửa bước vào. Tay anh bưng chậu nước và cầm giẻ lau bảng. Đầu tiên anh dùng miếng xốp lau chữ bằng phấn trên bảng trước, sau đó dùng khăn ướt lau từ trên xuống dưới một lần nữa cho thật sạch sẽ. Lau dọn và sửa sang lại bục giảng xong, anh lại bưng chậu nước ra ngoài.
Trở lại phòng học lần nữa, anh đi lướt qua Đường Việt, cầm lấy chiếc cặp nặng trịch trên tay Chúc Yểu, nói: “Đi, mình đưa cậu về nhà.”
Hả? Chúc Yểu ngẩn ra, đầu óc vẫn chưa phản ứng kịp nhưng tay chân thì đã không nghe theo điều khiển, vô thức đi theo sau anh, ra khỏi phòng học.
Học sinh trong tòa nhà số 4 này đã về hết, cửa phòng học lặng im khép lại, xung quanh rất yên tĩnh.
Tiếng bước chân xuống lầu vang lên rất rõ.
Chúc Yểu theo sát sau lưng anh, lưng nhẹ nhàng vì cặp sách đã được anh cầm trên tay, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhõm linh hoạt.
Ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu xiên qua cửa sổ, nhìn từ phía sau, bóng lưng của anh cao lớn lạ thường, bờ vai rộng khiến người ta có cảm giác an toàn, vững chãi. Cả người anh được nắng chiều bao phủ, giống như đang tỏa sáng vậy.
Môi Chúc Yểu nở nụ cười.
Từng bậc, từng bậc thang quen thuộc. Đi bên anh, bỗng cảm thấy mới mẻ đến tuyệt vời.
Trên người cô mặc bộ đồng phục giống anh, mang giày có nhãn hiệu giống anh. Sóng vai đi bên anh, ngay cả không khí cũng trở nên ấm áp hơn. Đi đến chỗ ngoặt cầu thang lầu 1, Chúc Yểu nghĩ ngợi thật lâu mới nhẹ nhàng gọi anh. “Nguyên Trạch…”
Giọng cô rất mềm mại. Người đi đằng trước lập tức dừng lại.
Tay cô vô thức níu chặt vạt áo đồng phục rộng rãi, ngón tay thon thả, nhỏ nhắn, trắng ngần; đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô nghĩ đến một điều, rất xấu hổ, nhưng lại càng muốn biết đáp án. Rõ ràng chỉ gọi tên anh, còn chưa kịp nói gì, thấy anh dừng chân lại thì tim cô đã đập loạn xạ cả lên.
Đôi má đào của Chúc Yểu bắt đầu nóng lên, gió có lạnh hơn nữa cũng không thể làm giảm độ nóng trên mặt cô. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ một mực nhìn bàn tay đang buông thõng của anh. Cô hỏi, với giọng rất nhẹ, rất nhỏ, rất dè dặt. “Có phải… có phải cậu…”
Một câu rất đơn giản nhưng lại ấp úng rất lâu, lời đã đến miệng nhưng ê a không thốt ra trọng vẹn được.
“Phải.”
Hả? Tim Chúc Yểu thót lên một cái, vội đưa mắt nhìn anh.
Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt đen sâu thẳm ánh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô.
Cả tầng lầu trở nên yên tĩnh. Nguyên Trạch nhìn cô, tiếp tục nói: “Cho nên… sau này đừng nói chuyện với những bạn nam khác.”
Giảng xong đề cương tiếng Anh, cô Ưng không đi ngay mà đứng trên bục giảng bàn chuyện đêm hội mừng tết dương lịch. Lớp 10, 11 rất coi trọng chuyện này, lớp 12 thì bận ôn thi nên cũng chỉ chuẩn bị cho có lệ. Cô Ưng muốn các bạn bàn và quyết định tiết mục tham gia.
Có một bạn nói: “Chẳng phải năm nào Lâm Chỉ Y cũng đàn piano sao?”
Lâm Chỉ Y là hoa khôi Hành Dương, vừa vào lớp 10 là đã được chú ý vì chẳng những thành tích tốt mà còn chơi đàn rất hay, cô từng tham gia rất nhiều tiết mục. Có độc tấu piano, có hòa tấu, hợp xướng. Lớp 10, 11 bài tập không quá nhiều nên có thể dành thời gian chuẩn bị những thứ này.
Hứa Du Du biết Lâm Chỉ Y đàn piano rất hay nhưng bây giờ ôn tập bài vở còn không kịp, làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện linh tinh đó.
Thế là cô nói giúp cho Lâm Chỉ Y. “Đâu thể lần nào cũng bắt Chỉ Y tham gia.”
Lâm Chỉ Y cũng nhẹ nhàng nói: “Gần đây mình bận ôn bài nên lâu lắm rồi không chơi piano.” Cô uyển chuyển từ chối.
Cô Ưng Úc Lưu cũng nghĩ như vậy, cô không muốn Lâm Chỉ Y phân tâm vì những chuyện này.
Không biết ai đó lên tiếng. “Lần trước Chúc Yểu đàn tỳ bà cũng rất hay nha.”
Chúc Yểu biết đàn tỳ bà? Cô Ưng Úc Lưu lập tức nhìn về phía Chúc Yểu. Hứa Du Du cũng nói theo: “Đúng rồi, trước kia Chúc Yểu rất ít khi tham gia những hoạt động thế này, nếu cậu chơi đàn tỳ bà hay như vậy, vì vinh dự của lớp chúng ta, hay là lần này cậu đi đi.”
Ai đi cũng được, chỉ cần không lãng phí thời gian của mình là xong. Hứa Du Du vừa đề nghị, các bạn trong lớp đều nhao nhao đồng ý.
Chúc Yểu không lên tiếng, thế là y như rằng chuyện đã định.
Bỗng thấy từ hàng cuối cùng, có người chậm rãi giờ tay lên, nói: “Hay là… mình và Chúc Yểu hợp tấu nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các bạn trong lớp đều nhìn người đó.
Là Đường Việt. Trên mặt cậu còn có vết thương, đôi mắt sáng trong trẻo, tuy có hơi ngại ngùng nhưng cũng rất tự tin. “Mình cũng biết chơi piano.” Vừa nói xong, lập tức có mấy cậu bạn hô hào lên, mặt còn nở nụ cười mờ ám. Vành tai Đường Việt dần ửng hồng.
Cô Ưng Úc Lưu gật đầu. “Vậy được rồi, tạm thời cứ quyết định thế đi. Trước khi tan học, em và Chúc Yểu thảo luận xem sẽ biểu diễn bản nhạc nào, ngày mai báo lại cho Triệu Thiến Đình.”
Đường Việt tươi cười đồng ý, Chúc Yểu cũng ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.
Nguyên Trạch không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng đặt cây bút trên tay xuống.
……
Trước khi tan học, các bạn trong lớp tốp năm tốp ba kéo nhau rời khỏi phòng học, chỉ còn những bạn trực nhật ở lại làm vệ sinh. Chúc Yểu thu dọn cặp sách xong, ở lại bàn với Đường Việt xem sẽ biểu diễn bản nhạc nào. Sau đó họ quyết định chơi “Xuân giang hoa nguyệt dạ”. Chúc Yểu biết bài này, không cần nhiều thời gian chuẩn bị, đến lúc đó chỉ cần tập dợt với Đường Việt vài lần là được.
Trong phòng đã dọn vệ sinh cũng sắp xong, chỉ còn lại bảng đen. Hôm nay đến lượt Chúc Yểu lau bảng. Đường Việt thấy thế, định lau giúp cô nhưng cô từ chối. “Thật tình không cần đâu, mình tự làm là được.”
Chúc Yểu đứng dậy, thấy Nguyên Trạch ở ngoài cửa bước vào. Tay anh bưng chậu nước và cầm giẻ lau bảng. Đầu tiên anh dùng miếng xốp lau chữ bằng phấn trên bảng trước, sau đó dùng khăn ướt lau từ trên xuống dưới một lần nữa cho thật sạch sẽ. Lau dọn và sửa sang lại bục giảng xong, anh lại bưng chậu nước ra ngoài.
Trở lại phòng học lần nữa, anh đi lướt qua Đường Việt, cầm lấy chiếc cặp nặng trịch trên tay Chúc Yểu, nói: “Đi, mình đưa cậu về nhà.”
Hả? Chúc Yểu ngẩn ra, đầu óc vẫn chưa phản ứng kịp nhưng tay chân thì đã không nghe theo điều khiển, vô thức đi theo sau anh, ra khỏi phòng học.
Học sinh trong tòa nhà số 4 này đã về hết, cửa phòng học lặng im khép lại, xung quanh rất yên tĩnh.
Tiếng bước chân xuống lầu vang lên rất rõ.
Chúc Yểu theo sát sau lưng anh, lưng nhẹ nhàng vì cặp sách đã được anh cầm trên tay, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhõm linh hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu xiên qua cửa sổ, nhìn từ phía sau, bóng lưng của anh cao lớn lạ thường, bờ vai rộng khiến người ta có cảm giác an toàn, vững chãi. Cả người anh được nắng chiều bao phủ, giống như đang tỏa sáng vậy.
Môi Chúc Yểu nở nụ cười.
Từng bậc, từng bậc thang quen thuộc. Đi bên anh, bỗng cảm thấy mới mẻ đến tuyệt vời.
Trên người cô mặc bộ đồng phục giống anh, mang giày có nhãn hiệu giống anh. Sóng vai đi bên anh, ngay cả không khí cũng trở nên ấm áp hơn. Đi đến chỗ ngoặt cầu thang lầu 1, Chúc Yểu nghĩ ngợi thật lâu mới nhẹ nhàng gọi anh. “Nguyên Trạch…”
Giọng cô rất mềm mại. Người đi đằng trước lập tức dừng lại.
Tay cô vô thức níu chặt vạt áo đồng phục rộng rãi, ngón tay thon thả, nhỏ nhắn, trắng ngần; đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô nghĩ đến một điều, rất xấu hổ, nhưng lại càng muốn biết đáp án. Rõ ràng chỉ gọi tên anh, còn chưa kịp nói gì, thấy anh dừng chân lại thì tim cô đã đập loạn xạ cả lên.
Đôi má đào của Chúc Yểu bắt đầu nóng lên, gió có lạnh hơn nữa cũng không thể làm giảm độ nóng trên mặt cô. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ một mực nhìn bàn tay đang buông thõng của anh. Cô hỏi, với giọng rất nhẹ, rất nhỏ, rất dè dặt. “Có phải… có phải cậu…”
Một câu rất đơn giản nhưng lại ấp úng rất lâu, lời đã đến miệng nhưng ê a không thốt ra trọng vẹn được.
“Phải.”
Hả? Tim Chúc Yểu thót lên một cái, vội đưa mắt nhìn anh.
Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Đôi mắt đen sâu thẳm ánh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô.
Cả tầng lầu trở nên yên tĩnh. Nguyên Trạch nhìn cô, tiếp tục nói: “Cho nên… sau này đừng nói chuyện với những bạn nam khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro