Chương 6
Bàn Đát Tiểu Kim Cát
2024-07-02 00:06:36
16.
Kim Ngọc đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng, trưởng công chúa vẫn còn sống."
Ta quay qua nhìn nàng: "Ngươi có chắc không?"
Kỳ thật tuy hiện tại không rõ tin tức của Thẩm Thanh Bích ta cũng không muốn khai chiến.
Ta chỉ muốn ở lại kinh thành điều tra, nhưng ta không thể chịu được những gì mà lão yêu bà kia sắp đặt.
Bài học đầu tiên của những đứa trẻ trong hoàng tộc đó chính là: tuyệt đối không thể để đối phương dắt mũi kéo đi.
Trước khi vào thành ta đã hạ lệnh cho Kim Ngọc: "Bắt tất cả người lại, để bản cung điều tra rõ ràng."
Nàng ta quả nhiên đã làm được.
Nàng ấy đang nói với ta: "Thuộc hạ bắt người đi, Thái hậu không hề có chút sợ hãi. Nữ tử này dù sao cũng là đại diện cho nhà mẹ đẻ, bà ta không thể bỏ qua....."
Lúc này quận chúa Gia thục ở phía sau đột nhiên mở miệng gọi: "Cha!Cha! Cứu con!"
Ta quay đầu lại thì nhìn thấy huynh trưởng của Thái hậu là Trung dũng hầu trên người đang mặc quan phục, hai bên là thuộc hạ, đứng xa xa nhìn xung quanh,
Ta cười: "Kim Ngọc, ngươi nhìn xem hắn có dám đến đây không?"
Quận chúa Gia Thục tê tâm phế liệt mà gọi: "Cha! Cha! Con ở chỗ này!"
Kim Ngọc nhíu mày, tiến lên phía trước, tát vào má Gia Thục mười mấy cái bạt tai trước mắt Trung dũng hầu.
Những cái tát này khiến cho quý nữ mong manh trong kinh thành trong nháy mắt biến thành vũng bùn.
Cuối cùng Trung dũng hầu cũng không nhịn được nữa bất chấp sự ngăn cản mà lao tới.
17.
"Công chúa! Người ức hiếp người quá đáng!"
Ta mỉm cười: "Bản cung thế nào?"
Lúc này đối mặt với trăm kị binh phía sau ta, Trung dũng hầu cũng không sợ hãi, muốn dùng chút sức mạnh để bảo vệ con gái.
"Tạ gia là công thần khai quốc, công chúa không thể vì chút chuyện nữ nhi tình trường mà giẫm đạp tiểu thư của Tạ gia ta như thế!"
Mấy đại thần đi sau ông ta cũng tiến đến và cố gắng khuyên nhủ ta.
"Trưởng công chúa thủ hạ lưu tình, quận chúa dù sao cũng là hoàng thân, sao lại làm như vậy!"
Ta nói: "A, hóa ra con gái của Tạ gia quý giá như vậy nhưng trong chiến trận lại có thể vứt bỏ."
Mặt Trung dũng hầu biến sắc.
Có đại thần hỏi: "Ý của công chúa là sao?"
Ta nghiêng người nói: "Để ta giới thiệu một chút, vị thuộc hạ này của ta là con gái của tiểu thư Ân thị Trần quận."
Trung dũng hầu buột miệng nói: "Vớ vẩn....."
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì ông ta cũng biết mình xong đời rồi.
Bởi vì ta vẫn chưa nói là tiểu thư Ân thị nào.
Mà"trùng hợp" người vợ đầu tiên của ông ta lại là trưởng nữ Ân thị Trần quận cùng con gái lớn đã lạc mất lúc chiến loạn.
Thật ra có rất ít người biết chính ông ta đã đá vợ mình ra khỏi xe ngựa, con gái vừa khóc vừa đuổi theo ông ta cũng không chờ.
Những người làm quan phần lớn đều là người thông minh, sao có thể không hiểu được mục đích chuyện này chứ?
Trong nhất thời bọn họ đều im miệng, một câu cũng không dám nói.
Ta chờ rất lâu nhưng Trung dũng hẫu lại không mở miệng,
Ta đi đến bên cạnh ông ta."
"Hầu gia, con gái của ngươi, bản cung sẽ mang về trước."
Lúc đó ta đã biết ông ta vô cùng run sợ.
Bọn họ dần biết về ta từng chút một,
Ta đương nhiên cũng sẽ nói cho họ biết từng chút một.
18.
Ta đẫn thuộc hạ đến phủ Trấn quốc trưởng công chúa.
Sau đó căn dặn nũ kị Trân Châu.
"Trân Châu, ngươi đi thăm dò. Nếu có người khả nghi thì dùng hình tra tấn không cần quan tâm đến sống c*h*ế*t."
"Rõ"
Trân Châu xuất thân là một nữ ngỗ tác ở đất phong của ta, tuy là nữ tử nhưng lại có thiên phú khác người, hơn nữa mưa dầm thấm đất.
Ở nhà nàng chỉ có khiêng xác c*h*ế*t, trợ giúp cho các huynh đệ.
Nàng ta không cam lòng nên tự tiến cử mình làm thuộc hạ dưới trướng của ta.
Trước khi vào kinh thành, ta nghĩ kỹ năng của nàng ta sẽ có ích nên đã cho người dạy nàng ta quy củ trong kinh.
Ngày hôm qua ta vừa mới đến kinh thành bọn họ đã tính kế dụ ta vào thành.
Dù cho Thẩm Thanh Bích mất tích từ lúc nào đi chăng nữa thì phủ công chúa cũng chỉ mới dọn dẹp trong đêm hôm qua hoặc sáng nay.
Càng nóng vội càng dễ xảy ra sai xót, Trân Châu là người cẩn thận có thể sẽ tìm ra được manh mối.
Cùng lúc đó, Kim Ngọc hỏi ta xử lý quận chúa Gia Thục thế nào.
Ta nhếch miệng nhìn nàng ta: "Bản cung đã cứu ngươi khỏi sơn trại ở biên quan, lại khổ tâm bồi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, nếu không vĩnh viễn ngươi cũng không đến được kinh thành. Hiện giờ kẻ thù đang ở trước mặt ngươi, ngươi lại hỏi bản cung phải làm thế nào?"
Kim Ngọc rùng mình: "Thuộc hạ đã hiểu."
Ta xua xua tay: "Hãy để cho bản cung thấy thứ ta muốn và tìm những gì công bằng thuộc về ngươi."
"Rõ"
Kim Ngọc đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng, trưởng công chúa vẫn còn sống."
Ta quay qua nhìn nàng: "Ngươi có chắc không?"
Kỳ thật tuy hiện tại không rõ tin tức của Thẩm Thanh Bích ta cũng không muốn khai chiến.
Ta chỉ muốn ở lại kinh thành điều tra, nhưng ta không thể chịu được những gì mà lão yêu bà kia sắp đặt.
Bài học đầu tiên của những đứa trẻ trong hoàng tộc đó chính là: tuyệt đối không thể để đối phương dắt mũi kéo đi.
Trước khi vào thành ta đã hạ lệnh cho Kim Ngọc: "Bắt tất cả người lại, để bản cung điều tra rõ ràng."
Nàng ta quả nhiên đã làm được.
Nàng ấy đang nói với ta: "Thuộc hạ bắt người đi, Thái hậu không hề có chút sợ hãi. Nữ tử này dù sao cũng là đại diện cho nhà mẹ đẻ, bà ta không thể bỏ qua....."
Lúc này quận chúa Gia thục ở phía sau đột nhiên mở miệng gọi: "Cha!Cha! Cứu con!"
Ta quay đầu lại thì nhìn thấy huynh trưởng của Thái hậu là Trung dũng hầu trên người đang mặc quan phục, hai bên là thuộc hạ, đứng xa xa nhìn xung quanh,
Ta cười: "Kim Ngọc, ngươi nhìn xem hắn có dám đến đây không?"
Quận chúa Gia Thục tê tâm phế liệt mà gọi: "Cha! Cha! Con ở chỗ này!"
Kim Ngọc nhíu mày, tiến lên phía trước, tát vào má Gia Thục mười mấy cái bạt tai trước mắt Trung dũng hầu.
Những cái tát này khiến cho quý nữ mong manh trong kinh thành trong nháy mắt biến thành vũng bùn.
Cuối cùng Trung dũng hầu cũng không nhịn được nữa bất chấp sự ngăn cản mà lao tới.
17.
"Công chúa! Người ức hiếp người quá đáng!"
Ta mỉm cười: "Bản cung thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đối mặt với trăm kị binh phía sau ta, Trung dũng hầu cũng không sợ hãi, muốn dùng chút sức mạnh để bảo vệ con gái.
"Tạ gia là công thần khai quốc, công chúa không thể vì chút chuyện nữ nhi tình trường mà giẫm đạp tiểu thư của Tạ gia ta như thế!"
Mấy đại thần đi sau ông ta cũng tiến đến và cố gắng khuyên nhủ ta.
"Trưởng công chúa thủ hạ lưu tình, quận chúa dù sao cũng là hoàng thân, sao lại làm như vậy!"
Ta nói: "A, hóa ra con gái của Tạ gia quý giá như vậy nhưng trong chiến trận lại có thể vứt bỏ."
Mặt Trung dũng hầu biến sắc.
Có đại thần hỏi: "Ý của công chúa là sao?"
Ta nghiêng người nói: "Để ta giới thiệu một chút, vị thuộc hạ này của ta là con gái của tiểu thư Ân thị Trần quận."
Trung dũng hầu buột miệng nói: "Vớ vẩn....."
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì ông ta cũng biết mình xong đời rồi.
Bởi vì ta vẫn chưa nói là tiểu thư Ân thị nào.
Mà"trùng hợp" người vợ đầu tiên của ông ta lại là trưởng nữ Ân thị Trần quận cùng con gái lớn đã lạc mất lúc chiến loạn.
Thật ra có rất ít người biết chính ông ta đã đá vợ mình ra khỏi xe ngựa, con gái vừa khóc vừa đuổi theo ông ta cũng không chờ.
Những người làm quan phần lớn đều là người thông minh, sao có thể không hiểu được mục đích chuyện này chứ?
Trong nhất thời bọn họ đều im miệng, một câu cũng không dám nói.
Ta chờ rất lâu nhưng Trung dũng hẫu lại không mở miệng,
Ta đi đến bên cạnh ông ta."
"Hầu gia, con gái của ngươi, bản cung sẽ mang về trước."
Lúc đó ta đã biết ông ta vô cùng run sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ dần biết về ta từng chút một,
Ta đương nhiên cũng sẽ nói cho họ biết từng chút một.
18.
Ta đẫn thuộc hạ đến phủ Trấn quốc trưởng công chúa.
Sau đó căn dặn nũ kị Trân Châu.
"Trân Châu, ngươi đi thăm dò. Nếu có người khả nghi thì dùng hình tra tấn không cần quan tâm đến sống c*h*ế*t."
"Rõ"
Trân Châu xuất thân là một nữ ngỗ tác ở đất phong của ta, tuy là nữ tử nhưng lại có thiên phú khác người, hơn nữa mưa dầm thấm đất.
Ở nhà nàng chỉ có khiêng xác c*h*ế*t, trợ giúp cho các huynh đệ.
Nàng ta không cam lòng nên tự tiến cử mình làm thuộc hạ dưới trướng của ta.
Trước khi vào kinh thành, ta nghĩ kỹ năng của nàng ta sẽ có ích nên đã cho người dạy nàng ta quy củ trong kinh.
Ngày hôm qua ta vừa mới đến kinh thành bọn họ đã tính kế dụ ta vào thành.
Dù cho Thẩm Thanh Bích mất tích từ lúc nào đi chăng nữa thì phủ công chúa cũng chỉ mới dọn dẹp trong đêm hôm qua hoặc sáng nay.
Càng nóng vội càng dễ xảy ra sai xót, Trân Châu là người cẩn thận có thể sẽ tìm ra được manh mối.
Cùng lúc đó, Kim Ngọc hỏi ta xử lý quận chúa Gia Thục thế nào.
Ta nhếch miệng nhìn nàng ta: "Bản cung đã cứu ngươi khỏi sơn trại ở biên quan, lại khổ tâm bồi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, nếu không vĩnh viễn ngươi cũng không đến được kinh thành. Hiện giờ kẻ thù đang ở trước mặt ngươi, ngươi lại hỏi bản cung phải làm thế nào?"
Kim Ngọc rùng mình: "Thuộc hạ đã hiểu."
Ta xua xua tay: "Hãy để cho bản cung thấy thứ ta muốn và tìm những gì công bằng thuộc về ngươi."
"Rõ"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro