Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ
Chương 28
2024-11-09 20:50:23
Hồng Lăng đang giúp nàng xoa chân, khi chạm vào ngón chân vẫn còn cảm thấy hơi đau, thật sự là khiến đối phương đau một nghìn thì mình cũng bị tổn hại tám trăm. Khương Linh liền nhớ tới hôm nay Mục Diễn im lặng không nói gì, nàng thở hổn hển mà nói: "Hồng Lăng, ngươi giúp ta nghĩ cách gì đó để trừng phạt hắn đi."
“Điện hạ muốn trừng phạt ai?” Hồng Lăng dừng lại một chút, thận trọng thăm dò nói: “Mục Diễn ư?”
“Ngươi cứ nghĩ đi.” Khương Linh nắm chặt quả đấm nhỏ, nàng nhất định phải cho hắn biết kết cục của việc không nghe lời nàng!
“Trong Chiêu Dương Cung còn có ai dám làm cho điện hạ tức giận đâu chứ, người cứ đuổi hắn đi là được.” Hồng Lăng nói.
“Không được!” Khương Linh từ chối, nàng còn muốn Mục Diễn bảo vệ mình nữa, làm sao có thể đuổi hắn đi được. “Đổi cách khác.”
"Điện hạ đánh hắn một trận cho hết giận là được." Hồng Lăng suy nghĩ một chút: "Hắn dám lừa gạt điện hạ, chỉ đánh hắn một trận cũng là nhân từ rồi."
“Cũng không được!” Hắn còn đang bị thương, nhỡ đánh chết hắn thì làm sao? Khương Linh từ chối: “Đổi cái khác.”
Hồng Lăng: "... Điện hạ đi ngủ sớm đi, ngày mai lại nghĩ tiếp."
Trong căn phòng nhỏ dành cho người hầu, Mục Diễn ngồi thẳng lưng ở trên giường, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt vô cảm thì bây giờ lông mày nhăn lại với nhau, giống như xoắn lại thành một cái nút.
Hắn ở cùng một chỗ với Trình Lập, nhưng những người hầu đang phục vụ trong Chiêu Dương Cung đều có việc của riêng mình, chỉ có mỗi hắn là người duy nhất không thể cử động và rảnh rỗi đến mức sắp phát điên vào hôm nay.
Hắn thật sự có chút bối rối, mọi người đều nói tính tình của công chúa tốt nhất, chưa từng nổi giận với ai, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác khiến công chúa tức giận, khiến cho mọi người trong Chiêu Dương Cung cũng tức giận, ngay cả Trình Lập cũng thèm để ý đến hắn.
Mục Diễn đứng ngồi không yên, thà hắn được đi dọn dẹp còn hơn bị bỏ mặc như thế này.
Điều này khiến cho hắn có cảm giác trở lại Ám Vệ Doanh, không có nơi nương tựa, luôn là người bị đám đông kiêng dè và phớt lờ, nhưng có một chút khác biệt, đó là ít nhất thì ở đây không cần phải lo lắng rằng sẽ có ai đó đâm hắn một dao vào ban đêm.
Nhưng nếu công chúa tức giận đuổi hắn ra khỏi Chiêu Dương Cung và đưa hắn trở lại Ám Vệ Doanh một lần nữa thì hắn nên làm gì bây giờ?
Mục Diễn chưa bao giờ muốn rời khỏi Chiêu Dương Cung, và càng không muốn rời đi Khương Linh. Hắn muốn canh giữ ở bên cạnh nàng, có lẽ là bởi vì hình ảnh mơ hồ trong sâu thẳm ký ức của hắn, hoặc cũng có thể là bởi vì sự tin tưởng và lòng tốt của nàng.
Hắn nên canh giữ ở bên cạnh nàng và không rời nửa bước. Đây là nhiệm vụ của hắn.
Nhưng bây giờ, nàng đang tức giận. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của nàng. Hắn vừa lo lắng vừa áy náy nhưng trong lòng còn có một chút ấm áp, hóa ra nàng vẫn quan tâm đến hắn, dù hắn chỉ là một ám vệ nho nhỏ và vô dụng.
Cửa phòng bị đẩy ra kêu một tiếng "két", Trình Lập đứng ở cửa, vỗ nhẹ tuyết rơi trên người, sau đó mặt mày u ám đi vào: "Uống thuốc đi."
Trên hộp thức ăn có một lớp tuyết, sau khi mở ra, bên trong vẫn còn bốc hơi nóng. Trình Lập tức giận mà đưa bát thuốc cho hắn rồi nói với giọng điệu kỳ quái: "Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, đã mười năm rồi nhưng không có ai dám làm cho tiểu điện hạ của chúng ta tức giận. Ngươi giỏi thật đấy. "
Trình Lập chế nhạo, trong mắt hiện lên một chút khinh thường: "Trước đây chủ nhân cưng chiều và để cho người khác chăm sóc ngươi là vì tốt bụng. Nhưng ngươi phải có hiểu biết một chút, chúng ta còn có nhiều biện pháp để hành hạ ngươi và chúng có thể so sánh được với các phương pháp của Ám Vệ Doanh của ngươi đấy!"
Mục Diễn bưng bát thuốc, nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên từ nó và không nhúc nhích.
Hắn nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, luôn nở nụ cười ngọt ngào và tràn đầy vẻ dịu dàng và non nớt, giống như có thể xua tan mọi lo lắng trên thế giới này vậy.
Hắn không nên làm cho nàng tức giận, cho dù trở lại Ám Vệ Doanh thì hắn cũng không được làm cho nàng thấy khó chịu.
Trước kia, sinh mệnh thối nát này thuộc về Ám Vệ Doanh, nhưng hiện tại và tương lai sẽ chỉ thuộc về nàng.
Hắn còn có cái gì để mất nữa đây?
Mục Diễn ngửa đầu uống một hết bát thuốc đắng, cố gắng đi xuống giường và chống gậy ra khỏi cửa.
Trình Lập thấy thế thì trợn mắt há mồm. Hiện tại bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, một người vừa tàn phế vừa què đi đến trước mặt điện hạ thì không biết ai sẽ bị trừng phạt. Chủ nhân đối xử rất rộng lượng với người hầu của mình, nhưng chưa bao giờ nàng muốn chăm sóc cho Mục Diễn cẩn thận như vậy.
“Này, ngươi trở lại!” Trình Lập giậm chân một cái rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Mục Diễn lại không cho hắn ta cơ hội ngăn cản. Cho dù bây giờ hắn bị thương nhưng một tiểu thái giám bình thường chắc chắn không thể ngăn cản hắn.
Trình Lập cực kỳ hoảng hốt, nhưng lại thấy hắn không vào đại sảnh mà "bộp" một tiếng quỳ gối trước cửa, vết thương dán chặt vào mặt đất có tuyết đọng, vậy mà hắn cũng không hề nhúc nhích.
Người này không biết đau sao? Trình Lập không khỏi hít một hơi lạnh khi nhìn từ xa. Hắn ta biết rõ mức độ nghiêm trọng của vết thương của Mục Diễn, mỗi ngày thay băng là một sự tra tấn, thật sự không ngờ hắn lại...
Thật là độc ác!
Trình Lập không dám trì hoãn, vội vàng đi đến trước đại sảnh báo cáo. Khương Linh đang đọc sách ở trong phòng để học bù lại bài học ở thư phòng lúc trước. Nàng thật sự sững sờ khi bỗng nhiên nghe thấy tin tức như vậy
Kể từ ngày đưa Mục Diễn về, Khương Linh không cho hắn quỳ nữa. Vết thương ở trên chân của hắn, hành lễ rất bất tiện, mà nàng cũng không thiếu cái phép theo quy định này, nhưng tại sao bây giờ đột nhiên lại quỳ xuống?
Đầu óc hắn có biết suy nghĩ không vậy, quỳ gối trên lớp tuyết trước cửa, không cảm thấy lạnh sao.
"Có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?” Khương Linh đặt sách sang một bên, đôi lông mày tính xảo khẽ nhíu lại. Bên ngoài trời lạnh, nàng không muốn ra ngoài nên cũng lười trang điểm. Nhưng nếu đi ra ngoài như thế này thì chắc chắn có chút không ổn.
Trình Lập không dám trực tiếp đáp lại, thận trọng nói: "Cái này... Điện hạ, hắn không có nói gì cả."
“Điện hạ muốn trừng phạt ai?” Hồng Lăng dừng lại một chút, thận trọng thăm dò nói: “Mục Diễn ư?”
“Ngươi cứ nghĩ đi.” Khương Linh nắm chặt quả đấm nhỏ, nàng nhất định phải cho hắn biết kết cục của việc không nghe lời nàng!
“Trong Chiêu Dương Cung còn có ai dám làm cho điện hạ tức giận đâu chứ, người cứ đuổi hắn đi là được.” Hồng Lăng nói.
“Không được!” Khương Linh từ chối, nàng còn muốn Mục Diễn bảo vệ mình nữa, làm sao có thể đuổi hắn đi được. “Đổi cách khác.”
"Điện hạ đánh hắn một trận cho hết giận là được." Hồng Lăng suy nghĩ một chút: "Hắn dám lừa gạt điện hạ, chỉ đánh hắn một trận cũng là nhân từ rồi."
“Cũng không được!” Hắn còn đang bị thương, nhỡ đánh chết hắn thì làm sao? Khương Linh từ chối: “Đổi cái khác.”
Hồng Lăng: "... Điện hạ đi ngủ sớm đi, ngày mai lại nghĩ tiếp."
Trong căn phòng nhỏ dành cho người hầu, Mục Diễn ngồi thẳng lưng ở trên giường, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt vô cảm thì bây giờ lông mày nhăn lại với nhau, giống như xoắn lại thành một cái nút.
Hắn ở cùng một chỗ với Trình Lập, nhưng những người hầu đang phục vụ trong Chiêu Dương Cung đều có việc của riêng mình, chỉ có mỗi hắn là người duy nhất không thể cử động và rảnh rỗi đến mức sắp phát điên vào hôm nay.
Hắn thật sự có chút bối rối, mọi người đều nói tính tình của công chúa tốt nhất, chưa từng nổi giận với ai, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác khiến công chúa tức giận, khiến cho mọi người trong Chiêu Dương Cung cũng tức giận, ngay cả Trình Lập cũng thèm để ý đến hắn.
Mục Diễn đứng ngồi không yên, thà hắn được đi dọn dẹp còn hơn bị bỏ mặc như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này khiến cho hắn có cảm giác trở lại Ám Vệ Doanh, không có nơi nương tựa, luôn là người bị đám đông kiêng dè và phớt lờ, nhưng có một chút khác biệt, đó là ít nhất thì ở đây không cần phải lo lắng rằng sẽ có ai đó đâm hắn một dao vào ban đêm.
Nhưng nếu công chúa tức giận đuổi hắn ra khỏi Chiêu Dương Cung và đưa hắn trở lại Ám Vệ Doanh một lần nữa thì hắn nên làm gì bây giờ?
Mục Diễn chưa bao giờ muốn rời khỏi Chiêu Dương Cung, và càng không muốn rời đi Khương Linh. Hắn muốn canh giữ ở bên cạnh nàng, có lẽ là bởi vì hình ảnh mơ hồ trong sâu thẳm ký ức của hắn, hoặc cũng có thể là bởi vì sự tin tưởng và lòng tốt của nàng.
Hắn nên canh giữ ở bên cạnh nàng và không rời nửa bước. Đây là nhiệm vụ của hắn.
Nhưng bây giờ, nàng đang tức giận. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của nàng. Hắn vừa lo lắng vừa áy náy nhưng trong lòng còn có một chút ấm áp, hóa ra nàng vẫn quan tâm đến hắn, dù hắn chỉ là một ám vệ nho nhỏ và vô dụng.
Cửa phòng bị đẩy ra kêu một tiếng "két", Trình Lập đứng ở cửa, vỗ nhẹ tuyết rơi trên người, sau đó mặt mày u ám đi vào: "Uống thuốc đi."
Trên hộp thức ăn có một lớp tuyết, sau khi mở ra, bên trong vẫn còn bốc hơi nóng. Trình Lập tức giận mà đưa bát thuốc cho hắn rồi nói với giọng điệu kỳ quái: "Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, đã mười năm rồi nhưng không có ai dám làm cho tiểu điện hạ của chúng ta tức giận. Ngươi giỏi thật đấy. "
Trình Lập chế nhạo, trong mắt hiện lên một chút khinh thường: "Trước đây chủ nhân cưng chiều và để cho người khác chăm sóc ngươi là vì tốt bụng. Nhưng ngươi phải có hiểu biết một chút, chúng ta còn có nhiều biện pháp để hành hạ ngươi và chúng có thể so sánh được với các phương pháp của Ám Vệ Doanh của ngươi đấy!"
Mục Diễn bưng bát thuốc, nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên từ nó và không nhúc nhích.
Hắn nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, luôn nở nụ cười ngọt ngào và tràn đầy vẻ dịu dàng và non nớt, giống như có thể xua tan mọi lo lắng trên thế giới này vậy.
Hắn không nên làm cho nàng tức giận, cho dù trở lại Ám Vệ Doanh thì hắn cũng không được làm cho nàng thấy khó chịu.
Trước kia, sinh mệnh thối nát này thuộc về Ám Vệ Doanh, nhưng hiện tại và tương lai sẽ chỉ thuộc về nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn có cái gì để mất nữa đây?
Mục Diễn ngửa đầu uống một hết bát thuốc đắng, cố gắng đi xuống giường và chống gậy ra khỏi cửa.
Trình Lập thấy thế thì trợn mắt há mồm. Hiện tại bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, một người vừa tàn phế vừa què đi đến trước mặt điện hạ thì không biết ai sẽ bị trừng phạt. Chủ nhân đối xử rất rộng lượng với người hầu của mình, nhưng chưa bao giờ nàng muốn chăm sóc cho Mục Diễn cẩn thận như vậy.
“Này, ngươi trở lại!” Trình Lập giậm chân một cái rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Mục Diễn lại không cho hắn ta cơ hội ngăn cản. Cho dù bây giờ hắn bị thương nhưng một tiểu thái giám bình thường chắc chắn không thể ngăn cản hắn.
Trình Lập cực kỳ hoảng hốt, nhưng lại thấy hắn không vào đại sảnh mà "bộp" một tiếng quỳ gối trước cửa, vết thương dán chặt vào mặt đất có tuyết đọng, vậy mà hắn cũng không hề nhúc nhích.
Người này không biết đau sao? Trình Lập không khỏi hít một hơi lạnh khi nhìn từ xa. Hắn ta biết rõ mức độ nghiêm trọng của vết thương của Mục Diễn, mỗi ngày thay băng là một sự tra tấn, thật sự không ngờ hắn lại...
Thật là độc ác!
Trình Lập không dám trì hoãn, vội vàng đi đến trước đại sảnh báo cáo. Khương Linh đang đọc sách ở trong phòng để học bù lại bài học ở thư phòng lúc trước. Nàng thật sự sững sờ khi bỗng nhiên nghe thấy tin tức như vậy
Kể từ ngày đưa Mục Diễn về, Khương Linh không cho hắn quỳ nữa. Vết thương ở trên chân của hắn, hành lễ rất bất tiện, mà nàng cũng không thiếu cái phép theo quy định này, nhưng tại sao bây giờ đột nhiên lại quỳ xuống?
Đầu óc hắn có biết suy nghĩ không vậy, quỳ gối trên lớp tuyết trước cửa, không cảm thấy lạnh sao.
"Có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?” Khương Linh đặt sách sang một bên, đôi lông mày tính xảo khẽ nhíu lại. Bên ngoài trời lạnh, nàng không muốn ra ngoài nên cũng lười trang điểm. Nhưng nếu đi ra ngoài như thế này thì chắc chắn có chút không ổn.
Trình Lập không dám trực tiếp đáp lại, thận trọng nói: "Cái này... Điện hạ, hắn không có nói gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro