Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ

Chương 30

2024-11-09 20:50:23

Sau khi trải qua trận tuyết lớn, mặc dù bên ngoài đã có ánh nắng mặt trời nhưng mà thực tế trời lại lạnh hơn một chút.

Tính cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Khương Linh đến thư phòng. Nghe nói chỉ có mấy căn phòng mang phong cách cổ xưa và trang trọng, nhưng thật ra đó là một cung điện khá đầy đủ, không những có thư phòng, Tàng Thư Các mà còn phòng ăn cùng với rất nhiều phòng ngủ.

Ngoại trừ nhị hoàng huynh, những người con nối dõi của các đại thần khác đều phải sống ở đây. Có lẽ là vì người đọc sách thích sự yên tĩnh, nàng nhìn thấy có tiểu thái giám đi lại ở bên trong và không có một cung nữ nào.

Khương Linh đến từ rất sớm, nàng chỉ dẫn theo hai người hầu đi cùng là Hồng Lăng và Tụ Hương.

Khi nàng đang suy nghĩ thì một thiếu niên từ trên cây nhảy xuống làm rất nhiều hoa mai rơi đầy đất, hương thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.

Thiếu niên nhìn có vẻ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người rất cường tráng, lông mày rậm và đôi mắt to, thật sự không giống như một người đọc sách. Hắn ta đi nhanh về phía Khương Linh, đến khi dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn ta, Khương Linh có chút sững sờ.

Lâm Cảnh Diệu? Hay là Lâm Cảnh Diệp? Nàng chỉ biết trong Lâm gia có hai huynh đệ sinh đôi, còn cụ thể ai là ca ca và ai là đệ đệ thì rất ít người có thể phân biệt được. Khương Linh cũng không ngoại lệ và bọn họ đã gặp nhau vài lần ở kiếp trước.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại chạy đến thư phòng? Đây không phải là nơi cung nữ có thể đi vào."

Lâm Cảnh Diệu nhìn từ trên xuống dưới nhìn ba tiểu nha đầu ở trước mặt, đặc biệt là người nhỏ tuổi nhất. Dáng người của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc áo choàng lớn, bảo phủ thật kín cơ thể của nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt đang lộ ra ngoài.

Đôi mắt nước xinh đẹp của nàng giống như biết nói, nhìn hắn ta không chớp, lông mi dài và rất cong, khiến cho người ta thật sự không thể rời mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ khi nào mà trong cung lại có một tiểu cung nữ xinh đẹp như vậy? Nhưng cách ăn mặc của nàng giống như là chủ nhân. Đầu của Lâm Cảnh Diệu có chút rối loạn, hắn ta thật sự không nghĩ ra được tiểu chủ nhân nào sẽ tới thư phòng. Lẽ nào không sợ bị hoàng thượng trừng phạt sao?

Lâm Cảnh Diệu gãi đầu, trong mắt có chút bối rối. Khi hắn ta cúi đầu thì vô tình nhìn thấy miếng ngọc có hoa văn rồng được treo ở bên hông của tiểu cô nương. Đầu hắn ta đột nhiên choáng váng.

"Bái kiến công chúa điện hạ.” Lâm Cảnh Diệu đang định hành lễ thì Khương Linh vội vàng nói: "Miễn lễ, ta đến thư phòng để học bài, không cần phải làm những hành vi theo quy định như vậy.”

Khi nói chuyện, nàng luôn nở nụ cười, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Lâm Cảnh Diệu nhanh chóng thả lỏng, trên mặt không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt hơi hoảng hốt: "Vừa rồi... không biết công chúa đến đây, Cảnh Diệp đã bất lịch sự rồi."

"Không sao cả." Khương Linh dừng lại một chút: "Ngươi chính là nhị công tử của Lâm gia, Cảnh Diệp?"

"Vâng." Lâm Cảnh Diệu càng nói càng tự nhiên, rất khí phách mà nói: "Từ trước đến nay, Cảnh Diệp luôn nghịch ngợm, công chúa không trách tội là tốt rồi."

Khương Linh cảm thấy những câu nói này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cong môi hỏi: "Bọn họ đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?"

"Nhị đệ… khụ khụ ý thần là đại ca Cảnh Diệu của thần bị cảm lạnh, những người khác cũng sắp đến rồi, công chúa đừng nóng lòng.” Ánh mắt Lâm Cảnh Diệu không ngừng nhìn vào Khương Linh, nhưng cũng không dám nhìn mãi.

Nghe nói tiểu công chúa này là báu vật ở trong lòng của hoàng thượng, nhưng không nhìn thấy một chút kiêu ngạo nào, trái lại càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy yêu quý.

Một tiểu cô nương xinh đẹp và mềm mại như vậy, cười lên khiến cho trái tim hắn ta như muốn tan chảy. Nàng còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần so với người muội muội lúc nào cũng giơ nắm đấm lên đánh người của hắn ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ xa có người đi tới, Khương Linh nhìn thấy đó là áo choàng mà nhị ca thường mặc, khóe môi không khỏi nở nụ cười: "Nhị ca!"

“A Linh?” Hai mắt Khương Yến sáng lên, không để ý đến thiếu niên ở bên cạnh mà bước đi về phía trước, cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội không đến, để cho nhị ca phải đợi lâu.”

“Hôm nay muội cũng đợi nhị ca ở bên ngoài, chúng ta coi như là hòa nhau.” Khương Linh cười híp mắt và nói.

Khương Yến bất đắc dĩ mỉm cười, đến khi thiếu niên ở phía sau đuổi kịp thì lúc này, hắn ta mới xoay người và giới thiệu: "A Linh, hắn là Trần Cao Khác, là người trong phủ của Trần đại tướng quân."

"A Khác, đây là muội muội Khương Linh của ta. Phụ hoàng yêu thương nàng nhất nên ngươi cũng không được phép bắt nạt nàng."

Khi khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, nụ cười trên mặt Khương Linh hoàn toàn đông cứng lại, cái lò sưởi tay mà nàng đang cầm rơi xuống đất, phát ra một âm thanh như bị nghẹt thở.

Tại sao Trần Cao Khác lại ở trong thư phòng?

Ở kiếp trước, khi Khương Linh lần đầu tiên gặp hắn, Trần Cao Khác vừa mới từ Mạn Bắc chiến thắng trở về, mặc một bộ áo giáp màu bạc rất oai phong. Năm đó, nàng mười bốn tuổi, chính là thời kỳ nảy mầm tâm hồn thiếu nữ. Sau đó nàng cũng quấn quít lấy hắn và nghe hắn nói về những chuyện trước kia, nhưng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới chuyện đi vào thư phòng. Khương Linh tin tưởng hắn nên cũng không bao giờ hỏi lại.

Nếu không phải kiếp này đã thay đổi thì nàng sẽ không biết hắn đã giấu giếm nàng rất nhiều, ngay cả... ngay cả nhị ca cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với nàng.

Cũng chỉ trách là kiếp trước nàng sống ở trong cung quá lâu, tầm nhìn hạn hẹp, lại bị cái vỏ bên ngoài che mắt nên không nhìn thấy núi Thái Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ

Số ký tự: 0