Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ
Chương 44
2024-11-09 20:50:23
Khương Yến thấy nàng cẩn thận như vậy, trong lòng chua xót không nói nên lời, rất khó chịu.
"A Linh." Trên gương mặt Khương Yến nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẫn phải nói: "Đừng căng thẳng như thế, không ai dám làm tổn thương muội cả."
"Nhị ca cũng phải cẩn thận." Khương Linh nghiêm túc nói: "Muội chỉ là một công chúa. Nhị ca thân là hoàng tử, càng phải cẩn thận nhiều hơn, sau này ra ngoài nhất định phải dẫn theo thị vệ."
“Ừ, đều nghe A Linh cả.” Khương Yến nhẹ nhàng đáp.
Hai người vừa nói vừa đi ngang qua một thị trấn náo nhiệt, tiếng đọc sách của văng vẳng bên tai, sau đó là những tiếng khóc vang lên rất chói tai, nghe có vẻ giống trẻ con,
Khương Linh giật mình: "Nhị ca, chúng ta qua đó xem thử."
Nơi này cách thị trấn một đoạn nhưng cũng không coi là hẻo lánh, bên trong vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh, có thể thấy được đây là một trường tư thục.
Trước trường có hai thiếu niên đang vung tay vung chân đánh đập một bé trai, đứa bé nằm dưới đất co rúm người, kêu khóc muốn tránh khỏi bọn họ, nhưng lại chẳng thể nào tránh được.
Bây giờ đang là mùa đông lạnh giá nhưng nó vẫn chỉ mặc mỗi một lớp áo, đi đôi dép rơm thủng lỗ chỗ, để lộ những ngón chân tím tái và sưng tấy lên vì lạnh.
“Dừng tay!” Khương Linh không đành lòng, mày nhíu chặt: “Hai ngươi buông nó ra!”
Hai tên nhóc thoáng dừng lại, nhìn thấy nhóm người nọ vô cùng uy nghiêm, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng bỗng sợ tới mức rụt tay về, Khương Linh bước đến định dìu đứa bé đứng lên, Mục Diễn đã nhanh hơn nâng nó dậy.
Tuy động tác của hắn không nhẹ nhàng nhưng cũng coi như có hiệu quả, chỉ là khi đứa bé vừa đứng lên, y phục sờn rách trông càng thêm chật, lộ ra cẳng chân thâm tím.
Một trong hai tên nhóc căng thẳng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Các người muốn làm gì, nó không đóng tiền học phí lại còn muốn đến đây nghe trộm phu tử dạy học, đập nó một trận là đã nhẹ nhàng với nó rồi đó!”
"Đúng vậy! Phu tử nhà chúng tôi là tú tài. tương lai sẽ làm quan, các người đừng có lộn xộn!” Tên nhóc còn lại nói tiếp.
Trong mắt bọn họ lão gia chính là người lợi hại nhất, sau này khi ông thăng quan tiến chức, bọn họ cũng sẽ có chổ dựa vững chắc ở Kinh Thành này, cho nên lúc đối diện với những quý nhân này cũng tuyệt đối không được lép vế.
Khương Yến cười giễu, đè nén lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng hỏi: "Tú tài? Lẽ nào là hắn bảo các ngươi đánh người khác à?”
"Phải thì sao? Nó hết lần này đến lần khác đến nghe trộm phu tử dạy học lại chẳng trả được một đồng nào, cho dù có báo quan, quan cũng sẽ không trách tội!" Thằng nhóc thấy bọn họ không tức giận lại càng thêm hùng hổ hơn.
Ánh mắt Mục Diễn thoáng lạnh lẽo, nhấc bao kiếm đặt trên cần cổ bọn họ, nhiệt độ lạnh lẽo dọa họ sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn quỳ dưới đất.
Khương Linh lướt nhìn đứa bé xong gương mặt vô cùng khó coi, nàng biết bá tánh cực khổ, không phải ai cũng được đi học, nhưng nàng không biết lại còn có chuyện tồi tệ như vậy xảy ra.
Tuy tính tình nàng trước giờ rất tốt, nhưng lần này cũng bị chọc cho tức giận, nàng lạnh giọng nói: “Nó không đóng tiền học thì đuổi nó đi là được rồi, cần gì phải động tay động chân dồn nó vào chỗ chết như vậy?”
Trong thời tiết lạnh giá này, đến cả áo bông nó còn không có để mặc, lỡ như bị thương mà không có thuốc uống, kết cục chỉ có chết rét thôi.
Từ trước đến nay Khương Linh vẫn nghĩ rằng, người có học luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, biết chừng mực, cho dù không có lòng cảm thông cũng sẽ chẳng bao giờ ra tay tàn độc, nhưng hiện thực trước mắt đã hoàn toàn đập tan nhận định của nàng.
Nàng muốn vì họ, vì nhân dân của phụ hoàng làm chút chuyện gì đó.
Hồng Lăng lấy một bộ quần áo của Trình lập khoác lên người đứa bé, thấy trán nó nóng bừng, gương mặt bầm tím, thậm chí không mở mắt ra được , hắn vội vàng nói: "Công chúa, e là nó đã nhiễm phong hàn, người cách xa một chút."
“Trình Lập, đưa nó đến y quán.” Khương Linh thoáng dừng, nàng đưa mắt nhìn ra mảnh đất trống cách đó không xa đến ngây ra, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng, nàng lạnh giọng nói: “Nói với phu tử nhà các ngươi, sau này ở chỗ đó sẽ có một trường học, trên có quan to hiển quý, dưới có lưu dân ăn mày, ai cũng đều có thể đi học.”
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn họ: “Cả đời này Khương Linh ta sẽ không lấy một xu!"
Tiếng đọc sách bên trong đột nhiên ngừng lại, phu tử mái tóc hoa râm bước ra, nhìn thấy Khương Linh cùng Khương Yến ăn mặc sang trọng , sắc mặt trắng bệch bước đến, hai chân khẽ run rẩy, run run giọng hỏi: "Hai vị quý, quý nhân, hạ nhân không hiểu chuyện, các người đừng trách tội.. "
Khương Linh không ngờ phu tử đã lớn tuổi như vậy, mọi trách móc cùng tức giận cũng dần dần biến mất.
Nàng mím môi, giọng nói mang theo chút mất mát: "Nhị ca, chúng ta đi."
Nhóm người họ xoay người rời đi, Mục Diễn cầm vỏ kiếm, hắn dừng lại một chút, hung hăng rồi hất mạnh ra sau một cái, tạo thành một cái rãnh dưới mặt đất.
"Nếu có lần sau, sẽ không dễ dàng cho qua!"
Hắn bước nhanh theo, trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh tượng quen thuộc, nếu như hắn không được Tần Lãng nhặt về thì hôm nay e rằng cũng chẳng khá hơn đưa bé vừa rồi là bao.
Hắn cũng từng ăn xin trên đường, bị những kẻ ăn xin lớn hơn đánh đập, cướp đồ ăn, suýt nữa thì mất luôn cả mạng.
Đứa bé này có thể gặp được công chúa là phúc của nó, công chúa lương thiện, cũng là phúc cho bá tánh Đại Chu.
Mục Diễn cúi đầu, nơi lòng ngực không hiểu tại sao lại cảm thấy bực bối đến khó chịu.
Hóa ra là do nàng lương thiện, đối xử với mọi kẻ thương trên đời này đều như nhau.
Mà hắn, chỉ là một trong số đó.
Trong y quán, Khương Linh cẩn thận lắng nghe bệnh tình của đứa bé, để lại một chút bạc, nhờ đại phu chăm sóc cho nó thật tốt, Mục Nhiên chưa bao giờ thấy nàng quan tâm đến ai nhiều như vậy.
Hoặc có lẽ đã có, lúc hai chân hắn bị tàn phế, nàng cũng sẽ quan tâm hắn như vậy, thậm chí còn tức giận vì hắn đã giấu diếm bệnh tình.
"A Linh." Trên gương mặt Khương Yến nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẫn phải nói: "Đừng căng thẳng như thế, không ai dám làm tổn thương muội cả."
"Nhị ca cũng phải cẩn thận." Khương Linh nghiêm túc nói: "Muội chỉ là một công chúa. Nhị ca thân là hoàng tử, càng phải cẩn thận nhiều hơn, sau này ra ngoài nhất định phải dẫn theo thị vệ."
“Ừ, đều nghe A Linh cả.” Khương Yến nhẹ nhàng đáp.
Hai người vừa nói vừa đi ngang qua một thị trấn náo nhiệt, tiếng đọc sách của văng vẳng bên tai, sau đó là những tiếng khóc vang lên rất chói tai, nghe có vẻ giống trẻ con,
Khương Linh giật mình: "Nhị ca, chúng ta qua đó xem thử."
Nơi này cách thị trấn một đoạn nhưng cũng không coi là hẻo lánh, bên trong vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh, có thể thấy được đây là một trường tư thục.
Trước trường có hai thiếu niên đang vung tay vung chân đánh đập một bé trai, đứa bé nằm dưới đất co rúm người, kêu khóc muốn tránh khỏi bọn họ, nhưng lại chẳng thể nào tránh được.
Bây giờ đang là mùa đông lạnh giá nhưng nó vẫn chỉ mặc mỗi một lớp áo, đi đôi dép rơm thủng lỗ chỗ, để lộ những ngón chân tím tái và sưng tấy lên vì lạnh.
“Dừng tay!” Khương Linh không đành lòng, mày nhíu chặt: “Hai ngươi buông nó ra!”
Hai tên nhóc thoáng dừng lại, nhìn thấy nhóm người nọ vô cùng uy nghiêm, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng bỗng sợ tới mức rụt tay về, Khương Linh bước đến định dìu đứa bé đứng lên, Mục Diễn đã nhanh hơn nâng nó dậy.
Tuy động tác của hắn không nhẹ nhàng nhưng cũng coi như có hiệu quả, chỉ là khi đứa bé vừa đứng lên, y phục sờn rách trông càng thêm chật, lộ ra cẳng chân thâm tím.
Một trong hai tên nhóc căng thẳng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Các người muốn làm gì, nó không đóng tiền học phí lại còn muốn đến đây nghe trộm phu tử dạy học, đập nó một trận là đã nhẹ nhàng với nó rồi đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy! Phu tử nhà chúng tôi là tú tài. tương lai sẽ làm quan, các người đừng có lộn xộn!” Tên nhóc còn lại nói tiếp.
Trong mắt bọn họ lão gia chính là người lợi hại nhất, sau này khi ông thăng quan tiến chức, bọn họ cũng sẽ có chổ dựa vững chắc ở Kinh Thành này, cho nên lúc đối diện với những quý nhân này cũng tuyệt đối không được lép vế.
Khương Yến cười giễu, đè nén lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng hỏi: "Tú tài? Lẽ nào là hắn bảo các ngươi đánh người khác à?”
"Phải thì sao? Nó hết lần này đến lần khác đến nghe trộm phu tử dạy học lại chẳng trả được một đồng nào, cho dù có báo quan, quan cũng sẽ không trách tội!" Thằng nhóc thấy bọn họ không tức giận lại càng thêm hùng hổ hơn.
Ánh mắt Mục Diễn thoáng lạnh lẽo, nhấc bao kiếm đặt trên cần cổ bọn họ, nhiệt độ lạnh lẽo dọa họ sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn quỳ dưới đất.
Khương Linh lướt nhìn đứa bé xong gương mặt vô cùng khó coi, nàng biết bá tánh cực khổ, không phải ai cũng được đi học, nhưng nàng không biết lại còn có chuyện tồi tệ như vậy xảy ra.
Tuy tính tình nàng trước giờ rất tốt, nhưng lần này cũng bị chọc cho tức giận, nàng lạnh giọng nói: “Nó không đóng tiền học thì đuổi nó đi là được rồi, cần gì phải động tay động chân dồn nó vào chỗ chết như vậy?”
Trong thời tiết lạnh giá này, đến cả áo bông nó còn không có để mặc, lỡ như bị thương mà không có thuốc uống, kết cục chỉ có chết rét thôi.
Từ trước đến nay Khương Linh vẫn nghĩ rằng, người có học luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, biết chừng mực, cho dù không có lòng cảm thông cũng sẽ chẳng bao giờ ra tay tàn độc, nhưng hiện thực trước mắt đã hoàn toàn đập tan nhận định của nàng.
Nàng muốn vì họ, vì nhân dân của phụ hoàng làm chút chuyện gì đó.
Hồng Lăng lấy một bộ quần áo của Trình lập khoác lên người đứa bé, thấy trán nó nóng bừng, gương mặt bầm tím, thậm chí không mở mắt ra được , hắn vội vàng nói: "Công chúa, e là nó đã nhiễm phong hàn, người cách xa một chút."
“Trình Lập, đưa nó đến y quán.” Khương Linh thoáng dừng, nàng đưa mắt nhìn ra mảnh đất trống cách đó không xa đến ngây ra, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng, nàng lạnh giọng nói: “Nói với phu tử nhà các ngươi, sau này ở chỗ đó sẽ có một trường học, trên có quan to hiển quý, dưới có lưu dân ăn mày, ai cũng đều có thể đi học.”
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn họ: “Cả đời này Khương Linh ta sẽ không lấy một xu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng đọc sách bên trong đột nhiên ngừng lại, phu tử mái tóc hoa râm bước ra, nhìn thấy Khương Linh cùng Khương Yến ăn mặc sang trọng , sắc mặt trắng bệch bước đến, hai chân khẽ run rẩy, run run giọng hỏi: "Hai vị quý, quý nhân, hạ nhân không hiểu chuyện, các người đừng trách tội.. "
Khương Linh không ngờ phu tử đã lớn tuổi như vậy, mọi trách móc cùng tức giận cũng dần dần biến mất.
Nàng mím môi, giọng nói mang theo chút mất mát: "Nhị ca, chúng ta đi."
Nhóm người họ xoay người rời đi, Mục Diễn cầm vỏ kiếm, hắn dừng lại một chút, hung hăng rồi hất mạnh ra sau một cái, tạo thành một cái rãnh dưới mặt đất.
"Nếu có lần sau, sẽ không dễ dàng cho qua!"
Hắn bước nhanh theo, trong đầu không khỏi hiện lên một cảnh tượng quen thuộc, nếu như hắn không được Tần Lãng nhặt về thì hôm nay e rằng cũng chẳng khá hơn đưa bé vừa rồi là bao.
Hắn cũng từng ăn xin trên đường, bị những kẻ ăn xin lớn hơn đánh đập, cướp đồ ăn, suýt nữa thì mất luôn cả mạng.
Đứa bé này có thể gặp được công chúa là phúc của nó, công chúa lương thiện, cũng là phúc cho bá tánh Đại Chu.
Mục Diễn cúi đầu, nơi lòng ngực không hiểu tại sao lại cảm thấy bực bối đến khó chịu.
Hóa ra là do nàng lương thiện, đối xử với mọi kẻ thương trên đời này đều như nhau.
Mà hắn, chỉ là một trong số đó.
Trong y quán, Khương Linh cẩn thận lắng nghe bệnh tình của đứa bé, để lại một chút bạc, nhờ đại phu chăm sóc cho nó thật tốt, Mục Nhiên chưa bao giờ thấy nàng quan tâm đến ai nhiều như vậy.
Hoặc có lẽ đã có, lúc hai chân hắn bị tàn phế, nàng cũng sẽ quan tâm hắn như vậy, thậm chí còn tức giận vì hắn đã giấu diếm bệnh tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro