Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Phần 11
2024-12-26 17:40:47
Ta nhìn thấy tai hắn đỏ bừng, tránh né không dám nhìn vào mắt ta, định rút tay ra khỏi ta, nhưng ta vốn chưa đứng vững, suýt ngã lần nữa, hắn lại kéo ta một cái.
Nhưng ánh mắt chưa từng rơi vào mặt ta, vì vậy khi đưa tay ra, cũng vì thế mà sai vị trí, đặt vào vai ta.
Theo lực kéo xuống, vai áo trượt xuống.
Hắn quay người, thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn nơi vai trái ta, nơi đó có xăm một nhánh hoa đào, diễm lệ như thật.
"Ta không cố ý!"
Bùi Thư Thần chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng quay mặt đi, liên tục xin lỗi ta.
Ta chậm rãi chỉnh lại quần áo, còn cố tình nức nở hai tiếng: "Tuy rằng không phải cố ý, nhưng dù sao cũng đã thấy những gì không nên thấy, vậy công tử có định chịu trách nhiệm với tiểu nữ không?"
[Hừ. . . trách nhiệm, từ trước đến giờ những từ này từ miệng ngươi nói ra, sao ta thấy giả tạo thế nhỉ? ]
"Im đi, đừng có phá đám ta nói chuyện yêu đương!"
Ta cắt ngang lời hệ thống, bảo nó cút cho nhanh.
Tốt nhất là đi tìm Tiểu Hoa bên cạnh.
Rõ ràng cũng là hệ thống, vừa đáng yêu vừa dễ thương, chứ đâu như hệ thống của ta, ngày nào cũng chỉ biết châm chọc ta.
Hệ thống cười lạnh: [Ngươi thật sự muốn ta đi tìm Tiểu Hoa sao? Còn không mau nhìn vào bản thân mình! ]
Cười chết, còn tự biết thân biết phận lắm.
Nhưng ta không để ý đến nó, dù sao đây cũng là thời điểm quan trọng, đang trêu chọc tiểu lang quân, nhìn vẻ mặt đỏ ửng ngượng ngùng của hắn, thật sự rất thú vị.
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Bùi Thư Thần có chút ngạc nhiên, mím môi mãi không nói gì.
Lại đợi một lúc lâu.
Sợ hắn bị ta dọa, nên trước khi hắn mở miệng từ chối, ta vội vẫy tay với hắn.
"Thôi được rồi, không có gì đâu. Chuyện chịu trách nhiệm cũng chỉ là đùa thôi, Bùi đại nhân đừng để tâm."
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Bùi Thư Thần tối sầm lại, trông có vẻ không được vui.
[Ký chủ, ta đã bảo ngươi đừng có trêu chọc bừa bãi rồi. Tính cách của Bùi Thư Thần, đó là người một lòng một dạ chỉ nghĩ đến bách tính, tình yêu đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, trong thiết lập vốn chưa từng động tình, điển hình của việc yêu thiên hạ mà không yêu mỹ nhân. Dù ngươi có liếc mắt đưa tình, liếc đến chuột rút, hắn cũng không thèm nhìn ngươi một cái, ngươi c.h.ế.t tâm đi! ]
Hệ thống bổ dao, luôn luôn không nương tay.
Ta "hừ hừ" cười nhạo: "Xem ra mi hiểu rõ lắm nhỉ, chắc bị Tiểu Hoa từ chối không ít lần phải không?"
Trong thoáng chốc, ta nghe thấy một hệ thống nào đó chửi rất bẩn.
8
Vệ Hoài Quang và Chỉ Diêu, coi như đã định tình hoàn toàn.
Vốn dĩ đã là tâm ý tương thông.
Giờ đây đã nói rõ, càng cảm thấy không còn gì khó khăn nữa. Nỗi nhớ nhung đậm sâu đều chuyển hóa thành tình yêu, họ thề nguyện với nhau sẽ không phụ lòng nhau đời đời kiếp kiếp, sau khi được Hoàng đế ban hôn, còn nói sẽ đi chùa thắp hương.
Nói sẽ cầu xin thần phật, để họ từ nay bình an thuận lợi, không bao giờ chia lìa nữa.
Biết họ sẽ đi Trùng Sơn tưk, ta vội vàng chui vào xe ngựa.
Tuy làm bóng đèn là việc không nên, nhưng ta không quên mệnh cách của Chỉ Diêu.
Vệ Hoài Quang vốn phải c.h.ế.t trận sa trường, ta dùng điểm tích lũy đổi lấy linh dược cứu hắn ta, lại giam hắn ta bảy ngày, mới lừa được Thiên Đạo.
Còn Chỉ Diêu định mệnh cô độc trọn đời, giờ đây bị ta cưỡng ép quay về, Thiên Đạo cũng không thể làm ngơ.
Vì vậy, nhất định phải ra tay.
Chỉ cần vượt qua được lần này, sau này hai người mới có thể sống tốt bên nhau, như điều họ cầu nguyện kia, bình an thuận lợi, không bao giờ chia lìa.
Thấy ta nhảy lên xe ngựa, Vệ Hoài Quang muốn nói lại thôi.
"Tư Dao, trong kinh thành không thiếu công tử tuấn tú, ngươi đi chơi cho khuây khỏa cũng được, tiền bạc không đủ thì đến phủ ta lấy, tóm lại làm gì cũng được, nhưng hôm nay. . ."
Nhưng ánh mắt chưa từng rơi vào mặt ta, vì vậy khi đưa tay ra, cũng vì thế mà sai vị trí, đặt vào vai ta.
Theo lực kéo xuống, vai áo trượt xuống.
Hắn quay người, thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn nơi vai trái ta, nơi đó có xăm một nhánh hoa đào, diễm lệ như thật.
"Ta không cố ý!"
Bùi Thư Thần chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng quay mặt đi, liên tục xin lỗi ta.
Ta chậm rãi chỉnh lại quần áo, còn cố tình nức nở hai tiếng: "Tuy rằng không phải cố ý, nhưng dù sao cũng đã thấy những gì không nên thấy, vậy công tử có định chịu trách nhiệm với tiểu nữ không?"
[Hừ. . . trách nhiệm, từ trước đến giờ những từ này từ miệng ngươi nói ra, sao ta thấy giả tạo thế nhỉ? ]
"Im đi, đừng có phá đám ta nói chuyện yêu đương!"
Ta cắt ngang lời hệ thống, bảo nó cút cho nhanh.
Tốt nhất là đi tìm Tiểu Hoa bên cạnh.
Rõ ràng cũng là hệ thống, vừa đáng yêu vừa dễ thương, chứ đâu như hệ thống của ta, ngày nào cũng chỉ biết châm chọc ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống cười lạnh: [Ngươi thật sự muốn ta đi tìm Tiểu Hoa sao? Còn không mau nhìn vào bản thân mình! ]
Cười chết, còn tự biết thân biết phận lắm.
Nhưng ta không để ý đến nó, dù sao đây cũng là thời điểm quan trọng, đang trêu chọc tiểu lang quân, nhìn vẻ mặt đỏ ửng ngượng ngùng của hắn, thật sự rất thú vị.
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Bùi Thư Thần có chút ngạc nhiên, mím môi mãi không nói gì.
Lại đợi một lúc lâu.
Sợ hắn bị ta dọa, nên trước khi hắn mở miệng từ chối, ta vội vẫy tay với hắn.
"Thôi được rồi, không có gì đâu. Chuyện chịu trách nhiệm cũng chỉ là đùa thôi, Bùi đại nhân đừng để tâm."
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Bùi Thư Thần tối sầm lại, trông có vẻ không được vui.
[Ký chủ, ta đã bảo ngươi đừng có trêu chọc bừa bãi rồi. Tính cách của Bùi Thư Thần, đó là người một lòng một dạ chỉ nghĩ đến bách tính, tình yêu đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, trong thiết lập vốn chưa từng động tình, điển hình của việc yêu thiên hạ mà không yêu mỹ nhân. Dù ngươi có liếc mắt đưa tình, liếc đến chuột rút, hắn cũng không thèm nhìn ngươi một cái, ngươi c.h.ế.t tâm đi! ]
Hệ thống bổ dao, luôn luôn không nương tay.
Ta "hừ hừ" cười nhạo: "Xem ra mi hiểu rõ lắm nhỉ, chắc bị Tiểu Hoa từ chối không ít lần phải không?"
Trong thoáng chốc, ta nghe thấy một hệ thống nào đó chửi rất bẩn.
8
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Hoài Quang và Chỉ Diêu, coi như đã định tình hoàn toàn.
Vốn dĩ đã là tâm ý tương thông.
Giờ đây đã nói rõ, càng cảm thấy không còn gì khó khăn nữa. Nỗi nhớ nhung đậm sâu đều chuyển hóa thành tình yêu, họ thề nguyện với nhau sẽ không phụ lòng nhau đời đời kiếp kiếp, sau khi được Hoàng đế ban hôn, còn nói sẽ đi chùa thắp hương.
Nói sẽ cầu xin thần phật, để họ từ nay bình an thuận lợi, không bao giờ chia lìa nữa.
Biết họ sẽ đi Trùng Sơn tưk, ta vội vàng chui vào xe ngựa.
Tuy làm bóng đèn là việc không nên, nhưng ta không quên mệnh cách của Chỉ Diêu.
Vệ Hoài Quang vốn phải c.h.ế.t trận sa trường, ta dùng điểm tích lũy đổi lấy linh dược cứu hắn ta, lại giam hắn ta bảy ngày, mới lừa được Thiên Đạo.
Còn Chỉ Diêu định mệnh cô độc trọn đời, giờ đây bị ta cưỡng ép quay về, Thiên Đạo cũng không thể làm ngơ.
Vì vậy, nhất định phải ra tay.
Chỉ cần vượt qua được lần này, sau này hai người mới có thể sống tốt bên nhau, như điều họ cầu nguyện kia, bình an thuận lợi, không bao giờ chia lìa.
Thấy ta nhảy lên xe ngựa, Vệ Hoài Quang muốn nói lại thôi.
"Tư Dao, trong kinh thành không thiếu công tử tuấn tú, ngươi đi chơi cho khuây khỏa cũng được, tiền bạc không đủ thì đến phủ ta lấy, tóm lại làm gì cũng được, nhưng hôm nay. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro