Chương 11
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Chương 11
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý không trả lời ngay lập tức, Tuyệt Thánh ngẫm nghĩ một hồi, vội vàng nói thêm: "Sư huynh sợ trên đường trở về thành có chuyện gì xảy ra, nên đã đặc biệt yêu cầu bần đạo gửi bùa định thần cho những người bị thương. "
Đằng Ngọc Ý mới thở ra nhẹ nhõm: "Tiểu đạo trưởng mời lên."
Tuyệt Thánh mập như một cái thùng nhỏ tròn, chân tay thế mà nhẹ nhàng nhanh nhẹn, sau khi ngồi xuống y học tác phong của Thanh Hư Tử đạo trưởng khom người nói: "Bần đạo cúi chào."
Y giả bộ già dặn, nhưng lại để lộ đầy vẻ ngây thơ, Đỗ phu nhân cùng Đằng Ngọc Ý cười nói: "Kính chào Tuyệt Thánh đạo trưởng."
Đỗ Đình Lan được đặt trên chiếc sạp nhỏ sau tấm rèm, Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn con dưới cửa sổ phía đông. Bên trong xe vốn rộng rãi, nhưng lúc Tuyệt Thánh vừa lên lại có vẻ chật chội.
Đằng Ngọc Ý đội nón phủ vốn đã có chút bức rức, nghĩ đến vị đạo sĩ nhỏ này mới tám chín tuổi, liền cởi luôn nón phủ xuống đặt sang một bên.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Hiện tại Tuyệt Thánh nhìn thấy bộ dạng của Đằng Ngọc Ý, không chỉ không xấu mà còn đẹp đến bất ngờ, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
“Tiểu đạo trưởng?”
Tuyệt Thánh sờ sờ đầu, sau đó ngồi xuống nghiêm chỉnh nói: "Thật ra mấy vị bị thương đã uống Lục Nguyên Đan, không cần dùng đến bùa định thần nữa, sư huynh kêu ta đến là muốn hỏi về tình hình trong rừng trúc. Đằng nương tử vì sao lại đến rừng trúc vào lúc đó, có người dẫn tỷ tới sao? Chuyện gì xảy ra sau đó, trừ yêu quái ra, tỷ có từng thấy vết tích khả nghi nào không? "
Y nói một câu dừng lại một lúc, như thể đang nhắc lại những gì Lận Thừa Hựu đã dạy y.
Đằng Ngọc Ý nhìn Đỗ phu nhân, lý do Đỗ Đình Lan rời khỏi am Tĩnh Phúc vẫn còn là một ẩn số, vì sợ làm tổn hại đến danh tiếng của Đỗ Đình Lan nên cả hai đã vẫn luôn cố tình che đậy chuyện này.
Nhưng xét từ tình huống bắt yêu trong đêm nay, nguồn gốc của yêu quái dường như không hề đơn giản, nết như trong đó có khúc chiết khác, che giấu sẽ làm chuyện thành sai sót.
Ngoài ra, Đằng Ngọc Ý còn có một lo ngại khác, kiếp trước trong sáu tháng sau khi biểu tỷ xảy ra chuyện, chưa từng nghe nói có yêu quái nào gây hại cho Trường An, nhưng đêm nay con quái vật này đã hại hơn chục phụ nữ, hơn nữa nguyên nhân cái chết của biểu tỷ ở kiếp trước đã được pháp y xác nhận là bị siết cổ chết, nhưng với đạo hạnh của yêu quái đêm nay, giết người không cần phiền phức như thế.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có quá nhiều tình tiết không khớp nhau, nhớ sau khi biểu tỷ bị sát hại ở kiếp trước, thậm chí cha cũng đã phái người bí mật điều tra, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra hung thủ là ai. Lần này nàng có thể mượn tay Lận Thừa Hựu, có lẽ có thể tìm ra chân tướng.
Vậy nên nàng nói thật: "Chúng ta không biết tại sao biểu tỷ lại vào rừng trúc, đợi khi chúng ta đến, biểu tỷ và nha hoàn Hồng Nô đã mất đi thần trí, yêu quái ẩn núp trên cây, đợi chúng ta đến gần thì bắt đầu tấn công. Ta và Đoan Phúc bận đối phó với yêu quái, cũng không để ý đến việc có người khác đang trốn trong rừng hay không. "
Tuyệt Thánh lộ ra vẻ thất vọng: "Vốn tưởng rằng Đằng nương tử sẽ biết nội tình."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
“Xem ra chỉ có thể đợi biểu tỷ tỉnh lại rồi hỏi.” Đằng Ngọc Ý nghiêm nghị nói, “nhưng có một điều khá lạ, chính là sau khi ta cứu biểu tỷ, thấy trong lòng bàn tay nàng có một đường vết thương: vết máu đã kết vảy, không giống do yêu quái làm lắm."
Nàng nói rồi quay lại kéo tay phải của biểu tỷ ra khỏi chăn bông và phơi nó ra ngoài rèm.
“Tiểu đạo trưởng, đệ xem.”
Tuyệt Thánh nghiêng người về phía trước, vết thương vừa mỏng vừa sâu: "Ơ, tại sao có chút giống như bị cành cây đâm? Không phải, cành cây không thể đâm sâu như vậy, giống như một cái kéo."
"Chắc là cái kéo. Khi ta đến Vân Hội đường trong am tìm biểu tỷ thì thấy trên bàn có rất nhiều thải sinh." Đằng Ngọc Ý lấy ra những miếng ngọc thếp vàng lá từ trong tay áo,” Đạo trưởng xem này, có lẽ khi ở Vân Hội đường cắt thải sinh thì bị cắt vào tay. "
Hai người mượn ánh sáng tìm kiếm tỉ mỉ, không mất bao lâu liền phát hiện có một vệt máu đen to bằng móng tay, miếng giấy thếp vàng vốn là màu đỏ đậm, vết máu khô lại nên không đáng chú ý.
Tuyệt Thánh tay trái bắt quyết, ngón tay kia xẹt qua lông mày, mở mắt ra cũng không thấy có gì không ổn, liền quay đầu quan sát vết thương trên lòng bàn tay Đỗ Đình Lan.
"Nhìn có vẻ như máu chảy ra rất nhiều, nếu lúc đó có một yêu quái ẩn núp trong rừng, ngay khi Đỗ Đình Lan đến gần, yêu quái sẽ ngửi thấy mùi máu tanh từ nàng ấy."
Đằng Ngọc Ý sững sờ: "Ý đạo trưởng là biểu tỷ bị yêu quái vật nhắm vào vì bị thương ở tay?"
"Cũng ..." Tuyệt Thánh ngập ngừng "Không giống lắm, sư huynh nói con quái vật này có thai cỏ tim gỗ, lấy sương và đất bùn làm thức ăn, nó không thích ăn máu thịt tanh tươi, chỉ yêu tấm da mỹ nữ, gặp được cơ thể ưng ý thường sẽ nghĩ cách để lấy đi thân thể, một khi tìm thấy một nữ tử đẹp hơn, nó sẽ hút cạn kiệt tinh khí của ký chủ và thoát ra ngoài. Chỉ có một điều, nó sẽ không làm hại cho da thịt của mỹ nhân. Trước đó đã chết rất nhiều nữ tử nhưng ít người báo quan, vì nhìn từ bên ngoài không có vết sẹo nào cả, đều cho rằng họ vì cơn bệnh đột ngột mà chết ”.
Đằng Ngọc Ý nghĩ ngợi nói: "Nói như vậy, vết thương trên tay biểu tỷ sâu như vậy, theo lý sẽ không lọt vào mắt yêu quái, vậy tại sao nó còn nhằm vào biểu tỷ?"
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Tuyệt Thánh nâng khuôn mặt tròn trịa khổ sở suy nghĩ một lúc, nhưng không thể tìm ra điểm mấu chốt nào, đành đứng dậy chào tạm biệt: "Đệ phải đi báo cáo sự việc với sư huynh. Ngày mai Đỗ tiểu thử có lẽ sẽ tỉnh lại, nếu Đỗ phu nhân và Đằng nương tử không phiền, đệ sẽ đi một chuyến đến phủ. "
Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân vội vàng thi lễ: "Vậy xin kính cẩn chờ đợi Đạo trưởng đến."
Tuyệt Thánh ưỡn cái bụng tròn trĩnh bước ra ngoài, Đằng Ngọc Ý đột nhiên cười nói: "Đạo trưởng xin dừng bước, ta có chuyện muốn thỉnh giáo Đạo trưởng."
Tuyệt Thánh quay đầu lại, nếu đêm nay không phải Đằng nương tử chủ động cho mượn kiếm phỉ thuý, sư huynh sẽ không dụ lão yêu ra khỏi trận nhanh như vậy, tình hình lúc đó nếu nấn ná càng lâu càng dễ sinh nguy, đợi đến khi sư huynh lấy kiếm giả đến, y với Khí Chí có lẽ đã chết dưới móng vuốt của yêu quái.
Đằng nương tử đã cho sư huynh mượn thanh kiếm phỉ thuý, sư huynh cũng đã cho nàng Lục Nguyên Đan, cả hai coi như công bằng rồi, nhưng nếu Đằng nương tử vịn vào đó muốn y với Khí Chí giúp đỡ, về tình về lý y cũng nên đáp ứng, vì vậy y cười nói: "Đằng nương tử, xin hãy nói."
“Dám hỏi Đạo trưởng.” Đằng Ngọc Ý tò mò hỏi: “Tối nay sư huynh của đệ làm phép gì với Đổng Nhị Nương, tại sao lại khiến người ta ngứa ngáy như vậy?
“À, đó là trùng ’khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết’.”
Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân đều sững sờ, cái tên quái gở gì thế này.
"Con trùng này vốn là bạch trùng, Sư huynh chê tên nó quá nhàm chán nên đã đổi thành cái này. Thế nào, có dễ nhớ hơn tên gốc không."
Đằng Ngọc Ý cười gật đầu:” cái tên thật uy phong.”
Tuyệt Thánh dù sao tâm tính vẫn còn non nớt, bị thái độ của Đằng Ngọc Ý chọc cho hứng khởi lên, tính ba hoa nổi lên nói liên tục không ngớt.
"Con trùng này gặp nóng sẽ sinh ra, có khả năng đẩy lùi ngũ độc, sư tôn vốn bắt nó để chế thuốc, kết quả vào một hôm Tết Đoan Ngọ sư huynh say rượu trong Quan, bắt con trùng bỏ vào trong rượu Ngọc Giới, ngâm một lần dài tới bảy ngày, khi mở vạc rượu ra, không ngờ con trùng vẫn còn sống, nhưng màu sắc chuyển từ trắng sang màu xanh lam, tính tình cũng thay đổi rõ rệt.
"Nó gặp lỗ sẽ chui vào, thích nhất bám vào da thịt con người, chỉ cần vô tình chạm vào sẽ ngứa ngáy khó chịu không chịu được. Đáng ghét nhất là không thể bắt được, đuổi không đi, một khi bị dính vào, chỉ có thể chịu bị nó cắn, may mắn thay, con trùng này chỉ có thể sống trong một tháng, nhưng cho dù chỉ một tháng cũng đủ để hành hạ một người không ra hình người rồi. "
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý càng thêm tò mò: "Lợi hại như vậy, cũng không có thuốc giải khắc chế lại sao. Nếu như vô tình dùng nhầm, rốt cuộc phải xử lý như thế nào?"
"Nếu sư huynh dám dùng nó, tự nhiên sẽ có cách xua đuổi nó. Con trùng này không sợ đao kiếm, không sợ lửa cháy, sư huynh phải mất một thời dài mới tìm được thuốc giải để kiềm chế nó."
Sóng mắt Đằng Ngọc Ý xao động: "Vừa rồi ta nghe thế tử hạ lệnh cho cung nhân dùng thuốc giải trước rồi mới đụng vào Đổng Nhị Nương, chẳng lẽ con sâu này sẽ lây lan?"
"Còn không phải sao." Đôi mắt Tuyệt Thánh mở tròn, "Nếu ai đó vô tình tiếp xúc với người bị trúng độc trùng, họ cũng sẽ bị ngứa theo."
"Vậy ... sư huynh của đệ không định cho Đổng Nhị Nương thuốc giải sao?"
“Không thể nào?” Tuyệt Thánh lắc đầu như trống bỏi. “Sư huynh có trái tim sắt đá, Đổng Nhị Nương đã lừa dối muốn lấy Lục Nguyên Đan lại hại sư huynh bị thương, sư huynh không thả thêm cho nàng ta vài con đã tốt lắm rồi, làm thế nào có thể giải độc giúp nàng ta?”
Đằng Ngọc Ý cười không để lộ dấu vết, từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa tới trước mặt Tuyệt Thánh: "Tiểu đạo trưởng, kiếm của ta có thể cắt đứt móng vuốt của con yêu quái đó, không biết có đối phó với trùng ’khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết’ của Thanh Vân Quan hay không? "
Tuyệt Thánh nhìn thanh kiếm phỉ thuý xanh óng mà nuốt nước miếng, sau cả đêm tò mò, cuối cùng y cũng nhìn thấy được chính diện, ánh mắt y tham lam đến mức muốn chạm vào nó ngay lập tức.
Y thử vươn tay ra, sau đó tiếc nuối rụt lại: "Nhưng hiện tại trên người đệ không có mang theo con trùng đó."
Đằng Ngọc Ý giả vờ thu lại kiếm phỉ thuý, lắc đầu thở dài: "Thật đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể lập tức thử xem."
Tuyệt Thánh gấp gáp nói: "Bất quá, ngày mai bần đạo sẽ đến phủ để thăm người bị thương, ta có thể mang một vài con đến phủ."
Đằng Ngọc Ý vội vàng cười nói: "Thật tốt quá, quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta giao kiếm phỉ thuý cho tiểu đạo trưởng, đạo trưởng có thể đích thân ra tay."
Tuyệt Thánh vui vẻ một hồi, trong lòng dần dần nghĩ lại, con trùng này trong Quan cũng không phải là bảo vật, nhưng cũng không có lý do gì tùy ý đưa cho người ngoài xem, làm sao chỉ vừa nói vài câu, mình đã đồng ý với Đằng nương tử rồi chứ? Nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể nghịch kiếm phỉ thuý, trong lòng lại ngứa ngáy.
Thanh kiếm bị Đằng Ngọc Ý thu lại sau khi chỉ lộ ra một mặt, Tuyệt Thánh càng suy tư càng cảm thấy có gì đó không đúng, bĩu môi nhìn Đằng Ngọc Ý, chẳng lẽ y bị cho vào tròng? Tuy nhiên Đằng Ngọc Ý nghiêm túc nhìn lại y, phảng phất như nói: "Đạo sĩ nhìn ta có giống người xấu không?"
Lúc Tuyệt Thánh xuống xe nghĩ, đương nhiên Đằng nương tử không thể coi là người xấu, nhưng khi Đằng nương tử dùng cùi chỏ đè vào chân Đổng Nhị Nương tối nay, y và Khí Chí đang ở trước rèm, chiêu này có thể giấu người khác nhưng không giấu được họ, ra tay nặng như vậy, ước chừng chân của Đổng Nhị Nương vẫn còn bầm tím.
Nhìn như vậy, Đằng nương tử cũng không thể gọi là người tốt
***
Đỗ phu nhân chọc nhẹ vào trán Đằng Ngọc Ý: "Đứa nhỏ này lại nghĩ ra cái chủ ý tai quái gì nữa đây? Đừng nói là muốn để con trùng đó vào nhà nhé."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý nhớ lại hành động của hai tỷ đệ Đoàn gia khi cưỡi ngựa mà đi, mỉm cười híp mắt dựa vào vai Đỗ phu nhân: "Dì đừng lo lắng, dù sao con có chỗ dùng."
Đỗ phu nhân cũng đang suy nghĩ về chuyện xảy ra tối nay, xét thấy thái độ của Đoàn Văn Nhân trước khi rời đi, việc hủy hôn của hai nhà sẽ không suôn sẻ như vậy, Đoàn Ninh Viễn sắp được sắc phong thế tử, nhà họ Đoàn nhất định sẽ không để Đoàn Ninh Viễn bị chỉ trích phẩm hạnh vào lúc này.
Mặc dù mọi người ở hiện trường đều có thể nhìn thấu, nhưng không ai tận mắt chứng kiến đầu đuôi mối quan hệ giữa Đoàn Ninh Viễn và Đổng Nhị Nương cả, nếu như Đoàn gia cứ nói mãi là một trận hiểu lầm, Đằng gia lại cố chấp muốn hủy hôn, há chẳng phải lỗi lại rơi vào đầu Đằng gia sao?
Có cách nào để mọi người biết đó là lỗi của Đoàn gia không ...
Bà xoa xoa lông mày, chỉ đáng ghét không nghĩ ra cách nào tốt ngay bây giờ, chuyện liên quan đến một đời của Ngọc Nhi, không đời nào để Ngọc Nhi chịu tủi thân được. May mắn thay, em rể sắp trở về, vấn đề này nên lên kế hoạch sớm nhất có thể.
Chợt nhớ ra một chuyện, ngạc nhiên nói: "Nhìn ta xem, vừa nãy mãi nghe các con nói chuyện, quên cảm tạ Thuần An Quận Vương rồi, đêm nay may nhờ Vương gia giúp đỡ, nhà chúng ta mới có thể chuyển đến Tử Vân lâu nhanh như thế, nghe nói Thành Vương thế tử cũng do Thuần An Quận Vương phái người đi tìm, Ngọc Nhi con đợi ở trên xe, dì sẽ đích thân đi cảm tạ. "
Đằng Ngọc Ý vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sợ là quá muộn rồi, dì nhìn xem."
Trước cổng Tử Vân Lâu, trong tiếng hô hoán một đoàn người ngựa đồng loạt phóng đi, vô số người hầu cưỡi ngựa chạy theo. Lận Thừa Hựu sánh bước bên một công tử mặc áo bào tím đội mão vàng, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng đêm, người đó khí chất ung dung, thân hình mảnh dẻ đoan trang, có lẽ là Thuần An Quận Vương.
“Thôi vậy.” Đỗ phu nhân tiếc nuối nói: “Dượng của cháu chắc cũng sớm đến, đợi chúng ra đi được nửa đường sẽ gặp nhau, sau đó ta sẽ bàn với dượng của con về việc đăng môn cảm tạ”.
Người đánh xe vung roi, cỗ xe của Đằng gia cũng lên đường trở về thành.
***
Đoàn Văn Nhân kéo cương chắn trước ngựa của Đoàn Ninh Viễn, trừng mắt nhìn em trai mình: "Đệ muốn làm gì?!"
Đoàn Ninh Viễn nắm chặt dây cương, mở miệng muốn phản bác gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống.
Đoàn Văn Nhân sa sầm mặt nói: "Vừa rồi đệ cũng thấy rồi đấy, Thành Vương thế tử bị thương, việc này chắc chắn sẽ kinh động đến trong cung, nếu như lúc này đệ nhúng tay vào không sợ sẽ làm liên lụy thanh danh của phủ Trấn Quốc Công sao? "
“Nhưng nếu thật sự bị phạt trượng, cho dù không chết cũng mất nửa mạng.” Đoàn Ninh Viễn nghiến răng nghiến lợi, “Mặc dù Nhị Nương đã làm sai, nhưng cũng chỉ là để cứu mẹ nàng. Tỷ tỷ, đệ không phải muốn giúp nàng ấy thoát tội, nhưng bảo đệ nhắm mắt làm ngơ, thứ lỗi đệ không làm được! "
“Đó là do cô ta tự làm tự chịu!” Đoàn Văn Nhân hung dữ vung roi ngựa xuống đất. “Ninh Viễn, ngươi từ nhỏ đã thông minh hơn người, vì một Đổng Nhị Nương lại hồ đồ đến mức này! Nếu cô ta hẹn hò riêng với ngươi, hẳn đã nghe nói đến Đoàn gia cùng Đằng gia có hôn ước, cô ta rõ ràng rất tỉnh táo sau bức rèm, thế nhưng để cho ngươi trách mắng Đằng Ngọc Ý, ngươi thử nghĩ xem, cô thật sự là người lương thiện sao? "
Đoàn Ninh Viễn nghẹn họng.
Đoàn Văn Nhân lại giễu cợt: "Cô ta chỉ ước sao người hủy hôn với Đằng Ngọc Ý."
“Tỷ tỷ!”
"Phủ Đổng Minh cha cô ta năm nay báo cáo công tác chờ đề bạt, qua đánh giá của Sử bộ chỉ được'bát đẳng', không những không có hi vọng thăng chức mà còn phải đi đến tỉnh lẻ, hơn nữa có lẽ ngươi cũng biết Đổng Minh Phủ đắc tội Trịnh Phốc Xạ, nay Trịnh Phốc Xạ nhậm chức tể tướng, những ngày khó khăn của nhà họ Đổng mới bắt đầu, nghe nói nhà họ Đổng trì trệ không sắp đặt hôn phối cho con gái thứ hai, chính là muốn có một người con rể danh giá vọng tộc trợ lực cho Đổng gia. ”
Sắc mặt Đoàn Ninh Viễn ngày càng xấu: "Tỷ tỷ, cho dù tỷ không thích nàng, cũng không cần nghĩ nàng bất kham như vậy."
Đoàn Văn Nhân hừ lạnh, nếu đoán được đệ đệ sẽ lún sâu đến vậy thì ban đầu nàng nên hành động tàn nhẫn đến cùng.
Mặc dù đã gả đến Lạc Dương từ lâu, nhưng nàng vẫn thường nghe mọi người nói về con gái của phủ Đổng Minh huyện Vạn Niên. Thiên kim thứ hai nhà họ Đổng thơ đàn trác tuyệt, là một cô nương tài sắc vẹn toàn ở Trường An.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đệ đệ tòng quân ở Lũng Hữu được ba năm, sau khi trở về thì tình cờ gặp Đổng Nhị Nương tại lễ hội đèn lồng, nam thanh nữ tú này sinh tình cảm, động lòng thường chỉ trong chốc lát, bí mật qua lại hơn nửa năm, tình cảm của đệ đối với Đổng Nhị Nương đã cắm rễ thật sâu.
Nàng vô tình biết được điều này, tức giận ngỡ ngàng ngay lập tức buộc em trai mình phải tránh xa Đổng Nhị Nương, chẳng ngờ đệ đệ đã bị Đổng Nhị Nương mê hoặc đến thần trí mất sáng suốt, thậm chí còn có ý nghĩ muốn hủy hôn.
Đoàn Văn Nhân đau lòng đau đầu: "Tối nay, đáng lẽ ta không nên nhẹ dạ đáp ứng ngươi đưa Đổng Nhị Nương vào Tử Vân Lâu. Ta chỉ cho rằng tính mạng cô ta nguy cấp, nào biết cô ta lại có dã tâm đến thế."
"Ta lại muốn hỏi ngươi, nương cô ta đang cần gấp Lục Nguyên Đan, tại sao cô ta không đường đường chính chính nhờ ngươi giúp? Cha cũng xem như có tiếng nói trước mắt thánh nhân, nếu ngươi hạ quyết tâm thay cô ta xin Lục Nguyên Đan chưa hẳn sẽ không lấy được. Đổng Nhị Nương không đến tìm ngươi, thay vào đó năm lần bảy lượt đi tìm Thành Vương thế tử, người có từng nghĩ đến nguyên nhân bên trong đó chưa ? "
Sắc mặt Đoàn Ninh Viễn thoáng chốt thay đổi, Đoàn Văn Nhân cười chế nhạo: "Ngươi và Ngọc Nhi đã đính hôn từ khi còn nhỏ, nếu muốn hủy hôn khó như lên trời, Thành Vương thế tử thân phận tôn quý, hơn nữa đến nay chưa có hôn phối, Đổng Nhị Nương tự cho mình hơn người trong tim sao lại không có tính toán được? Nếu không phải Thành Vương thế tử không mắc câu của cô ta, tối nay Đổng Nhị Nương chưa chắc sẽ đâm thọc để ngươi hủy hôn với Ngọc Nhi, hừ, mấy trò xoay mòng người khác của tiểu nương tử ta thấy không ít đâu. "
Đòn Ninh Viễn từ trong kẽ răng nặn một câu: "Nàng ấy không phải người như vậy."
"Cô ta không phải loại người này sao? Tối nay cha và anh trai cô ta không ở bên cạnh, biết rõ thuốc đó không dễ xin, sao phải tự đi một mình? Ngươi một lòng muốn cứu cô ta, nhưng đến trong lòng cô ta đang nghĩ gì ngươi cũng không biết! "
Đoàn Ninh Viễn sắc mặt tái nhợt, đột nhiên kéo dây cương, Đoàn Văn Nhân kinh ngạc nói: "Ngươi định làm gì?"
“Đến phủ Kinh Triệu, có vài lời muốn giáp mặt nói rõ ràng.”
“Nếu cô ta vẫn lừa ngươi thì sao?” Đoàn Văn Nhân cười lạnh.
Đoàn Ninh Viễn trầm mặc:” Đệ tự có cách khiến nàng ta nói thật!”
"Ngươi đứng lại cho ta! Hiện tại Đằng gia đã quyết tâm muốn hủy hôn, khổ nỗi không tìm ra bằng chứng chứng minh ngươi và Đổng Nhị Nương hò hẹn. Ngươi đi tìm Đổng Nhị Nương vào lúc này, nếu bị ai phát hiện ra không ai có thể ngăn cản Đằng gia nữa.Đến lúc đó, mọi người sẽ biết ngươi phụ người ta trước, sau lưng ai ai cũng sẽ chỉ trích ngươi. Dù cho ngươi muốn hỏi cho rõ ràng, sao không chờ Đằng gia hết ý định hủy hôn đã? "
Đoàn Ninh Viễn cứng nhắc kéo dây cương lại, cho dù là mặc kệ thanh danh chính mình, y cũng phải nghĩ đến danh tiếng của phủ Trấn Quốc Công.
"Quên Đổng Nhị Nương đó đi. Khi trước đệ từng nói không thích con gái của võ tướng, nhưng tối nay đệ cũng đã gặp Ngọc Nhi rồi, tuy rằng nàng che đầu che mặt, nhưng xét về thân hình và khí chất, có điểm nào không hơn Đổng Nhị Nương? Bộ dạng của nàng ấy tỷ cũng thấy rồi, đó thực sự là một mỹ nhân từ trăm năm chọn một. "
Đoàn Ninh Viễn nghe những lời này không kiên nhẫn: "Tỷ tỷ, chuyện của Nhị Nương không thể đợi thêm được nữa, nếu đợi nữa nàng thật sự sẽ bị phạt trượng, cho dù không tàn cũng bị thương nửa năm, nhân lúc nàng vẫn chưa bị định tội, tối nay ta phải đi một chuyến, Phủ Duẫn không ở đó, gần đây đúng lúc do Mạnh Phương Trọng trực."
Đoàn Văn Nhân sửng sốt, nghe ngóng cũng rõ ràng ghê, chắc hẳn đã có sắp xếp từ trước.
Nàng căm hận nghĩ, đệ đệ giờ đang ngày càng lún sâu, cần một liều thuốc mạnh, Đổng Nhị Nương nháo loạn như vậy chưa hẳn là chuyện xấu, đợi đệ đệ nhìn rõ con người của Đổng Nhị Nương liền có thể nhân đó cắt đứt.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đoàn Văn Nhân nặng nề thở dài một hơi: "Bỏ đi, nếu như ngươi nhất định muốn đi, ta cũng không cản nổi, nhưng khi đi nhất định phải cẩn thận, đừng để người ta bắt thóp. Sau đêm nay, ngươi phải quên Đổng Nhị Nương cho ta, lấy tim về, an ổn mà đợi ngày nghênh đón Ngọc Nhi.”
Đoàn Ninh Viễn không trả lời, tình hình đang ở đầu sóng ngọn gió, y phải nghĩ ra một phương án vẹn toàn, trong lòng lặp đi lặp lại, cuối cùng hạ quyết tâm: “Đừng lo lắng, Đổng Nhị Nương và đệ sẽ không chạm mặt nhau, người khác cũng không biết đệ sẽ đi tìm nàng, chuyện này sẽ không bị lộ ra ngoài, làm sao có thể để người khác nắm thóp? Tỷ tỷ về nhà trước đi, đệ đi một chút rồi sẽ trở về."
***
Xe ngựa Đằng gia đi không xa, liền gặp phải cha con Đỗ gia.
Hai bên gặp mặt, người đánh xe ghìm cương: "Lão gia, đại công tử."
Hai cha con mỗi người cưỡi một con ngựa, mồ hôi nhễ nhại như tắm mưa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Đỗ Dụ Tri không tốt, lúc xuống ngựa thân thể vẫn còn hơi lắc lư.
Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân vén rèm xe lên xác nhận, vội vàng bước xuống xe, nhìn gần mới thấy mặt Đỗ Dụ Chi như tờ giấy vàng, Đỗ phu nhân Du vội vàng bước tới dìu: "Lão gia không cần lo lắng, Lan Nhi đã uống thuốc, đã tốt hơn rồi. "
Đỗ Dụ Tri nắm lấy tay Đỗ phu nhân, thở hổn hển đang định hỏi kỹ, Đỗ Thiệu Đường vội vàng chạy tới bên mẫu thân: "A nương, tỷ tỷ ở đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ơ, Ngọc biểu tỷ?"
Đỗ Dụ Tri bình tĩnh lại, vô cùng kinh ngạc nói:” Ngọc Nhi, sao con lại ở cùng tỷ tỷ và dì? Thư của con nói phải mất hai ngày nữa mới đến Trường An mà? Đúng rồi, Lan Nhi đang ở đâu? nhanh để ta nhìn xem. "
Đằng Ngọc Ý nhón nhặt mấy chữ quan trọng, trả lời: "biểu tỷ hiện đang trong xe, vừa mới uống thuốc, không còn có vấn đề gì lớn nữa."
Đỗ Dụ Tri tinh thần không yên, nhất định phải lên xe tận mắt nhìn mới yên tâm, Đỗ phu nhân đi theo lên kể vắn tắt chuyện tối nay, bà tiu nghỉu nắm tay con gái nói: "Cũng xem như trong cái rủi có cái may, gặp phải yêu quái lớn như vậy còn có thể nhặt lại được mạng, ngày mai tiểu đạo trưởng Thanh Vân Quan sẽ đến thăm, ước chừng điều dưỡng một hồi sẽ không có chuyện gì. Lão gia nhìn này, khí sắc của Lan Nhi đã tốt hơn nhiều rồi."
Đỗ Thiệu Đường chen vào phía sau lặng lẽ quan sát, trong mắt lấp lánh ánh lệ.
Đằng Ngọc Ý nhìn người biểu đệ này, chưa đầy 11 tuổi, tuổi vừa đủ để biết chuyện, thân hình thế mà cao ráo, chỉ là quá gầy gò, tướng mạo như khuôn đúc ra từ mẫu thân và tỷ tỷ, làn da y trắng trẻo mắt sáng ngời, khuôn mặt trái xoan thanh tú, nếu không phải mái tóc đã cột lên, thoạt nhìn sẽ bị nhầm là một tiểu nương tử.
Khi Đỗ Thiệu Đường còn nhỏ thường chạy sau lưng nàng và biểu tỷ, họ chơi xích đu nó cũng chơi xích đu, họ đọ hoa nó cũng xách theo chiếc giỏ màu sắc để họ hái hoa.
Sau vài lần bị dượng đánh cho tơi tả, Đỗ Thiệu Đường không dám dính lấy nội Trạch nữa, sau này vào Quốc Tử Giám học, lúc nào cũng đọc thông viết thạo, nhưng tính tình không đủ mạnh mẽ, gặp chuyện luôn thích khóc.
Nhớ có lúc dượng thở dài than thở, hai tỷ đệ đổi cho nhau là tốt rồi, con gái tính tình đơn giản, ít nói nhưng có chính kiến tận xương tủy, con trai thì tính tình mềm mại chậm chạp, cũng không biết đến bao giờ mới có thể chống đỡ môn hộ.
Nhưng dì lại nói: "Tiểu lang quân nhà ai vừa sinh ra đã bản lĩnh phi phàm đâu? Sau này lớn đi theo ông học hỏi, rèn luyện nhiều là tốt rồi."
Sau cái chết của biểu tỷ ở kiếp trước, dì cũng cũng đổ bệnh. Đằng Ngọc Ý và Đỗ Thiệu Đường cực nhọc ngày đêm, mỗi ngày đều sắc thuốc nấu canh.
Đằng Ngọc Ý liên tục chạy tới chạy lui vì muốn điều tra ra hung thủ giết biểu tỷ mình, nhưng Đỗ Thiệu Đường thì khác, y mất đi sự che chở của mẫu thân và tỷ tỷ, chẳng khác nào dây leo khô héo, chuyện gì cũng không có chủ ý chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.
Cảnh tượng loạn lạc của kiếp trước dồn dập lướt qua trước mắt, suy nghĩ của Đằng Ngọc Ý hỗn loạn, kiếp trước nàng không thích người biểu đệ nhát gan này, đêm nay gặp lại Đỗ Thiệu Đường, điều đầu tiên nàng nhớ đến là hình bóng nhỏ bé của y lúc còn thơ bé đuổi theo ở phía sau.
Đỗ Thiệu Đường không biết tại sao Đằng Ngọc Ý lại ngây ra, đã lâu không gặp, vừa mới gặp liền để Ngọc biểu tỷ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình, y cực kỳ xấu hổ lau nước mắt nhẹ gọi: "Ngọc biểu tỷ."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý đưa khăn tay cho Đỗ Thiệu Đường : "Ừm, lau đi. Tỷ tỷ không sao, bây giờ có thể yên tâm rồi."
Mặt Đỗ Thiệu Đường đỏ lên:”Đệ không khóc.”
Đằng Ngọc Ý vỗ nhẹ vào má y, Đỗ Thiệu Đường nín khóc mà cười, Đỗ Dụ Tri khiển trách: "Nhìn con xem, có chút chí khí gì của nam nhi không! Tỷ tỷ con không chịu nổi gió, con chen lấn chỗ này làm cái gì ? Còn không mau đi xuống mở đường. "
Đỗ Thiệu Đường không dám nói lời nào, thành thật xuống xe, Đỗ phu nhân cách cửa sổ buồn lo phân phó: "Đêm đã khuya, đường không dễ đi, đi chậm cũng không sao, cẩn thận đừng để bị ngã. "
Đỗ Thiệu Đường rầu rầu đáp: “ Nhi tử biết rồi.”
Đỗ Dụ Tri hỏi thêm vài điều về Thuần An Quận Vương và Thành Vương thế tử, vuốt râu một lúc rồi nói: "Chuẩn bị một phần quà, chọn ngày đến cửa nói lời cảm tạ là được rồi. Phủ Thuần An quận vương ngựa xe tấp nập, chưa hẳn sẽ tiếp nhận bái thiếp của chúng ta, nếu Thuần An Quận Vương không muốn gặp, chúng ta cũng không cần vì để báo ân mà nhiều lần đến cửa."
Đằng Ngọc Ý đoán rằng dượng sẽ nói như vậy, ông là người bảo thủ cứng nhắc, không thích cùng với con cái hoàng tộc qua lại.
Thật ra cũng cần nói rõ thêm, trăm năm trước Đỗ gia cũng là một gia tộc lớn, phải đến đời của dượng thì Đỗ gia mới từ từ suy tàn.
Tuy nói dượng kế nghiệp tổ tiên, nhưng hoàn cảnh trong nhà không còn được như xưa, nhưng may mắn thay lúc rất trẻ ông nổi tiếng với tài thơ văn hay nhất Trường An. Năm mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, không lâu sau đó thi đỗ làm Hiệu Thư Lang(1).
(1)Hiệu Thư Lang: chức quan chỉnh sửa thư tịch điển tích trong cung.
Vừa hay dòng bên Vương Thị Thái Nguyên muốn chọn con rể cho con gái, Vương Công thường thức tài nghệ của Đỗ Dụ Tri liền gả con gái đến Trường An cho Đỗ Dụ Tri.
Khi đó Trường An không ai không ngưỡng mộ, còn trẻ đã làm quan,cưới cho một cô con gái nhà danh giá, sau này Đỗ Dụ Tri nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, nào biết tính tình dượng kiêu ngạo, sớm làm mất lòng cấp trên và đồng nghiệp, không lâu sau bị người phát hiện ra chỗ sai, bị giáng chức đến Nhạc Châu
Chớp mắt đã hai mươi năm, quan chức của dượng ngày càng nhỏ, cổ hủ trên người lại càng ngày càng nặng, năm ngoái không dễ gì được điều động trở lại Trường An, vì không được lòng trưởng quan Sử Bộ, chỉ nhận được một chức quan nhàn hạ ở Quốc Tử Giám.
Đỗ phu nhân biết tật cũ của trượng phu, kiên nhẫn thuyết phục: "Lời của lão gia sai rồi, nếu chúng ta không có ý đồ gì, tại sao không cởi mở hơn. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần giao bái thiếp của mình, nếu như Quận Vương điện hạ không muốn gặp, cùng lắm đợi em rể trở lại Trường An, cùng nhau đến cửa bái phỏng.
Đỗ Dụ Tri ngồi im không nói, Đằng Ngọc Ý tưởng rằng ông sẽ lại giảng giải một bụng kiến giải, nhưng có lẽ Đỗ Dụ Tri cũng biết Thuần An Quận Vương là một người khiêm nhường, cuối cùng chỉ nói:
"Đợi ta về phủ sẽ viết bái thiếp, ngày mai sai người đưa đến phủ Thuần An Quận Vương. Thuần An Quận Vương vẫn chưa kết hôn, trong phủ không có nội quyển, nàng không cần đi theo, ta đưa Thiệu Đường cùng đi là được. "
“Như thế rất tốt.”
Đỗ Dụ Tri suy nghĩ một chút, lộ ra một chút kiêng dè: "Về phần Thành Vương thế tử, tốt hơn hết chúng ta không nên dây vào y, ngày khác ta sẽ đến Thanh Vân Quan dâng chút nhang hoả, cám tạ sư tôn Thanh Hư Tử đạo trưởng của y là được."
Đỗ phu nhân dở khóc dở cười:” Nghe theo sự sắp đặt của lão gia.”
Đỗ Dụ Tri muốn xuống xe: "Ngọc Nhi sau khi về phủ phải nghỉ ngơi cho tốt, xảy ra chuyện như thế này cha con nhất định sẽ rất thắp thỏm, sáng sớm mai ta sẽ viết thư báo bình an cho cha con, không thể một từ cũng không viết! "
Đằng Ngọc Ý lúc này không có tâm trạng đấu mồm với lão nhân gia, rũ xuống mí mắt, làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Con biết rồi."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đêm nay không có giờ giới nghiêm, trên đường về thành khắp nơi chưa bày bố quan ải, nhưng dù sao cũng là một chặng đường dài, đợi một đám người trở về đến Đỗ phủ ở phố Thân Nhân cũng đã qua giờ Sửu (1:00 tới 3:00 giờ sáng)
Đằng Ngọc Ý đi từ Dương Châu đến một quãng đường dài, chỉ riêng hành lý đã chất hai chiến thuyền lớn, sau khi đến Trường An, Đằng Ngọc Ý vừa xuống thuyền liền vội vã chạy ra ngoài thành m vì muốn tìm biểu tỷ, nhân lúc đó người hầu đã sắp xếp hành lý đến Đằng phủ.
Sau khi xuống xe, Đằng Ngọc Ý gọi tỳ nữ Khởi Vân lên trước: "Tối nay ta ở nhà dì, ngươi dẫn vài người về Đằng phủ để lấy một số đồ thường dùng cho ta, nhớ đừng bỏ sót búp bê vải đó."
Khởi Vân trộm cười, đó là con búp bê vải mà khi phu nhân còn sống may cho tiểu nương tử, nương tử đã ôm búp bê vải này để ngủ mỗi đêm từ khi nàng 5 tuổi, nếu không có búp bê bên cạnh nàng sẽ ngủ không yên.
Nàng ta vội đáp:” Nô tỳ nhớ rồi.”
Đằng Ngọc Ý lại nói: "Ngoài ra, chuyển lời đến đại quản sự Trình Bá: chọn vài hộ vệ có thân thủ xuất chúng, một nhóm mặc thường phục, vài người khác ăn mặc như những kẻ buôn người ở chợ Tây, sắp xếp xong rồi nhanh chóng trả lời, ta có chỗ dùng. "
Khởi Vân một bụng nghi ngờ, nhưng nàng không dám hỏi thêm, vì vậy đáp ứng.
Khi đến hậu viện, Đỗ phu nhân một bên chăm sóc cho Đỗ Đình Lan, một bên bận rộn sắp xếp chăn ga gối đệm cho Đằng Ngọc Ý: "Tỷ tỷ con biết rằng con sắp đến, đã chuẩn bị từ mấy ngày đầu, chăn ga gối đệm đều là đồ mới cả, đây là mấy bộ quần áo tỷ tỷ con mới may, con tắm rửa rồi thay cái này đi. "
Đằng Ngọc Ý bước đến gần nhìn Đỗ Đình Lan kỹ hơn, nước da của biểu tỷ đã trở lại bình thường, tay chân cũng ấm dần lên.
"Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, nửa đêm này để con ở lại với tỷ."
"Nửa tháng qua con không được nghỉ ngơi tử tế, đêm nay lại hoảng sợ một trận, làm sao có thể chịu được, con tự chăm sóc bản thân và nghỉ ngơi đi, mọi chuyện có dì lo rồi."
Đằng Ngọc Ý không lay chuyển được Đỗ phu nhân, chỉ có thế đi tắm rửa sạch sẽ trước, nước nóng được đổ vào trong bồn tắm, nhưng Đằng Ngọc Ý không vội đi tắm, thay vào đó nàng đứng bên bồn tắm phun sương nhẹ nhàng lau thanh kiếm phỉ thuý bằng khăn tay.
Bích La cầm khăn tắm tiến đến: "Hãy giao bảo bối này cho nô tỳ cầm, tránh bị đập vào."
“Bích La, còn nhớ thanh kiếm này có được thế nào không?”
“Tại sao nương tử lại hỏi chuyện này?” Bích La cẩn thận quấn thanh ngọc kiếm bằng một chiếc khăn,” nửa tháng trước chúng ta từ Dương Châu đến Trường An, vì nương tử bị cảm nên luôn ở bên trong khoang thuyền, ngày đó vào lúc nghỉ trưa, thấy hoa mai ở Phật tự trên bờ đang nở thật đẹp, nương tử nói chán muốn đi đến Phật tự trên bờ ngắm hoa, nói muốn vào chùa thưởng hoa cho thư thái.Khi bước xuống thuyền thì thân thuyền bất ngờ lắc lư, nương tử không cẩn thận bị rơi xuống nước, khi được cứu lên thì trong tay nương tử có thêm một thanh kiếm nhỏ này. Nói ra, hôm đó hoa mận ở Phật tự trên bờ xuất hiện rất kỳ lạ, tiểu nương tử ngã xuống nước cũng kỳ lạ, và thanh kiếm này thậm chí còn kỳ lạ hơn. "
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Ví dụ, có đá nhọn ở khắp mọi nơi dưới nước, tại sao thanh kiếm này vẫn còn nguyên vẹn trong nước chảy bèo trôi? Đáy sông rộng như thế, tại sao thanh kiếm này lại trôi vào tay nương tử?
"Cả Trình Bác và Đoan Phúc đều cho rằng thanh kiếm này có điềm gở, cật lực chủ trương ném lại thanh kiếm xuống nước, nhưng nương tử nhất quyết không buông dù còn chưa tỉnh vì sốt cao. Sau đó Đoan Phúc định mời nhà sư trong chùa đến để làm phép, nào biết đêm đó nương tử đã tỉnh dậy, không những không sao, ngay cả cảm lạnh trước đó cũng đã khỏi. "
Đằng Ngọc Ý lật tới lật lui quan sát thanh kiếm nhỏ trên tay, có lẽ do vừa tỉnh dậy, có một số chuyện nàng nhớ rõ, nhưng một số chuyện lại quên mất, chẳng hạn như nàng không biết làm thế nào mà thanh kiếm lại lọt vào tay nàng.
Nàng quay đầu lại hỏi Bích La: "Ngươi có nhớ tên ngôi của Phật tự trên bờ không?"
Bích La lắc đầu, lúc đó người trong thuyền đang bận chăm sóc nương tử, nương tử không dễ gì mới tỉnh lại, một mực giục người lái đò lên đường, hành trình 20 ngày chỉ cần nửa tháng đã đến rồi.
"Nói tỳ nào còn nhớ những chuyện này, nương tử nếu muốn biết thì chờ ngày mai nói tỳ đi hỏi Trình Bác."
Đúng lúc này, bên ngoài có người nói:” Khởi Vân về rồi.”
Khởi Vân bước vào nói: "Trình Bác đã an bài theo lời dặn của nương tử, bây giờ đang đợi ở bên ngoài, Trình Bác nói: Lão nô không dám tự mình suy đoán, nhưng lần sắp xếp này dường như nương tử muốn theo dõi người nào, chỉ là không biết là ai."
Đằng Ngọc Ý từ từ đi vào trong bồn tắm, nếu Đoan Phúc không bị thương thì sẽ không phiền phức như vậy, chỉ cần phái một mình y đi là đủ rồi.
Nàng thản nhiên hất hất nước: “Đi theo Đoàn Ninh Viễn, y quanh năm luyện võ, nếu có người đi theo, y nhất định sẽ phát giác, nhóm đóng giả làm người Hồ cố ý để y biết. Nhóm còn lại bí mật đi theo, không để lộ hành tung. Chỉ cần Đoàn Ninh Viễn và người hầu của y đến phủ Kinh Triệu, lập tức quay về báo cáo. "
Trong lòng Khởi Vân và Bích La dấy lên một cơn sóng lớn, nương tử có phải đang định bày mưu đối phó với Đoàn tiểu tướng quân không.
Nhưng sau những sự kiện tối nay, cũng có thể đoán được sẽ như thế, nương tử giống như một con hổ nhỏ giấu đi móng vuốt, chỉ cần ai đó xúc phạm nàng trước, nàng có thể cắn xé lại đối phương mà không phát ra tiếng động. Đoàn tiểu tướng quân bạc tình bội nghĩa, sớm đã bị kết án "tội chết" trong lòng nương tử.
Liên quan đến chuyện hủy hôn của hai nhà, hai người biết không nên sơ suất, vội vàng nói: "Vâng, nô tỳ liền đi bẩm báo Trình Bác."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
***
Sáng hôm sau, Tuyệt Thánh đã dậy từ khi trời còn chưa sáng, dưới ánh bình minh yểm hộ đi đến dược phòng bắt một ít trùng ‘khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết’, sau đó mở lồng thuốc lấy trộm hai gói bột thuốc giấu trong tay.
Lần đầu tiên làm chuyện lén lút như thế này, y không tránh khỏi có chút lo lắng, sau khi bước ra che che giấu giấu vội vàng chạy đến Kinh Đường, sợ bị ai đó đụng phải.
Cũng may trời còn sớm, trong Quan đến một bóng người cũng không có, Tuyệt Thánh lúc đầu cũng sợ hãi, từ từ ưỡn ngực lên, có gì phải sợ chứ, hiện tại sư huynh cũng không có ở trong Quan.
Sau khi bọn họ trở về Thanh Vân Quan vào đêm qua, sửa huynh lập tức ra lệnh cho hai đạo sĩ già đến giúp lập đàn tế, nhưng An Quốc công phu nhân đã trúng độc quá lâu, linh hồn đã sớm tiêu tán, dù cho sư huynh dùng trăm phương nghìn kế giúp An Quốc công phu nhân giải độc, cũng không cách nào đưa linh hồn An Quốc công phu nhân trở lại cơ thể.
Đúng lúc thánh nhân sai người đến hỏi thăm thương tích của sư huynh, sư huynh đã dùng thuật Kim Định để treo một sợi hơi thở của trong lồng ngực cùa An Quốc công phu nhân lên, liền đi cung điện tìm thánh nhân.
Ước chừng sư huynh không chắc có cứu được An Quốc công phu nhân không nên nóng lòng quay vào cung để hỏi thánh nhân về tung tích của sư tôn, sư tôn đã vân du bên ngoài được nửa năm, ngoại trừ thánh nhân không ai biết sư tôn ở đâu. Sư huynh nói lần đi này phải mất ít nhất một hoặc hai giờ mới có thể quay lại.
Nói đi cũng phải nói lại, đệ tử chân chính của Thanh Vân Quan cũng chỉ có ba người bọn họ, còn lại đều là những tu sĩ và đạo sĩ giáo phái linh tinh, những người này vừa nghèo vừa lớn tuổi vừa bệnh tật, không thể sống được nữa mới đến đầu quân tại Thanh Vân Quan.
Sư tôn ngoài mặt keo kiệt, nhưng trong lòng rất mềm mại, chỉ cần biết chắc đối phương không phải kẻ làm điều phi pháp, căn bản người đều thu nhận. Trong những năm qua, Thanh Vân Quan cũng đã có hàng trăm người rồi.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Những người này sau khi ở lại cũng phụ giúp những việc linh tinh, làm pháp, nhưng do tuổi già sức yếu nên phần lớn cuộc sống của họ chủ yếu là dưỡng già.
Sư tôn đối với những điều này đều mặc nhận, sư huynh cũng không bao giờ nói bất cứ điều gì.
Ngày tháng dần dà những người này sẽ hình thành thói quen, ví như canh giờ đã không còn sớm, những lão đạo sĩ và tu sĩ này hãy còn đang ngủ trong phòng.
Tuyệt Thánh đến trước cửa Kinh Đường, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên miệng giếng trong sân treo 4 sợi tơ bảy màu.
Y giật mình, đối diện dưới từng sợi tơ là một chiếc bát sứ, hai chiếc bát bên trái đựng cỏ thi, hai chiếc bát bên phải đựng mai rùa.
Đây là bói quẻ thường làm trước khi thỉnh hồn, chẳng lẽ sư huynh đã về rồi sao? Tuyệt Thánh ngạc nhiên chạy đến trước giếng, trong cái mai rùa đã có sẵn một quẻ “sơ lục” , quẻ này có hiện tượng là âm khí vừa mới sinh ra, đây mới thật sự là một quẻ hung chân chính.
Đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện trong đại sảnh, Tuyệt Thánh vội bước lên bậc thềm nhìn vào bên trong, có vài người trong đó, ngoại trừ An Quốc Công canh giữ thê tử mình nên ở lại đây đêm qua, còn có một ông lão tóc hoa râm, nhìn tướng mạo người này có lẽ đa phần đã trên bảy mươi tuổi.
Tuyệt Thánh nhận ra ông lão này là Từ ngự y Thượng Dược Cục trong cung, không ngờ sư huynh đi một chuyến lại mời được Từ ngự y đến đây.
Từ ngự y ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài, một tay vuốt râu, tay kia nắm cổ tay An Quốc Công, như thể đang bắt mạch.
“Từ ngự y, Trình Công thế nào rồi?”
Người nói lời này mặc lễ phục thân vương, ngồi đối diện với Từ ngự y, mày dài và mắt phượng, dung mạo vô cùng tao nhã.
Thuần An Quận Vương? Tuyệt Thánh trang nghiêm khấu đầu trước cửa, Thuần An Quận Vương quay đầu lại nhìn, nhận ra là một đạo sĩ nhỏ trong Quan, liền ra hiệu cho y vào.
Từ ngự y nói: "Vết thương ở chân không phải là vấn đề nghiêm trọng, không cử động là được rồi, chỉ là khí huyết hư nhược, nhưng mạch can nhanh mạnh, nếu không tán thông kịp thời, sớm muộn gì cũng sẽ bị thương nặng. Ta sẽ kê một đơn thuốc trước, mong Quốc Công uống càng sớm càng tốt. "
An Quốc Công đang nằm trên sạp với vẻ mặt lo lắng u ám, kỳ quái là y rõ ràng hận không thể nhảy xuống giường ngay lập tức, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Thuần An Quận Vương cười nhẹ: "Đừng nhìn chằm chằm vào ta, Thừa Hựu đã điểm huyệt ngài,những pháp quyết đó kỳ quái ta không thể hiểu được, ta cũng không giải được."
An Quốc Công vẫn nhìn chằm chằm Thuần An Quận Vương như cũ, bởi vì quá muốn cử động, khuôn mặt nín nhịn đến trướng tím lên.
Thuần An Quận Vương đã đoán ra ý y, thở dài bất lực nói: "Ý ngài là Thừa Hựu không nên lén tấn công ngài? Phương pháp này quả thực không hay lắm, nhưng nếu y không làm điều này, làm sao có thể ngăn cản được ngài? Ngài vốn có vết thương ở chân, lại ở bên cạnh tôn phu nhân một đêm,dù thân thể là sắt thép cũng không chịu nổi. "
An Quốc Công ngẩng mặt thở dài, nhắm mắt lại với một chút run rẩy.
Lúc này cánh cửa bên hông mở ra, Lận Thừa Hựu dẫn hai vị đại đạo sĩ bên trong ra ngoài, chiếc cẩm bào dính máu trước đó không thấy nữa, đổi thành một chiếc áo bào cổ tròn màu xanh nước biển.
Trên đầu chưa đeo mão, tóc đen như mực chỉ cắm nghiêng ngả một cây trâm ngọc màu trắng
“Sư huynh”. Tuyệt Thánh vừa trộm đồ nên có chút chột dạ, khập khà khập khiễng chạy qua.
Lận Thừa Hựu ngáp một cái, trực tiếp ra cửa đi xuống bậc thềm, ra đến bên ngoài, chắp tay đi vòng quanh giếng, tiếp đó ngồi xổm xuống, tỉ mỉ xem xét gì đó.
Khí Trí nhìn Tuyệt Thánh, vỗ mạnh tay: "Tuyệt Thánh , ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm nửa ngày không thấy đâu."
Tuyệt Thánh đỏ mặt, lắp bắp đáp: "Ta, ta, ta bụng ta đau, ban nãy đi nhà xí."
Vừa nói vừa len lén nhìn sư huynh ở bên ngoài, đoán rằng sư huynh không còn thời gian để nghi ngờ, liền lặng lẽ buông tay.
Lận Thừa Hựu nhìn một lúc, sau đó vẫy tay với Tuyệt Thánh và Khí Trí: "Hai ngươi ra ngoài làm chút việc."
Cả hai chạy ra ngoài, Lận Thừa Hựu ném một túi đồ vào tay Tuyệt Thánh: “Rắc bột ngừng truy đuổi này trong sân.”
Nói xong cất bước lên bậc thềm, trở về sảnh chính.
Tuyệt Thánh và Khí Trí chia nhau ra làm, có vẻ như ngay cả khi họ hỏi được"quẻ Hung", sư huynh vẫn quyết tâm dụ linh hồn của An Quốc Công phu nhân đến.
Bột dừng truy đuổi không màu không vị, nếu người dẫm lên sẽ không có dấu vết, nhưng chỉ cần linh hồn đi ngang qua đây, nhất định sẽ để lại dấu chân vàng đỏ.
Hai người vừa cẩn thận rắc lên, vừa chậm rãi lui về Kinh Đường, bên trong Lận Thừa Hựu đã giải xong huyệt đạo của An Quốc Công, mỉm cười nói với ông: "Đây làm sao có thể gọi là đánh lén? Trước khi vãn bối ra tay không phải đã nói với Trình Công một tiếng rồi sao. Ầy, ngài trước hết đừng nhìn ta chằm chằm, ngài cứ dùng nó đến chỗ kia đo kích thước chân của tôn phu nhân ấy. "
An Quốc Công nhịn một hồi lâu, chỉ cảm thấy khí tức trong phổi xông lên bốn phía, mắt thấy Lận Thừa Hựu đưa một sợi dây màu đỏ qua, y vội vàng hỏi: "Đo chân? Để làm gì?"
Lận Thừa Hựu nghiêm mặt nói: "Có cách từ từ thanh trừ yêu độc của tôn phu nhân, nhưng linh hồn đã ra khỏi thể xác quá lâu, muốn mang nó trở lại cũng không dễ dàng gì. Khi nãy ta đã bói một quẻ, thật không may là một quẻ hung, tuy tối nay bố trận để dẫn hồn, nhưng ta không chắc đó phải là hồn phách của tôn phu nhân không ”.
Mặt An Quốc Công xám xịt khi nghe thấy điều đó, sắc mặt Thuần An Quận Vương và Từ ngự y cũng hơi thay đổi.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
"Chính vì vậy, chúng ta phải biết trước kích thước đôi bàn chân của tôn phu nhân. Bột ngừng truy đuổi đã được rắc bên ngoài, khi cô hồn đến sẽ lộ rõ dấu chân rất rõ ràng, nếu kích thước không giống với bàn chân của phu nhân có nghĩa là hồn được dẫn đến không phải tôn phu nhân, đến lúc đó nên đuổi thì đuổi, nên trừ thì trừ, tránh để lại hậu hoạn về sau. "
An Quốc Công nghe không còn gì rõ ràng hơn, gật đầu thật mạnh, chống nạng đứng lên: "Lão phu đi liền, thế tử, vừa nãy ngươi nói thê tử có thể được cứu, chỉ cần có một người có đạo thuật cao thâm cùng hợp trận, không biết đã tìm thấy người đó chưa?”
Lận Thừa Hựu đáp: "Người thì có, nếu người đó có thể chạy đến trong quan trước giờ Hợi, có có thể thử một lần, nhưng có thể cứu được tôn phu nhân không, ta cũng không nói chắc được."
An Quốc Công nghe thấy đau đến đứt gan đứt phổi, không dám hỏi kỹ thêm, nặng nề thở dài, tập tễnh bước vào phòng trong.
Tuyệt Thánh và Khí Trí bí mật suy đoán người sư huynh đang nói đến là ai, ở thành Trường An đạo sĩ có tu vi không ít, chưa bao giờ nhìn thấy sư huynh để ai vào mắt, mỗi khi nhắc đến các đạo sĩ của các phái khác , sư huynh nói nhiều nhất là bốn chữ "lừa đời, trộm danh" có thể gánh nổi danh hiệu "người có đạo thuật cao thâm", thành Trường An có bao nhiêu người?
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Sư tôn tự nhiên không ai sánh kịp, sau đó liền đến Thành Vương phi, cũng là a nương của sư huynh. Nhưng Thành Vương phi và Thành Vương du lịch bên ngoài, nghe nói hiện giờ đang đang nấn ná ở nước Thục, cho nên đương nhiên không thể ở Trường An.
Về phần sư tôn, sư huynh vừa cào cung hỏi tung tích của sư tôn, dù cho bây giờ có cho gửi tin, ít lắm cũng mấy ngày nữa mới có thể chạy về, thế nên cũng không thể là sư tôn được.
Thuần An Quận Vương tò mò hỏi :: "Chẳng lẽ là Thanh Hư Tử đạo trưởng trở lại?"
Lận Thừa Hựu sờ cằm, không nói phải cũng không nói không phải.
Vào lúc này, âm thanh cái khánh(2) trong Vân Hội Đường vang lên, đã đến giờ học buổi sáng.
(2) một nhạc cụ cổ thời cổ đại
Tuyệt Thánh nhân cơ hội nói: "Sư huynh, chúng ta chuẩn bị học buổi sáng đây, tối hôm qua, sư huynh kêu đệ và Khí Chí đi gặp những người bị thương ở Đằng phủ, lúc này có lẽ họ đã thức dậy rồi, đợi chúng đệ l hoàn thành lớp học buổi sáng sẽ đến thẳng Đằng phủ. "
Lận Thừa Hựu hiển nhiên có chuyện cần thảo luận với Thuần An Quận Vương và Từ ngự y, tùy ý vẫy vẫy tay.
Trong tay áo của Tuyệt Thánh giấu những con trùng muốn mang đến cho Đằng Ngọc Ý, chỉ sợ sẽ lộ ra sơ hở, y lặng lẽ kéo tay áo của Khí Trí, bình tĩnh bước ra ngoài.
Hai người vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì nghe thấy Lận Thừa Hựu nói từ phía sau: "Chờ đã."
Tuyệt Thánh không chỉ không dừng lại, bước chân của y càng nhanh hơn, khuôn mặt Lận Thừa Hựu thoáng qua nụ cười, búng tay phải.
Tuyệt Thánh cố gắng cử động chân mình, lại phát hiện không thể cử động được nữa, khi cúi đầu nhìn xuống, mới thấy một góc của lá bùa màu vàng lộ ra bên mép giày của y.
Bùa Đại Lực! Y há miệng muốn khóc, hóa ra sư huynh đã phát hiện ra điều gì đó không ổn ở y, bây giờ phải làm sao đây, lỡ như sư huynh phát hiện mình trộm đồ trong Quan đưa cho Đằng nương tử thì tiêu rồi?
Lận Thừa Hựu nhướng nhướng mày: "Trong ống tay áo cất giấu thứ gì, lại đây cho ta xem."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý không trả lời ngay lập tức, Tuyệt Thánh ngẫm nghĩ một hồi, vội vàng nói thêm: "Sư huynh sợ trên đường trở về thành có chuyện gì xảy ra, nên đã đặc biệt yêu cầu bần đạo gửi bùa định thần cho những người bị thương. "
Đằng Ngọc Ý mới thở ra nhẹ nhõm: "Tiểu đạo trưởng mời lên."
Tuyệt Thánh mập như một cái thùng nhỏ tròn, chân tay thế mà nhẹ nhàng nhanh nhẹn, sau khi ngồi xuống y học tác phong của Thanh Hư Tử đạo trưởng khom người nói: "Bần đạo cúi chào."
Y giả bộ già dặn, nhưng lại để lộ đầy vẻ ngây thơ, Đỗ phu nhân cùng Đằng Ngọc Ý cười nói: "Kính chào Tuyệt Thánh đạo trưởng."
Đỗ Đình Lan được đặt trên chiếc sạp nhỏ sau tấm rèm, Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn con dưới cửa sổ phía đông. Bên trong xe vốn rộng rãi, nhưng lúc Tuyệt Thánh vừa lên lại có vẻ chật chội.
Đằng Ngọc Ý đội nón phủ vốn đã có chút bức rức, nghĩ đến vị đạo sĩ nhỏ này mới tám chín tuổi, liền cởi luôn nón phủ xuống đặt sang một bên.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Hiện tại Tuyệt Thánh nhìn thấy bộ dạng của Đằng Ngọc Ý, không chỉ không xấu mà còn đẹp đến bất ngờ, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
“Tiểu đạo trưởng?”
Tuyệt Thánh sờ sờ đầu, sau đó ngồi xuống nghiêm chỉnh nói: "Thật ra mấy vị bị thương đã uống Lục Nguyên Đan, không cần dùng đến bùa định thần nữa, sư huynh kêu ta đến là muốn hỏi về tình hình trong rừng trúc. Đằng nương tử vì sao lại đến rừng trúc vào lúc đó, có người dẫn tỷ tới sao? Chuyện gì xảy ra sau đó, trừ yêu quái ra, tỷ có từng thấy vết tích khả nghi nào không? "
Y nói một câu dừng lại một lúc, như thể đang nhắc lại những gì Lận Thừa Hựu đã dạy y.
Đằng Ngọc Ý nhìn Đỗ phu nhân, lý do Đỗ Đình Lan rời khỏi am Tĩnh Phúc vẫn còn là một ẩn số, vì sợ làm tổn hại đến danh tiếng của Đỗ Đình Lan nên cả hai đã vẫn luôn cố tình che đậy chuyện này.
Nhưng xét từ tình huống bắt yêu trong đêm nay, nguồn gốc của yêu quái dường như không hề đơn giản, nết như trong đó có khúc chiết khác, che giấu sẽ làm chuyện thành sai sót.
Ngoài ra, Đằng Ngọc Ý còn có một lo ngại khác, kiếp trước trong sáu tháng sau khi biểu tỷ xảy ra chuyện, chưa từng nghe nói có yêu quái nào gây hại cho Trường An, nhưng đêm nay con quái vật này đã hại hơn chục phụ nữ, hơn nữa nguyên nhân cái chết của biểu tỷ ở kiếp trước đã được pháp y xác nhận là bị siết cổ chết, nhưng với đạo hạnh của yêu quái đêm nay, giết người không cần phiền phức như thế.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có quá nhiều tình tiết không khớp nhau, nhớ sau khi biểu tỷ bị sát hại ở kiếp trước, thậm chí cha cũng đã phái người bí mật điều tra, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra hung thủ là ai. Lần này nàng có thể mượn tay Lận Thừa Hựu, có lẽ có thể tìm ra chân tướng.
Vậy nên nàng nói thật: "Chúng ta không biết tại sao biểu tỷ lại vào rừng trúc, đợi khi chúng ta đến, biểu tỷ và nha hoàn Hồng Nô đã mất đi thần trí, yêu quái ẩn núp trên cây, đợi chúng ta đến gần thì bắt đầu tấn công. Ta và Đoan Phúc bận đối phó với yêu quái, cũng không để ý đến việc có người khác đang trốn trong rừng hay không. "
Tuyệt Thánh lộ ra vẻ thất vọng: "Vốn tưởng rằng Đằng nương tử sẽ biết nội tình."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
“Xem ra chỉ có thể đợi biểu tỷ tỉnh lại rồi hỏi.” Đằng Ngọc Ý nghiêm nghị nói, “nhưng có một điều khá lạ, chính là sau khi ta cứu biểu tỷ, thấy trong lòng bàn tay nàng có một đường vết thương: vết máu đã kết vảy, không giống do yêu quái làm lắm."
Nàng nói rồi quay lại kéo tay phải của biểu tỷ ra khỏi chăn bông và phơi nó ra ngoài rèm.
“Tiểu đạo trưởng, đệ xem.”
Tuyệt Thánh nghiêng người về phía trước, vết thương vừa mỏng vừa sâu: "Ơ, tại sao có chút giống như bị cành cây đâm? Không phải, cành cây không thể đâm sâu như vậy, giống như một cái kéo."
"Chắc là cái kéo. Khi ta đến Vân Hội đường trong am tìm biểu tỷ thì thấy trên bàn có rất nhiều thải sinh." Đằng Ngọc Ý lấy ra những miếng ngọc thếp vàng lá từ trong tay áo,” Đạo trưởng xem này, có lẽ khi ở Vân Hội đường cắt thải sinh thì bị cắt vào tay. "
Hai người mượn ánh sáng tìm kiếm tỉ mỉ, không mất bao lâu liền phát hiện có một vệt máu đen to bằng móng tay, miếng giấy thếp vàng vốn là màu đỏ đậm, vết máu khô lại nên không đáng chú ý.
Tuyệt Thánh tay trái bắt quyết, ngón tay kia xẹt qua lông mày, mở mắt ra cũng không thấy có gì không ổn, liền quay đầu quan sát vết thương trên lòng bàn tay Đỗ Đình Lan.
"Nhìn có vẻ như máu chảy ra rất nhiều, nếu lúc đó có một yêu quái ẩn núp trong rừng, ngay khi Đỗ Đình Lan đến gần, yêu quái sẽ ngửi thấy mùi máu tanh từ nàng ấy."
Đằng Ngọc Ý sững sờ: "Ý đạo trưởng là biểu tỷ bị yêu quái vật nhắm vào vì bị thương ở tay?"
"Cũng ..." Tuyệt Thánh ngập ngừng "Không giống lắm, sư huynh nói con quái vật này có thai cỏ tim gỗ, lấy sương và đất bùn làm thức ăn, nó không thích ăn máu thịt tanh tươi, chỉ yêu tấm da mỹ nữ, gặp được cơ thể ưng ý thường sẽ nghĩ cách để lấy đi thân thể, một khi tìm thấy một nữ tử đẹp hơn, nó sẽ hút cạn kiệt tinh khí của ký chủ và thoát ra ngoài. Chỉ có một điều, nó sẽ không làm hại cho da thịt của mỹ nhân. Trước đó đã chết rất nhiều nữ tử nhưng ít người báo quan, vì nhìn từ bên ngoài không có vết sẹo nào cả, đều cho rằng họ vì cơn bệnh đột ngột mà chết ”.
Đằng Ngọc Ý nghĩ ngợi nói: "Nói như vậy, vết thương trên tay biểu tỷ sâu như vậy, theo lý sẽ không lọt vào mắt yêu quái, vậy tại sao nó còn nhằm vào biểu tỷ?"
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Tuyệt Thánh nâng khuôn mặt tròn trịa khổ sở suy nghĩ một lúc, nhưng không thể tìm ra điểm mấu chốt nào, đành đứng dậy chào tạm biệt: "Đệ phải đi báo cáo sự việc với sư huynh. Ngày mai Đỗ tiểu thử có lẽ sẽ tỉnh lại, nếu Đỗ phu nhân và Đằng nương tử không phiền, đệ sẽ đi một chuyến đến phủ. "
Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân vội vàng thi lễ: "Vậy xin kính cẩn chờ đợi Đạo trưởng đến."
Tuyệt Thánh ưỡn cái bụng tròn trĩnh bước ra ngoài, Đằng Ngọc Ý đột nhiên cười nói: "Đạo trưởng xin dừng bước, ta có chuyện muốn thỉnh giáo Đạo trưởng."
Tuyệt Thánh quay đầu lại, nếu đêm nay không phải Đằng nương tử chủ động cho mượn kiếm phỉ thuý, sư huynh sẽ không dụ lão yêu ra khỏi trận nhanh như vậy, tình hình lúc đó nếu nấn ná càng lâu càng dễ sinh nguy, đợi đến khi sư huynh lấy kiếm giả đến, y với Khí Chí có lẽ đã chết dưới móng vuốt của yêu quái.
Đằng nương tử đã cho sư huynh mượn thanh kiếm phỉ thuý, sư huynh cũng đã cho nàng Lục Nguyên Đan, cả hai coi như công bằng rồi, nhưng nếu Đằng nương tử vịn vào đó muốn y với Khí Chí giúp đỡ, về tình về lý y cũng nên đáp ứng, vì vậy y cười nói: "Đằng nương tử, xin hãy nói."
“Dám hỏi Đạo trưởng.” Đằng Ngọc Ý tò mò hỏi: “Tối nay sư huynh của đệ làm phép gì với Đổng Nhị Nương, tại sao lại khiến người ta ngứa ngáy như vậy?
“À, đó là trùng ’khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết’.”
Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân đều sững sờ, cái tên quái gở gì thế này.
"Con trùng này vốn là bạch trùng, Sư huynh chê tên nó quá nhàm chán nên đã đổi thành cái này. Thế nào, có dễ nhớ hơn tên gốc không."
Đằng Ngọc Ý cười gật đầu:” cái tên thật uy phong.”
Tuyệt Thánh dù sao tâm tính vẫn còn non nớt, bị thái độ của Đằng Ngọc Ý chọc cho hứng khởi lên, tính ba hoa nổi lên nói liên tục không ngớt.
"Con trùng này gặp nóng sẽ sinh ra, có khả năng đẩy lùi ngũ độc, sư tôn vốn bắt nó để chế thuốc, kết quả vào một hôm Tết Đoan Ngọ sư huynh say rượu trong Quan, bắt con trùng bỏ vào trong rượu Ngọc Giới, ngâm một lần dài tới bảy ngày, khi mở vạc rượu ra, không ngờ con trùng vẫn còn sống, nhưng màu sắc chuyển từ trắng sang màu xanh lam, tính tình cũng thay đổi rõ rệt.
"Nó gặp lỗ sẽ chui vào, thích nhất bám vào da thịt con người, chỉ cần vô tình chạm vào sẽ ngứa ngáy khó chịu không chịu được. Đáng ghét nhất là không thể bắt được, đuổi không đi, một khi bị dính vào, chỉ có thể chịu bị nó cắn, may mắn thay, con trùng này chỉ có thể sống trong một tháng, nhưng cho dù chỉ một tháng cũng đủ để hành hạ một người không ra hình người rồi. "
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý càng thêm tò mò: "Lợi hại như vậy, cũng không có thuốc giải khắc chế lại sao. Nếu như vô tình dùng nhầm, rốt cuộc phải xử lý như thế nào?"
"Nếu sư huynh dám dùng nó, tự nhiên sẽ có cách xua đuổi nó. Con trùng này không sợ đao kiếm, không sợ lửa cháy, sư huynh phải mất một thời dài mới tìm được thuốc giải để kiềm chế nó."
Sóng mắt Đằng Ngọc Ý xao động: "Vừa rồi ta nghe thế tử hạ lệnh cho cung nhân dùng thuốc giải trước rồi mới đụng vào Đổng Nhị Nương, chẳng lẽ con sâu này sẽ lây lan?"
"Còn không phải sao." Đôi mắt Tuyệt Thánh mở tròn, "Nếu ai đó vô tình tiếp xúc với người bị trúng độc trùng, họ cũng sẽ bị ngứa theo."
"Vậy ... sư huynh của đệ không định cho Đổng Nhị Nương thuốc giải sao?"
“Không thể nào?” Tuyệt Thánh lắc đầu như trống bỏi. “Sư huynh có trái tim sắt đá, Đổng Nhị Nương đã lừa dối muốn lấy Lục Nguyên Đan lại hại sư huynh bị thương, sư huynh không thả thêm cho nàng ta vài con đã tốt lắm rồi, làm thế nào có thể giải độc giúp nàng ta?”
Đằng Ngọc Ý cười không để lộ dấu vết, từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa tới trước mặt Tuyệt Thánh: "Tiểu đạo trưởng, kiếm của ta có thể cắt đứt móng vuốt của con yêu quái đó, không biết có đối phó với trùng ’khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết’ của Thanh Vân Quan hay không? "
Tuyệt Thánh nhìn thanh kiếm phỉ thuý xanh óng mà nuốt nước miếng, sau cả đêm tò mò, cuối cùng y cũng nhìn thấy được chính diện, ánh mắt y tham lam đến mức muốn chạm vào nó ngay lập tức.
Y thử vươn tay ra, sau đó tiếc nuối rụt lại: "Nhưng hiện tại trên người đệ không có mang theo con trùng đó."
Đằng Ngọc Ý giả vờ thu lại kiếm phỉ thuý, lắc đầu thở dài: "Thật đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể lập tức thử xem."
Tuyệt Thánh gấp gáp nói: "Bất quá, ngày mai bần đạo sẽ đến phủ để thăm người bị thương, ta có thể mang một vài con đến phủ."
Đằng Ngọc Ý vội vàng cười nói: "Thật tốt quá, quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta giao kiếm phỉ thuý cho tiểu đạo trưởng, đạo trưởng có thể đích thân ra tay."
Tuyệt Thánh vui vẻ một hồi, trong lòng dần dần nghĩ lại, con trùng này trong Quan cũng không phải là bảo vật, nhưng cũng không có lý do gì tùy ý đưa cho người ngoài xem, làm sao chỉ vừa nói vài câu, mình đã đồng ý với Đằng nương tử rồi chứ? Nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể nghịch kiếm phỉ thuý, trong lòng lại ngứa ngáy.
Thanh kiếm bị Đằng Ngọc Ý thu lại sau khi chỉ lộ ra một mặt, Tuyệt Thánh càng suy tư càng cảm thấy có gì đó không đúng, bĩu môi nhìn Đằng Ngọc Ý, chẳng lẽ y bị cho vào tròng? Tuy nhiên Đằng Ngọc Ý nghiêm túc nhìn lại y, phảng phất như nói: "Đạo sĩ nhìn ta có giống người xấu không?"
Lúc Tuyệt Thánh xuống xe nghĩ, đương nhiên Đằng nương tử không thể coi là người xấu, nhưng khi Đằng nương tử dùng cùi chỏ đè vào chân Đổng Nhị Nương tối nay, y và Khí Chí đang ở trước rèm, chiêu này có thể giấu người khác nhưng không giấu được họ, ra tay nặng như vậy, ước chừng chân của Đổng Nhị Nương vẫn còn bầm tím.
Nhìn như vậy, Đằng nương tử cũng không thể gọi là người tốt
***
Đỗ phu nhân chọc nhẹ vào trán Đằng Ngọc Ý: "Đứa nhỏ này lại nghĩ ra cái chủ ý tai quái gì nữa đây? Đừng nói là muốn để con trùng đó vào nhà nhé."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý nhớ lại hành động của hai tỷ đệ Đoàn gia khi cưỡi ngựa mà đi, mỉm cười híp mắt dựa vào vai Đỗ phu nhân: "Dì đừng lo lắng, dù sao con có chỗ dùng."
Đỗ phu nhân cũng đang suy nghĩ về chuyện xảy ra tối nay, xét thấy thái độ của Đoàn Văn Nhân trước khi rời đi, việc hủy hôn của hai nhà sẽ không suôn sẻ như vậy, Đoàn Ninh Viễn sắp được sắc phong thế tử, nhà họ Đoàn nhất định sẽ không để Đoàn Ninh Viễn bị chỉ trích phẩm hạnh vào lúc này.
Mặc dù mọi người ở hiện trường đều có thể nhìn thấu, nhưng không ai tận mắt chứng kiến đầu đuôi mối quan hệ giữa Đoàn Ninh Viễn và Đổng Nhị Nương cả, nếu như Đoàn gia cứ nói mãi là một trận hiểu lầm, Đằng gia lại cố chấp muốn hủy hôn, há chẳng phải lỗi lại rơi vào đầu Đằng gia sao?
Có cách nào để mọi người biết đó là lỗi của Đoàn gia không ...
Bà xoa xoa lông mày, chỉ đáng ghét không nghĩ ra cách nào tốt ngay bây giờ, chuyện liên quan đến một đời của Ngọc Nhi, không đời nào để Ngọc Nhi chịu tủi thân được. May mắn thay, em rể sắp trở về, vấn đề này nên lên kế hoạch sớm nhất có thể.
Chợt nhớ ra một chuyện, ngạc nhiên nói: "Nhìn ta xem, vừa nãy mãi nghe các con nói chuyện, quên cảm tạ Thuần An Quận Vương rồi, đêm nay may nhờ Vương gia giúp đỡ, nhà chúng ta mới có thể chuyển đến Tử Vân lâu nhanh như thế, nghe nói Thành Vương thế tử cũng do Thuần An Quận Vương phái người đi tìm, Ngọc Nhi con đợi ở trên xe, dì sẽ đích thân đi cảm tạ. "
Đằng Ngọc Ý vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sợ là quá muộn rồi, dì nhìn xem."
Trước cổng Tử Vân Lâu, trong tiếng hô hoán một đoàn người ngựa đồng loạt phóng đi, vô số người hầu cưỡi ngựa chạy theo. Lận Thừa Hựu sánh bước bên một công tử mặc áo bào tím đội mão vàng, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng đêm, người đó khí chất ung dung, thân hình mảnh dẻ đoan trang, có lẽ là Thuần An Quận Vương.
“Thôi vậy.” Đỗ phu nhân tiếc nuối nói: “Dượng của cháu chắc cũng sớm đến, đợi chúng ra đi được nửa đường sẽ gặp nhau, sau đó ta sẽ bàn với dượng của con về việc đăng môn cảm tạ”.
Người đánh xe vung roi, cỗ xe của Đằng gia cũng lên đường trở về thành.
***
Đoàn Văn Nhân kéo cương chắn trước ngựa của Đoàn Ninh Viễn, trừng mắt nhìn em trai mình: "Đệ muốn làm gì?!"
Đoàn Ninh Viễn nắm chặt dây cương, mở miệng muốn phản bác gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống.
Đoàn Văn Nhân sa sầm mặt nói: "Vừa rồi đệ cũng thấy rồi đấy, Thành Vương thế tử bị thương, việc này chắc chắn sẽ kinh động đến trong cung, nếu như lúc này đệ nhúng tay vào không sợ sẽ làm liên lụy thanh danh của phủ Trấn Quốc Công sao? "
“Nhưng nếu thật sự bị phạt trượng, cho dù không chết cũng mất nửa mạng.” Đoàn Ninh Viễn nghiến răng nghiến lợi, “Mặc dù Nhị Nương đã làm sai, nhưng cũng chỉ là để cứu mẹ nàng. Tỷ tỷ, đệ không phải muốn giúp nàng ấy thoát tội, nhưng bảo đệ nhắm mắt làm ngơ, thứ lỗi đệ không làm được! "
“Đó là do cô ta tự làm tự chịu!” Đoàn Văn Nhân hung dữ vung roi ngựa xuống đất. “Ninh Viễn, ngươi từ nhỏ đã thông minh hơn người, vì một Đổng Nhị Nương lại hồ đồ đến mức này! Nếu cô ta hẹn hò riêng với ngươi, hẳn đã nghe nói đến Đoàn gia cùng Đằng gia có hôn ước, cô ta rõ ràng rất tỉnh táo sau bức rèm, thế nhưng để cho ngươi trách mắng Đằng Ngọc Ý, ngươi thử nghĩ xem, cô thật sự là người lương thiện sao? "
Đoàn Ninh Viễn nghẹn họng.
Đoàn Văn Nhân lại giễu cợt: "Cô ta chỉ ước sao người hủy hôn với Đằng Ngọc Ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tỷ tỷ!”
"Phủ Đổng Minh cha cô ta năm nay báo cáo công tác chờ đề bạt, qua đánh giá của Sử bộ chỉ được'bát đẳng', không những không có hi vọng thăng chức mà còn phải đi đến tỉnh lẻ, hơn nữa có lẽ ngươi cũng biết Đổng Minh Phủ đắc tội Trịnh Phốc Xạ, nay Trịnh Phốc Xạ nhậm chức tể tướng, những ngày khó khăn của nhà họ Đổng mới bắt đầu, nghe nói nhà họ Đổng trì trệ không sắp đặt hôn phối cho con gái thứ hai, chính là muốn có một người con rể danh giá vọng tộc trợ lực cho Đổng gia. ”
Sắc mặt Đoàn Ninh Viễn ngày càng xấu: "Tỷ tỷ, cho dù tỷ không thích nàng, cũng không cần nghĩ nàng bất kham như vậy."
Đoàn Văn Nhân hừ lạnh, nếu đoán được đệ đệ sẽ lún sâu đến vậy thì ban đầu nàng nên hành động tàn nhẫn đến cùng.
Mặc dù đã gả đến Lạc Dương từ lâu, nhưng nàng vẫn thường nghe mọi người nói về con gái của phủ Đổng Minh huyện Vạn Niên. Thiên kim thứ hai nhà họ Đổng thơ đàn trác tuyệt, là một cô nương tài sắc vẹn toàn ở Trường An.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đệ đệ tòng quân ở Lũng Hữu được ba năm, sau khi trở về thì tình cờ gặp Đổng Nhị Nương tại lễ hội đèn lồng, nam thanh nữ tú này sinh tình cảm, động lòng thường chỉ trong chốc lát, bí mật qua lại hơn nửa năm, tình cảm của đệ đối với Đổng Nhị Nương đã cắm rễ thật sâu.
Nàng vô tình biết được điều này, tức giận ngỡ ngàng ngay lập tức buộc em trai mình phải tránh xa Đổng Nhị Nương, chẳng ngờ đệ đệ đã bị Đổng Nhị Nương mê hoặc đến thần trí mất sáng suốt, thậm chí còn có ý nghĩ muốn hủy hôn.
Đoàn Văn Nhân đau lòng đau đầu: "Tối nay, đáng lẽ ta không nên nhẹ dạ đáp ứng ngươi đưa Đổng Nhị Nương vào Tử Vân Lâu. Ta chỉ cho rằng tính mạng cô ta nguy cấp, nào biết cô ta lại có dã tâm đến thế."
"Ta lại muốn hỏi ngươi, nương cô ta đang cần gấp Lục Nguyên Đan, tại sao cô ta không đường đường chính chính nhờ ngươi giúp? Cha cũng xem như có tiếng nói trước mắt thánh nhân, nếu ngươi hạ quyết tâm thay cô ta xin Lục Nguyên Đan chưa hẳn sẽ không lấy được. Đổng Nhị Nương không đến tìm ngươi, thay vào đó năm lần bảy lượt đi tìm Thành Vương thế tử, người có từng nghĩ đến nguyên nhân bên trong đó chưa ? "
Sắc mặt Đoàn Ninh Viễn thoáng chốt thay đổi, Đoàn Văn Nhân cười chế nhạo: "Ngươi và Ngọc Nhi đã đính hôn từ khi còn nhỏ, nếu muốn hủy hôn khó như lên trời, Thành Vương thế tử thân phận tôn quý, hơn nữa đến nay chưa có hôn phối, Đổng Nhị Nương tự cho mình hơn người trong tim sao lại không có tính toán được? Nếu không phải Thành Vương thế tử không mắc câu của cô ta, tối nay Đổng Nhị Nương chưa chắc sẽ đâm thọc để ngươi hủy hôn với Ngọc Nhi, hừ, mấy trò xoay mòng người khác của tiểu nương tử ta thấy không ít đâu. "
Đòn Ninh Viễn từ trong kẽ răng nặn một câu: "Nàng ấy không phải người như vậy."
"Cô ta không phải loại người này sao? Tối nay cha và anh trai cô ta không ở bên cạnh, biết rõ thuốc đó không dễ xin, sao phải tự đi một mình? Ngươi một lòng muốn cứu cô ta, nhưng đến trong lòng cô ta đang nghĩ gì ngươi cũng không biết! "
Đoàn Ninh Viễn sắc mặt tái nhợt, đột nhiên kéo dây cương, Đoàn Văn Nhân kinh ngạc nói: "Ngươi định làm gì?"
“Đến phủ Kinh Triệu, có vài lời muốn giáp mặt nói rõ ràng.”
“Nếu cô ta vẫn lừa ngươi thì sao?” Đoàn Văn Nhân cười lạnh.
Đoàn Ninh Viễn trầm mặc:” Đệ tự có cách khiến nàng ta nói thật!”
"Ngươi đứng lại cho ta! Hiện tại Đằng gia đã quyết tâm muốn hủy hôn, khổ nỗi không tìm ra bằng chứng chứng minh ngươi và Đổng Nhị Nương hò hẹn. Ngươi đi tìm Đổng Nhị Nương vào lúc này, nếu bị ai phát hiện ra không ai có thể ngăn cản Đằng gia nữa.Đến lúc đó, mọi người sẽ biết ngươi phụ người ta trước, sau lưng ai ai cũng sẽ chỉ trích ngươi. Dù cho ngươi muốn hỏi cho rõ ràng, sao không chờ Đằng gia hết ý định hủy hôn đã? "
Đoàn Ninh Viễn cứng nhắc kéo dây cương lại, cho dù là mặc kệ thanh danh chính mình, y cũng phải nghĩ đến danh tiếng của phủ Trấn Quốc Công.
"Quên Đổng Nhị Nương đó đi. Khi trước đệ từng nói không thích con gái của võ tướng, nhưng tối nay đệ cũng đã gặp Ngọc Nhi rồi, tuy rằng nàng che đầu che mặt, nhưng xét về thân hình và khí chất, có điểm nào không hơn Đổng Nhị Nương? Bộ dạng của nàng ấy tỷ cũng thấy rồi, đó thực sự là một mỹ nhân từ trăm năm chọn một. "
Đoàn Ninh Viễn nghe những lời này không kiên nhẫn: "Tỷ tỷ, chuyện của Nhị Nương không thể đợi thêm được nữa, nếu đợi nữa nàng thật sự sẽ bị phạt trượng, cho dù không tàn cũng bị thương nửa năm, nhân lúc nàng vẫn chưa bị định tội, tối nay ta phải đi một chuyến, Phủ Duẫn không ở đó, gần đây đúng lúc do Mạnh Phương Trọng trực."
Đoàn Văn Nhân sửng sốt, nghe ngóng cũng rõ ràng ghê, chắc hẳn đã có sắp xếp từ trước.
Nàng căm hận nghĩ, đệ đệ giờ đang ngày càng lún sâu, cần một liều thuốc mạnh, Đổng Nhị Nương nháo loạn như vậy chưa hẳn là chuyện xấu, đợi đệ đệ nhìn rõ con người của Đổng Nhị Nương liền có thể nhân đó cắt đứt.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đoàn Văn Nhân nặng nề thở dài một hơi: "Bỏ đi, nếu như ngươi nhất định muốn đi, ta cũng không cản nổi, nhưng khi đi nhất định phải cẩn thận, đừng để người ta bắt thóp. Sau đêm nay, ngươi phải quên Đổng Nhị Nương cho ta, lấy tim về, an ổn mà đợi ngày nghênh đón Ngọc Nhi.”
Đoàn Ninh Viễn không trả lời, tình hình đang ở đầu sóng ngọn gió, y phải nghĩ ra một phương án vẹn toàn, trong lòng lặp đi lặp lại, cuối cùng hạ quyết tâm: “Đừng lo lắng, Đổng Nhị Nương và đệ sẽ không chạm mặt nhau, người khác cũng không biết đệ sẽ đi tìm nàng, chuyện này sẽ không bị lộ ra ngoài, làm sao có thể để người khác nắm thóp? Tỷ tỷ về nhà trước đi, đệ đi một chút rồi sẽ trở về."
***
Xe ngựa Đằng gia đi không xa, liền gặp phải cha con Đỗ gia.
Hai bên gặp mặt, người đánh xe ghìm cương: "Lão gia, đại công tử."
Hai cha con mỗi người cưỡi một con ngựa, mồ hôi nhễ nhại như tắm mưa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Đỗ Dụ Tri không tốt, lúc xuống ngựa thân thể vẫn còn hơi lắc lư.
Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân vén rèm xe lên xác nhận, vội vàng bước xuống xe, nhìn gần mới thấy mặt Đỗ Dụ Chi như tờ giấy vàng, Đỗ phu nhân Du vội vàng bước tới dìu: "Lão gia không cần lo lắng, Lan Nhi đã uống thuốc, đã tốt hơn rồi. "
Đỗ Dụ Tri nắm lấy tay Đỗ phu nhân, thở hổn hển đang định hỏi kỹ, Đỗ Thiệu Đường vội vàng chạy tới bên mẫu thân: "A nương, tỷ tỷ ở đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ơ, Ngọc biểu tỷ?"
Đỗ Dụ Tri bình tĩnh lại, vô cùng kinh ngạc nói:” Ngọc Nhi, sao con lại ở cùng tỷ tỷ và dì? Thư của con nói phải mất hai ngày nữa mới đến Trường An mà? Đúng rồi, Lan Nhi đang ở đâu? nhanh để ta nhìn xem. "
Đằng Ngọc Ý nhón nhặt mấy chữ quan trọng, trả lời: "biểu tỷ hiện đang trong xe, vừa mới uống thuốc, không còn có vấn đề gì lớn nữa."
Đỗ Dụ Tri tinh thần không yên, nhất định phải lên xe tận mắt nhìn mới yên tâm, Đỗ phu nhân đi theo lên kể vắn tắt chuyện tối nay, bà tiu nghỉu nắm tay con gái nói: "Cũng xem như trong cái rủi có cái may, gặp phải yêu quái lớn như vậy còn có thể nhặt lại được mạng, ngày mai tiểu đạo trưởng Thanh Vân Quan sẽ đến thăm, ước chừng điều dưỡng một hồi sẽ không có chuyện gì. Lão gia nhìn này, khí sắc của Lan Nhi đã tốt hơn nhiều rồi."
Đỗ Thiệu Đường chen vào phía sau lặng lẽ quan sát, trong mắt lấp lánh ánh lệ.
Đằng Ngọc Ý nhìn người biểu đệ này, chưa đầy 11 tuổi, tuổi vừa đủ để biết chuyện, thân hình thế mà cao ráo, chỉ là quá gầy gò, tướng mạo như khuôn đúc ra từ mẫu thân và tỷ tỷ, làn da y trắng trẻo mắt sáng ngời, khuôn mặt trái xoan thanh tú, nếu không phải mái tóc đã cột lên, thoạt nhìn sẽ bị nhầm là một tiểu nương tử.
Khi Đỗ Thiệu Đường còn nhỏ thường chạy sau lưng nàng và biểu tỷ, họ chơi xích đu nó cũng chơi xích đu, họ đọ hoa nó cũng xách theo chiếc giỏ màu sắc để họ hái hoa.
Sau vài lần bị dượng đánh cho tơi tả, Đỗ Thiệu Đường không dám dính lấy nội Trạch nữa, sau này vào Quốc Tử Giám học, lúc nào cũng đọc thông viết thạo, nhưng tính tình không đủ mạnh mẽ, gặp chuyện luôn thích khóc.
Nhớ có lúc dượng thở dài than thở, hai tỷ đệ đổi cho nhau là tốt rồi, con gái tính tình đơn giản, ít nói nhưng có chính kiến tận xương tủy, con trai thì tính tình mềm mại chậm chạp, cũng không biết đến bao giờ mới có thể chống đỡ môn hộ.
Nhưng dì lại nói: "Tiểu lang quân nhà ai vừa sinh ra đã bản lĩnh phi phàm đâu? Sau này lớn đi theo ông học hỏi, rèn luyện nhiều là tốt rồi."
Sau cái chết của biểu tỷ ở kiếp trước, dì cũng cũng đổ bệnh. Đằng Ngọc Ý và Đỗ Thiệu Đường cực nhọc ngày đêm, mỗi ngày đều sắc thuốc nấu canh.
Đằng Ngọc Ý liên tục chạy tới chạy lui vì muốn điều tra ra hung thủ giết biểu tỷ mình, nhưng Đỗ Thiệu Đường thì khác, y mất đi sự che chở của mẫu thân và tỷ tỷ, chẳng khác nào dây leo khô héo, chuyện gì cũng không có chủ ý chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt.
Cảnh tượng loạn lạc của kiếp trước dồn dập lướt qua trước mắt, suy nghĩ của Đằng Ngọc Ý hỗn loạn, kiếp trước nàng không thích người biểu đệ nhát gan này, đêm nay gặp lại Đỗ Thiệu Đường, điều đầu tiên nàng nhớ đến là hình bóng nhỏ bé của y lúc còn thơ bé đuổi theo ở phía sau.
Đỗ Thiệu Đường không biết tại sao Đằng Ngọc Ý lại ngây ra, đã lâu không gặp, vừa mới gặp liền để Ngọc biểu tỷ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình, y cực kỳ xấu hổ lau nước mắt nhẹ gọi: "Ngọc biểu tỷ."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đằng Ngọc Ý đưa khăn tay cho Đỗ Thiệu Đường : "Ừm, lau đi. Tỷ tỷ không sao, bây giờ có thể yên tâm rồi."
Mặt Đỗ Thiệu Đường đỏ lên:”Đệ không khóc.”
Đằng Ngọc Ý vỗ nhẹ vào má y, Đỗ Thiệu Đường nín khóc mà cười, Đỗ Dụ Tri khiển trách: "Nhìn con xem, có chút chí khí gì của nam nhi không! Tỷ tỷ con không chịu nổi gió, con chen lấn chỗ này làm cái gì ? Còn không mau đi xuống mở đường. "
Đỗ Thiệu Đường không dám nói lời nào, thành thật xuống xe, Đỗ phu nhân cách cửa sổ buồn lo phân phó: "Đêm đã khuya, đường không dễ đi, đi chậm cũng không sao, cẩn thận đừng để bị ngã. "
Đỗ Thiệu Đường rầu rầu đáp: “ Nhi tử biết rồi.”
Đỗ Dụ Tri hỏi thêm vài điều về Thuần An Quận Vương và Thành Vương thế tử, vuốt râu một lúc rồi nói: "Chuẩn bị một phần quà, chọn ngày đến cửa nói lời cảm tạ là được rồi. Phủ Thuần An quận vương ngựa xe tấp nập, chưa hẳn sẽ tiếp nhận bái thiếp của chúng ta, nếu Thuần An Quận Vương không muốn gặp, chúng ta cũng không cần vì để báo ân mà nhiều lần đến cửa."
Đằng Ngọc Ý đoán rằng dượng sẽ nói như vậy, ông là người bảo thủ cứng nhắc, không thích cùng với con cái hoàng tộc qua lại.
Thật ra cũng cần nói rõ thêm, trăm năm trước Đỗ gia cũng là một gia tộc lớn, phải đến đời của dượng thì Đỗ gia mới từ từ suy tàn.
Tuy nói dượng kế nghiệp tổ tiên, nhưng hoàn cảnh trong nhà không còn được như xưa, nhưng may mắn thay lúc rất trẻ ông nổi tiếng với tài thơ văn hay nhất Trường An. Năm mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, không lâu sau đó thi đỗ làm Hiệu Thư Lang(1).
(1)Hiệu Thư Lang: chức quan chỉnh sửa thư tịch điển tích trong cung.
Vừa hay dòng bên Vương Thị Thái Nguyên muốn chọn con rể cho con gái, Vương Công thường thức tài nghệ của Đỗ Dụ Tri liền gả con gái đến Trường An cho Đỗ Dụ Tri.
Khi đó Trường An không ai không ngưỡng mộ, còn trẻ đã làm quan,cưới cho một cô con gái nhà danh giá, sau này Đỗ Dụ Tri nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, nào biết tính tình dượng kiêu ngạo, sớm làm mất lòng cấp trên và đồng nghiệp, không lâu sau bị người phát hiện ra chỗ sai, bị giáng chức đến Nhạc Châu
Chớp mắt đã hai mươi năm, quan chức của dượng ngày càng nhỏ, cổ hủ trên người lại càng ngày càng nặng, năm ngoái không dễ gì được điều động trở lại Trường An, vì không được lòng trưởng quan Sử Bộ, chỉ nhận được một chức quan nhàn hạ ở Quốc Tử Giám.
Đỗ phu nhân biết tật cũ của trượng phu, kiên nhẫn thuyết phục: "Lời của lão gia sai rồi, nếu chúng ta không có ý đồ gì, tại sao không cởi mở hơn. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần giao bái thiếp của mình, nếu như Quận Vương điện hạ không muốn gặp, cùng lắm đợi em rể trở lại Trường An, cùng nhau đến cửa bái phỏng.
Đỗ Dụ Tri ngồi im không nói, Đằng Ngọc Ý tưởng rằng ông sẽ lại giảng giải một bụng kiến giải, nhưng có lẽ Đỗ Dụ Tri cũng biết Thuần An Quận Vương là một người khiêm nhường, cuối cùng chỉ nói:
"Đợi ta về phủ sẽ viết bái thiếp, ngày mai sai người đưa đến phủ Thuần An Quận Vương. Thuần An Quận Vương vẫn chưa kết hôn, trong phủ không có nội quyển, nàng không cần đi theo, ta đưa Thiệu Đường cùng đi là được. "
“Như thế rất tốt.”
Đỗ Dụ Tri suy nghĩ một chút, lộ ra một chút kiêng dè: "Về phần Thành Vương thế tử, tốt hơn hết chúng ta không nên dây vào y, ngày khác ta sẽ đến Thanh Vân Quan dâng chút nhang hoả, cám tạ sư tôn Thanh Hư Tử đạo trưởng của y là được."
Đỗ phu nhân dở khóc dở cười:” Nghe theo sự sắp đặt của lão gia.”
Đỗ Dụ Tri muốn xuống xe: "Ngọc Nhi sau khi về phủ phải nghỉ ngơi cho tốt, xảy ra chuyện như thế này cha con nhất định sẽ rất thắp thỏm, sáng sớm mai ta sẽ viết thư báo bình an cho cha con, không thể một từ cũng không viết! "
Đằng Ngọc Ý lúc này không có tâm trạng đấu mồm với lão nhân gia, rũ xuống mí mắt, làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Con biết rồi."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Đêm nay không có giờ giới nghiêm, trên đường về thành khắp nơi chưa bày bố quan ải, nhưng dù sao cũng là một chặng đường dài, đợi một đám người trở về đến Đỗ phủ ở phố Thân Nhân cũng đã qua giờ Sửu (1:00 tới 3:00 giờ sáng)
Đằng Ngọc Ý đi từ Dương Châu đến một quãng đường dài, chỉ riêng hành lý đã chất hai chiến thuyền lớn, sau khi đến Trường An, Đằng Ngọc Ý vừa xuống thuyền liền vội vã chạy ra ngoài thành m vì muốn tìm biểu tỷ, nhân lúc đó người hầu đã sắp xếp hành lý đến Đằng phủ.
Sau khi xuống xe, Đằng Ngọc Ý gọi tỳ nữ Khởi Vân lên trước: "Tối nay ta ở nhà dì, ngươi dẫn vài người về Đằng phủ để lấy một số đồ thường dùng cho ta, nhớ đừng bỏ sót búp bê vải đó."
Khởi Vân trộm cười, đó là con búp bê vải mà khi phu nhân còn sống may cho tiểu nương tử, nương tử đã ôm búp bê vải này để ngủ mỗi đêm từ khi nàng 5 tuổi, nếu không có búp bê bên cạnh nàng sẽ ngủ không yên.
Nàng ta vội đáp:” Nô tỳ nhớ rồi.”
Đằng Ngọc Ý lại nói: "Ngoài ra, chuyển lời đến đại quản sự Trình Bá: chọn vài hộ vệ có thân thủ xuất chúng, một nhóm mặc thường phục, vài người khác ăn mặc như những kẻ buôn người ở chợ Tây, sắp xếp xong rồi nhanh chóng trả lời, ta có chỗ dùng. "
Khởi Vân một bụng nghi ngờ, nhưng nàng không dám hỏi thêm, vì vậy đáp ứng.
Khi đến hậu viện, Đỗ phu nhân một bên chăm sóc cho Đỗ Đình Lan, một bên bận rộn sắp xếp chăn ga gối đệm cho Đằng Ngọc Ý: "Tỷ tỷ con biết rằng con sắp đến, đã chuẩn bị từ mấy ngày đầu, chăn ga gối đệm đều là đồ mới cả, đây là mấy bộ quần áo tỷ tỷ con mới may, con tắm rửa rồi thay cái này đi. "
Đằng Ngọc Ý bước đến gần nhìn Đỗ Đình Lan kỹ hơn, nước da của biểu tỷ đã trở lại bình thường, tay chân cũng ấm dần lên.
"Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, nửa đêm này để con ở lại với tỷ."
"Nửa tháng qua con không được nghỉ ngơi tử tế, đêm nay lại hoảng sợ một trận, làm sao có thể chịu được, con tự chăm sóc bản thân và nghỉ ngơi đi, mọi chuyện có dì lo rồi."
Đằng Ngọc Ý không lay chuyển được Đỗ phu nhân, chỉ có thế đi tắm rửa sạch sẽ trước, nước nóng được đổ vào trong bồn tắm, nhưng Đằng Ngọc Ý không vội đi tắm, thay vào đó nàng đứng bên bồn tắm phun sương nhẹ nhàng lau thanh kiếm phỉ thuý bằng khăn tay.
Bích La cầm khăn tắm tiến đến: "Hãy giao bảo bối này cho nô tỳ cầm, tránh bị đập vào."
“Bích La, còn nhớ thanh kiếm này có được thế nào không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại sao nương tử lại hỏi chuyện này?” Bích La cẩn thận quấn thanh ngọc kiếm bằng một chiếc khăn,” nửa tháng trước chúng ta từ Dương Châu đến Trường An, vì nương tử bị cảm nên luôn ở bên trong khoang thuyền, ngày đó vào lúc nghỉ trưa, thấy hoa mai ở Phật tự trên bờ đang nở thật đẹp, nương tử nói chán muốn đi đến Phật tự trên bờ ngắm hoa, nói muốn vào chùa thưởng hoa cho thư thái.Khi bước xuống thuyền thì thân thuyền bất ngờ lắc lư, nương tử không cẩn thận bị rơi xuống nước, khi được cứu lên thì trong tay nương tử có thêm một thanh kiếm nhỏ này. Nói ra, hôm đó hoa mận ở Phật tự trên bờ xuất hiện rất kỳ lạ, tiểu nương tử ngã xuống nước cũng kỳ lạ, và thanh kiếm này thậm chí còn kỳ lạ hơn. "
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Ví dụ, có đá nhọn ở khắp mọi nơi dưới nước, tại sao thanh kiếm này vẫn còn nguyên vẹn trong nước chảy bèo trôi? Đáy sông rộng như thế, tại sao thanh kiếm này lại trôi vào tay nương tử?
"Cả Trình Bác và Đoan Phúc đều cho rằng thanh kiếm này có điềm gở, cật lực chủ trương ném lại thanh kiếm xuống nước, nhưng nương tử nhất quyết không buông dù còn chưa tỉnh vì sốt cao. Sau đó Đoan Phúc định mời nhà sư trong chùa đến để làm phép, nào biết đêm đó nương tử đã tỉnh dậy, không những không sao, ngay cả cảm lạnh trước đó cũng đã khỏi. "
Đằng Ngọc Ý lật tới lật lui quan sát thanh kiếm nhỏ trên tay, có lẽ do vừa tỉnh dậy, có một số chuyện nàng nhớ rõ, nhưng một số chuyện lại quên mất, chẳng hạn như nàng không biết làm thế nào mà thanh kiếm lại lọt vào tay nàng.
Nàng quay đầu lại hỏi Bích La: "Ngươi có nhớ tên ngôi của Phật tự trên bờ không?"
Bích La lắc đầu, lúc đó người trong thuyền đang bận chăm sóc nương tử, nương tử không dễ gì mới tỉnh lại, một mực giục người lái đò lên đường, hành trình 20 ngày chỉ cần nửa tháng đã đến rồi.
"Nói tỳ nào còn nhớ những chuyện này, nương tử nếu muốn biết thì chờ ngày mai nói tỳ đi hỏi Trình Bác."
Đúng lúc này, bên ngoài có người nói:” Khởi Vân về rồi.”
Khởi Vân bước vào nói: "Trình Bác đã an bài theo lời dặn của nương tử, bây giờ đang đợi ở bên ngoài, Trình Bác nói: Lão nô không dám tự mình suy đoán, nhưng lần sắp xếp này dường như nương tử muốn theo dõi người nào, chỉ là không biết là ai."
Đằng Ngọc Ý từ từ đi vào trong bồn tắm, nếu Đoan Phúc không bị thương thì sẽ không phiền phức như vậy, chỉ cần phái một mình y đi là đủ rồi.
Nàng thản nhiên hất hất nước: “Đi theo Đoàn Ninh Viễn, y quanh năm luyện võ, nếu có người đi theo, y nhất định sẽ phát giác, nhóm đóng giả làm người Hồ cố ý để y biết. Nhóm còn lại bí mật đi theo, không để lộ hành tung. Chỉ cần Đoàn Ninh Viễn và người hầu của y đến phủ Kinh Triệu, lập tức quay về báo cáo. "
Trong lòng Khởi Vân và Bích La dấy lên một cơn sóng lớn, nương tử có phải đang định bày mưu đối phó với Đoàn tiểu tướng quân không.
Nhưng sau những sự kiện tối nay, cũng có thể đoán được sẽ như thế, nương tử giống như một con hổ nhỏ giấu đi móng vuốt, chỉ cần ai đó xúc phạm nàng trước, nàng có thể cắn xé lại đối phương mà không phát ra tiếng động. Đoàn tiểu tướng quân bạc tình bội nghĩa, sớm đã bị kết án "tội chết" trong lòng nương tử.
Liên quan đến chuyện hủy hôn của hai nhà, hai người biết không nên sơ suất, vội vàng nói: "Vâng, nô tỳ liền đi bẩm báo Trình Bác."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
***
Sáng hôm sau, Tuyệt Thánh đã dậy từ khi trời còn chưa sáng, dưới ánh bình minh yểm hộ đi đến dược phòng bắt một ít trùng ‘khiến ngươi ngứa ngứa ngứa tới nở hoa sống không bằng chết’, sau đó mở lồng thuốc lấy trộm hai gói bột thuốc giấu trong tay.
Lần đầu tiên làm chuyện lén lút như thế này, y không tránh khỏi có chút lo lắng, sau khi bước ra che che giấu giấu vội vàng chạy đến Kinh Đường, sợ bị ai đó đụng phải.
Cũng may trời còn sớm, trong Quan đến một bóng người cũng không có, Tuyệt Thánh lúc đầu cũng sợ hãi, từ từ ưỡn ngực lên, có gì phải sợ chứ, hiện tại sư huynh cũng không có ở trong Quan.
Sau khi bọn họ trở về Thanh Vân Quan vào đêm qua, sửa huynh lập tức ra lệnh cho hai đạo sĩ già đến giúp lập đàn tế, nhưng An Quốc công phu nhân đã trúng độc quá lâu, linh hồn đã sớm tiêu tán, dù cho sư huynh dùng trăm phương nghìn kế giúp An Quốc công phu nhân giải độc, cũng không cách nào đưa linh hồn An Quốc công phu nhân trở lại cơ thể.
Đúng lúc thánh nhân sai người đến hỏi thăm thương tích của sư huynh, sư huynh đã dùng thuật Kim Định để treo một sợi hơi thở của trong lồng ngực cùa An Quốc công phu nhân lên, liền đi cung điện tìm thánh nhân.
Ước chừng sư huynh không chắc có cứu được An Quốc công phu nhân không nên nóng lòng quay vào cung để hỏi thánh nhân về tung tích của sư tôn, sư tôn đã vân du bên ngoài được nửa năm, ngoại trừ thánh nhân không ai biết sư tôn ở đâu. Sư huynh nói lần đi này phải mất ít nhất một hoặc hai giờ mới có thể quay lại.
Nói đi cũng phải nói lại, đệ tử chân chính của Thanh Vân Quan cũng chỉ có ba người bọn họ, còn lại đều là những tu sĩ và đạo sĩ giáo phái linh tinh, những người này vừa nghèo vừa lớn tuổi vừa bệnh tật, không thể sống được nữa mới đến đầu quân tại Thanh Vân Quan.
Sư tôn ngoài mặt keo kiệt, nhưng trong lòng rất mềm mại, chỉ cần biết chắc đối phương không phải kẻ làm điều phi pháp, căn bản người đều thu nhận. Trong những năm qua, Thanh Vân Quan cũng đã có hàng trăm người rồi.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Những người này sau khi ở lại cũng phụ giúp những việc linh tinh, làm pháp, nhưng do tuổi già sức yếu nên phần lớn cuộc sống của họ chủ yếu là dưỡng già.
Sư tôn đối với những điều này đều mặc nhận, sư huynh cũng không bao giờ nói bất cứ điều gì.
Ngày tháng dần dà những người này sẽ hình thành thói quen, ví như canh giờ đã không còn sớm, những lão đạo sĩ và tu sĩ này hãy còn đang ngủ trong phòng.
Tuyệt Thánh đến trước cửa Kinh Đường, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên miệng giếng trong sân treo 4 sợi tơ bảy màu.
Y giật mình, đối diện dưới từng sợi tơ là một chiếc bát sứ, hai chiếc bát bên trái đựng cỏ thi, hai chiếc bát bên phải đựng mai rùa.
Đây là bói quẻ thường làm trước khi thỉnh hồn, chẳng lẽ sư huynh đã về rồi sao? Tuyệt Thánh ngạc nhiên chạy đến trước giếng, trong cái mai rùa đã có sẵn một quẻ “sơ lục” , quẻ này có hiện tượng là âm khí vừa mới sinh ra, đây mới thật sự là một quẻ hung chân chính.
Đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện trong đại sảnh, Tuyệt Thánh vội bước lên bậc thềm nhìn vào bên trong, có vài người trong đó, ngoại trừ An Quốc Công canh giữ thê tử mình nên ở lại đây đêm qua, còn có một ông lão tóc hoa râm, nhìn tướng mạo người này có lẽ đa phần đã trên bảy mươi tuổi.
Tuyệt Thánh nhận ra ông lão này là Từ ngự y Thượng Dược Cục trong cung, không ngờ sư huynh đi một chuyến lại mời được Từ ngự y đến đây.
Từ ngự y ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài, một tay vuốt râu, tay kia nắm cổ tay An Quốc Công, như thể đang bắt mạch.
“Từ ngự y, Trình Công thế nào rồi?”
Người nói lời này mặc lễ phục thân vương, ngồi đối diện với Từ ngự y, mày dài và mắt phượng, dung mạo vô cùng tao nhã.
Thuần An Quận Vương? Tuyệt Thánh trang nghiêm khấu đầu trước cửa, Thuần An Quận Vương quay đầu lại nhìn, nhận ra là một đạo sĩ nhỏ trong Quan, liền ra hiệu cho y vào.
Từ ngự y nói: "Vết thương ở chân không phải là vấn đề nghiêm trọng, không cử động là được rồi, chỉ là khí huyết hư nhược, nhưng mạch can nhanh mạnh, nếu không tán thông kịp thời, sớm muộn gì cũng sẽ bị thương nặng. Ta sẽ kê một đơn thuốc trước, mong Quốc Công uống càng sớm càng tốt. "
An Quốc Công đang nằm trên sạp với vẻ mặt lo lắng u ám, kỳ quái là y rõ ràng hận không thể nhảy xuống giường ngay lập tức, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Thuần An Quận Vương cười nhẹ: "Đừng nhìn chằm chằm vào ta, Thừa Hựu đã điểm huyệt ngài,những pháp quyết đó kỳ quái ta không thể hiểu được, ta cũng không giải được."
An Quốc Công vẫn nhìn chằm chằm Thuần An Quận Vương như cũ, bởi vì quá muốn cử động, khuôn mặt nín nhịn đến trướng tím lên.
Thuần An Quận Vương đã đoán ra ý y, thở dài bất lực nói: "Ý ngài là Thừa Hựu không nên lén tấn công ngài? Phương pháp này quả thực không hay lắm, nhưng nếu y không làm điều này, làm sao có thể ngăn cản được ngài? Ngài vốn có vết thương ở chân, lại ở bên cạnh tôn phu nhân một đêm,dù thân thể là sắt thép cũng không chịu nổi. "
An Quốc Công ngẩng mặt thở dài, nhắm mắt lại với một chút run rẩy.
Lúc này cánh cửa bên hông mở ra, Lận Thừa Hựu dẫn hai vị đại đạo sĩ bên trong ra ngoài, chiếc cẩm bào dính máu trước đó không thấy nữa, đổi thành một chiếc áo bào cổ tròn màu xanh nước biển.
Trên đầu chưa đeo mão, tóc đen như mực chỉ cắm nghiêng ngả một cây trâm ngọc màu trắng
“Sư huynh”. Tuyệt Thánh vừa trộm đồ nên có chút chột dạ, khập khà khập khiễng chạy qua.
Lận Thừa Hựu ngáp một cái, trực tiếp ra cửa đi xuống bậc thềm, ra đến bên ngoài, chắp tay đi vòng quanh giếng, tiếp đó ngồi xổm xuống, tỉ mỉ xem xét gì đó.
Khí Trí nhìn Tuyệt Thánh, vỗ mạnh tay: "Tuyệt Thánh , ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm nửa ngày không thấy đâu."
Tuyệt Thánh đỏ mặt, lắp bắp đáp: "Ta, ta, ta bụng ta đau, ban nãy đi nhà xí."
Vừa nói vừa len lén nhìn sư huynh ở bên ngoài, đoán rằng sư huynh không còn thời gian để nghi ngờ, liền lặng lẽ buông tay.
Lận Thừa Hựu nhìn một lúc, sau đó vẫy tay với Tuyệt Thánh và Khí Trí: "Hai ngươi ra ngoài làm chút việc."
Cả hai chạy ra ngoài, Lận Thừa Hựu ném một túi đồ vào tay Tuyệt Thánh: “Rắc bột ngừng truy đuổi này trong sân.”
Nói xong cất bước lên bậc thềm, trở về sảnh chính.
Tuyệt Thánh và Khí Trí chia nhau ra làm, có vẻ như ngay cả khi họ hỏi được"quẻ Hung", sư huynh vẫn quyết tâm dụ linh hồn của An Quốc Công phu nhân đến.
Bột dừng truy đuổi không màu không vị, nếu người dẫm lên sẽ không có dấu vết, nhưng chỉ cần linh hồn đi ngang qua đây, nhất định sẽ để lại dấu chân vàng đỏ.
Hai người vừa cẩn thận rắc lên, vừa chậm rãi lui về Kinh Đường, bên trong Lận Thừa Hựu đã giải xong huyệt đạo của An Quốc Công, mỉm cười nói với ông: "Đây làm sao có thể gọi là đánh lén? Trước khi vãn bối ra tay không phải đã nói với Trình Công một tiếng rồi sao. Ầy, ngài trước hết đừng nhìn ta chằm chằm, ngài cứ dùng nó đến chỗ kia đo kích thước chân của tôn phu nhân ấy. "
An Quốc Công nhịn một hồi lâu, chỉ cảm thấy khí tức trong phổi xông lên bốn phía, mắt thấy Lận Thừa Hựu đưa một sợi dây màu đỏ qua, y vội vàng hỏi: "Đo chân? Để làm gì?"
Lận Thừa Hựu nghiêm mặt nói: "Có cách từ từ thanh trừ yêu độc của tôn phu nhân, nhưng linh hồn đã ra khỏi thể xác quá lâu, muốn mang nó trở lại cũng không dễ dàng gì. Khi nãy ta đã bói một quẻ, thật không may là một quẻ hung, tuy tối nay bố trận để dẫn hồn, nhưng ta không chắc đó phải là hồn phách của tôn phu nhân không ”.
Mặt An Quốc Công xám xịt khi nghe thấy điều đó, sắc mặt Thuần An Quận Vương và Từ ngự y cũng hơi thay đổi.
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
"Chính vì vậy, chúng ta phải biết trước kích thước đôi bàn chân của tôn phu nhân. Bột ngừng truy đuổi đã được rắc bên ngoài, khi cô hồn đến sẽ lộ rõ dấu chân rất rõ ràng, nếu kích thước không giống với bàn chân của phu nhân có nghĩa là hồn được dẫn đến không phải tôn phu nhân, đến lúc đó nên đuổi thì đuổi, nên trừ thì trừ, tránh để lại hậu hoạn về sau. "
An Quốc Công nghe không còn gì rõ ràng hơn, gật đầu thật mạnh, chống nạng đứng lên: "Lão phu đi liền, thế tử, vừa nãy ngươi nói thê tử có thể được cứu, chỉ cần có một người có đạo thuật cao thâm cùng hợp trận, không biết đã tìm thấy người đó chưa?”
Lận Thừa Hựu đáp: "Người thì có, nếu người đó có thể chạy đến trong quan trước giờ Hợi, có có thể thử một lần, nhưng có thể cứu được tôn phu nhân không, ta cũng không nói chắc được."
An Quốc Công nghe thấy đau đến đứt gan đứt phổi, không dám hỏi kỹ thêm, nặng nề thở dài, tập tễnh bước vào phòng trong.
Tuyệt Thánh và Khí Trí bí mật suy đoán người sư huynh đang nói đến là ai, ở thành Trường An đạo sĩ có tu vi không ít, chưa bao giờ nhìn thấy sư huynh để ai vào mắt, mỗi khi nhắc đến các đạo sĩ của các phái khác , sư huynh nói nhiều nhất là bốn chữ "lừa đời, trộm danh" có thể gánh nổi danh hiệu "người có đạo thuật cao thâm", thành Trường An có bao nhiêu người?
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Sư tôn tự nhiên không ai sánh kịp, sau đó liền đến Thành Vương phi, cũng là a nương của sư huynh. Nhưng Thành Vương phi và Thành Vương du lịch bên ngoài, nghe nói hiện giờ đang đang nấn ná ở nước Thục, cho nên đương nhiên không thể ở Trường An.
Về phần sư tôn, sư huynh vừa cào cung hỏi tung tích của sư tôn, dù cho bây giờ có cho gửi tin, ít lắm cũng mấy ngày nữa mới có thể chạy về, thế nên cũng không thể là sư tôn được.
Thuần An Quận Vương tò mò hỏi :: "Chẳng lẽ là Thanh Hư Tử đạo trưởng trở lại?"
Lận Thừa Hựu sờ cằm, không nói phải cũng không nói không phải.
Vào lúc này, âm thanh cái khánh(2) trong Vân Hội Đường vang lên, đã đến giờ học buổi sáng.
(2) một nhạc cụ cổ thời cổ đại
Tuyệt Thánh nhân cơ hội nói: "Sư huynh, chúng ta chuẩn bị học buổi sáng đây, tối hôm qua, sư huynh kêu đệ và Khí Chí đi gặp những người bị thương ở Đằng phủ, lúc này có lẽ họ đã thức dậy rồi, đợi chúng đệ l hoàn thành lớp học buổi sáng sẽ đến thẳng Đằng phủ. "
Lận Thừa Hựu hiển nhiên có chuyện cần thảo luận với Thuần An Quận Vương và Từ ngự y, tùy ý vẫy vẫy tay.
Trong tay áo của Tuyệt Thánh giấu những con trùng muốn mang đến cho Đằng Ngọc Ý, chỉ sợ sẽ lộ ra sơ hở, y lặng lẽ kéo tay áo của Khí Trí, bình tĩnh bước ra ngoài.
Hai người vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì nghe thấy Lận Thừa Hựu nói từ phía sau: "Chờ đã."
Tuyệt Thánh không chỉ không dừng lại, bước chân của y càng nhanh hơn, khuôn mặt Lận Thừa Hựu thoáng qua nụ cười, búng tay phải.
Tuyệt Thánh cố gắng cử động chân mình, lại phát hiện không thể cử động được nữa, khi cúi đầu nhìn xuống, mới thấy một góc của lá bùa màu vàng lộ ra bên mép giày của y.
Bùa Đại Lực! Y há miệng muốn khóc, hóa ra sư huynh đã phát hiện ra điều gì đó không ổn ở y, bây giờ phải làm sao đây, lỡ như sư huynh phát hiện mình trộm đồ trong Quan đưa cho Đằng nương tử thì tiêu rồi?
Lận Thừa Hựu nhướng nhướng mày: "Trong ống tay áo cất giấu thứ gì, lại đây cho ta xem."
(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro