Công Ngọc

Chương 13

Ngưng Lũng

2024-08-21 21:46:57

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Thuần An Quận Vương hớp một ngụm trà, thong thả nói:

"Phủ Lâm An Hầu mỹ lệ vượt trội, trong hậu viện có một ao sen, Lận Thừa Hựu vì đề chiến thắng trò chơi trốn tìm, đã nảy ra ý đến ao sen đó.

Lúc đó y không biết bơi nhưng vẫn không thể ngăn nổi lớn gan, tìm một cái ống hút để cắn vào miệng rồi lén lén lút lút nấp xuống ao sen. Những đứa bạn chơi cùng không tìm thấy Thừa Hựu trong hoa viên, như ong vỡ tổ chạy đến chỗ khác tìm, Lận Thừa Hựu đợi một hồi đoán chừng mình đã thắng, liền nhô ra khỏi ao sen, nào ngờ dưới chân toàn là rong, nhất thời quấn chặt chân y."

Lúc này, Thuần An Quận Vương nhẹ nhàng xoa chiếc tách trà sứ trắng trên tay, chuyện này y đã nghe đến ba lần vì thế nhớ khá rõ ràng.

Lận Thừa Hựu vùng vẫy trong nước vài lần, kết quả đến ống hút trong miệng cũng mất luôn, hô cứu mạng, nhưng bởi vì sợ bị phát hiện nên đã sớm đuổi người hầu đi hết, sau đó người hầu lén quay lại tìm tiểu chủ nhân, lại lầm tưởng Lận Thừa Hựu đang ở cùng với đám tiểu công tử kia.

Ngay khi Lận Thừa Hựu liều mạng đạp nước, sau bụi hoa có một cô bé ló đầu ra, cô bé nhìn thấy ai đó ngụp lặn trong nước, trong lúc nguy cấp ném con diều trong tay xuống nước, thật không may sức lực quá yếu, lần đầu tiên suýt chút nữa kéo theo cả mình ngã vào trong ao, lần thứ hai cô bé thông minh hơn, biết buộc dây diều vào trên cây bên bờ, tuy rằng cột vẫn chưa chắc, nhưng lúc đó Lận Thừa Hựu đã biết khinh công rồi, chỉ cần mượn chút lực này liền leo lên.

Đợi đến sau đó người hầu nghe tin liền chạy tới, thì thấy Lận Thừa Hựu và cô bé đang ngồi cạnh nhau bên cái cây sau bụi hoa bên bờ, hai người đang nói chuyện qua lại, không biết đã nói bao lâu rồi.

Những người hầu muốn tiến lên để chăm sóc, nhưng Lận Thừa Hựu bực mình vì họ đến không kịp, bảo họ tránh sang một bên, người hầu biết tính khí của tiểu lang quân, vội vã phái mấy người đi báo tin cho Thành Vương phi, còn lại ngồi nhìn trân trân bên cạnh chờ đợi.

Chính vì như vậy, hạ nhân mới biết tiểu lang quân và tiểu nương tử đang nói chuyện gì.

Cả người Lận Thừa Hựu đã sũng nước, vừa lau những giọt nước trên mặt, vừa hỏi cô bé: "Muội đi ngang qua? Hay là đã ở đây từ trước?"

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Trong lòng cô bé ôm một con búp bê vải, không chịu đáp lời.

Lận Thừa Hựu lại hỏi: "Tại sao trên mặt muội toàn nước mũi, à, ta biết rồi, vừa nãy muội trốn trong bụi hoa khóc. Tại sao lại khóc, cha mẹ muội đâu?"

Cô bé rất tức giận, đẩy mạnh Lận Thừa Hựu một cái.

Lận Thừa Hựu lại không hề tức giận, chỉ cười nói: "Nói chuyện đi, ai khiến muội không vui, ta là người có ân tất báo, vừa rồi muội cứu ta một mạng, ta có thể trút giận giúp muội."

Cô bé vẫn im lặng, Lận Thừa Hựu đánh giá cô bé :"Con búp bê vải trong lòng muội thật bẩn, sao không nhờ mẹ may cái khác cho muội?"

Cô bé đột nhiên khóc lên.

Lận Thừa Hựu hoảng hốt, vội vàng cởi túi hương từ eo xuống: "Đừng khóc, đây là kẹo lê do đầu bếp nhà chúng ta làm, ăn rất ngon, muội muội của ta rất thích ăn. Kẹo không bị ướt, muội có thể thử xem."

Cô bé cho kẹo vào miệng nhai chậm rãi, Lận Thừa Hựu thấy cô bé thích, liền dứt khoắt đưa cả túi cho: “Muội muội ta vẫn chưa biết đi, nếu không nó có thể chơi với muội rồi, nó tên là A Chi, muội tên là gì?"

Cô bé ăn kẹo một lát, cuối cùng cũng chịu nói chuyện: “Muội tên A Cô.”

“A Cô?” Lận Thừa Hựu tò mò hỏi: “Sao lại có người tên A Cô?”

Cô bé rất không vui: “A Cô chính là A Cô, liên quan gì đến huynh!”

Lận Thừa Hựu cười nói: "Được rồi, không liên quan đến ta, nhưng vừa rồi muội đã cứu mạng ta, ta không thể để muội ở đây một mình được, muội nhớ a nương rồi phải không?? Ta dẫn muội đi tìm người."

Trong miệng cô bé ngậm kẹo, không hiểu sao lại bắt đầu khóc, lần này Lận Thừa Hựu cũng hết cách: "Hay là ta dẫn muội đi gặp a nương của ta? Nương ta rất thích trẻ con, đặc biệt rất thích những cô bé nho nhỏ như muội, hơn nữa người quen rất nhiều nữ quyến, không biết chừng người biết mẹ muội đang ở đâu. "

A Cô suy nghĩ một chút, đồng ý để Lận Thừa Hựu kéo cô bé lên, đi được vài bước nhóm tiểu công tử liền tìm đến, nhìn thấy Lận Thừa Hựu dắt một cô bé trong tay, bọn họ đồng loạt hét lên: "A Đạt, quẻ ngươi tự bói cho mình quá chuẩn, ngươi mới chỉ gặp cô bé này một lần, liền chủ động kéo cô bé đi chơi rồi”.

Lận Thừa Hựu: "Nói bậy! Vì nhìn thấy cô bé có một mình thật đáng thương nên mới để ý đến thôi."

Đám tiểu công tử đó tiếp tục la ó: "Thế nhưng tay ngươi cũng đã nắm rồi. A Đạt, có phải ngươi muốn cưới vợ rồi không, trong quẻ nói ngươi nhất định sẽ thất bại bởi một tiểu nương tử, có phải là bắt đầu từ cô bé này không? "

Lận THừa Hựu tiến lên trước đạp tên đó: “Ngươi đánh rắm!”

Một nhóm tiểu công tử nhanh chóng đánh nhau đến không thể chấm dứt, người hầu từ khắp nơi tám hướng lao can ngăn, A Cô tay ôm búp bê vải cũng xông tới giúp Lận Thừa Hựu, nhưng sức lực quá yếu căn bản là không đến gần được.

Không dễ dàng gì mới can ngăn được, người hầu nóng lòng muốn thay y phục cho Lận Thừa Hựu, A Cô cầm túi kẹo đuổi tới: "Tiểu ca ca, kẹo của huynh."

Thấy vậy, đám bạn lại bắt đầu chế giễu Lận Thừa Hựu: "A Đạt, vợ ngươi muốn cho ngươi kẹo kìa."

Lận Thừa Hựu thẹn quá hóa giận, quay đầu nói với cô bé: “Muội đừng đi theo ta nữa.”

Ngay khi thay y phục xong, y vội vội vàng vàng quay lại bên ao để tìm A Cô, nhưng A Cô đã không còn ở đó nữa, Thành Vương Phi thắc mắc tại sao con trai mình đi tìm người khắp nơi , hạ nhận liền đem những gì xảy ra trước đó kể cho Thành Vương phi nghe.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Từ ngự y nghe đến đây, không nhịn được tiếp lời: “A Cô rốt cuộc là tiểu nương tử nhà ai?”

Thuần An Quận Vương lắc đầu: "A tẩu nghe chuyện này, lập tức sai người đến giúp Thừa Hựu tìm tiểu ân nhân, nhung hôm đó Lâm An Hầu phủ có quá nhiều khách, chỉ riêng gia quyến thuộc hạ cũ của Lão Hầu Gia đã đến mấy trăm người, mỗi nhà đều có tiểu lang quân, tiểu nương tử, đếm không kể xiết, điều kỳ lạ là trong số các quan chức đến Hầu phủ ngày hôm đó đều không ai đến từ Dương Châu.

"A tẩu liền nghĩ, khẩu âm một vùng Giang Nam, Lận Thừa Hựu chưa từng đến Dương Châu, không biết có nghe nhầm không. Tuy nhiên, sau khi hỏi thăm tất cả những nữ quyến đến phủ vào ngày đó, không có một tiểu nương tử nào tên là “A Cô”, lại hỏi thăm thêm hôm đó có ai đem búp bê vải đến dự tiệc không, cũng không có bất kỳ tin tức gì.”

Tìm một lần chính là nửa năm. Bạn bè trong Sùng Văn Quan của Thừa Hựu khắp nơi nghe ngóng tung tích của tiểu nương tử đó, vừa gặp mặt, bọn họ đã đem chuyện này ra chế giễu y, Thừa Hựu chưa bao giờ chịu thiệt trước mặt chúng bạn, nhưng cũng vì chuyện này mà bị xoi mói lần nữa.”

"Vào hay lúc đó, Thanh Hư Tử đạo trưởng bắt đầu dạy Thừa Hựu luyện bùa thuật, Thừa Hựu lật hết điển văn từ điển trong Quan, trong lúc tình cờ tìm thấy một chiếc hộp, trong đó khóa một cuốn sách cổ và một chiếc dùi đồng. Đó là nguyên nhân căn bệnh của Thừa Hựu.”

Từ ngự y kinh ngạc nói: "Sách cổ? Lẽ nào ghi chép bùa thuật, cái dùi đồng kia là vật gì?"

Thuần An Quận Vương nói: "Ta không biết gì về bùa thuật, chỉ biết rằng bùa thuật này vô cùng tà môn, nó được truyền lại bởi một đạo sĩ chuyên tu luyện bàng môn tà đạo trên núi Côn Luân, người ta kể lại rằng khi còn trẻ tên ác đạo này rơi vào lưới tình, nhiều lần nằm mơ thấy ý trung nhân, dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng không có có được nữ tử đó, tên đó khổ chịu không thấu, thề sẽ gieo luyện tà thuật cho khắp thiên hạ, chịu qua nhiều năm đông rét hạ bức, cuối cùng luyện được một loại bùa cổ thuật gọi là ‘Vương Cữu Bất Cư’ .”

“Vương Cữu Bất Cư? Tuyệt Thánh và Khí Trí đáp, “ Đó chẳng phải là một loại trong quẻ tượng sao.”

Thuần An Quận Vương mỉa mai nói: “Đặt tên theo danh nghĩa Chu Dịch của đạo gia, thực chất lại thông đồng với vu cổ, tương ứng với hào Cửu Tam(1), là một con cỗ trùng giấu trong dùi đồng”

(1) Hào Cửu Tam: Hào là ký hiệu cơ bản nhất của Kinh dịch, hào bao gồm: hào dương (—) và hào âm (- -). Hào Cửu tam là đứng thứ 3 ( vạch dương thứ 3) từ dưới lên, hào quẻ Càn Vi Thiên bàn về:

Suốt ngày quân tử lo toan,

Chiều buông, dạ vẫn bàng hoàng chửa yên.

Sự đời nguy hiểm, tần phiền,

Nhưng ta trọn Đạo một niềm, lỗi chi? 

"Cổ trùng đó vốn là của phù thuỷ nước Nam Chiếu dùng để trừng phạt những kẻ bất trung. Tên đó đã đưa nó vào thuật Âm Dương Ngũ Hành của Đạo gia, có thể nói là tà càng thêm tà."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

"Dùi đồng một khi đâm thủng da, cổ trùng sẽ ngấm vào máu, khắc chế hào Cửu Tam, tổn hại hào Cửu Tam, nam tử còn trẻ luyện tập thuật này, ngay cả khi người đó đến tuổi hiểu chuyện, cỗ trùng cũng sẽ làm loạn trong tim mạch, khiến người ta vô tâm tuyệt tình. "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ ngự y nghe đến phẫn nộ, thảo nào tiểu thế tử đã mười tám tuổi rồi mà chẳng gần nữ sắc, vốn cứ tưởng tiểu thế tử chưa hiểu chuyện, hoá ra phía sau lại có những khúc mắc như thế.

Y vỗ bàn nói: “ Hoang đường, hoang đường.”

Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh ngạc nhìn nhau, "Vô tâm tuyệt tình" là lời nguyền ác độc thế nào, chẳng lẽ tư vị đau khổ khi yêu mà không có được so với cắn tim còn đau khổ hơn sao? Bằng không, tên tà đạo đó tại sao lại phải đối xử độc ác với chính mình như thế này.

Thuần An Quận Vương nói: “ Tên tà đạo tự bản thân luyện chưa đủ, lại muốn hại người khác, vì để dụ hậu nhân luyện tà thuật, trên dưới trong sách viết toàn điểm tốt. Lận Thừa Hựu tâm trí non nớt, đọc hết quyển sách tà thuật đó viết trên đầu sách một câu: Chỉ cần mình luyện thuật này thì khi lớn lên sẽ không còn hồ đồ vì chuyện của tiểu nương tử nào nữa, như thế những lời bói trên quẻ sẽ không có tác dụng, đợi ta luyện xong trở về Sùng Văn Quan sẽ bói quẻ trước mặt bọn chúng, xem ai còn dám chê cười ta.

"Đứa trẻ này không sợ trời không sợ đất, đã quyết định thì liền thử, đợi đến khi Thanh Hư Tử đạo trưởng chạy đến, Thừa Hựu đã tẩu hỏa nhập ma. Lúc đầu, đạo trưởng không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi ngài ấy phát hiện ra sau gáy của đứa trẻ có thêm một ấn đỏ, mới biết y đã trúng cỗ độc.

"Kể từ đó, Thanh Hư Tử đạo trưởng dốc toàn bộ tài học đời mình, cũng không thể trừ con cỗ trùng trong cơ thể Thừa Hựu ra ngoài, cũng vì lý do này mà Thanh Hư Tử đạo trưởng mới luyện chế viên Lục Nguyên Đan đại danh đỉnh đỉnh, nhưng đáng tiếc, cuối cùng chỉ có thể luyện ra một viên thanh trừ độc, không có tác dụng gì đối với cỗ độc. Mỗi năm khi Thừa Hựu phát tác, đều chỉ có thế tạm thời trấn áp cỗ độc bằng canh thuốc. "

Kẹt một tiếng, cửa phòng bên từ bên trong mở ra, mặt mũi An Quốc Công tràn đầy lo âu: "Hai vị đạo trưởng, bùa đã vẽ xong chưa?"

Thuần An Quận Vương nhàn nhạt cười, cũng dừng lại không nói nữa.

Tuyệt Thánh và Khí Trí đưa bùa vào bên trong, lại bị Lận Thừa Hựu đuổi ra: "Nếu chuyện hôm nay không được xử lý tốt, ngoan ngoãn cút về đây nhận phạt."

Tuyệt Thánh và Khí Trí ỉu xìu ra khỏi quan lên xe, trong đầu toàn là chuyện ban nãy.

"Quên hỏi Thuần An Quận Vương, sau này sư huynh có tìm được tiểu nương tử tên là A Cô không."

Tuyệt Thánh lắc đầu: "Có lẽ là không, nếu tìm tìm được, Thuần An Quận Vương sao lại gọi cô bé này cô bé nọ chứ, nếu biết cũng sẽ nói cho Từ ngự y là tiểu nương tử nhà ai."

"Cũng đúng, lúc đó sư huynh đã bị trúng cổ độc trước khi tìm thấy A Cô, đợi huynh ấy hồi phục rồi, có lẽ đã quẳng chuyện này ra sau đầu rồi. 'A Cô', 'A Cô', tại sao lại có người tên là 'A Cô ' nhỉ, nếu sư huynh không nghe nhầm, vậy có phải tiểu nương tử lừa gạt sư huynh không? "

Khí Trí ôm đầu nói: "Trước đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đợi chúng ta tới Đằng phủ rồi còn cần phải lừa Đằng nương tử như lời sư huynh dặn đó."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Khí Trí nhấc tay áo lau mồ hôi, lần đầu tiên tính kế người khác, cũng không biết có làm được không, Đằng nương tử trông khó có thể lừa được, nhưng ai bảo người nàng đắc tội là sư huynh chứ, quen biết sư huynh lâu như vậy rồi, y vẫn chưa thấy trên phương diện tính kế người khác sư huynh sẽ thua bao giờ.

Phố Thân Nhân cách Thanh Vân Quan không xa, sau một khoảng thời gian ngắn, Tuyệt Thánh và Khí Trí đến Đằng phủ trước, được biết rằng Đằng Ngọc Ý đang ở nhà dì, vì vậy họ đổi đường đến Đỗ phủ.

Khi hai người đến cửa, Đỗ phủ sớm cho người canh cửa đợi đó.

Tuyệt Thánh và Khí Trí bẩm báo nguyên nhân đến, người gác cửa đã sốt sắng: "Hai vị đạo trưởng, mời vào đi, phu nhân và nương tử đã đợi lâu rồi."

    ***

Đằng Ngọc Ý tối hôm qua bị Đỗ phu nhân đuổi đi nghỉ ngơi, nhưng ngủ không ngon, trời sắp hừng đông, nàng mơ hồ nghe thấy có người ở phòng bên cạnh kêu lên, đột nhiên mở mắt ra, Khởi Vân và Bích La mở màn tiến vào nói. : "Nương tử, Đỗ nương tử tỉnh rồi."

Đằng Ngọc Ý mở chăn xuống giường: “ Đoan Phúc và Bạch Chỉ thì sao?”

"Đoan Phúc vẫn đang nghỉ ngơi ở ngoại viện, quản sự vẫn chưa báo tin đến, Bạch Chỉ và Hồng Nô đã tỉnh lại."

Đằng Ngọc Ý ba bước gộp thành hai bước đi tới phòng bên cạnh, hạ nhân cầm khăn ra ra vào vào, Đỗ Đình Lan đang nằm ở mép giường nôn mửa.

Đằng Ngọc Ý lại nhớ về cái chết bi thảm của biểu tỷ ở kiếp trước, dưới chân chần chừ, sợ rằng phía trước ảo ảnh, vừa chạm vào sẽ hoá thành bong bóng.

Đỗ phu nhân chỉ nghĩ rằng Đằng Ngọc Ý vui mừng quá đỗi: "Ngọc Nhi, mau lại đây, tỷ tỷ đang tìm còn đó."

Đỗ Đình Lan ngẩng đầu lên, mềm giọng nói: “A Ngọc.”

Đằng Ngọc Ý vội vàng chạy tới vỗ lưng Đỗ Đình Lan, lo lắng nói: "Sao lại đột nhiên nôn ra vậy?"

Đỗ Đình Lan lau mặt sạch sẽ: "Lồng ngực ta có chút tắc tắc nghẽn, chỉ cần nôn ra là được."

Dung nhan nàng tiều tụy, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là vô cùng khó chịu nhưng vẫn không quên an ủi mẫu thân và biểu muội.

Đỗ phu nhân lo lắng nói: “Nôn ra thế này, không biết có nên mời y quan đến khám không”.

Đằng Ngọc Ý suy nghĩ một chút: "Biểu tỷ bị tà vật hãm hại, y thuật bình thường chưa hẳn sẽ đúng chứng, dù sao tiểu đạo trưởng Thanh Vân Quan sẽ đến, chi bằng đợi bọn họ đến xem rồi mới quyết định, để tránh sử dụng thuốc bừa bãi không có lợi cho việc hút hết chất độc tồn đọng trong cơ thể. "

Đỗ phu nhân nói: "Đúng, đúng, đúng, tối qua tiểu đạo trưởng cũng dặn không được uống thuốc bừa bãi, Thanh Hoàn, ngươi đi sân trước tìm lão gia và đại công tử, nói Nhất nương tỉnh lại rồi, kêu bọn họ tới hậu viện. "

Nô tỳ đáp ứng rồi đi.

Đỗ Đình Lan vỗ nhẹ vào mép giường: "A Ngọc, muội ngồi đi, để tỷ tỷ nhìn kỹ một chút."

Đằng Ngọc Ý vừa ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Đỗ Đình Lan, chỉ cảm thấy có mấy lời nghẹn trong cổ họng, dứt khoát tiếp lấy khăn tay từ tay nha hoàn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Đỗ Đình Lan: "A tỷ, tỷ khá hơn chưa?"

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Đỗ Đình Lan nắm lấy tay Đằng Ngọc Ý nói nhẹ nhàng: "Ta cũng không biết làm sao, chuyện phía sau chỉ nhớ đến am Tĩnh Phúc với A nương để cầu phúc, những chuyện phía sau ta không nhớ được gì cả. Thư của muội nói sẽ mất vài ngày nữa mới đến, tại sao nhanh như vậy đã đến rồi? Nương nói muội cùng chúng ta trở lại Đỗ phủ, chẳng lẽ hôm qua muội cũng đến Khúc Giang— "

Nói đến đây, nàng dường như nhớ lại điều gì đó, sắc mặt lập tức hoàn toàn tái nhợt.

Tim Đằng Ngọc Ý đập mạnh, kiếp trước nàng vất vả tìm hung thủ mà cuối cùng vẫn không tìm được gì, nhưng hiện tại biểu tỷ vẫn còn sống ngay trước mắt, có lẽ sẽ sớm biết được sự thật.

Nàng cẩn thận nói: “ A tỷ, người sao thế?”

Đỗ Đình Lan vẫn còn đang bàng hoàng, sắc mặt tái nhợt, trên trán xuất hiện nhiều hạt mồ hôi lớn.

Đỗ phu nhân nhận ra điều gì đó, vội vàng ngăn hạ nhân: "Nhất Nương muốn nghỉ ngơi, các ngươi ra ngoài canh gác đi, nếu lão gia tới, mời bọn họ nhanh chóng vào."

Đằng Ngọc Ý không dám thở mạnh, vừa mong biết được chân tướng, vừa sợ biểu tỷ vì quá lo lắng mà để lại bệnh, chần chừ một lúc nàng mới đỡ Đỗ Đình Lan nằm xuống: "A tỷ, người trước nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì đợi khoẻ rồi hẳn nói."

Đỗ Đình Lan đột nhiên chộp lấy tay Đằng Ngọc Ý: "Ta nhớ ra rồi,tối hôm qua, tối hôm qua ta đụng phải tà vật trong rừng trúc."

Cả người nàng run rẩy, lời nói trong miệng trở nên ngắt quãng.

“Bé ngoan, sao con lại hồ đồ rồi?” Đỗ phu nhân nói với đôi mắt đỏ hoe, “A nương không phải vừa nói với con, tối qua Ngọc Nhi và Đoan Phúc chạy đến kịp nên đã cứu được con sao.”

“Đúng vậy, a tỷ.” Đằng Ngọc Ý cật lực ăn ủi Đỗ Đình Lan, “Thứ đó đã bị Thành Vương thế tử đánh trở lại nguyên hình vào đêm qua, chỉ là một gốc cây, không có gì phải sợ. Bây giờ tỷ cứ an ổn ở trong phòng, có chúng ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương tỷ. "

Đỗ Đình Lan vùi đầu vào vòng tay của mẫu thân, nàng bị dọa đến mức hận không thể co lại thành một nhúm: “Thứ đó chạy theo con, nói muốn ăn thịt con, A nương, con sợ lắm. .. "

Nàng không kìm được nức nở, đêm qua suýt chết trong rừng, loại bất lực và tuyệt vọng lúc l hấp hối ngấm vào từng lỗ chân lông, lúc ngất đi bị đè nén, giờ tất cả đều được khơi dậy.

Tim gan Đỗ phu nhân sắp tan nát, từ lúc đứa trẻ này hiểu chuyện, có khi nào thấy nó thất thố như vậy đâu.

Bà vuốt ve lưng con gái hết lần này đến lần khác: “Bị dọa đến mù mịt rồi, đợi lát nữa phải đi tìm đạo trưởng để xin một số pháp vật trấn an tâm hồn mới được”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Đình Lan lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nắm lấy Đằng Ngọc Ý: "A Ngọc, lúc đó muội cũng đi rừng trúc?"

Đằng Ngọc Ý nắm chặt tay Đỗ Đình Lan: "Phải, muội đến đó, a tỷ, thứ đó không có gì phải sợ cả, muội với Đoan Phúc ngay khi vào trong khu rừng đã chặt đi móng phải của nó."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Môi Đỗ Đình Lan tái nhợt, nàng nhìn lên nhìn xuống xem xét Đằng Ngọc Ý để chắc chắn biểu muội vẫn còn nguyên vẹn, yên tâm gật gật đầu, sau đó nàng dường như chìm vào hồi ức hỗn loạn, lại ngây ngốc lần nữa.

Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân rướn người lên lấy chăn cho Đỗ Đình Lan, Đỗ Đình Lan hiện giờ hồn lìa khỏi xác, muốn hỏi cũng không hỏi được gì.

Hai người đang bận rộn, Đỗ Đình Lan hoảng sợ mở to mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nói: "A Ngọc , ngoại trừ con yêu quái kia, muội có thấy người nào khác trong rừng không?"

Tim Đằng Ngọc Ý nhất thời căng chặt, ngồi lại ở bên giường, nín thở hỏi: "A tỷ, lúc đó còn có ai ở trong rừng sao?"

Giọng nói của Đỗ Đình Lan mắc kẹt trong cổ họng, sắc mặt càng ngày càng xấu, hơi thở cũng trở nên rối loạn.

Mắt Đỗ phu nhân đong đầy nước mắt: "Con ơi, sao con lại vào rừng trúc? Ai khiến con thành ra thế này? Đến lúc này con còn không chịu nói ra sao?"

Đỗ Đình Lan nhắm mắt lại, tựa hồ hối hận không kịp, lại vừa như xấu hổ không nói nên lời, đột nhiên như là kích động nhớ đến hồi ức buồn nôn, cúi người xuống lại nôn mửa, lần này còn nặng hơn lần trước, không thể kiểm soát hơn trước.

Đỗ phu nhân vội vàng tiến lên vỗ vuốt, cứ nôn mửa không dứt như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Đằng Ngọc Ý không nhịn được vội vàng đứng dậy nói: "Dì à, con sẽ đi gọi y quan. "

Vừa đi một bước, Đỗ Đình Lan đã nắm lấy cánh tay của nàng: "Ta không sao, ta chỉ cảm thấy ghê tởm."

Đằng Ngọc Ý cúi xuống vắt khăn lau mặt cho Đỗ Đình Lan, mu bàn tay bỗng ấm lên, kinh ngạc nhìn lên thì thấy Đỗ Đình Lan im lặng khóc.

“ A tỷ.”

Đỗ Đình Lan miễn cưỡng chống đỡ thân thể, xấu hổ nhìn về Đỗ phu nhân: "Con gái mụ mị thần trí, làm cho A nương chịu kinh sợ, con gái không chỗ dung thân, cầu xin A nương giữ gìn sức khoẻ, A Ngọc, muội vừa mới đến Trường An, tối qua lại vì tỷ mà gặp nguy hiểm, tỷ có lỗi với muội. "

Đằng Ngọc Ý cảm thấy chua xót, vội vàng đáp: "A tỷ, hiện tại tinh thần người bất an, có chuyện gì sau này hẵng nói."

Đỗ Đình Lan nước mắt như mưa, như thể trong tim đang chịu giày vò, sau một lúc im lặng, đột nhiên nói: "A nương, A Ngọc, ta may mắn nhặt lại được mạng, có vài điều nếu không nói sợ rằng sẽ là quá muộn. "

Tim Đỗ phu nhân và Đằng Ngọc Ý muốn nhảy lên cổ họng, nhìn Đỗ Đình Lan mà không dám thở mạnh.

Đỗ Đình Lan xấu hổ đến mức gục đầu xuống ngực: "Kỳ thực, con và Hồng Nữ rời khỏi am Tĩnh Phúc là để đi gặp một người."

Đỗ phu nhân run lên vì tức giận: "Lẽ ra ta phải sớm biết ... lẽ ra ta phải sớm biết ... con sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi am Tĩnh Phúc ..."

Đỗ Đình Lan chỉ biết âm thầm chảy nước mắt,, bà vội đẩy con gái ra nói: "Đứa nhỏ này ... mau nói ... người đó là ai?"

Mặt Đỗ Đình Lan đỏ bừng như muốn nhỏ máu, mấy lần muốn mở miệng nói, nhưng bởi vì quá xấu hổ, lời nói cứ như vậy mắc kẹt trong cổ họng.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

“Đứa nhỏ này, con làm gia nương gấp muốn chết?” Đỗ phu nhân run rẩy nắm chặt tay Đỗ Đình Lan, “Người đó hại con thành ra thế này, con còn muốn giấu gì nữa!

Tim Đỗ Đình Lan đau như thắt lại, nghẹn ngào nói: "... Đừng buồn, A nương ... Con ... con nói."

Nàng nhìn Đỗ phu nhân qua làn nước mắt mờ sương: "A nương vẫn còn nhớ chứ, khi cha còn làm quan ở Dương Châu, có một hôm tiết Thanh Mình, con từng một mình đưa Hồng Nô đến chùa Ẩn Sơn đạp thanh."

Đỗ phu nhân sửng sốt, trợn to hai mắt nói: "Ngày hôm đó vốn Thiệu Đường muốn đi cùng con, tiếc là trường học có việc gì đó, Thiệu Đường đi giữa chừng rồi quay về, sao, lẽ nào hôm đó con gặp được ai?"

Án lệ của Đỗ Đình Lan óng ánh: "Khi đang thưởng hoa trong chùa, con tình cờ gặp một nhóm học giả đang đấu thơ trong rừng hoa đào, và người đoạt giải nhất ... là một ... công tử tuổi khoảng hai mươi. "

Nói đến đây, nàng cắn chặt môi, dùng hai tay nắm lấy cổ áo trước ngực, các đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Đỗ Phu Nhân suýt nữa ngã xuống giường, Đằng Ngọc Ý vội vàng đỡ Đỗ phu nhân, Đỗ Đình Lan cũng bị dọa mà đứng dậy từ chăn bông, Đỗ phu nhân rùng mình chọc vào trán Đỗ Đình Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao quen biết ngươi này, làm thế nào qua lại với nhau, nói rõ ràng hết cho nương nghe, một chữ cũng không được để sót! "

Mí mắt của Đỗ Đình Lan sưng lên như quả đào, khóc rất lâu mới mở miệng nói: “Người này gia cảnh nghèo túng, nhiều năm ở nhờ trong chùa học, không dễ gì mới gom đủ lộ phí muốn đến Trường An để thi. Con thấy y miệng thốt châu nhả ngọc, thơ văn xuất chúng, con liền…con liền sinh ra hảo cảm với y, sau đó, chúng con có liên lạc qua lại, y thường tặng thơ cho con, vì sợ lộ dấu vết liền dùng thải sinh để đưa thư, như thế vừa không gây chú ý, lại dễ dàng truyền qua lại ”.

Đằng Ngọc Ý sửng sốt, sớm đã đoán rằng biểu tỷ cắt thải sinh trong am là vì truyền thư, quả nhiên đúng như vậy.

Đỗ phu nhân tức giận gật đầu: "Tốt lắm, tiết Thanh Mình năm ngoái đã quen nhau, đến nay đã cả năm rồi, ta lại muốn hỏi con, con hẹn hò riêng với y lâu như vậy, người đó đã từng đề cập đến chuyện kết hôn chưa?"

Đỗ Đình Lan nghẹn ngào nói: "Người đó nói rằng y chưa có công danh, cho dù đến cửa hỏi hôn, cha mẹ con cũng sẽ không đồng ý, nên mọi chuyện phải đợi đến khi y đến Kinh đi thi, đợi khi y có được công danh rồi thì nói gì cũng dễ, sau này cha được tiến cử đến Quốc Tử Giám nhận chức Tiến sĩ thái học, cả nhà phải chuyển về Trường An. Trước khi đi, con lo rằng lộ phí của y không đủ liền đưa toàn bộ tiền mình tích góp được cho y. Người đó tặng con một chiếc Trâm vàng gia truyền, hứa nếu không phải con thì sẽ không cưới, đợi sang năm y đến Trường An dự thi nhất định sẽ đến cửa cầu hôn. "

Nói đến đây, Đỗ Đình Lan dừng một lát, như thể nhớ lại điều gì đó, sự hối hận trong mắt ngày càng sâu hơn.

"Sau khi đến Trường An, chúng con đã bí mật liên lạc, ít là năm ngày chậm thì nửa tháng, vẫn luôn thư từ qua lại chưa từng dừng. Ba tháng sau khi nhà chúng ta đến Trường An, y cũng lên đường từ Dương Châu trước thời hạn, sau khi đến Trường An, y sống trong một điền trang tại thành nam, con sợ y thiếu tiền, nên đã sai người gửi một tiền riêng của bản thân cho y. Lúc đầu, y vẫn còn tha thiết, sau đó càng ngày càng kết bạn với nhiều người, lâu dần cũng không viết thư trả lời con nữa.”

"Cách đây không lâu y trúng trạng nguyên, con theo địa chỉ trên bức thư để đến tìm, người đã chuyển đi từ lâu. Trên đường trở về thành, con gặp y và bạn bè uống rượu trong quán rượu, bộ dáng hết sức vui sướng. Những người xung quanh y phục sức sang trọng, nghĩ chắc họ đều là con cháu nhà quan lại. Con nghe nói lúc tham dự khoa thi, thánh nhân và vài vị tể tưởng vô cùng tán dương thơ văn của y, giờ đây y đại danh vang xa, bạn bè bên cạnh không còn là những người nghèo túng như khi xưa nữa.”

"Trong lòng con vẫn còn một tia hy vọng, y mấy ngày nay bận tham gia thi cử, có lẽ không có thời gian trả lời thư của con, vì vậy, ra lệnh cho người đánh xe dừng lại, vén rèm lên nhìn y, nhưng y lại giả vờ như không quen biết, một vài người bạn bên cạnh thấy con chú ý đến y, cười nói: "Tiểu nương tử đó cứ nhìn ngươi mãi, không phải là đang ngưỡng mộ ngươi đấy chứ?" Con vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, ngay lập tức thả rèm xuống lệnh cho người đánh xe nhanh lên đường, liền nghe thấy y cười lạnh: "Hoa dại từ đâu ra. "

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Đằng Ngọc Ý bốc hoả, bỗng đứng lên nói: "Tên oắt đó dám!"

Đỗ phu nhân cũng tức đến thất khiếu muốn bốc khói, con gái trước giờ luôn thông minh, dè dặt, không ngờ lại té ngã trước một kẻ tiểu nhân như vậy, chỉ đáng ghét thân thể con gái mình hiện tại còn chưa khôi phục lại được, một bụng thứ giận không chỗ nào phát tiết, chỉ có thể im lặng đập lồng ngực.

Đỗ Đình Lan sợ mẫu thân giận sẽ làm hại có thể, khóc kéo tay mẫu thân.

Đỗ phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua tiểu nhân đó hẹn con đi rừng trúc sao?"

    

Đỗ Đình Lan lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Lúc đó tim con đã nguội lạnh, khi trở về liền nghĩ, tiền của mình coi như bỏ đi, coi như ném vào nhà vệ sinh, nhưng trên những bức thư không ít những câu triền miên, nếu không đòi lại thì sớm muộn gì cũng gặp hậu họa về sau, trước đó con vì chuyện này đêm không ngủ được, nghe ngóng được lễ Thượng Tỵ y sẽ dự tiệc tiến sĩ, vừa hay a nương cũng muốn đến am Tĩnh Phúc thắp hương, con liền đi cùng a nương, kêu Hồng Nô đóng giả người Hồ đến Nguyệt Đăng Các chặn y. Lần này y vui vẻ đáp ứng, hẹn gặp trong rừng trúc gần Nguyệt Đăng Các. "

Đằng Ngọc Ý vừa nghe đã tức giận đến sôi gan, kiếp trước biểu tỷ và Hồng Nô bị siết cổ đến chết. Khi đó, pháp y khám xét hiện trường, nói rằng bên cạnh thi thể của biểu tỷ xuất hiện dấu giày ống ngắn của nam tử, hoá ra đêm đó là nam tử này hẹn biểu tỷ vào rừng trúc.

  

Nàng biết rằng tiến sĩ của triều đình rất khó thi, tuổi còn trẻ mà có thể đạt trạng nguyên càng đếm trên đầu ngón tay, nhớ kiếp trước đó là một nhân tài rất nổi tiếng, sau khi đậu kỳ thi tiến sĩ còn thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển chọn Sử Bộ, không lâu sau được điều đến Ngự Sử Đài, trở thành gián quan trẻ tuổi nhất, sau đó, càng được Trịnh Phốc Xạ thưởng thức, lấy con gái duy nhất của Trịnh Phốc Xạ.

Nhớ khi thiệp cưới được gửi đến Đằng phủ, chỉ mới nửa năm kể từ khi biểu tỷ bị siết cổ chết. Bởi vì thế gia đại tộc gả con gái, ngày cưới đầu đường cuối hẻm đều đông nghịt người xem náo nhiệt.

Mặc dù Đằng Ngọc Ý không đi dự tiệc, nhưng vì đi ngang qua Trịnh Phủ nên đã nhìn thấy Tân lang lên đón khách, Tân lang tướng mạo tuấn mỹ, thật sự là một nhận vật xuất chúng.

Nghĩ đến đây, Đằng Ngọc Ý đen mặt, khi nói cất tiếng giọng điệu thật sự lạnh lẽo: "Tủ tỷ, tên đó là Lư Triệu An đúng không?!"

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Ngọc

Số ký tự: 0