Công Ngọc

Chương 19

Ngưng Lũng

2024-08-21 21:46:57

Thái tử quay đầu lại nhìn Đằng Ngọc Ý một cái, sau đó đột nhiên dừng bước, giọng ôn hoà nói: "Hiếm thấy Xương Nghi và A Chi đều thích nàng, sau này có thể thường xuyên vào cung dạo chơi."

Đằng Ngọc Ý đáp vâng, cúi đầu quét đến bên chân thái tử, trong lòng lộp bộp một tiếng, đột nhiên nhớ tới phía sau bức bình phong trong tẩm cung hoàng hậu ngày đó, nam tử đó cũng mang đôi ủng da đen Lục Phùng giống vậy.

Vì là yến tiệc Đông chí, nên lần này khác với lần triệu kiến đơn độc trước đó, mệnh phụ của toàn triều đều đến.

Hoàng hậu gọi Đẳng Ngọc Ý đến trước hỏi vài lời, trước mặt mọi người tặng nàng hai túi hương liệu.

Loại hương liệu này trắng óng như kén, hương thơm thoang thoảng thấm vào lòng người.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều có chút kinh ngạc, Đằng Ngọc Ý cũng ngẩn ra, Dương Châu là đại đô giao thông thuận lợi, nàng ở Dương Châu mấy năm nay, nhìn thấy rất nhiều mùi hương lạ do người Hồ từ các nơi mang đến, nhìn vẻ ngoài và chất lượng của mấy túi hương liệu trước mắt, có thể xưng là độc nhất vô nhị.

Hoàng hậu nói: "Đây là hương Hạt Bà Là, người gọi là 'Nhất của bách dược’. Năm trước đó nước Bà Lê (Brunei) tiến cống, trong cung chỉ có tám túi, nghe nói từ khi con đến Trường An mắc chứng ho, có lẽ là do thủy thổ không hợp, hương này có tác dụng xua lạnh và ngăn ẩm, có thể trị được bệnh của con. "

Đằng Ngọc Ý hoảng sợ nói: "Hương này quả thật là vật phi phàm, nương nương nên dùng hương này bảo trọng Phượng thể. Thần nữ tài hèn đức mỏng, thật sự không dám nhận."

Hoàng hậu cười đáp: "Bản cung thưởng cho con thì con cứ nhận lấy, vạn vật đều bàn đến duyên phận, tặng lễ vật cũng như vậy. Những đứa nhỏ trong cung này không thích dùng hương, con đem về nếu dùng thấy hợp, trở lại nói cho bổn cũng một tiếng."

Đằng Ngọc Ý chỉ đành khấu đầu tạ ơn, hoàng hậu lấy ra thêm vài tấm lụa, mỉm cười và ban thưởng cho những quý nữ lên cùng Đằng Ngọc Ý.

Bên trái Đằng Ngọc Ý là cháu gái của Đặng Trí Nghiêu Trung thư xá nhân (1), bên phải là con gái thứ hai của Vũ Như Quân ngự sử trung thừa(2), có lẽ do hoàng hậu tặng nàng hương Hạt Bà La trước mặt chúng nhân, lúc dùng bữa nàng luôn có thể cảm nhận được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng.

(1) Trung thư xá nhân 中书舍人: tên một chức quan, chức quan này bắt đầu đặt từ thời Tây Tấn, nguyên là chức quan chủ quản việc văn thư ở Trung thư sảnh, đời Đường chức quan này nắm giữ các việc như chiếu lệnh, thị tụng, tuyên chỉ, uý lạo.

(2) Ngự sử trung thừa 御史中丞: Là chức quan đã có từ thời Tần, chuyên lo việc giám sát, đàn hặc các quan, kiêm xét duyệt các văn thư hành chánh nhằm đảm bảo các quan làm việc theo đúng thể chế của triều đình.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Đằng Ngọc Ý men theo đường cũ xuất cung, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy A Chi quận chúa và Xương Nghi công chúa đến gặp nàng, chắc vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ, lời vừa nói ra quay đầu liền đã quên mất.

Sau khi trở về phủ, Đằng Ngọc Ý đặt hương liệu lên bàn, nhất quyết đợi phụ thân trở về phủ.

Đằng Thiệu đến tận khuya mới xuất hiện, vừa về liền lệnh cho Trình bá kêu Đằng Ngọc Ý đến tiền viện.

Khi Đằng Ngọc Ý đến thư phòng, Đằng Thiệu áo bào gọn nhẹ, đang ngồi trên sạp tự mình lau đao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng cầm hương liệu tiến vào, trước khi phụ thân xuất chinh đều tự mình lau áo giáp và bảo đao, có vẻ như người sắp dẫn quân ra khỏi Trường An.

“Hôm nay hoàng hậu thưởng cho con hai túi hương Hạt Bà La.” Đằng Ngọc Ý đặt khay lên bàn, nhàn nhạt nói.

Đằng Thiệu cất đao vào bao đao : "Hôm nay hoàng hậu cũng triệu cháu gái của Đặng Trí Nghiêu và con gái của Vũ Như Quân vào cung, bọn họ được thưởng gì?"

“Mỗi người đều là tám tấm lụa.”

Đằng Thiệu trầm mặc: "Hai người cũng có tên trong danh sách tuyển chọn thái tử phi, hoàng hậu triệu ba người vào cung, nhưng lại chỉ thưởng hương Hạt Bà La cho con, A Ngọc, con biết điều này có ý nghĩa gì không?"

Đằng Ngọc Ý cười lạnh: "Cha đã hứa với con, chuyện hôn nhân để con tự mình quyết định."

Trong lòng Đằng Thiệu phiền loạn, đứng dậy đi tới đi lui: "A Ngọc, chuyện này có liên quan rất rộng, cha sẽ nói rõ cho con biết, con nghe rồi sẽ biết tại sao hoàng hậu lại hành động như vậy."

Y nhíu mày thành một nhúm, chậm rãi nói: "Con nên biết rằng phiên trấn ở các nơi khác nhau đã làm loạn trong một thời gian dài. Sau khi thánh nhân lên ngôi, ngài cần mẫn chính sự, một lòng muốn tước phiên chấn chỉnh triều đình, trước tiên quét sạch Liễu Thành của Kiếm Nam Đạo, sau đó trấn áp Nguỵ Văn Mậu của Kiềm Trung Đạo đang làm loạn, tuy nhiên Hoài Tây Đạo, Sơn Đông Đạo từ chối trao trả binh lực lại cho triều đình, mấy năm nay ngấm ngầm đóng binh số lượng lớn, đã trở thành mối lo ngại chính của triều đình ”.

Đằng Ngọc Ý nói, "Con gái đã nghe nói về chuyện này từ lâu, nhưng điều này liên quan gì đến chuyện hôm nay?"

Đằng Thiệu thở dài: "Tháng trước, tiết độ sứ của Hoài Tây là Bành Chấn phát binh quấy nhiễu vùng gần đó, có người mật báo cho triều đình. Thánh nhân nghe xong nổi trận lôi đình, lập tức hạ chỉ thảo phạt Hoài Tây Đạo, nhưng trong triều có đại thần phản đối, nói những năm này triều đình trừ đông dẹp tây, binh tướng sớm đã mệt mỏi, chuyện phiên trấn không gấp, khuyên thánh nhân chiêu hàng mới là chính.

“Phe khác lại chủ trương tiếp tục tiêu trừ phiên trấn.”

Đằng Ngọc Ý: “ Cha tất nhiên là chủ trương tiếp tục tiêu trừ phiên trấn rồi.”

Đằng Thiệu gật đầu: "Bành Chấn dã tâm lang sói, mơ hồ muốn chiếm cứ Trung Nguyên, Hoài Tây Đạo và Hà Bắc Sơn Đông hai Đạo cấu kết với nhau, sớm muộn gì cũng làm loạn một hồi. Dùng binh phải càng sớm càng tốt, nếu không sẽ để lại dư độc không thể tiêu trừ.

"Bây giờ trong triều chia làm hai phe mỗi bên mỗi ý, cả ngày ồn ào không ngớt, thánh nhân vội vàng triệu ta trở lại Trường An, ta trả lời rằng: “ Nếu như chỉ một trận đánh tan phản quân của Bành Chấn, hai Đạo Hà Bắc và Sơn Đông ắt sẽ thấy gió mà cung kính tuân mệnh, trận đánh này trăm lợi không hại, mong thánh nhân dùng binh càng sớm càng tốt.”

"Thánh nhân nghe xong vô cùng vui mừng, lệnh cho ta làm chủ việc thảo phạt Hoài Tây, nhưng mấy lão thần trong triều ngang ngược ngăn cản, người ác liệt nhất là Đặng Trí Nghiêu trung thư xá nhân và Vũ Như Quân ngự sử trung thừa."

Đằng Ngọc Ý đột nhiên hiểu ra: "Cháu gái của Đặng Trí Nghiêu và con gái của Vũ Như Quân cũng nằm trong danh sách tuyển chọn thái tử phi, hoàng hậu ở trước mặt bọn họ chỉ phong thưởng hương Hạt Bà La cho một mình con, chắc là có ý của thánh nhân trong đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đằng Thiệu nói: "Chiêu của thánh nhân là dùng tay của Hoàng hậu để răn đe hai vị lão thần: Thứ nhất, tỏ rõ thái độ, nhất định phải tiêu trừ phiên trấn; thứ hai, muốn cảnh tỉnh họ, nếu tiếp tục can ngăn sẽ chọn con gái của đại thần khác làm thái tử phi."

Sắc mặt Đằng Ngọc Ý đen lại: "Nếu hai vị lão thần này vẫn không chịu đổi ý, thánh nhân há chẳng phải sẽ chọn con làm thái tử phi sao?"

Đằng Thiệu cười mỉa mai: "Có lẽ bọn họ đã đổi ý rồi, vừa rồi khi cha hồi phủ, Đặng Trí Nghiêu và Vũ Như Quân đã chuẩn bị đưa văn thư tiến cung, thánh nhân nói phải nghỉ ngơi, không cho bọn họ vào cung. Ta đoán sớm mai lên triều, hai nhà Đặng Vũ sẽ uyển chuyển thay đổi lý do từ chối. Thánh nhân sợ đêm dài lắm mộng, chỉ cần những vị lão thần này không kiên trì chủ ý nữa, lập tức phái cha dẫn binh đi thảo phạt. "

Đằng Ngọc Ý liếc nhìn bảo đao mà cha gác lên trên bàn, lau áo giáp trước, là bởi vì biết rằng sắp xuất chinh sao?

Đằng Thiệu nhìn con gái: "A Ngọc, nếu ngày mai các lão thần không còn phản đối việc xuất binh, thánh nhân vì để an ủi thần tử, sẽ giữ con cháu của hai nhà Đặng Vũ trong danh sách."

Đằng Ngọc Ý chậm rãi gật đầu: "Cha nói nhiều như vậy, là để khuyên con đừng quá lo lắng, bởi vì giữa quân thần đang ngầm đấu sức, nếu thánh nhân muốn khắc chế vài vị lão thần, sẽ không định đoạt ai là thái tử phi vào thời điểm này? "

Ánh mắt Đằng Thiệu lộ ra vẻ tán thành: "Đúng vậy. Từ khi con nói với cha không muốn gả vào hoàng thất, cha đã tấu lên thánh nhân từ chối chuyện này, nhưng trước giờ cha luôn là phe ủng hộ tiêu trừ phiên trấn, nếu thánh nhân vào thời điểm này loại con khỏi danh sách, chắc chắn sẽ khiến hai phe ngờ vực.”

"Vì vậy, thánh nhân không những không đồng ý với cha, mà còn ra lệnh cho hoàng hậu phải cất nhắc con, nhưng ngấm ngầm nói với cha rằng: Việc kết hôn của con cái do tùy chúng làm chủ, đợi chuyện ở Hoài Tây bình định, nếu con vẫn không muốn gả cho thái tử, ngài sẽ tìm một lý do chính đáng để khiến con rút lui khỏi cuộc tuyển chọn. "

Đằng Ngọc Ý thầm nghĩ, sự sắp đặt này của thánh nhân còn khôn ngoan và sáng suốt hơn nhiều so với những gì nàng nghĩ. Chỉ là như thế, mọi chuyện sẽ phải đợi đến khi cuộc chiến Hoài Lâm Đạo kết thúc.

Đằng Thiệu lại nói: "Còn có một chuyện muốn cho con biết, thái tử cũng cực lực chủ trương loại bỏ phiên trấn, tuy rằng hoàng hậu thưởng hương Hạt Bà La cho con là theo ý của thánh nhân, nhưng ít nhất thái tử cũng biết và ngầm ưng thuận."

Sắc mặt Đằng Ngọc Ý khẽ thay đổi.

Đằng Thiệu giơ tay ấn xuống: "Đặng và Vũ đã có trong danh sách, nhất thời bỏ con vào đó không thể không có liên quan đến thái tử. Lần trước tại bữa tiệc thưởng hoa ở Ngọc Chân Nữ Quan, có lẽ là lần đầu tiên thái tử gặp con, chẳng qua y trước giờ luôn ổn trọng, dù cho hiện tại có chút cảm tình tốt với con, y cũng sẽ cân nhắc kỹ trước khi đưa ra quyết định. Con có thể yên tâm, thái tử là một quân tử hiếm có, sẽ không ép buộc hay sử dụng thủ đoạn âm hiểm, con chỉ cần giả vờ như không biết gì, mọi thứ đợi khi cha từ Hoài Tây Đạo trở lại thảo luận. "

Đằng Ngọc Ý không khỏi nói: "Lần này xuất chinh, khoảng bao lâu cha mới trở về Trường An?"

"Ngắn nhất là ba tháng, dài nhất là nửa năm, con có thể yên tâm ở nhà tĩnh dưỡng, lần này bình định Hoài Tây, tất cả binh quyền trong thiên hạ đều sẽ trả về triều đình, cha sẽ cáo bệnh ở nhả, chuyên tâm thay con sắp xếp hôn sự. "

Tim Đằng Ngọc Ý đập mạnh, nàng hận cha mình vì cái chết oan ức của mẫu thân, những lời cha nói trong mấy năm qua nếu gộp lại cũng không nhiều bằng lời tối hôm nay, vốn nghĩ rằng cha cả đời chỉ biết rong ruổi chinh chiến, nhưng đêm nay ông lại chủ động nói lời muốn cáo bệnh về nhà.

Đằng Thiệu quay người đi tới gác giá lấy một vật xuống, giữa lông mày là mệt mỏi hằn sâu, bóng đèn rọi vào tóc mai bạc trắng của y, trong thoáng chốc đã già nua.

"Đầu lĩnh phản loạn là cha của Bành Chấn Bành Tư Thuận, năm đó đừng là cánh tay đắc lực trong triều, sau khi Bành Tư Thuận qua đời, kinh đô và vùng lân cận vẫn còn không ít bộ hạ cũ của Bành gia, lần này trong triều có nhiều đại thần phản đối thảo phạt Hoài Tây Đạo như vậy, có lẽ là có liên quan đến Đảng cánh của Bành gia ở Trường An. Điều đáng tiếc là tình hình quân sự khẩn cấp, không kịp tra ra từng kẻ từng kẻ gian tế. "

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Ngọc

Số ký tự: 0