Chương 21
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Đằng Thiệu nghiến răng: "Cha sớm đã từng nói, năm đó cha được người nhờ vả chăm sóc cho Ô Doanh Doanh, đời này cha nợ a nương con rất nhiều, nhưng cha chưa bao giờ phản bội nàng ấy!"
Đằng Ngọc Ý nhìn chằm chằm vào cha mình, chỉ cảm thấy trớ trêu, cha không thể nhớ được khúc nhạc mà A Nương đã gảy, vừa nãy tiện tay gảy lại là bài "Tô Mộ Già" do Ô Doanh Doanh đã chơi.
Có lẽ chính cha cũng không biết, ở một giai đoạn nào đó mình đã động lòng trước Ô Doanh Doanh, mà điều này đối với người mẹ yêu thương cha hết mực mà nói, chắc chắn còn đáng buồn hơn cả cái chết.
Nàng căm hận nói: "Cha dám nói bệnh tình của nương không liên quan gì đến Ô Doanh Doanh không! Người đã đưa nàng ta về nhà, có bao giờ nghĩ đến là dẫn sói vào nhà không? Lúc đó tính mạng a nương đang nguy kịch, cha để y quan lại khám bệnh cho a nương, chính mình lại đặc biệt tiễn Ô Doanh Doanh đến bến đò, người có biết rằng chính người đã tự tay bức a nương vào ngõ cụt không! "
Đôi mắt Đằng Thiệu chớp mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý một lúc lâu, sau đó chán nản trầm xuống, trong mắt y ẩn chứa vô vàn thê lương và đau đớn, giọng nói như chết lặng đáp:
"A Ngọc , cái chết của a nương con như cái gai trong lòng ta, kể từ ngày nàng đi ta ngày ngày sống trong giày vò, ta thừa nhận ta nợ a nương con, bằng lòng chịu đựng tất cả, nhưng con thì khác, A nương đã đi nhiều năm như vậy, trong lòng con lại chất chứa nhiều chuyện như thế, khi nào mới chịu hoàn toàn buông xuống? "
Đằng Ngọc Ý thất vọng đến cực điểm, nghẹn ngào đáp: "Được thôi, trả a nương lại cho con!"
Nàng bước qua ngưỡng cửa mà không quay đầu nhìn lại, tuyết đầy trời bay thẳng vào mặt, trong chớp mắt tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt ướt lạnh, không thể phân biệt đó là nước mắt hay tuyết, nàng đẩy lò sưởi tay và áo choàng mà hạ nhân đưa đến, dầm tuyết đi ra ngoài.
Khi Đằng Ngọc Ý thức dậy vào ngày hôm sau, Đằng Thiệu đã không còn ở trong phủ.
Trình bá đến truyền lời, nói vào triều buổi sớm thánh nhân đã lệnh cho Đằng Thiệu làm thống soái binh mã, ngay sau đó liền dẫn quân lên đường thảo phạt Hoài Tây Đạo.
"Lão gia giờ này chắc đã đi quân doanh, chậm nhất sẽ rời Trường An trong vòng hai ngày."
Đằng Ngọc Ý đến trước bàn lấy một quyển "Nam Hoa Kinh", nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi."
Trình bá lại nói: "Trước khi đi, lão gia dặn dò nương tử khi đi ra ngoài nhất định phải mang theo Đoan Phúc, nếu muốn ra khỏi thành thì phải báo trước cho lão nô, để lão nô có thể thu xếp sớm. "
Bút trên tay Đằng Ngọc Ý dừng một lát, tối hôm qua cha có nói, lần bình định phản loạn lần này trong triều đình rất khó khăn, có thể liên quan đến lượng lớn dư đảng của phản thần đang ẩn nấp trong kinh thành và vùng lân cận.
Trước đó có một ví dụ về việc triều thần bị phục kích khi họ đi chơi vào buổi đêm, cha đang lo rằng những tên giặc sẽ ra tay với thân quyến sao? Nếu chúng dám làm như vậy thì quả là quá trắng trợn.
Nhưng trận chiến này rất quan trọng, nếu khiến cho thống lĩnh bình định phản quân chinh phạt trễ một ngày, phản quân Hoài Tây sẽ có nhiều thêm một ngày để trù tính, nỗi âu lo của cha không phải không có đạo lý.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang sau tuyết, bầu trời đỏ nhạt.
"Sắp tới ngày mồng tám tháng chạp rồi, hôm nay ta sẽ đến Đỗ phủ tặng một vài lễ vật cho dượng, ngươi sớm chuẩn bị đi."
Trình bá đồng ý, tự mình đi sắp xếp. Qua không bao lâu y vội vàng quay lại, "Nương tử, trong cung có người đến truyền ý chỉ của hoàng hậu."
Đằng Ngọc Ý vội vàng đến gian nhà chính thay quần áo, quả nhiên có một thái giám đã đợi sẵn ở đó.
Thái giám nói: "Gần đây thời tiết lạnh giá, việc vận chuyển lương thực ở Tuy Dương và các nơi khác đều bị cản trở. Thánh nhân ở trên trời cao, nghe lời phàm, kêu sứ thần suốt đêm đến cứu tế, hoàng hậu nhờ đức đầy mà dung chở được vạn vật, bằng lòng chay tịnh một tháng cầu phúc cho dân. Hôm nay tạp gia đến, là truyền khẩu dụ của hoàng hậu mời Đằng nương tử đến chùa Đại Ẩn bái Phật. Sáng mai hoàng hậu nương nương sẽ xuất cung, Đằng nương tử xin hãy sớm chuẩn bị."
Đằng Ngọc Ý cúi người nói: “Tuân chỉ.”
Thái giám hắng giọng cười nói: "Ngoài ra, Xương Nghi công chúa còn có chuyện muốn nhờ tạp gia chuyển đến cho Đằng nương tử: 'Hôm đó, quen biết với tỷ ở rừng mai, ta và A Chi đều cảm thấy tỷ thật thú vị, lần này đến chùa Đại Ẩn để chay tịnh bái Phật, tỷ phải sớm đến đó.’ “
Thái giám có giọng nói the thé, vì vậy mỉm cười lặp lại lời của Công chúa Xương Nghi với biểu cảm và giọng điệu giống y như thật. Đằng Ngọc Ý cúi đầu lắng nghe, quả thật có ảo giác như công chúa Xương Nghi đang đứng trước mặt mình.
Đằng Ngọc Ý cười: “Thần nữ tuân lệnh.”
Sau khi thái giám rời đi, Trình bá vội vàng đánh ngựa gửi một bức thư cho Đằng Thiệu. Đằng Ngọc Ý ở lại trong phủ thu thập hành lý, sai người gửi lễ vật đến Đỗ phủ.
Chùa Đại Ẩn nằm ở phố Phụ Hưng, đã được xây dựng hơn trăm năm, xưa nay là chùa hoàng gia, nghe nói lúc thánh nhân chưa nhận tổ quy tông đã nhận được ân huệ lớn của nhà sư trụ trì Duyên Giác, sau khi lên ngôi, hương hỏa ở chùa Đại Ẩn ngày càng thịnh vượng.
Ngày hôm sau, Đằng Ngọc Ý cùng Phượng giá đến chùa Đại Ẩn, ngoài gia quyến của vài vị trọng thần trong triều,hoàng hậu còn mời thê tử con gái của những quan viên trọng yếu vùng ngoài chủ trương gắng sức trong bình loạn phiên trấn.
Đằng Ngọc Ý được sắp xếp ở Huyền Phố Các ở phía Đông, con gái của vài vị vương công đại thần của ở cùng một nơi với nàng
Bởi vì muốn tĩnh tâm bái Phật, người hầu của các phủ đều không được phép vào chùa, vì vậy Đoan Phúc đương nhiên bị chặn lại bên ngoài.
Đằng Ngọc Ý chỉ mang theo Xuân Nhung và Bích La là hai nha hoàn trầm ổn nhất vào chùa, may mắn không có nhiều đồ, sắp xếp cũng rất dễ.
Chủ tớ đang bận rộn dọn dẹp thì có người ở ngoài hành lang nói: "Trong chùa cây mọc thành rừng, ắt hẳn có rất nhiều chim, ước chừng trên cây nào cũng có tổ chim, cần gì phải rắc rối như thế, muội đặc biệt phái người đi tìm tổ chim, coi chừng kinh động đến thím. "
Giọng nói này vẫn còn trẻ con, chính là Xương Nghi công chúa.
A Chi nói: "Nhưng cây cao như thế, tuyết lớn như thế, một mình hai đứa trèo lên thì sao được. A tỷ, tỷ nhanh nghĩ cách đi, thời tiết lạnh đến vậy, có lẽ chim nhỏ sắp chết cóng trong tổ rồi, chúng ta phải sớm đưa chúng vào nhà. "
Một số quý nữ khác nghe thấy động tĩnh, sớm đã ra khỏi phòng: "Gặp qua Xương Nghi Công chúa, gặp qua Tĩnh Đức quận chúa."
A Chi hào hứng nói: "mọi người có muốn đi tìm với chúng ta không—"
Xương Nghi công chúa vội vàng che miệng nàng lại, gật đầu với những người đó: "Chúng ta tìm Đằng nương tử, không biết nàng đang ở đâu?"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa bên trong mở ra, Đằng Ngọc Ý cùng Xuân Nhung và Bích La bước ra.
A Chi và Xương Nghi mắt sáng lên: "Ơ kìa, cuối cùng tỷ cũng đã xuất hiện, chúng ta đang tìm tỷ đó."
Đằng Ngọc Ý cười híp mắt hành lễ, "Không biết hai vị điện hạ tìm thần nữ có chuyện gì?"
Xương Nghi kéo tay A Chi bước vào trong phòng: “ Vào phòng rồi nói.”
Hành lý trong phòng vừa mới thu dọn một nửa, trên giường Hồ, trên sạp còn bày rất nhiều quần áo, cũng may không lộn xộn, nhìn cũng không chướng mắt.
Xương Nghi và A Chi quay qua quay lại trong phòng, sau đó nhìn Đằng Ngọc Ý nói, "Không phải tỷ quên đã đáp ứng với chúng ta chuyện gì rồi chứ?"
Đằng Ngọc Ý đáp: "Nếu hai vị Điện hạ đang nói đến chuyện tìm tổ chim, e rằng lần này sẽ không xong."
A Chi có chút nóng vội: “Tại sao lại không xong?”
Đằng Ngọc Ý chỉ ra ngoài cửa sổ: "Giữa trưa lại bắt đầu có tuyết, tuyết bên ngoài dày đặc đến mức không thể nhìn rõ ngọn cây. Nếu chạy ra ngoài vào lúc này, không những không tìm thấy tổ chim, nói không chừng còn có bị ngã cho chết dở, chi bằng chờ khi trời quang lại đi tìm."
Xương Nghi nói, "Nhưng đợi khi thời tiết tốt hơn, những chú chim nhỏ sẽ chết cóng mất."
Đằng Ngọc Ý kỳ quái đáp: “Xương Nghi công chúa, ai nói với người chim nhỏ sẽ bị chết cóng thế?”
Xương Nghi đáp:” Là A Đại ca ca nói đó.”
A Đại ca ca tất nhiên là chỉ Lận Thừa Hựu rồi.
Đằng Ngọc Ý hỏi: “Thế tử điện hạ nói thế nào?”
Khuôn mặt tròn trịa của A Chi đỏ bừng, liên tục giậm chân thở dài: "A tỷ nhìn đi, muội đã nói là họ không biết mà."
Đằng Ngọc Ý nói: “Ơ? Rốt cuộc là chuyện gì, thần nữ bằng lòng nghe kỹ hơn.”
Xương Nghi kể: "Một lần muội và A Chi đến nhà Đặng Phốc Xạ chơi, lúc đi ngang qua một cái cây lớn, thấy A Đại ca ca đang tìm thứ gì đó trên cây, vốn nghĩ huynh ấy đã đánh mất thứ gì đó, nhưng huynh ấy lại nói rằng đang tìm tổ chim. Chúng ta hỏi huynh ấy tại sao lại tìm kiếm thứ đó, huynh ấy nói vào đông rồi, những con chim sẽ chết cóng trong tổ, huynh đang giúp những con chim dời tổ, cũng được coi như làm một việc tốt. Mấy ngày trước ở Trưởng An tuyết rơi, thời tiết ngày càng lạnh hơn, muội và A Chi liền bắt đầu lo lắng về những chú chim trong cung. "
Đằng Ngọc Ý nhìn bọn họ không nói nên lời, vị Thành Vương thế tử này thực sự có năng lực, thản nhiên bịa vài câu đã khiến hai vị muội muội tin sái cổ.
Nàng cười nói: “Chim nhỏ sẽ không chết cóng đâu.”
Đằng Ngọc Ý nhìn chằm chằm vào cha mình, chỉ cảm thấy trớ trêu, cha không thể nhớ được khúc nhạc mà A Nương đã gảy, vừa nãy tiện tay gảy lại là bài "Tô Mộ Già" do Ô Doanh Doanh đã chơi.
Có lẽ chính cha cũng không biết, ở một giai đoạn nào đó mình đã động lòng trước Ô Doanh Doanh, mà điều này đối với người mẹ yêu thương cha hết mực mà nói, chắc chắn còn đáng buồn hơn cả cái chết.
Nàng căm hận nói: "Cha dám nói bệnh tình của nương không liên quan gì đến Ô Doanh Doanh không! Người đã đưa nàng ta về nhà, có bao giờ nghĩ đến là dẫn sói vào nhà không? Lúc đó tính mạng a nương đang nguy kịch, cha để y quan lại khám bệnh cho a nương, chính mình lại đặc biệt tiễn Ô Doanh Doanh đến bến đò, người có biết rằng chính người đã tự tay bức a nương vào ngõ cụt không! "
Đôi mắt Đằng Thiệu chớp mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý một lúc lâu, sau đó chán nản trầm xuống, trong mắt y ẩn chứa vô vàn thê lương và đau đớn, giọng nói như chết lặng đáp:
"A Ngọc , cái chết của a nương con như cái gai trong lòng ta, kể từ ngày nàng đi ta ngày ngày sống trong giày vò, ta thừa nhận ta nợ a nương con, bằng lòng chịu đựng tất cả, nhưng con thì khác, A nương đã đi nhiều năm như vậy, trong lòng con lại chất chứa nhiều chuyện như thế, khi nào mới chịu hoàn toàn buông xuống? "
Đằng Ngọc Ý thất vọng đến cực điểm, nghẹn ngào đáp: "Được thôi, trả a nương lại cho con!"
Nàng bước qua ngưỡng cửa mà không quay đầu nhìn lại, tuyết đầy trời bay thẳng vào mặt, trong chớp mắt tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt ướt lạnh, không thể phân biệt đó là nước mắt hay tuyết, nàng đẩy lò sưởi tay và áo choàng mà hạ nhân đưa đến, dầm tuyết đi ra ngoài.
Khi Đằng Ngọc Ý thức dậy vào ngày hôm sau, Đằng Thiệu đã không còn ở trong phủ.
Trình bá đến truyền lời, nói vào triều buổi sớm thánh nhân đã lệnh cho Đằng Thiệu làm thống soái binh mã, ngay sau đó liền dẫn quân lên đường thảo phạt Hoài Tây Đạo.
"Lão gia giờ này chắc đã đi quân doanh, chậm nhất sẽ rời Trường An trong vòng hai ngày."
Đằng Ngọc Ý đến trước bàn lấy một quyển "Nam Hoa Kinh", nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi."
Trình bá lại nói: "Trước khi đi, lão gia dặn dò nương tử khi đi ra ngoài nhất định phải mang theo Đoan Phúc, nếu muốn ra khỏi thành thì phải báo trước cho lão nô, để lão nô có thể thu xếp sớm. "
Bút trên tay Đằng Ngọc Ý dừng một lát, tối hôm qua cha có nói, lần bình định phản loạn lần này trong triều đình rất khó khăn, có thể liên quan đến lượng lớn dư đảng của phản thần đang ẩn nấp trong kinh thành và vùng lân cận.
Trước đó có một ví dụ về việc triều thần bị phục kích khi họ đi chơi vào buổi đêm, cha đang lo rằng những tên giặc sẽ ra tay với thân quyến sao? Nếu chúng dám làm như vậy thì quả là quá trắng trợn.
Nhưng trận chiến này rất quan trọng, nếu khiến cho thống lĩnh bình định phản quân chinh phạt trễ một ngày, phản quân Hoài Tây sẽ có nhiều thêm một ngày để trù tính, nỗi âu lo của cha không phải không có đạo lý.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang sau tuyết, bầu trời đỏ nhạt.
"Sắp tới ngày mồng tám tháng chạp rồi, hôm nay ta sẽ đến Đỗ phủ tặng một vài lễ vật cho dượng, ngươi sớm chuẩn bị đi."
Trình bá đồng ý, tự mình đi sắp xếp. Qua không bao lâu y vội vàng quay lại, "Nương tử, trong cung có người đến truyền ý chỉ của hoàng hậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Ngọc Ý vội vàng đến gian nhà chính thay quần áo, quả nhiên có một thái giám đã đợi sẵn ở đó.
Thái giám nói: "Gần đây thời tiết lạnh giá, việc vận chuyển lương thực ở Tuy Dương và các nơi khác đều bị cản trở. Thánh nhân ở trên trời cao, nghe lời phàm, kêu sứ thần suốt đêm đến cứu tế, hoàng hậu nhờ đức đầy mà dung chở được vạn vật, bằng lòng chay tịnh một tháng cầu phúc cho dân. Hôm nay tạp gia đến, là truyền khẩu dụ của hoàng hậu mời Đằng nương tử đến chùa Đại Ẩn bái Phật. Sáng mai hoàng hậu nương nương sẽ xuất cung, Đằng nương tử xin hãy sớm chuẩn bị."
Đằng Ngọc Ý cúi người nói: “Tuân chỉ.”
Thái giám hắng giọng cười nói: "Ngoài ra, Xương Nghi công chúa còn có chuyện muốn nhờ tạp gia chuyển đến cho Đằng nương tử: 'Hôm đó, quen biết với tỷ ở rừng mai, ta và A Chi đều cảm thấy tỷ thật thú vị, lần này đến chùa Đại Ẩn để chay tịnh bái Phật, tỷ phải sớm đến đó.’ “
Thái giám có giọng nói the thé, vì vậy mỉm cười lặp lại lời của Công chúa Xương Nghi với biểu cảm và giọng điệu giống y như thật. Đằng Ngọc Ý cúi đầu lắng nghe, quả thật có ảo giác như công chúa Xương Nghi đang đứng trước mặt mình.
Đằng Ngọc Ý cười: “Thần nữ tuân lệnh.”
Sau khi thái giám rời đi, Trình bá vội vàng đánh ngựa gửi một bức thư cho Đằng Thiệu. Đằng Ngọc Ý ở lại trong phủ thu thập hành lý, sai người gửi lễ vật đến Đỗ phủ.
Chùa Đại Ẩn nằm ở phố Phụ Hưng, đã được xây dựng hơn trăm năm, xưa nay là chùa hoàng gia, nghe nói lúc thánh nhân chưa nhận tổ quy tông đã nhận được ân huệ lớn của nhà sư trụ trì Duyên Giác, sau khi lên ngôi, hương hỏa ở chùa Đại Ẩn ngày càng thịnh vượng.
Ngày hôm sau, Đằng Ngọc Ý cùng Phượng giá đến chùa Đại Ẩn, ngoài gia quyến của vài vị trọng thần trong triều,hoàng hậu còn mời thê tử con gái của những quan viên trọng yếu vùng ngoài chủ trương gắng sức trong bình loạn phiên trấn.
Đằng Ngọc Ý được sắp xếp ở Huyền Phố Các ở phía Đông, con gái của vài vị vương công đại thần của ở cùng một nơi với nàng
Bởi vì muốn tĩnh tâm bái Phật, người hầu của các phủ đều không được phép vào chùa, vì vậy Đoan Phúc đương nhiên bị chặn lại bên ngoài.
Đằng Ngọc Ý chỉ mang theo Xuân Nhung và Bích La là hai nha hoàn trầm ổn nhất vào chùa, may mắn không có nhiều đồ, sắp xếp cũng rất dễ.
Chủ tớ đang bận rộn dọn dẹp thì có người ở ngoài hành lang nói: "Trong chùa cây mọc thành rừng, ắt hẳn có rất nhiều chim, ước chừng trên cây nào cũng có tổ chim, cần gì phải rắc rối như thế, muội đặc biệt phái người đi tìm tổ chim, coi chừng kinh động đến thím. "
Giọng nói này vẫn còn trẻ con, chính là Xương Nghi công chúa.
A Chi nói: "Nhưng cây cao như thế, tuyết lớn như thế, một mình hai đứa trèo lên thì sao được. A tỷ, tỷ nhanh nghĩ cách đi, thời tiết lạnh đến vậy, có lẽ chim nhỏ sắp chết cóng trong tổ rồi, chúng ta phải sớm đưa chúng vào nhà. "
Một số quý nữ khác nghe thấy động tĩnh, sớm đã ra khỏi phòng: "Gặp qua Xương Nghi Công chúa, gặp qua Tĩnh Đức quận chúa."
A Chi hào hứng nói: "mọi người có muốn đi tìm với chúng ta không—"
Xương Nghi công chúa vội vàng che miệng nàng lại, gật đầu với những người đó: "Chúng ta tìm Đằng nương tử, không biết nàng đang ở đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời còn chưa dứt, cánh cửa bên trong mở ra, Đằng Ngọc Ý cùng Xuân Nhung và Bích La bước ra.
A Chi và Xương Nghi mắt sáng lên: "Ơ kìa, cuối cùng tỷ cũng đã xuất hiện, chúng ta đang tìm tỷ đó."
Đằng Ngọc Ý cười híp mắt hành lễ, "Không biết hai vị điện hạ tìm thần nữ có chuyện gì?"
Xương Nghi kéo tay A Chi bước vào trong phòng: “ Vào phòng rồi nói.”
Hành lý trong phòng vừa mới thu dọn một nửa, trên giường Hồ, trên sạp còn bày rất nhiều quần áo, cũng may không lộn xộn, nhìn cũng không chướng mắt.
Xương Nghi và A Chi quay qua quay lại trong phòng, sau đó nhìn Đằng Ngọc Ý nói, "Không phải tỷ quên đã đáp ứng với chúng ta chuyện gì rồi chứ?"
Đằng Ngọc Ý đáp: "Nếu hai vị Điện hạ đang nói đến chuyện tìm tổ chim, e rằng lần này sẽ không xong."
A Chi có chút nóng vội: “Tại sao lại không xong?”
Đằng Ngọc Ý chỉ ra ngoài cửa sổ: "Giữa trưa lại bắt đầu có tuyết, tuyết bên ngoài dày đặc đến mức không thể nhìn rõ ngọn cây. Nếu chạy ra ngoài vào lúc này, không những không tìm thấy tổ chim, nói không chừng còn có bị ngã cho chết dở, chi bằng chờ khi trời quang lại đi tìm."
Xương Nghi nói, "Nhưng đợi khi thời tiết tốt hơn, những chú chim nhỏ sẽ chết cóng mất."
Đằng Ngọc Ý kỳ quái đáp: “Xương Nghi công chúa, ai nói với người chim nhỏ sẽ bị chết cóng thế?”
Xương Nghi đáp:” Là A Đại ca ca nói đó.”
A Đại ca ca tất nhiên là chỉ Lận Thừa Hựu rồi.
Đằng Ngọc Ý hỏi: “Thế tử điện hạ nói thế nào?”
Khuôn mặt tròn trịa của A Chi đỏ bừng, liên tục giậm chân thở dài: "A tỷ nhìn đi, muội đã nói là họ không biết mà."
Đằng Ngọc Ý nói: “Ơ? Rốt cuộc là chuyện gì, thần nữ bằng lòng nghe kỹ hơn.”
Xương Nghi kể: "Một lần muội và A Chi đến nhà Đặng Phốc Xạ chơi, lúc đi ngang qua một cái cây lớn, thấy A Đại ca ca đang tìm thứ gì đó trên cây, vốn nghĩ huynh ấy đã đánh mất thứ gì đó, nhưng huynh ấy lại nói rằng đang tìm tổ chim. Chúng ta hỏi huynh ấy tại sao lại tìm kiếm thứ đó, huynh ấy nói vào đông rồi, những con chim sẽ chết cóng trong tổ, huynh đang giúp những con chim dời tổ, cũng được coi như làm một việc tốt. Mấy ngày trước ở Trưởng An tuyết rơi, thời tiết ngày càng lạnh hơn, muội và A Chi liền bắt đầu lo lắng về những chú chim trong cung. "
Đằng Ngọc Ý nhìn bọn họ không nói nên lời, vị Thành Vương thế tử này thực sự có năng lực, thản nhiên bịa vài câu đã khiến hai vị muội muội tin sái cổ.
Nàng cười nói: “Chim nhỏ sẽ không chết cóng đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro