Chương 28
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Đằng Ngọc Ý như bị ai đó kéo cổ áo, thân thể lung lay đổ về phía sau, bõm một tiếng, dường như nàng lại ngã xuống ao nước, nhưng lần này nàng không còn bị nước ao lạnh lẽo bao bọc nữa, mà là dòng nước ấm mênh mông.
Nàng chìm nổi trong đó, dần dần cảm thấy hơi nóng truyền vào lồng ngực, gợn sóng trước mắt trong veo,như thể một bóng người đang lay động.
Trong chớp mắt, giọng nói bên tai càng trở nên to hơn, và lần này nó trở thành một giọng nói quen thuộc.
“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!”
Mí mắt Đằng Ngọc Ý dính chặt, dù thế nào cũng không thể mở mắt, cơ thể giống như bị một tảng đá ngàn cân đè ép khiến nàng không thể cử động được.
“Đứa nhỏ ngoan của ta, chuyện này là sao đây.”
Có người bắt đầu đẩy vai nàng, ngón tay Đằng Ngọc Ý khẽ động một chút, giống như có người gỡ tảng đá ra khỏi lồng ngực, nàng thở phào ra một hơi rồi đột nhiên mở mắt ra.
Trước mặt là khuôn mặt lo lắng của dì.
“Ngọc Nhi.”
Tiếp đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi, rốt cục cũng tỉnh rồi."
Đằng Ngọc Ý hoảng sợ mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ cần một cử động ngẫu nhiên, lồng ngực liền đau như xé rách.
Đỗ phu nhân cúi người ôm Đằng Ngọc Ý vào lòng: "Con gặp ác mộng à? Sao lại bị dọa cho sợ hãi như thế này."
Đằng Ngọc Ý vẫn còn đang kinh hoàng, ngập ngừng chạm vào khuôn mặt của dì, vẫn chưa chạm vào đã run rẩy, sợ rằng đây lại là một giấc mộng, chính mình vẫn đang ở trong ao nước lạnh băng.
Đỗ phu nhân chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của Đằng Ngọc Ý như thế này, lật tay nắm lấy tay của Đằng Diệc: "Cuối cùng có chuyện gì vậy, dì của con ở đây, đừng sợ, đừng sợ gì cả."
Sau đó nói với những người phía sau: "Hôm qua, hai vị đạo trưởng Tuyệt Thánh và Khí Trí đã để lại bùa an thần, nhanh nấu cho Ngọc Nhi uống, đêm trước trong rừng nó bị kinh sợ, nhìn bộ dáng này là biết, rõ ràng đã sợ đến xanh mặt rồi."
Nước mắt Đằng Ngọc Ý không ngừng chảy xuống, lòng bàn tay của dì khô hanh ấm áp, vô cùng chân thật bao phủ lấy tay nàng, may mà nàng sống lại rồi, loại cảm giác trở về từ cõi chết này không phải ai cũng có thể hiểu được.
Nàng nghẹn ngào ôm chặt lấy dì: “Dì ơi.”
Đỗ phu nhân vừa kinh ngạc vừa đau lòng: "Mau, mau đến Thanh Vân Quan mời hai vị đạo trưởng, nói rằng Ngọc Nhi bị kinh sợ, mời họ đến nhà thi pháp."
Đằng Ngọc Ý dựa vào vai dì lắc đầu, nhưng nước mắt chảy càng lúc càng dữ dội: "Không sao, con chỉ là ... Con vừa gặp phải một cơn ác mộng thật dài."
Đỗ phu nhân đau lòng đến không chịu được, vỗ về Đằng Ngọc Ý: "Ác mộng gì mà bị dọa thành thế này? Trưa hôm qua còn nói sẽ về phòng chợp mắt một chút, nhưng cuối cùng một chút lại thành ngủ cả một đêm ”.
Bà xoay người cầm lấy chiếc khăn do hạ nhân đưa qua, vừa lau mồ hôi cho Đằng Ngọc Ý vừa nói: "Sáng sớm nay Xuân Nhung và Bích La thấy con rề rà chưa dậy, đi qua xin chỉ thị của ta vài lần. Ta nói con đi thuyền xe mệt mỏi, hôm kia lại gặp phải yêu quái trong rừng trúc, có lẽ mệt quá ngủ nhiều một chút cũng tốt. Ai ngờ đến trưa nay con vẫn chưa nhúc nhích, ta đến thăm con nhìn thấy sắc mặt con trắng đến dọa người, lúc này ta mới gấp lên, nếu kêu lần nữa mà con không tỉnh, ta với dượng liền đi tìm đạo trưởng ngay. "
Thân thể Đằng Ngọc Ý vẫn còn đang run rẩy, cảnh tượng kiếp trước vẫn như ở trong tầm mắt, chỉ cần an tĩnh lại, bên tai vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước lõm bõm.
Nàng nhớ lại tình trạng khi cha qua đời, nhớ lại sự tuyệt vọng của mình trước khi chết, nỗi cô tịch trong lồng ngực không cách nào nguôi ngoai.
Đỗ phu nhân cảm thấy kinh ngạc, nhận thấy trên người Đằng Ngọc Ý đã ướt sũng nên vội vàng thu xếp thay quần áo ngủ cho nàng.
Đằng Ngọc Ý bất động dựa vào dì, đợi đến khi trên người không còn lạnh lẽo nữa mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Ánh nắng ban ngày chiếu vào từ cửa sổ, căn phòng tràn ngập ánh sáng, bình hoa sứ trắng Hình Dao trên bàn cắm một bông hoa đào màu hồng nhị trắng, hương thơm dịu nhẹ thoảng bay trong không khí.
Đỗ phu nhân nói chuyện mềm dịu, Xuân Nhung cầm áo ngoài của Đằng Ngọc Ý tới, đợi khi nàng đến gần, Đằng Ngọc Ý gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên trán của nha hoàn này.
Tất cả những điều này đều rất chân thật ở trước mặt nàng, chân thật đến mức khiến trái tim đang loạn nhịp của nàng từ từ lắng xuống, nàng cầm lấy quần áo, cúi đầu mang giày rồi cố gắng đứng dậy, nhưng không ngờ đôi chân mềm nhũn: "Dì, bây giờ mấy giờ rồi?"
“Đã qua buổi trưa rồi.” Đỗ phu nhân tự mình khoác áo cho Đằng Ngọc Ý, “Ngủ một ngày một đêm, đói bụng rồi phải không? Sáng nay a tỷ đến thăm con, thấy con còn chưa tỉnh liền ở lại với con hồi lâu. Ta thấy tinh thần nó không tốt nên bắt nó đi nghỉ ngơi. Chúng ta vừa dùng bữa trưa, các món ăn đã nguội rồi, để ta kêu người nấu thêm vài món nữa rồi mang qua. "
Đỗ phu nhân ra khỏi phòng thu xếp, Đằng Ngọc Ý tắm chải rồi đi đến phòng bên cạnh nhìn thăm Đỗ Đình Lan, khuôn mặt của Đỗ Đình Lan đang vùi trong tấm chăn, hiển nhiên đang ngủ rất say.
Đằng Ngọc Ý lặng lẽ lui ra ngoài, lại đến Tùng Quân Đường thăm Đoan Phúc.
Đoan Phúc nghỉ một đêm đã thấy tốt hơn, khi Đằng Ngọc Ý vào phòng y đang ngồi ở trên giường Hồ, trầm tĩnh như cây tùng, ngẩng đầu nhìn thấy Đằng Ngọc Ý liền đứng lên: "Nương tử."
Đằng Ngọc Ý nhớ đến cái chết bi thảm của Đoan Phúc ở kiếp trước, mắt chua xót không thể giải thích được, lão nô này bởi vì trung thành, dùng một khắc cuối cùng của sinh mạng để bảo vệ nàng.
Đoan Phúc thấy vẻ mặt của Đằng Ngọc Ý khác lạ, trầm giọng nói: "Nương tử, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đằng Ngọc Ý dời tầm mắt, giả vờ nhìn đồ đạc trong nhà: "Không có gì, bụi bay vào mắt nên có chút không thoải mái. Ngươi rất ổn, nhanh ngồi đi. Vết thương đã được băng bó rồi sao không ra ngoài đi dạo?"
Đoan Phúc đáp: "Hôm qua nương tử dặn dò lão nô phải ở trong phòng tĩnh dưỡng."
“Thế nên một bước người cũng không đi?”
"Lão gia để lão nô bảo vệ nương tử thật tốt, bây giờ tay bị gãy rồi, y quan cũng không cho phép đi lung tung. Nếu một ngày chưa tốt lên thì sẽ là một ngày không thể đi theo bên cạnh nương tử, lão nô chỉ mong nhanh chóng lành lại. "
Đặng Ngọc Ý trầm mặc dị thường, nửa tháng trước khi tỉnh lại trên thuyền, nàng chỉ nhớ rằng biểu tỷ kiếp trước bị sát hại trong rừng trúc, vì vậy trong lòng chỉ nghĩ đến phải nhanh chóng đến Trường An để cứu tỷ ấy, giấc mơ dài ngày hôm qua thế mà khiến nàng nhớ lại được nhiều chi tiết đã quên đi ở kiếp trước.
"Đoan Phúc, ta nhớ lúc ta năm tuổi người đã ở bên cạnh. Vậy trước đó, người vẫn luôn là tử sĩ của cha sao."
Đoan Phúc đáp: “Vâng.”
"Khi còn ở với bên cạnh cha, có bao giờ thấy cha giao du với một người họ Ô đến từ nước Nam Chiếu không?"
Đoan Phúc im lặng, một lát sau mới nói: "Lão nô chỉ theo lão gia ba năm đã được phái đến bên cạnh nương tử, trong khoảng thời gian này, ta chỉ nhìn thấy một nữ tử họ Ô tên là Ô Doanh Doanh."
Đằng Ngọc Ý gật đầu, Đoan Phúc sẽ không nói dối, có thể thấy rằng ngoài Ô Doanh Doanh ra Đoan Phúc chưa từng thấy cha giao du với một người họ Ô khác.
Vào cái đêm mà nàng bị sát hại ở kiếp trước, bức thư mà nàng nhìn thấy từ nước Nam Chiếu trong thư phòng của cha, không lẽ thực sự là từ Ô Doanh Doanh?
"Vậy người có nhớ, Ô Doanh Doanh này đến bên cha khi nào không?"
Đoan Phúc nhíu mày: "Mười năm trước, lão gia dẫn binh thắng lợi trở về từ Phượng Tường, Ô Doanh Doanh được một ám vệ đưa đến quân doanh, lúc đó Ô Doanh Doanh bị thương, lão gia lệnh cho người lên trấn tìm y quan và bà mụ về chăm sóc cho Ô Doanh Doanh, đợi Ô Doanh Doanh khoẻ rồi lão gia đưa nàng ta về thẳng Dương Châu. "
Trái tim Đằng Ngọc Ý như xoắn lại thành một cục, đó là khởi đầu cho bi kịch của a nương, kiếp trước nàng đã nghe ngóng về những điều này, nhưng bây giờ khi nghe vẫn cảm thấy mỉa mai.
“Ám vệ hộ tống Ô Doanh ăn mặc như thế nào, nói khẩu âm của phương nào?”
"Bọn họ đến vào đêm khuya, rời đi trước bình minh. Thủ lĩnh nói chuyện một mình lão gia trong trướng, khi đó lão gia còn cố ý cho tất cả mọi người lui ra."
Đằng Ngọc Ý đi tới đi lui, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong mơ, cha giấu xấp thư trong thư phòng, muốn biết ai đã viết những bức thư đó, chỉ cần quay về thư phòng trong phủ tìm là được.
Nàng nói với Đoan Phúc: "Hai ngày nay người nghỉ ngơi cho tốt, đợi khoẻ rồi ta muốn người chỉ ta một vài chiêu tự vệ."
Đoan Phúc ngẩn ra: “ Nương tử, muốn học chiêu tự vệ như thế nào?”
Đằng Ngọc Ý bước tới cửa, quay lại nói: "Là loại vừa ra tay liền có thể lấy tính mạng của người ta, càng độc ác càng tốt."
Nàng chìm nổi trong đó, dần dần cảm thấy hơi nóng truyền vào lồng ngực, gợn sóng trước mắt trong veo,như thể một bóng người đang lay động.
Trong chớp mắt, giọng nói bên tai càng trở nên to hơn, và lần này nó trở thành một giọng nói quen thuộc.
“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!”
Mí mắt Đằng Ngọc Ý dính chặt, dù thế nào cũng không thể mở mắt, cơ thể giống như bị một tảng đá ngàn cân đè ép khiến nàng không thể cử động được.
“Đứa nhỏ ngoan của ta, chuyện này là sao đây.”
Có người bắt đầu đẩy vai nàng, ngón tay Đằng Ngọc Ý khẽ động một chút, giống như có người gỡ tảng đá ra khỏi lồng ngực, nàng thở phào ra một hơi rồi đột nhiên mở mắt ra.
Trước mặt là khuôn mặt lo lắng của dì.
“Ngọc Nhi.”
Tiếp đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi, rốt cục cũng tỉnh rồi."
Đằng Ngọc Ý hoảng sợ mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ cần một cử động ngẫu nhiên, lồng ngực liền đau như xé rách.
Đỗ phu nhân cúi người ôm Đằng Ngọc Ý vào lòng: "Con gặp ác mộng à? Sao lại bị dọa cho sợ hãi như thế này."
Đằng Ngọc Ý vẫn còn đang kinh hoàng, ngập ngừng chạm vào khuôn mặt của dì, vẫn chưa chạm vào đã run rẩy, sợ rằng đây lại là một giấc mộng, chính mình vẫn đang ở trong ao nước lạnh băng.
Đỗ phu nhân chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của Đằng Ngọc Ý như thế này, lật tay nắm lấy tay của Đằng Diệc: "Cuối cùng có chuyện gì vậy, dì của con ở đây, đừng sợ, đừng sợ gì cả."
Sau đó nói với những người phía sau: "Hôm qua, hai vị đạo trưởng Tuyệt Thánh và Khí Trí đã để lại bùa an thần, nhanh nấu cho Ngọc Nhi uống, đêm trước trong rừng nó bị kinh sợ, nhìn bộ dáng này là biết, rõ ràng đã sợ đến xanh mặt rồi."
Nước mắt Đằng Ngọc Ý không ngừng chảy xuống, lòng bàn tay của dì khô hanh ấm áp, vô cùng chân thật bao phủ lấy tay nàng, may mà nàng sống lại rồi, loại cảm giác trở về từ cõi chết này không phải ai cũng có thể hiểu được.
Nàng nghẹn ngào ôm chặt lấy dì: “Dì ơi.”
Đỗ phu nhân vừa kinh ngạc vừa đau lòng: "Mau, mau đến Thanh Vân Quan mời hai vị đạo trưởng, nói rằng Ngọc Nhi bị kinh sợ, mời họ đến nhà thi pháp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Ngọc Ý dựa vào vai dì lắc đầu, nhưng nước mắt chảy càng lúc càng dữ dội: "Không sao, con chỉ là ... Con vừa gặp phải một cơn ác mộng thật dài."
Đỗ phu nhân đau lòng đến không chịu được, vỗ về Đằng Ngọc Ý: "Ác mộng gì mà bị dọa thành thế này? Trưa hôm qua còn nói sẽ về phòng chợp mắt một chút, nhưng cuối cùng một chút lại thành ngủ cả một đêm ”.
Bà xoay người cầm lấy chiếc khăn do hạ nhân đưa qua, vừa lau mồ hôi cho Đằng Ngọc Ý vừa nói: "Sáng sớm nay Xuân Nhung và Bích La thấy con rề rà chưa dậy, đi qua xin chỉ thị của ta vài lần. Ta nói con đi thuyền xe mệt mỏi, hôm kia lại gặp phải yêu quái trong rừng trúc, có lẽ mệt quá ngủ nhiều một chút cũng tốt. Ai ngờ đến trưa nay con vẫn chưa nhúc nhích, ta đến thăm con nhìn thấy sắc mặt con trắng đến dọa người, lúc này ta mới gấp lên, nếu kêu lần nữa mà con không tỉnh, ta với dượng liền đi tìm đạo trưởng ngay. "
Thân thể Đằng Ngọc Ý vẫn còn đang run rẩy, cảnh tượng kiếp trước vẫn như ở trong tầm mắt, chỉ cần an tĩnh lại, bên tai vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước lõm bõm.
Nàng nhớ lại tình trạng khi cha qua đời, nhớ lại sự tuyệt vọng của mình trước khi chết, nỗi cô tịch trong lồng ngực không cách nào nguôi ngoai.
Đỗ phu nhân cảm thấy kinh ngạc, nhận thấy trên người Đằng Ngọc Ý đã ướt sũng nên vội vàng thu xếp thay quần áo ngủ cho nàng.
Đằng Ngọc Ý bất động dựa vào dì, đợi đến khi trên người không còn lạnh lẽo nữa mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Ánh nắng ban ngày chiếu vào từ cửa sổ, căn phòng tràn ngập ánh sáng, bình hoa sứ trắng Hình Dao trên bàn cắm một bông hoa đào màu hồng nhị trắng, hương thơm dịu nhẹ thoảng bay trong không khí.
Đỗ phu nhân nói chuyện mềm dịu, Xuân Nhung cầm áo ngoài của Đằng Ngọc Ý tới, đợi khi nàng đến gần, Đằng Ngọc Ý gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên trán của nha hoàn này.
Tất cả những điều này đều rất chân thật ở trước mặt nàng, chân thật đến mức khiến trái tim đang loạn nhịp của nàng từ từ lắng xuống, nàng cầm lấy quần áo, cúi đầu mang giày rồi cố gắng đứng dậy, nhưng không ngờ đôi chân mềm nhũn: "Dì, bây giờ mấy giờ rồi?"
“Đã qua buổi trưa rồi.” Đỗ phu nhân tự mình khoác áo cho Đằng Ngọc Ý, “Ngủ một ngày một đêm, đói bụng rồi phải không? Sáng nay a tỷ đến thăm con, thấy con còn chưa tỉnh liền ở lại với con hồi lâu. Ta thấy tinh thần nó không tốt nên bắt nó đi nghỉ ngơi. Chúng ta vừa dùng bữa trưa, các món ăn đã nguội rồi, để ta kêu người nấu thêm vài món nữa rồi mang qua. "
Đỗ phu nhân ra khỏi phòng thu xếp, Đằng Ngọc Ý tắm chải rồi đi đến phòng bên cạnh nhìn thăm Đỗ Đình Lan, khuôn mặt của Đỗ Đình Lan đang vùi trong tấm chăn, hiển nhiên đang ngủ rất say.
Đằng Ngọc Ý lặng lẽ lui ra ngoài, lại đến Tùng Quân Đường thăm Đoan Phúc.
Đoan Phúc nghỉ một đêm đã thấy tốt hơn, khi Đằng Ngọc Ý vào phòng y đang ngồi ở trên giường Hồ, trầm tĩnh như cây tùng, ngẩng đầu nhìn thấy Đằng Ngọc Ý liền đứng lên: "Nương tử."
Đằng Ngọc Ý nhớ đến cái chết bi thảm của Đoan Phúc ở kiếp trước, mắt chua xót không thể giải thích được, lão nô này bởi vì trung thành, dùng một khắc cuối cùng của sinh mạng để bảo vệ nàng.
Đoan Phúc thấy vẻ mặt của Đằng Ngọc Ý khác lạ, trầm giọng nói: "Nương tử, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đằng Ngọc Ý dời tầm mắt, giả vờ nhìn đồ đạc trong nhà: "Không có gì, bụi bay vào mắt nên có chút không thoải mái. Ngươi rất ổn, nhanh ngồi đi. Vết thương đã được băng bó rồi sao không ra ngoài đi dạo?"
Đoan Phúc đáp: "Hôm qua nương tử dặn dò lão nô phải ở trong phòng tĩnh dưỡng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nên một bước người cũng không đi?”
"Lão gia để lão nô bảo vệ nương tử thật tốt, bây giờ tay bị gãy rồi, y quan cũng không cho phép đi lung tung. Nếu một ngày chưa tốt lên thì sẽ là một ngày không thể đi theo bên cạnh nương tử, lão nô chỉ mong nhanh chóng lành lại. "
Đặng Ngọc Ý trầm mặc dị thường, nửa tháng trước khi tỉnh lại trên thuyền, nàng chỉ nhớ rằng biểu tỷ kiếp trước bị sát hại trong rừng trúc, vì vậy trong lòng chỉ nghĩ đến phải nhanh chóng đến Trường An để cứu tỷ ấy, giấc mơ dài ngày hôm qua thế mà khiến nàng nhớ lại được nhiều chi tiết đã quên đi ở kiếp trước.
"Đoan Phúc, ta nhớ lúc ta năm tuổi người đã ở bên cạnh. Vậy trước đó, người vẫn luôn là tử sĩ của cha sao."
Đoan Phúc đáp: “Vâng.”
"Khi còn ở với bên cạnh cha, có bao giờ thấy cha giao du với một người họ Ô đến từ nước Nam Chiếu không?"
Đoan Phúc im lặng, một lát sau mới nói: "Lão nô chỉ theo lão gia ba năm đã được phái đến bên cạnh nương tử, trong khoảng thời gian này, ta chỉ nhìn thấy một nữ tử họ Ô tên là Ô Doanh Doanh."
Đằng Ngọc Ý gật đầu, Đoan Phúc sẽ không nói dối, có thể thấy rằng ngoài Ô Doanh Doanh ra Đoan Phúc chưa từng thấy cha giao du với một người họ Ô khác.
Vào cái đêm mà nàng bị sát hại ở kiếp trước, bức thư mà nàng nhìn thấy từ nước Nam Chiếu trong thư phòng của cha, không lẽ thực sự là từ Ô Doanh Doanh?
"Vậy người có nhớ, Ô Doanh Doanh này đến bên cha khi nào không?"
Đoan Phúc nhíu mày: "Mười năm trước, lão gia dẫn binh thắng lợi trở về từ Phượng Tường, Ô Doanh Doanh được một ám vệ đưa đến quân doanh, lúc đó Ô Doanh Doanh bị thương, lão gia lệnh cho người lên trấn tìm y quan và bà mụ về chăm sóc cho Ô Doanh Doanh, đợi Ô Doanh Doanh khoẻ rồi lão gia đưa nàng ta về thẳng Dương Châu. "
Trái tim Đằng Ngọc Ý như xoắn lại thành một cục, đó là khởi đầu cho bi kịch của a nương, kiếp trước nàng đã nghe ngóng về những điều này, nhưng bây giờ khi nghe vẫn cảm thấy mỉa mai.
“Ám vệ hộ tống Ô Doanh ăn mặc như thế nào, nói khẩu âm của phương nào?”
"Bọn họ đến vào đêm khuya, rời đi trước bình minh. Thủ lĩnh nói chuyện một mình lão gia trong trướng, khi đó lão gia còn cố ý cho tất cả mọi người lui ra."
Đằng Ngọc Ý đi tới đi lui, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong mơ, cha giấu xấp thư trong thư phòng, muốn biết ai đã viết những bức thư đó, chỉ cần quay về thư phòng trong phủ tìm là được.
Nàng nói với Đoan Phúc: "Hai ngày nay người nghỉ ngơi cho tốt, đợi khoẻ rồi ta muốn người chỉ ta một vài chiêu tự vệ."
Đoan Phúc ngẩn ra: “ Nương tử, muốn học chiêu tự vệ như thế nào?”
Đằng Ngọc Ý bước tới cửa, quay lại nói: "Là loại vừa ra tay liền có thể lấy tính mạng của người ta, càng độc ác càng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro