Chương 30
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Trở lại Đỗ phủ, Đằng Ngọc Ý vẫn đang nghiền ngẫm việc này, hoặc là trí nhớ của nàng bị sai, hoặc là lúc này cha vẫn chưa cất xấp thư vào trong ngăn bí mật.
Nhưng kể từ khi nàng tỉnh dậy trên thuyền, hầu như mọi việc đều khớp với kiếp trước của nàng, nên có lẽ không phải nàng nhớ nhầm, khả năng lớn nhất là phụ thân xem trọng những bức thư đó, ngay cả trong quân doanh vẫn mang theo bên người.
Nàng vừa suy nghĩ và xuống xe, một lão hạ nhân gia bên cạnh Đỗ Thiệu Đường dường như đã đợi từ lâu, vừa nhìn thấy nàng liền thần thần bí bí nghênh đón: "Đằng nương tử, Đại Lang nhờ lão nô đưa cái này cho người, y nói Thải Phượng Lâu không dễ tìm, trên đây là bản đồ do bạn cùng lớp của y tỉ mỉ vẽ, y dặn dò nếu nương tử đi nhất định phải nói với y,
còn nói mảnh giấy này không được để Đỗ phu nhân nhìn thấy, nếu không y với người đều không thể đi được. "
Đằng Ngọc Ý nhận lấy tờ phác thảo từ tay lão nô, Thải Phượng Lâu quả nhiên là một kỹ quán, ở ngay Nam Khúc phố Bình Khang, gần đó có quán ăn quán rượu nào trên bản đồ đều đánh dấu rõ ràng.
“Thay ta cảm ơn Thiệu Đường.” Đằng Ngọc Ý khẽ cười và giấu tờ giấy trong ống tay áo.
Nàng quay trở lại nội uyển, không đi tìm dì và biểu tỷ, mà đi thẳng vào phòng và móc thanh kiếm phỉ thuý từ dưới gối ra.
Từ khi có thanh kiếm trong tay, đêm nào nàng cũng yên ổn không mộng mị, đêm qua không chỉ ác mộng liên tiếp mà còn chân thực và kinh khủng như thế , không biết chuyện này có liên quan gì đến việc linh lực của thanh kiếm bị phong ấn không, nếu như có, nàng phải làm nó phục hồi linh lực càng sớm càng tốt.
Nàng cất thanh kiếm vào trong ống tay áo: "Hôm qua ta nhờ Trình Bác hỏi thăm các Đạo Quan và đạo sĩ ở thành Trường An, không biết có tin tức gì chưa."
"Trình bá đã gửi lời vào sáng nay, phố Phổ Ninh có một ngôi Đông Minh Quan, Quan này có lịch sử trăm năm, trong Quan có năm lão đạo sĩ được gọi là Ngũ Mỹ Tiên Đạo, nghe nói đạo thuật không thấp, trước nay luôn có một ít danh tiếng. "
Ngũ Mỹ Tiên Đạo? Danh hiệu cổ quái gì thế này.
Đằng Ngọc Ý nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, Lận Thừa Hựu không dễ trêu vào, nếu không phải bất đắc dĩ nàng mới không thèm giao du với người này, nếu đạo sĩ Đông Minh Quan đạo thuật cao cường, vậy trước hết đến đó thử vận may xem sao!
"Thay ta chuẩn bị một bộ nam trang của người Hồ, ta đến Đông Minh Quan để gặp Ngũ Mỹ Tiên Đạo này."
Đỗ Đình Lan nghe Đằng Ngọc Ý đã trở lại, liền đến phòng bên cạnh tìm nàng, vừa vào cửa đã thấy Đằng Ngọc Ý thay nam trang người Hồ, không khỏi kinh ngạc: "A Ngọc, tại sao muội lại ăn mặc như thế này, muốn ra ngoài sao? "
Đằng Ngọc Ý vừa thắt đai vừa tỉ mỉ nhìn Đỗ Đình Lan, khí sắc của biểu tỷ tốt hơn hôm kia rất nhiều, nàng an tâm gật đầu: "Muội ra ngoài một chuyến, mặc như thế này cho tiện. A tỷ, tỷ muốn ăn gì cứ nói với muội, khi trở về muội sẽ mua cho. "
Đỗ Đình Lan tiến lại gần để chỉnh đốn mũ Phiên cho Đằng Ngọc Ý, bởi vì vội vàng ra ngoài nên Xuân Nhung và Bích La không cẩn thận như mọi khi, búi tóc của Đằng Ngọc Ý không được chải kỹ, một vài sợi tóc vương vãi trên vai. Đỗ Đình Lan kiên nhẫn tết một bím tóc nhỏ cho nàng rồi nhét vào trong mũ Phiên, nhìn trái nhìn phải vẫn không hài lòng, cau mày nói: "Hay để tỷ chải lại cho muội nhé."
Dưới đai lưng Đằng Ngọc Ý giấu rất nhiều độc dược và ám khí, tiện miệng nói: "Hôm nay không kịp rồi, ngày mai lại để a tỷ giúp muội chải đầu."
Ánh mắt Đỗ Đình Lan dịu dàng, nhớ năm đó khi A Ngọc mới tới Đỗ phủ cứ như một con dã thú nhỏ đầy gai, ban đầu chỉ cần nàng đến gần vị biểu muội này, liền sẽ bị A Ngọc đẩy ra.
Có một lần a nương giúp nàng chải đầu, A Ngọc ở bên cạnh lặng lẽ nhìn theo, quay đầu chạy ra ngoài. Nàng đuổi theo vào hoa viên, A Ngọc đang ôm búp bê vải chơi xích đu.
Nàng biết biểu muội rất nhớ dì, trong lòng không vui mới vui buồn thất thường, nghĩ nghĩ nếu a nương nàng không còn nữa, nàng sẽ càng buồn hơn A Ngọc, vì vậy nàng bước đến sờ sờ đầu A Ngọc: "Tóc rối tung lên rồi, a tỷ chải đầu giúp muội nhé. "
A Ngọc nặng nề hừ mũi, đẩy nàng ra nhảy khỏi xích đu.
Nàng ấn A Ngọc lại trên xích đu, lấy ra một chiếc lược nhỏ và chải cho A Ngọc hai búi tóc tròn tròn, từ đó về sau chỉ cần A Ngọc ở nhà, nàng đều tự mình chải tóc cho A Ngọc.
"Đừng mang đồ ăn về cho ta, ta không ăn được gì. Khi nào muội về? Trình Bác có đi theo không?" Giọng Đỗ Đình Lan dịu dàng hỏi.
Đằng Ngọc Ý nhìn Đỗ Đình Lan trong gương, biểu tỷ nhìn như không sao, nhưng giữa hai lông mày vẫn có một tia phiền muộn, điều này cho thấy biểu tỷ vì chuyện của Lư Triệu An mà phẫn uất đến thế nào.
"A tỷ, Trình bá đã thu xếp đối phó với Lư Triệu An rồi, tỷ cứ yên tâm chờ tin."
Mặt Đỗ Đình Lan đỏ nhạt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vì tin nhầm vào kẻ tiểu nhân nên liên luỵ cả nhà cũng lo lắng sợ hãi. Những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó đến nay ta vẫn còn vương nỗi sợ, khi ra ngoài muội cẩn thận một chút, Đoan Phúc bị thương không thể ra khỏi phủ, nhớ phải mang thêm vài người. "
“Yên tâm, muội biết rồi.” Đằng Ngọc Ý đưa cho Đỗ Đình Lan một bộ râu quai nón giả, “A tỷ, giúp muội dán cái này.”
Đỗ Đình Lan sờ soạng khuôn mặt của Đằng Ngọc Ý một lúc, bộ râu giả được làm vừa đen vừa to, ngay lập tức che đi nửa khuôn mặt nhỏ của Đằng Ngọc Ý.
“Thế nào?” Đằng Ngọc Ý hỏi biểu tỷ.
Đỗ Đình Lan hài lòng gật đầu: "Tuy rằng có thể nhìn ra là nữ, nhưng cũng không cần lo lắng người khác nhìn thoáng qua sẽ nhận ra muội là ai."
Đằng Ngọc Ý dựng dựng thanh đao cong trên eo rồi bước ra ngoài : "A tỷ, nếu tỷ nhìn thấy Thiệu Đường, cứ nói với nó rằng hôm nay muội có thể không đến Thải Phượng Lâu, nếu y cứ muốn đi, đợi đến ngày mai hẵng nói."
Đỗ Đình Lan Nghi hoặc nói: “ Thải Phượng Lâu?”
“Quay lại sẽ kể tỉ mỉ cho tỷ sau.”
Đằng Ngọc Ý ra bên ngoài phủ, hôm nay Trình bá không có ở đây nên đã cử Hoắc Khâu và một vài lão bộc khôn ngoan tháo vát đợi bên ngoài phủ.
Đằng Ngọc Ý lên xe, kêu Hoắc Khâu nhanh chóng lên đường.
Hoắc Khâu ngựa không ngừng vó chạy đến Đông Minh Quan, sau khi xuống xe đem lễ vật hậu hĩnh đi bái phỏng đạo trưởng, trong Đạo Quan chỉ lác đác vài vị khách, đại đạo sĩ chủ trì sự vụ lại chỉ có năm người.
Ngày xuân lần lữa, ngày dài rãnh rỗi, bởi vì cảm thấy buồn tẻ đạo sĩ đang chia lê ăn, nghe thấy đạo sĩ nhỏ hồi báo mà cũng không muốn đi ra đón khách.
“Ngươi cứ nói ta đang bế quan tu luyện, đuổi y đi là được.”
Đạo sĩ nhỏ nói: “Nhưng mà chiếc xe bên ngoài tôn quý, có lẽ là một vị nhà giàu nào đó ở Trường An.”
“Nhà giàu?”
Ánh mắt của năm đạo sĩ khẽ tỏa sáng, đặt lê xuống rồi tranh nhau xông ra ngoài, vừa đến trước sân ngước mắt liền nhìn thấy một thị vệ tướng mạo rất có thể diện.
Bọn họ ho khan một tiếng, đến trước sân sắp thành hàng, phất chiếc phất trần nói:
“Bần Đạo đạo hiệu Kiến Thiên.”
“Bần Đạo đạo hiệu Kiến Tiên.”
“Đạo hiệu Kiến Mỹ.”
“Đạo hiệu Kiến Nhạc.”
“Đạo hiệu Kiến Hỉ.”
Đằng Ngọc Ý và Hoắc Khâu bị trận trước mắt doạ cho giật nảy mình.
Trong số năm vị lão đạo, người tên là Kiến Hỉ béo nhất: "Bần Đạo là trụ trì của quan này, không biết biết hôm nay thí chủ đến là vì chuyện gì?"
Đằng Ngọc Ý sờ sờ lên bộ râu to trên miệng, đồ ăn ở trong Quan có vẻ không rồi, chúng lão đạo đều được nuôi đến trắng trắng mập mập, hơn nữa rất chú ý đến dung mạo, y phục giày dép tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.
Nàng lệnh cho Hoắc Khâu dâng hậu lễ lên, sau khi nói rõ ý định của mình, xoè kiếm phỉ thuý trong lòng bàn tay ra: "Không biết đạo trưởng có thể giúp ta khôi phục linh lực hay không."
Chúng đạo sĩ vây lại nhìn nửa ngày, ngây ra vì không nhìn ra nguồn gốc của kiếm phỉ thuý: "Giải chú thì không khó, lý do khiến thanh kiếm này mất đi linh lực không gì khác hơn là nó bị nhiễm những thứ tanh hôi, tẩy đi khí tanh đó là được. "
Nói xong, dâng kiếm lên bàn thờ, hươ gươm giơ bùa loay hoay cả buổi, tuy nhiên kiếm vẫn u tối không sáng, chúng lão đạo nói nhỏ bàn luận một trận, cụt hứng nói: “Nếu bần đạo không nhìn lầm, kiếm này đã được thi triển Sát Linh Hoàn. "
“Cái gì gọi là Sát Linh Hoàn?”
Mặc dù năm đạo sĩ đã sớm nhận ra Đằng Ngọc Ý là nữ tử, nhưng vẫn dùng "công tử"để xưng hô: "Công tử có lẽ biết Thanh Vân Quan nhỉ."
“Đã nghe qua.”
Kiến Hỉ nói: "Đây là chú thuật mà một phái của bên Thanh Hư Tử nghĩ ra, năm đó có một đạo sĩ trẻ sa chân lạc hướng, vì để cướp tài vật đã lợi dụng pháp khí của Đạo gia để gây rối, tu vi của đạo sĩ này vốn không thấp, có thêm pháp khí bên người liền không kiêng kỵ gì cả, Thanh Hư Tử của Thanh Vân Quan vì để đối phó với tà đạo này, đã nghĩ ra một chú thuật gọi là Sát Linh Hoàn. Pháp khí trong tay của tà đạo bị hủy, không lâu sau liền bị xử tử rồi. "
Nhưng kể từ khi nàng tỉnh dậy trên thuyền, hầu như mọi việc đều khớp với kiếp trước của nàng, nên có lẽ không phải nàng nhớ nhầm, khả năng lớn nhất là phụ thân xem trọng những bức thư đó, ngay cả trong quân doanh vẫn mang theo bên người.
Nàng vừa suy nghĩ và xuống xe, một lão hạ nhân gia bên cạnh Đỗ Thiệu Đường dường như đã đợi từ lâu, vừa nhìn thấy nàng liền thần thần bí bí nghênh đón: "Đằng nương tử, Đại Lang nhờ lão nô đưa cái này cho người, y nói Thải Phượng Lâu không dễ tìm, trên đây là bản đồ do bạn cùng lớp của y tỉ mỉ vẽ, y dặn dò nếu nương tử đi nhất định phải nói với y,
còn nói mảnh giấy này không được để Đỗ phu nhân nhìn thấy, nếu không y với người đều không thể đi được. "
Đằng Ngọc Ý nhận lấy tờ phác thảo từ tay lão nô, Thải Phượng Lâu quả nhiên là một kỹ quán, ở ngay Nam Khúc phố Bình Khang, gần đó có quán ăn quán rượu nào trên bản đồ đều đánh dấu rõ ràng.
“Thay ta cảm ơn Thiệu Đường.” Đằng Ngọc Ý khẽ cười và giấu tờ giấy trong ống tay áo.
Nàng quay trở lại nội uyển, không đi tìm dì và biểu tỷ, mà đi thẳng vào phòng và móc thanh kiếm phỉ thuý từ dưới gối ra.
Từ khi có thanh kiếm trong tay, đêm nào nàng cũng yên ổn không mộng mị, đêm qua không chỉ ác mộng liên tiếp mà còn chân thực và kinh khủng như thế , không biết chuyện này có liên quan gì đến việc linh lực của thanh kiếm bị phong ấn không, nếu như có, nàng phải làm nó phục hồi linh lực càng sớm càng tốt.
Nàng cất thanh kiếm vào trong ống tay áo: "Hôm qua ta nhờ Trình Bác hỏi thăm các Đạo Quan và đạo sĩ ở thành Trường An, không biết có tin tức gì chưa."
"Trình bá đã gửi lời vào sáng nay, phố Phổ Ninh có một ngôi Đông Minh Quan, Quan này có lịch sử trăm năm, trong Quan có năm lão đạo sĩ được gọi là Ngũ Mỹ Tiên Đạo, nghe nói đạo thuật không thấp, trước nay luôn có một ít danh tiếng. "
Ngũ Mỹ Tiên Đạo? Danh hiệu cổ quái gì thế này.
Đằng Ngọc Ý nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, Lận Thừa Hựu không dễ trêu vào, nếu không phải bất đắc dĩ nàng mới không thèm giao du với người này, nếu đạo sĩ Đông Minh Quan đạo thuật cao cường, vậy trước hết đến đó thử vận may xem sao!
"Thay ta chuẩn bị một bộ nam trang của người Hồ, ta đến Đông Minh Quan để gặp Ngũ Mỹ Tiên Đạo này."
Đỗ Đình Lan nghe Đằng Ngọc Ý đã trở lại, liền đến phòng bên cạnh tìm nàng, vừa vào cửa đã thấy Đằng Ngọc Ý thay nam trang người Hồ, không khỏi kinh ngạc: "A Ngọc, tại sao muội lại ăn mặc như thế này, muốn ra ngoài sao? "
Đằng Ngọc Ý vừa thắt đai vừa tỉ mỉ nhìn Đỗ Đình Lan, khí sắc của biểu tỷ tốt hơn hôm kia rất nhiều, nàng an tâm gật đầu: "Muội ra ngoài một chuyến, mặc như thế này cho tiện. A tỷ, tỷ muốn ăn gì cứ nói với muội, khi trở về muội sẽ mua cho. "
Đỗ Đình Lan tiến lại gần để chỉnh đốn mũ Phiên cho Đằng Ngọc Ý, bởi vì vội vàng ra ngoài nên Xuân Nhung và Bích La không cẩn thận như mọi khi, búi tóc của Đằng Ngọc Ý không được chải kỹ, một vài sợi tóc vương vãi trên vai. Đỗ Đình Lan kiên nhẫn tết một bím tóc nhỏ cho nàng rồi nhét vào trong mũ Phiên, nhìn trái nhìn phải vẫn không hài lòng, cau mày nói: "Hay để tỷ chải lại cho muội nhé."
Dưới đai lưng Đằng Ngọc Ý giấu rất nhiều độc dược và ám khí, tiện miệng nói: "Hôm nay không kịp rồi, ngày mai lại để a tỷ giúp muội chải đầu."
Ánh mắt Đỗ Đình Lan dịu dàng, nhớ năm đó khi A Ngọc mới tới Đỗ phủ cứ như một con dã thú nhỏ đầy gai, ban đầu chỉ cần nàng đến gần vị biểu muội này, liền sẽ bị A Ngọc đẩy ra.
Có một lần a nương giúp nàng chải đầu, A Ngọc ở bên cạnh lặng lẽ nhìn theo, quay đầu chạy ra ngoài. Nàng đuổi theo vào hoa viên, A Ngọc đang ôm búp bê vải chơi xích đu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng biết biểu muội rất nhớ dì, trong lòng không vui mới vui buồn thất thường, nghĩ nghĩ nếu a nương nàng không còn nữa, nàng sẽ càng buồn hơn A Ngọc, vì vậy nàng bước đến sờ sờ đầu A Ngọc: "Tóc rối tung lên rồi, a tỷ chải đầu giúp muội nhé. "
A Ngọc nặng nề hừ mũi, đẩy nàng ra nhảy khỏi xích đu.
Nàng ấn A Ngọc lại trên xích đu, lấy ra một chiếc lược nhỏ và chải cho A Ngọc hai búi tóc tròn tròn, từ đó về sau chỉ cần A Ngọc ở nhà, nàng đều tự mình chải tóc cho A Ngọc.
"Đừng mang đồ ăn về cho ta, ta không ăn được gì. Khi nào muội về? Trình Bác có đi theo không?" Giọng Đỗ Đình Lan dịu dàng hỏi.
Đằng Ngọc Ý nhìn Đỗ Đình Lan trong gương, biểu tỷ nhìn như không sao, nhưng giữa hai lông mày vẫn có một tia phiền muộn, điều này cho thấy biểu tỷ vì chuyện của Lư Triệu An mà phẫn uất đến thế nào.
"A tỷ, Trình bá đã thu xếp đối phó với Lư Triệu An rồi, tỷ cứ yên tâm chờ tin."
Mặt Đỗ Đình Lan đỏ nhạt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vì tin nhầm vào kẻ tiểu nhân nên liên luỵ cả nhà cũng lo lắng sợ hãi. Những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó đến nay ta vẫn còn vương nỗi sợ, khi ra ngoài muội cẩn thận một chút, Đoan Phúc bị thương không thể ra khỏi phủ, nhớ phải mang thêm vài người. "
“Yên tâm, muội biết rồi.” Đằng Ngọc Ý đưa cho Đỗ Đình Lan một bộ râu quai nón giả, “A tỷ, giúp muội dán cái này.”
Đỗ Đình Lan sờ soạng khuôn mặt của Đằng Ngọc Ý một lúc, bộ râu giả được làm vừa đen vừa to, ngay lập tức che đi nửa khuôn mặt nhỏ của Đằng Ngọc Ý.
“Thế nào?” Đằng Ngọc Ý hỏi biểu tỷ.
Đỗ Đình Lan hài lòng gật đầu: "Tuy rằng có thể nhìn ra là nữ, nhưng cũng không cần lo lắng người khác nhìn thoáng qua sẽ nhận ra muội là ai."
Đằng Ngọc Ý dựng dựng thanh đao cong trên eo rồi bước ra ngoài : "A tỷ, nếu tỷ nhìn thấy Thiệu Đường, cứ nói với nó rằng hôm nay muội có thể không đến Thải Phượng Lâu, nếu y cứ muốn đi, đợi đến ngày mai hẵng nói."
Đỗ Đình Lan Nghi hoặc nói: “ Thải Phượng Lâu?”
“Quay lại sẽ kể tỉ mỉ cho tỷ sau.”
Đằng Ngọc Ý ra bên ngoài phủ, hôm nay Trình bá không có ở đây nên đã cử Hoắc Khâu và một vài lão bộc khôn ngoan tháo vát đợi bên ngoài phủ.
Đằng Ngọc Ý lên xe, kêu Hoắc Khâu nhanh chóng lên đường.
Hoắc Khâu ngựa không ngừng vó chạy đến Đông Minh Quan, sau khi xuống xe đem lễ vật hậu hĩnh đi bái phỏng đạo trưởng, trong Đạo Quan chỉ lác đác vài vị khách, đại đạo sĩ chủ trì sự vụ lại chỉ có năm người.
Ngày xuân lần lữa, ngày dài rãnh rỗi, bởi vì cảm thấy buồn tẻ đạo sĩ đang chia lê ăn, nghe thấy đạo sĩ nhỏ hồi báo mà cũng không muốn đi ra đón khách.
“Ngươi cứ nói ta đang bế quan tu luyện, đuổi y đi là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo sĩ nhỏ nói: “Nhưng mà chiếc xe bên ngoài tôn quý, có lẽ là một vị nhà giàu nào đó ở Trường An.”
“Nhà giàu?”
Ánh mắt của năm đạo sĩ khẽ tỏa sáng, đặt lê xuống rồi tranh nhau xông ra ngoài, vừa đến trước sân ngước mắt liền nhìn thấy một thị vệ tướng mạo rất có thể diện.
Bọn họ ho khan một tiếng, đến trước sân sắp thành hàng, phất chiếc phất trần nói:
“Bần Đạo đạo hiệu Kiến Thiên.”
“Bần Đạo đạo hiệu Kiến Tiên.”
“Đạo hiệu Kiến Mỹ.”
“Đạo hiệu Kiến Nhạc.”
“Đạo hiệu Kiến Hỉ.”
Đằng Ngọc Ý và Hoắc Khâu bị trận trước mắt doạ cho giật nảy mình.
Trong số năm vị lão đạo, người tên là Kiến Hỉ béo nhất: "Bần Đạo là trụ trì của quan này, không biết biết hôm nay thí chủ đến là vì chuyện gì?"
Đằng Ngọc Ý sờ sờ lên bộ râu to trên miệng, đồ ăn ở trong Quan có vẻ không rồi, chúng lão đạo đều được nuôi đến trắng trắng mập mập, hơn nữa rất chú ý đến dung mạo, y phục giày dép tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.
Nàng lệnh cho Hoắc Khâu dâng hậu lễ lên, sau khi nói rõ ý định của mình, xoè kiếm phỉ thuý trong lòng bàn tay ra: "Không biết đạo trưởng có thể giúp ta khôi phục linh lực hay không."
Chúng đạo sĩ vây lại nhìn nửa ngày, ngây ra vì không nhìn ra nguồn gốc của kiếm phỉ thuý: "Giải chú thì không khó, lý do khiến thanh kiếm này mất đi linh lực không gì khác hơn là nó bị nhiễm những thứ tanh hôi, tẩy đi khí tanh đó là được. "
Nói xong, dâng kiếm lên bàn thờ, hươ gươm giơ bùa loay hoay cả buổi, tuy nhiên kiếm vẫn u tối không sáng, chúng lão đạo nói nhỏ bàn luận một trận, cụt hứng nói: “Nếu bần đạo không nhìn lầm, kiếm này đã được thi triển Sát Linh Hoàn. "
“Cái gì gọi là Sát Linh Hoàn?”
Mặc dù năm đạo sĩ đã sớm nhận ra Đằng Ngọc Ý là nữ tử, nhưng vẫn dùng "công tử"để xưng hô: "Công tử có lẽ biết Thanh Vân Quan nhỉ."
“Đã nghe qua.”
Kiến Hỉ nói: "Đây là chú thuật mà một phái của bên Thanh Hư Tử nghĩ ra, năm đó có một đạo sĩ trẻ sa chân lạc hướng, vì để cướp tài vật đã lợi dụng pháp khí của Đạo gia để gây rối, tu vi của đạo sĩ này vốn không thấp, có thêm pháp khí bên người liền không kiêng kỵ gì cả, Thanh Hư Tử của Thanh Vân Quan vì để đối phó với tà đạo này, đã nghĩ ra một chú thuật gọi là Sát Linh Hoàn. Pháp khí trong tay của tà đạo bị hủy, không lâu sau liền bị xử tử rồi. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro