Chương 32
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Đằng Ngọc Ý đầy bụng nghi ngờ, kẹp một lá bùa và thử lại, lần này, cho dù nàng có loay hoay như thế nào, lá bùa cũng không có phản ứng.
Nàng đang định đứng dậy tìm hiểu đầu đuôi, Ngạc Cơ dẫn hai thiếu nữ đi vào.
"Công tử là nhân vật như thần tiên, nô gia không dám kêu dung chi tục phấn đến hầu hạ. Hai người này là giỏi đàn sáo và nhạc lý nhất Thải Phượng Lâu, một người tên là Quyển Nhi Lê, người kia tên Bão Châu, Quyển Nhi Lê tinh thông Tất Lật (1), Bão Châu tinh thông gảy đàn, bọn họ trước giờ luôn bán nghệ không bán thân, nô gia sai họ đến, một là để hâm rượu cho công tử, hai là để hiến khúc vì công tử ”.
(1) Tất lật: khèn Tacta (nhạc cụ dạng ống thời xưa, dùng trúc làm ống, lau sậy làm miệng, từ Tây vực thâm nhập vào Trung quốc vào)
Quyển Nhi Lê và Bão Châu thẹn thùng chắp tay thi lễ: “ Tham kiến công tử.”
Đằng Ngọc Ý nhìn sang, Ngạc Cơ quả là biết chọn người, hai thiếu nữ khoảng mười bốn năm tuổi, đều xinh đẹp mềm mại, người bên trái tên là Quyển Nhi Lê, lờ mờ mang dòng máu người Hồ.
Ngạc Cơ cười nói: "Nếu miễn cưỡng lọt vào mắt công tử, nô gia liền để bọn họ ở lại hầu hạ công tử."
Đằng Ngọc Ý nói: "Vừa rồi có một nam tử mặc áo bào trắng trăng thanh đi ngang qua, người này gần ba mươi tuổi, thân cao chừng này, bên tóc mai có cắm một bông hoa thược dược. Người này trước đây có từng đến chưa, ngươi có biết lai lịch y không? "
Ngạc Cơ đi ra bên ngoài nhìn thử, sau đó quay lại nói: "Công tử có khi nào nhìn lầm rồi không, trên hành lang làm gì có ai? Chẳng qua tòa Thải Phượng Lâu này của chúng ta đêm nào cũng có tân khách đến cửa, loại lang quân như công tử nói nơi nào cũng có thể trông thấy."
"Ta thấy người đó đi về phía cuối hành lang với hai tiểu nương tử, trong đó vẫn còn rất nhiều phòng sao?"
Ngạc Cơ mê man chớp mắt: "Tiến vào sâu hơn nữa chỉ có hai gian phòng, nghe nói tối nay đều đã được khách quý đặt trước."
Đằng Ngọc Ý chỉ vào hai thiếu nữ: "Để bọn họ ở lại, ngươi đi nghe ngóng một chút về lang quân mà ta vừa nói tới."
Gương mặt Ngạc Cơ bừng sáng, bà là một trong những tú bà của toà lầu này, Quyển Nhi Lê và Bão Châu đều do bà đích thân chỉ dạy nhạc lý, bởi vì tấm thân vẫn còn trong trắng nên vẫn luôn có ý treo giá, chỉ cho hâm rượu tấu khúc cho người khác, giá cả đã không hề rẻ.
Khách nhân thường ra giá cao để họ bầu bạn, chỉ có thể nhìn không thể chấm mút, nhiều khi gặp phải háo sắc bợm nhậu có võ không thể tránh khỏi sẽ gây ra một số rắc rối. Nếu tối nay có thể ở đây hầu hạ nữ tử giả người Hồ này, người làm tú bà như bà ta cũng bớt lo, vậy nên vội vàng cười nói: "Nô gia lập tức đi hỏi thăm kỹ càng."
Trước khi đi thấp giọng dặn dò Quyển Nhi Lê và Bão Châu: "Công tử này vừa có thân phận vừa văn nhã, các ngươi phải hầu hạ cho tử tế."
Quyển Nhi Lê và Bão Châu đáp ứng.
Đằng Ngọc Ý đợi một lúc, không thấy Hoắc Khâu, bèn sai hai người rót rượu.
“Các ngươi đến đây bao lâu rồi?” Nàng vui vẻ hoà nhã hỏi.
Quyển Nhi Lê rất trầm lặng, từ khi bước vào phòng hầu như chưa từng nói, ngược lại Bão Châu rất hoạt bát: "Nô gia bảy tuổi đã bị nương mua rồi, mấy năm nay vẫn luôn được nương chỉ dạy luyện tập đàn sáo. Nửa năm trước Thải Phượng Lâu khai trương, nương liền đem nô gia đến đây hiến nghệ. "
“Ồ?” Đằng Ngọc Ý đặt chén rượu lên môi nhấp một chút, “Thải Phượng Lâu chỉ mới khai trương nửa năm trước?
“Vâng.” Bão Châu lại nói, “Công tử có lẽ không thường đến phố Bình Khang nên không biết. Tòa nhà này trước kia vốn là một cửa hàng tơ lụa, phu thê chủ tiệm năm trước chết vì bệnh đột ngột, cửa hàng liền bị bỏ trống nửa năm, rồi được một phú thương từ Lạc Dương mua lại, trang hoàng từ trong ra ngoài mấy tháng nay, chính thức đổi tên thành Thải Phượng Lâu. "
Đằng Ngọc Ý nhìn xung quanh nói: "Nơi này yên tĩnh giữa tấp nập, không dễ gì bị bỏ trống, lẽ ra phải được nhiều người dân bản địa tranh giành, tại sao phải mất nửa năm mới có thể bán đi?"
Bão Châu và Quyển Nhi Lê nhìn nhau, lắc đầu nói: "Có lẽ muốn mua cũng phải tốn rất nhiều tiền, lúc đó chỉ có phú thương Lạc Dương mới đủ khả năng bỏ ra số tiền đó."
Khóe môi Đằng Ngọc Ý nở một nụ cười, e rằng lời này đến bọn họ còn không tin, thành Trường An ngoài Phú thương của đất nước, còn có lượng lớn những thương nhân người Hồ có tiền ngụ cư, có một cửa hàng lớn như vậy ở Nam Khúc phố Bình Khang bỏ trống, làm sao có thể cả nửa năm trời không thấy ai hỏi han, bên trong nhất định phải có nguyên do.
“Các ngươi không nói ta cũng biết, nơi này không sạch sẽ đúng không?
Hai người gượng cười nói: "Nô gia không biết công tử có ý gì, mỗi ngày ở Thải Phượng Lâu ca múa yến oanh, quét dọn cũng rất cần mẫn, sao lại nói ‘không sạch sẽ’ ?Rượu ngon cần đàn sáo phụ trợ, nô gia liền đánh một khúc ‘Xuân Oanh Chuyển’ để trợ hứng cho công tử, khúc này nô gia luyện tập cũng quen tay, có thể khiến người vui tai thoải mái ”.
Mặt Đằng Ngọc Ý trầm xuống: “Ta không nghe nhạc của Quy Từ(2)
(2) Quy Từ: tên một nước thời cổ ở Tây Vực, thuộc huyện Khổ Xá,Tân Cương,Trung Quốc
“Vậy, vậy nô gia đổi thành khúc ‘Trường Tương Tư’ vậy.”
“Bỏ đi, đều không muốn nghe.”
Mắt Bão Châu lưu chuyển, hờn dỗi nói: "Công tử thật khó hầu hạ, có phải chán ghét tay nghề của nô gia không?"
Đằng Ngọc Ý vẫy tay về phía Bão Châu: “Lại gần một chút, ta nói cho ngươi nghe.”
Bão Châu không biết là có ý gì nên chỉnh đốn tay áo tiến lại gần, Đằng Ngọc Ý đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, xắn ống tay áo lên.
Hai người giật nảy mình, Đằng Ngọc Ý lặng lẽ nhíu mày, cánh tay nhạc kỹ này phía trước còn nhẵn nhụi, càng lên trên vết sẹo càng lúc càng nhiều, khi chạm đến vai, vết thương thâm tím còn mới quả thật khiến người khác nhìn mà phát hoảng.
Bão Châu run cầm cập: “ Công tử có ý gì?”
Đằng Ngọc Ý thả cánh tay nàng ra, không cần nhìn, Quyển Nhi Lê nhất định cũng như vậy.
“Ngày thường chịu đánh không ít nhỉ?”
Dù sao hai người đều còn nhỏ, nghe xong những lời này, vẻ quyến rũ trên mặt biến mất, lộ ra thần sắc bi sầu.
Bão Châu u ám nói: "Nếu công tử đã sớm biết, thì đừng nên làm khó nô gia nữa, tối nay nếu không phục vụ cho tốt, Ngạc đại nương lại sẽ trừng phạt ta và Quyển Nhi Lê lần nữa."
Đằng Ngọc Ý mỉm cười: "Thế này vậy, chúng ta làm một giao dịch thì sao? Nói cho ta biết những gì các ngươi biết, ta sẽ kêu Ngạc Cơ không làm khó các ngươi trong vòng nửa năm."
Hai người kinh ngạc nhìn Đằng Ngọc Ý, khoan không nói lời là thật hay giả, họ đã gặp rất nhiều khách ở Thải Phượng Lâu, vị công tử này người đầu tiên hỏi về vết thương của họ.
“Các ngươi không tin?”
“Làm sao nô gia lại không tin được?” Bão Châu rầu rĩ nói, “Chỉ là nô gia tới đây kiếm sống, không dám nói bừa, nếu như ảnh hưởng đến thanh danh của Thải Phượng Lâu, gia chủ nhất định sẽ phạt đánh chúng ta nặng nề ”.
Quyển Nhi Lê cũng nói: "Xin công tử thương xót, đừng tiếp tục truy hỏi thêm nữa. Công tử tâm địa khéo léo, chắc cũng biết mạng của nô gia chỉ như rơm rạ."
Đằng Ngọc Ý thở dài, "Nhưng nếu đã có người biết Thải Phượng Lâu có gì đó không ổn thì sao?"
Hai người ngây ra.
“Các người nhìn xem dưới lầu là ai.”
Đằng Ngọc Ý chỉ ra ngoài cửa sổ, Quyển Nhi Lê và Bão Châu nhìn theo, trong đám đông rộn ràng nhộn nhịp, đột nhiên xuất hiện hai cái đầu tròn tròn của tiểu đạo sĩ.
Trên đường phần lớn là nam nữ trẻ tuổi y phục trang sức bắt mắt, mà hai đạo sĩ nhỏ này lại áo đen giày cỏ, giống như hai cây cỏ dại rơi vào nồi canh thịt sặc sỡ, khiến người ta khó có thể không chú ý.
Đạo sĩ nhỏ đến trước Thải Phượng Lâu, không câu nệ tiểu tiết mà đi vào.
Quả nhiên bọn họ bị chặn lại, khăng khăng muốn vào trong, nhưng sai vặt không chịu để họ đi.
Đằng Ngọc Ý từ trên lầu nhìn về phía Hoắc Khâu, Hoắc Khâu hiểu ý gật đầu, nhắm chuẩn thời cơ đuổi lên, kêu giật lại Tuyệt Thánh và Khí Trí, thấp giọng nói gì đó với bọn họ, đạo sĩ nhỏ ngây người một lát, ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Đằng Ngọc Ý nhìn xuống lầu đắc ý cười, trong miệng lại nói với hai nữ tử: "Đạo sĩ làm sao có thể xuất hiện ở nơi làng chơi này, chuyện dưới lầu khi này nhất định sẽ lọt vào tai gia chủ nhà ngươi. Chỉ cần gia chủ ngươi không ngốc, hẳn sẽ đoán được sớm đã có người đem chuyện này truyền ra. Lúc này ngươi nói cho ta biết đầu đuôi nguyên nhân, gia chủ và tú bà sẽ không bao giờ nghi ngờ các ngươi, ta bảo đảm, chỉ cần dỗ ta vui vẻ, ta có cách ngăn cản tú bà không dám mắng các ngươi. Đây là một giao dịch vô cùng hời, các ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi. "
Vẻ mặt Quyển Nhi Lê và Bão Châu hơi buông lỏng, Đằng Ngọc Ý nhấp một ngụm rượu, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa, Ngạc Cơ đi ra ngoài để nghe ngóng lai lịch của nam tử đó, tại sao lâu vậy chưa quay lại.
Nàng sờ sờ râu to bên cạnh miệng, đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài đi một vòng, trở về nghe các ngươi tâm sự."
Ra đến cửa nhìn sang bên trái, hành lang trống rỗng.
Hai bên hành lang đều có một gian phòng, cửa phòng đóng chặt. Trong phòng tiếng nói cười yến oanh, nghiễm nhiên là đang uống rượu mua vui.
Đằng Ngọc Ý nhớ lại cảnh tượng kỳ dị khi lá bùa bốc cháy khi nãy, không dám tuỳ tiện đi lên trước tra xem, đứng một lúc định quay trở lại phòng thì gặp Ngạc Cơ đang đi lên cầu thang.
“Tại sao công tử không ở trong phòng nghe khúc?” Ngạc Cơ lấy khăn lau mồ hôi, “Có phải Quyển Nhi Lê và Bão Châu hầu hạ không tốt? Công tử đừng giận, nô gia sẽ đi vào dạy dỗ bọn họ."
Đằng Ngọc Ý nói: "Này, không vội, bọn họ hầu hạ rất tốt, vừa rồi kêu ngươi đi nghe ngóng nam tử đó, tại sao lâu như vậy mới trở về?"
Ngạc Cơ chỉ tay về phía cuối hành lang: "Nô gia đã tìm kiếm cả hai gian phòng, nhưng không thấy lang quân mà công tử nói, xuống lầu hỏi thăm một vòng, nam tử trâm hoa ngọc bội tối nay không ít, nhưng hoặc là màu sắc y phục không đúng, hoặc là tuổi tác không phải. Có khi nào công tử nhìn lầm rồi không? "
Đằng Ngọc Ý nhìn về phía cuối hành lang, tuyệt đối không phải là nàng nhìn nhầm, nhưng làm sao một người có thể biến mất tăm trong không khí?
Nàng đang định đứng dậy tìm hiểu đầu đuôi, Ngạc Cơ dẫn hai thiếu nữ đi vào.
"Công tử là nhân vật như thần tiên, nô gia không dám kêu dung chi tục phấn đến hầu hạ. Hai người này là giỏi đàn sáo và nhạc lý nhất Thải Phượng Lâu, một người tên là Quyển Nhi Lê, người kia tên Bão Châu, Quyển Nhi Lê tinh thông Tất Lật (1), Bão Châu tinh thông gảy đàn, bọn họ trước giờ luôn bán nghệ không bán thân, nô gia sai họ đến, một là để hâm rượu cho công tử, hai là để hiến khúc vì công tử ”.
(1) Tất lật: khèn Tacta (nhạc cụ dạng ống thời xưa, dùng trúc làm ống, lau sậy làm miệng, từ Tây vực thâm nhập vào Trung quốc vào)
Quyển Nhi Lê và Bão Châu thẹn thùng chắp tay thi lễ: “ Tham kiến công tử.”
Đằng Ngọc Ý nhìn sang, Ngạc Cơ quả là biết chọn người, hai thiếu nữ khoảng mười bốn năm tuổi, đều xinh đẹp mềm mại, người bên trái tên là Quyển Nhi Lê, lờ mờ mang dòng máu người Hồ.
Ngạc Cơ cười nói: "Nếu miễn cưỡng lọt vào mắt công tử, nô gia liền để bọn họ ở lại hầu hạ công tử."
Đằng Ngọc Ý nói: "Vừa rồi có một nam tử mặc áo bào trắng trăng thanh đi ngang qua, người này gần ba mươi tuổi, thân cao chừng này, bên tóc mai có cắm một bông hoa thược dược. Người này trước đây có từng đến chưa, ngươi có biết lai lịch y không? "
Ngạc Cơ đi ra bên ngoài nhìn thử, sau đó quay lại nói: "Công tử có khi nào nhìn lầm rồi không, trên hành lang làm gì có ai? Chẳng qua tòa Thải Phượng Lâu này của chúng ta đêm nào cũng có tân khách đến cửa, loại lang quân như công tử nói nơi nào cũng có thể trông thấy."
"Ta thấy người đó đi về phía cuối hành lang với hai tiểu nương tử, trong đó vẫn còn rất nhiều phòng sao?"
Ngạc Cơ mê man chớp mắt: "Tiến vào sâu hơn nữa chỉ có hai gian phòng, nghe nói tối nay đều đã được khách quý đặt trước."
Đằng Ngọc Ý chỉ vào hai thiếu nữ: "Để bọn họ ở lại, ngươi đi nghe ngóng một chút về lang quân mà ta vừa nói tới."
Gương mặt Ngạc Cơ bừng sáng, bà là một trong những tú bà của toà lầu này, Quyển Nhi Lê và Bão Châu đều do bà đích thân chỉ dạy nhạc lý, bởi vì tấm thân vẫn còn trong trắng nên vẫn luôn có ý treo giá, chỉ cho hâm rượu tấu khúc cho người khác, giá cả đã không hề rẻ.
Khách nhân thường ra giá cao để họ bầu bạn, chỉ có thể nhìn không thể chấm mút, nhiều khi gặp phải háo sắc bợm nhậu có võ không thể tránh khỏi sẽ gây ra một số rắc rối. Nếu tối nay có thể ở đây hầu hạ nữ tử giả người Hồ này, người làm tú bà như bà ta cũng bớt lo, vậy nên vội vàng cười nói: "Nô gia lập tức đi hỏi thăm kỹ càng."
Trước khi đi thấp giọng dặn dò Quyển Nhi Lê và Bão Châu: "Công tử này vừa có thân phận vừa văn nhã, các ngươi phải hầu hạ cho tử tế."
Quyển Nhi Lê và Bão Châu đáp ứng.
Đằng Ngọc Ý đợi một lúc, không thấy Hoắc Khâu, bèn sai hai người rót rượu.
“Các ngươi đến đây bao lâu rồi?” Nàng vui vẻ hoà nhã hỏi.
Quyển Nhi Lê rất trầm lặng, từ khi bước vào phòng hầu như chưa từng nói, ngược lại Bão Châu rất hoạt bát: "Nô gia bảy tuổi đã bị nương mua rồi, mấy năm nay vẫn luôn được nương chỉ dạy luyện tập đàn sáo. Nửa năm trước Thải Phượng Lâu khai trương, nương liền đem nô gia đến đây hiến nghệ. "
“Ồ?” Đằng Ngọc Ý đặt chén rượu lên môi nhấp một chút, “Thải Phượng Lâu chỉ mới khai trương nửa năm trước?
“Vâng.” Bão Châu lại nói, “Công tử có lẽ không thường đến phố Bình Khang nên không biết. Tòa nhà này trước kia vốn là một cửa hàng tơ lụa, phu thê chủ tiệm năm trước chết vì bệnh đột ngột, cửa hàng liền bị bỏ trống nửa năm, rồi được một phú thương từ Lạc Dương mua lại, trang hoàng từ trong ra ngoài mấy tháng nay, chính thức đổi tên thành Thải Phượng Lâu. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Ngọc Ý nhìn xung quanh nói: "Nơi này yên tĩnh giữa tấp nập, không dễ gì bị bỏ trống, lẽ ra phải được nhiều người dân bản địa tranh giành, tại sao phải mất nửa năm mới có thể bán đi?"
Bão Châu và Quyển Nhi Lê nhìn nhau, lắc đầu nói: "Có lẽ muốn mua cũng phải tốn rất nhiều tiền, lúc đó chỉ có phú thương Lạc Dương mới đủ khả năng bỏ ra số tiền đó."
Khóe môi Đằng Ngọc Ý nở một nụ cười, e rằng lời này đến bọn họ còn không tin, thành Trường An ngoài Phú thương của đất nước, còn có lượng lớn những thương nhân người Hồ có tiền ngụ cư, có một cửa hàng lớn như vậy ở Nam Khúc phố Bình Khang bỏ trống, làm sao có thể cả nửa năm trời không thấy ai hỏi han, bên trong nhất định phải có nguyên do.
“Các ngươi không nói ta cũng biết, nơi này không sạch sẽ đúng không?
Hai người gượng cười nói: "Nô gia không biết công tử có ý gì, mỗi ngày ở Thải Phượng Lâu ca múa yến oanh, quét dọn cũng rất cần mẫn, sao lại nói ‘không sạch sẽ’ ?Rượu ngon cần đàn sáo phụ trợ, nô gia liền đánh một khúc ‘Xuân Oanh Chuyển’ để trợ hứng cho công tử, khúc này nô gia luyện tập cũng quen tay, có thể khiến người vui tai thoải mái ”.
Mặt Đằng Ngọc Ý trầm xuống: “Ta không nghe nhạc của Quy Từ(2)
(2) Quy Từ: tên một nước thời cổ ở Tây Vực, thuộc huyện Khổ Xá,Tân Cương,Trung Quốc
“Vậy, vậy nô gia đổi thành khúc ‘Trường Tương Tư’ vậy.”
“Bỏ đi, đều không muốn nghe.”
Mắt Bão Châu lưu chuyển, hờn dỗi nói: "Công tử thật khó hầu hạ, có phải chán ghét tay nghề của nô gia không?"
Đằng Ngọc Ý vẫy tay về phía Bão Châu: “Lại gần một chút, ta nói cho ngươi nghe.”
Bão Châu không biết là có ý gì nên chỉnh đốn tay áo tiến lại gần, Đằng Ngọc Ý đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, xắn ống tay áo lên.
Hai người giật nảy mình, Đằng Ngọc Ý lặng lẽ nhíu mày, cánh tay nhạc kỹ này phía trước còn nhẵn nhụi, càng lên trên vết sẹo càng lúc càng nhiều, khi chạm đến vai, vết thương thâm tím còn mới quả thật khiến người khác nhìn mà phát hoảng.
Bão Châu run cầm cập: “ Công tử có ý gì?”
Đằng Ngọc Ý thả cánh tay nàng ra, không cần nhìn, Quyển Nhi Lê nhất định cũng như vậy.
“Ngày thường chịu đánh không ít nhỉ?”
Dù sao hai người đều còn nhỏ, nghe xong những lời này, vẻ quyến rũ trên mặt biến mất, lộ ra thần sắc bi sầu.
Bão Châu u ám nói: "Nếu công tử đã sớm biết, thì đừng nên làm khó nô gia nữa, tối nay nếu không phục vụ cho tốt, Ngạc đại nương lại sẽ trừng phạt ta và Quyển Nhi Lê lần nữa."
Đằng Ngọc Ý mỉm cười: "Thế này vậy, chúng ta làm một giao dịch thì sao? Nói cho ta biết những gì các ngươi biết, ta sẽ kêu Ngạc Cơ không làm khó các ngươi trong vòng nửa năm."
Hai người kinh ngạc nhìn Đằng Ngọc Ý, khoan không nói lời là thật hay giả, họ đã gặp rất nhiều khách ở Thải Phượng Lâu, vị công tử này người đầu tiên hỏi về vết thương của họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các ngươi không tin?”
“Làm sao nô gia lại không tin được?” Bão Châu rầu rĩ nói, “Chỉ là nô gia tới đây kiếm sống, không dám nói bừa, nếu như ảnh hưởng đến thanh danh của Thải Phượng Lâu, gia chủ nhất định sẽ phạt đánh chúng ta nặng nề ”.
Quyển Nhi Lê cũng nói: "Xin công tử thương xót, đừng tiếp tục truy hỏi thêm nữa. Công tử tâm địa khéo léo, chắc cũng biết mạng của nô gia chỉ như rơm rạ."
Đằng Ngọc Ý thở dài, "Nhưng nếu đã có người biết Thải Phượng Lâu có gì đó không ổn thì sao?"
Hai người ngây ra.
“Các người nhìn xem dưới lầu là ai.”
Đằng Ngọc Ý chỉ ra ngoài cửa sổ, Quyển Nhi Lê và Bão Châu nhìn theo, trong đám đông rộn ràng nhộn nhịp, đột nhiên xuất hiện hai cái đầu tròn tròn của tiểu đạo sĩ.
Trên đường phần lớn là nam nữ trẻ tuổi y phục trang sức bắt mắt, mà hai đạo sĩ nhỏ này lại áo đen giày cỏ, giống như hai cây cỏ dại rơi vào nồi canh thịt sặc sỡ, khiến người ta khó có thể không chú ý.
Đạo sĩ nhỏ đến trước Thải Phượng Lâu, không câu nệ tiểu tiết mà đi vào.
Quả nhiên bọn họ bị chặn lại, khăng khăng muốn vào trong, nhưng sai vặt không chịu để họ đi.
Đằng Ngọc Ý từ trên lầu nhìn về phía Hoắc Khâu, Hoắc Khâu hiểu ý gật đầu, nhắm chuẩn thời cơ đuổi lên, kêu giật lại Tuyệt Thánh và Khí Trí, thấp giọng nói gì đó với bọn họ, đạo sĩ nhỏ ngây người một lát, ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Đằng Ngọc Ý nhìn xuống lầu đắc ý cười, trong miệng lại nói với hai nữ tử: "Đạo sĩ làm sao có thể xuất hiện ở nơi làng chơi này, chuyện dưới lầu khi này nhất định sẽ lọt vào tai gia chủ nhà ngươi. Chỉ cần gia chủ ngươi không ngốc, hẳn sẽ đoán được sớm đã có người đem chuyện này truyền ra. Lúc này ngươi nói cho ta biết đầu đuôi nguyên nhân, gia chủ và tú bà sẽ không bao giờ nghi ngờ các ngươi, ta bảo đảm, chỉ cần dỗ ta vui vẻ, ta có cách ngăn cản tú bà không dám mắng các ngươi. Đây là một giao dịch vô cùng hời, các ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi. "
Vẻ mặt Quyển Nhi Lê và Bão Châu hơi buông lỏng, Đằng Ngọc Ý nhấp một ngụm rượu, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa, Ngạc Cơ đi ra ngoài để nghe ngóng lai lịch của nam tử đó, tại sao lâu vậy chưa quay lại.
Nàng sờ sờ râu to bên cạnh miệng, đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài đi một vòng, trở về nghe các ngươi tâm sự."
Ra đến cửa nhìn sang bên trái, hành lang trống rỗng.
Hai bên hành lang đều có một gian phòng, cửa phòng đóng chặt. Trong phòng tiếng nói cười yến oanh, nghiễm nhiên là đang uống rượu mua vui.
Đằng Ngọc Ý nhớ lại cảnh tượng kỳ dị khi lá bùa bốc cháy khi nãy, không dám tuỳ tiện đi lên trước tra xem, đứng một lúc định quay trở lại phòng thì gặp Ngạc Cơ đang đi lên cầu thang.
“Tại sao công tử không ở trong phòng nghe khúc?” Ngạc Cơ lấy khăn lau mồ hôi, “Có phải Quyển Nhi Lê và Bão Châu hầu hạ không tốt? Công tử đừng giận, nô gia sẽ đi vào dạy dỗ bọn họ."
Đằng Ngọc Ý nói: "Này, không vội, bọn họ hầu hạ rất tốt, vừa rồi kêu ngươi đi nghe ngóng nam tử đó, tại sao lâu như vậy mới trở về?"
Ngạc Cơ chỉ tay về phía cuối hành lang: "Nô gia đã tìm kiếm cả hai gian phòng, nhưng không thấy lang quân mà công tử nói, xuống lầu hỏi thăm một vòng, nam tử trâm hoa ngọc bội tối nay không ít, nhưng hoặc là màu sắc y phục không đúng, hoặc là tuổi tác không phải. Có khi nào công tử nhìn lầm rồi không? "
Đằng Ngọc Ý nhìn về phía cuối hành lang, tuyệt đối không phải là nàng nhìn nhầm, nhưng làm sao một người có thể biến mất tăm trong không khí?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro