Công Ngọc

Chương 36

Ngưng Lũng

2024-08-21 21:46:57

Tuyệt Thánh cảm thấy cổ quái, hỏi Đằng Ngọc Ý: “Công tử cảm thấy chỗ nào không đúng sao?”

Đằng Ngọc Ý đáp: "Nghe cách mô tả này, có vẻ như hồn ma của phu nhân chủ tiệm đang ám, nhưng trước đó bị chặn cửa ngoài cửa, lần này sao có thể đột nhập vào phòng? Đột nhiên pháp lực tăng lên, hay là vẫn còn nguyên nhân gì khác nữa? Hơn nữa tại sao không tìm người khác, cứ phải tìm đến Cát Cân? "

Tuyệt Thánh cau mày, trầm ngâm qua lại câu nói đó: "'Tiện tỳ, dám dụ dỗ phu quân ta!' ... Hoặc là hồn ma này phá vỡ phong ấn cấm chế đã trấn áp nó, hoặc là Cát Cân giống với người thiếp xinh đẹp mà chồng bà cưới về, bà ta nhận lầm người, dưới oán khí tràn lan, nhất thời phá được lồng giam cũng có. Sau đó thì sao, còn chuyện gì xảy ra nữa không? "

Quyển Nhi Lê và Bão Châu đồng thời lắc đầu: "Những thứ này đủ để khiến người ta sợ đến hồn liền khỏi xác rồi, đặc biệt là Cát Cân, vừa đến đây đã bộc lộ tài năng, chỉ cần thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành hoa khôi nổi danh nhất phố Bình Khang, đáng tiếc dung mạo đã bị hủy hoại rồi, nếu lần này gia chủ còn đè ép không nói ra, không biết sau này sẽ có bao nhiêu người gặp tai ương. Nô gia đoán, lần này kinh động đến Thanh Vân Quan, sợ là vì, là vì... "

Hai người mím môi, Đằng Ngọc Ý tiếp lời: “Sợ là do Cát Cân tự mình truyền ra tin tức?”

Quyển Nhi Lê và Bão Châu im lặng không nói.

Đằng Ngọc Ý nói: "Gia chủ và tú bà để đè xuống chuyện này, có thể sẽ cho nàng ấy tiền bạc, hoặc là dùng thế lực uy hiếp, nhưng Cát Cân không cam tâm tiền đồ cứ như vậy bị hủy hoại, nên tự mình tìm công đạo cho mình. Đạo trưởng, các người nghe được chuyện này từ lúc nào? "

Tuyệt Thánh nói: "Hôm đó sư huynh từ bên ngoài trở về dạy chúng ta học, nói gần đây có người nói với huynh ấy Thải Phượng Lâu phố Bình Khang có yêu dị, đợi huynh ấy chuẩn bị một chút rồi sẽ đưa chúng ta đi một vòng".

Đằng Ngọc Ý có chút kinh ngạc, Cát Cân thân là kỹ nữ của Thải Phượng Lâu, không được tự do ra vào, sau khi bị thương gia chủ sợ rò rỉ ra ngoài, đặt biệt quản chế càng chặt hơn.

Theo như nàng đoán, Cát Cân muốn gửi một bức thư đến Thanh Vân Quan sợ còn khó, không ngờ Cát Cân có thể trực tiếp tìm đến Lận Thừa Hựu.

Hay là là một vị con cháu vương hầu nào đó có quan hệ tốt với Cát Cân phát hiện ra điều gì đó không ổn, nên đã tiết lộ tin tức trước mặt Lận Thừa Hựu.

Tuyệt Thánh nhìn Đằng Ngọc Ý, luôn cảm thấy mình bỏ sót cái gì, đột nhiên vỗ trán: "Đúng rồi, đã nói nhiều điều kỳ lạ như vậy, tại sao lại không nghe thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi gây rối? Hai vị nương tử, các người ở trong tòa nhà đã bao giờ nhìn thấy một nam tử cài hoa kỳ quái nào chưa? "

Quyển Nhi Lê và Bão Châu kinh ngạc nói: "Từ khi Thải Phượng Lâu khai trương đến nay, nô gia chỉ nghe nói nữ quỷ gây rối, chưa từng nghe nói có nam quỷ trong tòa nhà."

Tuyệt Thánh trầm ngâm, nếu như nam tử tối nay không có vấn đề, vậy bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên trong tay Đằng nương tử tại sao lại vô cớ bốc cháy.

“Nô gia không biết được nhiều, có lẽ đã bỏ sót.” Quyển Nhi Lê và Bão Châu nói, “Công tử, những gì nên nói nô gia đã nói hết rồi.”

Đằng Ngọc Ý nhìn mặt định sắc, biết bọn họ nếu mà không nói, còn đã nói nhất định sẽ thẳng thắn thành thật: "Các ngươi theo ra xuống xe, ta đưa các ngươi đi xung quanh một vòng, đợi lát nữa khi đưa các ngươi về toà nhà, nhất định sẽ đánh tiếng với Ngạc Cơ, trong nửa năm tới, bà ta sẽ không dám làm khó xử các ngươi nữa. "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người thấy nàng nói là làm, cảm thấy biết ơn không thôi.

Đằng Ngọc Ý thay đổi chủ đề: "Ngay cả đạo sĩ của Thanh Vân Quan tối nay cũng bị thu hút đến, gia chủ nhà ngươi nếu muốn tiếp tục giấu diếm chuyện này, nhất định sẽ có hành động, nếu lại nghe thấy chuyện kỳ lạ, nhất định phải nói cho ta biết."

Quyển Nhi Lê và Bão Châu đáp:” Chỉ là không biết khi nào công tử đến Thải Phượng Lâu.”

“Khi ta muốn nghe ngóng tự nhiên sẽ đến tìm các ngươi rồi.”

Nói xong gõ gõ vào thành xe, nói với Hoắc Khâu bên ngoài: "Nhìn xem hai tên tráng hán có ở gần đây không. Nếu bọn họ lại tới, ngươi lại dẫn bọn họ đi."

Hoắc Khâu đáp ứng một tiếng.

Đợi Hoắc Khâu trở về, Đằng Ngọc Ý nói với Tuyệt Thánh: "Đạo trưởng, hãy nhớ lời đệ đã hứa với ta, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đây sau."

Tuyệt Thánh vui vẻ gật đầu, nếu không phải Đằng Ngọc Ý giúp đỡ, cho dù có thể xông vào Thải Phượng Lâu, bọn họ cũng không thể biết được nhiều chi tiết như vậy.

Chả trách sư huynh luôn nói mãi vùi đầu trong đống bùa chú pháp khí trong Quan cũng không được, nếu muốn tăng bản lĩnh vẫn cần phải ra ngoài rèn luyện thêm. Ví như lần ra ngoài này, có rất nhiều điều đáng suy ngẫm.

Y thật lòng khâm phục nhìn Đằng Ngọc Ý xuống xe, chợt nhớ tới lúc này sư huynh vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đã hạ quyết tâm để bọn họ một mình giải quyết?

Đằng Ngọc Ý dạo trái dạo phải, đoán có lẽ vừa đủ rồi, dẫn theo Quyển Nhi Lê và Bão Châu quay lại.

Trước Thải Phượng Lâu người đông nghịt, khi tới gần thấy một nhóm người vây quanh một lão đạo sĩ quái dị.

Cũng không biết lão đạo sĩ nói gì, tú bà và sai vặt trước cửa lại không hề xua đuổi ông ta.

Lá cờ với dòng chữ "Biến Lý Âm Dương Không Gì Không Biết" được cắm trước bụi hoa bên cạnh tòa nhà, trong miệng lão đạo lẩm bẩm không ngừng, thỉnh thoảng lại dấy lên sự kinh ngạc tán thán của mọi người.

Đằng Ngọc Ý nói: “Cho qua, cho qua.”

Không dễ gì mới chen được vào trong đám đông, liền nhìn thấy bốn năm người giấy cao bốn năm tấc, không biết người giấy được thi thuật pháp gì mà có thể đi lại trên mặt đất, động tác nhanh nhẹn, gần giống như người thật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người giấy duỗi tay vươn eo với một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, như thể ra hiệu điều gì đó. Người đàn ông trung niên gầy như que củi, khuôn mặt mang nét khổ cực. Từ cách ăn mặc thì có vẻ như đây là một sai vặt của Thải Phượng Lâu.

Người đàn ông rớt nước mắt nói: "Đạo sĩ thực sự là thần, thần thái hình dáng của người giấy này và người mẹ đã mất của ta thật giống nhau..."

Vừa nói liền quỳ xuống, xoa ngực thảm thiết khóc: "A nương! Con không biết người ở dưới đó lại khổ đến thế, đều trách con bất hiếu, lúc a nương còn sống, con không hậu hạ chăm sóc người cho tốt, nương đi rồi, con cũng thờ phụng không chu toàn. Con không còn mặt mũi nào mà sống, để con đi với nương đi. "

Người giấy mở rộng vòng tay, ôm lấy cánh tay đang rũ xuống của con trai mình, đôi vai run rẩy trông như thể đang khóc.

Lão đạo sĩ làm bộ làm tịch thở dài: "Hiểu ý của nương ngươi rồi chứ? Bà ấy không trách ngươi, muốn ngươi sống cho tốt, nếu nương ngươi nhớ nhung đến ngươi như vậy, ngươi nên tận hiếu hơn nữa, sau này nhớ đốt thêm đồ thờ cúng cho bà. "

Chưa kịp dứt lời, người giấy đã phản ứng lại, buông cánh tay của sai vặt ra, cúi xuống trước lão đạo sĩ, quả nhiên đang khom lưng cúi đầu trước lão đạo.

Mọi người chấn động không ngớt, sai vặt khóc lóc thảm thiết, vài vị khách mềm lòng bị khơi dậy thương cảm, thế mà cũng rơi nước mắt theo.

“Ngân Nô, đêm nay coi như ngươi gặp may mới có thể gặp được cao nhân như vậy.” Có người trong đám người nói: “Thành toàn cho ngươi và mẫu thân gặp nhau không nói, còn giúp ngươi đốt không biết bao nhiêu đồ thờ cúng, ngươi đừng chỉ biết khóc nữa, còn không mau mau cảm ơn vị đạo trưởng này. "

Ngân Nô khóc nói: “Ơn tái tạo của đạo trưởng, sau này chỉ cần có chuyện cần nhờ đến tiểu nhân, chỉ cần nói với tiểu nhân, tiểu nhân dù thân thể nghèo hèn, cái khác thì không có, nhưng bằng lòng thịt nát xương tan.”

Lão đạo sĩ đỡ Ngân Nô lên: "Bần đạo chẳng qua là dùng diệu thuật đạt được tán thưởng, ngươi cùng mẫu thân duyên trần vẫn chưa dứt, định sẵn sẽ có ngày gặp mặt."

Ngân Nô móc trong ngực ra mấy xâu tiền, nhất định phải đưa cho lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ kinh sợ: “Không thể, không thể.”

“Nếu đạo trưởng không chịu nhận, chính là muốn làm khó tiểu nhân.”

Lão đạo sĩ không hề giả trân nói: "Bần Đạo đàm luận đạo để vui vẻ tiêu khiển, nếu phải đem thứ nhớp nháp này làm quà, chi bằng cứ đem hết đi thờ cúng cho mẫu thân ngươi, bần đạo giải chú giúp bà tiêu trừ những nghiệp chướng lúc sinh thời, cũng xem như một phần công đức. "

Bằng chiêu này, lão đạo khiến mọi người càng thêm tin tưởng y là thân tiên tại thế, ai ai cũng “lão thần tiên”, không đợi được nữa tràn lên trên.

Trong chớp mắt, nào là bói quẻ, tính mệnh, xem nhà cái gì cũng có. Ngay cả tú bà và danh kỹ trong Thải Phượng Lâu cũng lớp lớp chạy ra góp vui.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Ngọc

Số ký tự: 0