Chương 39
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Lận Thừa Hựu nhìn Đằng Ngọc Ý đang ở trong lòng, cười nói: "Hóa ra Đằng nương tử đã sớm nhận ra ta. Ngươi cứu Khí Trí một mạng, ta cũng cứu ngươi một mạng, hai bên hòa nhau, bù trừ ở đâu ra."
Nói rồi ném Đằng Ngọc Ý đến trên thân người tròn trĩnh của Khí Trí, Khí Trí nhất thời không kịp phòng bị, lại bị đè xuống đất: "Ôi!"
Đằng Ngọc Ý vừa kinh ngạc vừa tức giận, quay đầu nhìn lại: "Lận Thừa Hựu."
Tuy nhiên trước mặt đâu còn ai, Lận Thừa Hựu chớp mắt liền biến mất trong hành lang.
Hai người vội vàng bò từ dưới đất dậy, chỉ trong chớp mắt, hành lang lại huyên náo, trong sương phòng khách say rượu lảo đảo kéo cửa ra, cơ kỹ xinh đẹp bưng khay nối đuôi nhau mà ra, đột nhiên nhìn thấy Đằng Ngọc Ý cùng Khí Trí, mọi người đều giật mình.
Khí Trí vội nói với Đằng Ngọc Ý: "Đừng cảm thấy kỳ lạ, chúng ta thật ra vẫn ở tại chỗ, chẳng qua sư huynh đã phá mê hồn trận của quái vật kia mà thôi."
Đằng Ngọc Ý nhìn chung quanh, quả thật hết thảy đều như thường, cánh tay vừa động, cây bút cùn kia vẫn còn trong tay mình, nàng phủi phủi tro trên áo bào, bắt ống tay áo của Khí Trí: "Đệ theo ta xuống lầu, ta ngồi xe đưa đệ trở lại Thanh Vân Quan, nếu đã là thuật pháp của Thanh Vân Quan, hiện giờ đệ học ngay lập tức vẫn còn kịp, lập tức giải Sát Linh Hoàn cho ta, ta và Thanh Vân Quan các đệ từ bây giờ không còn liên quan đến nhau."
Khí Trí cứng họng, Đằng nương tử thích cười, thực ra là vui buồn không để lộ, lần này ngay cả lông mày cũng nhướng lên, có thể thấy được thật sự nổi giận rồi.
"Vương công tử, người trước hết đừng nóng giận, thuật pháp này yêu cầu cực kỳ cao đối với công lực, đệ cùng Tuyệt Thánh tạm thời không đủ tư cách tập luyện. Ai, ai --" Khí Trí nghiêng ngả lảo đảo xuống cầu thang, không nghĩ tới Đằng nương tử nhìn mảnh mai, sức lực lại không nhỏ, "Sư huynh vì để rèn luyện cho đệ, ngay từ đầu đã không lộ diện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đệ đoán huynh ấy cũng không rõ ràng, đợi đệ nói cho huynh ấy biết đầu đuôi ngọn ngành, huynh ấy nhất định sẽ giải chú cho Đằng nương tử."
"Không dám làm phiền quý sư huynh." Đằng Ngọc Ý tức đến cười, "Còn ngại lần này dày vò chưa đủ sao? Sư huynh các đệ sợ là khắc tinh của ta, vừa nãy ta mém chút nữa ngay cả mạng cũng vứt tại nơi này rồi!"
Khí Trí đỏ mặt bồi tội: "Đằng nương tử, tỷ buông tay trước đi, tỷ cứu Khí Trí một mạng, Khí Trí suốt đời khó quên, đêm nay bất kể thế nào cũng phải giúp tỷ giải Sát Linh Hoàn, dù cho có bị sư huynh cấm túc ba tháng đệ cũng cam chịu."
Cấm túc ba tháng? Giữa hai cái này có liên quan gì?
"Lời như thế này ta nghe đủ rồi, nói ba hoa chích chè thì làm được gì, kiếm phỉ thúy của ta đến nay vẫn là một phế phẩm, sư huynh của đệ thật sự quá đáng hận."
Khí Trí gãi gãi đầu, phải làm sao mới tốt đây, Đằng nương tử xem ra đã rất hận sư huynh, sư huynh tất nhiên là không sợ người ngoài hận y, nhưng cứ như vậy, y lại càng không biết hoà giải hai bên như thế nào.
Phía trước mặt gặp phải Ngạc Cơ cùng Bão Châu, hai người đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng đang tìm ai đó.
Bão Châu vô tình ngẩng đầu, lập tức vừa mừng vừa sợ: "Nương, mau nhìn xem, Vương công tử!"
Ngạc Cơ hai ba bước đã xông đến: "Vương công tử, hai người đang yên đang lành, tại sao nói biến mất liền không thấy tăm hơi, ngài đem Quyển Nhi Lê đi đâu rồi? Hai mẹ con chúng ta tìm một vòng lớn, còn tưởng rằng các ngươi từ cửa sổ nhảy xuống rồi."
Vừa nói vừa quan sát sau lưng Đằng Ngọc Ý, chỉ thấy một tiểu lang quân tầm chín tuổi, nào có bóng dáng của Quyển Nhi Lê.
Ngạc Cơ cùng Bão Châu há mốc mồm: "Quyển Nhi Lê đâu?"
Đằng Ngọc Ý kinh ngạc, chợt nhớ tới những gì đã thấy trong mê hồn trận, trong tay yêu quái đó đang chơi đùa một tấm lụa tranh của nữ tử, chính là đồ của Quyển Nhi Lê, vốn tưởng rằng yêu quái kia cố làm ra vẻ huyền bí, xem ra Quyển Nhi Lê quả thật đã xảy ra chuyện, sắc mặt nàng hơi trầm xuống: "Từ lúc nào không thấy Quyển Nhi Lê nữa?"
Ngạc Cơ thoáng chốc sắc mặt trắng bệch: "Công tử chớ có nói đùa, Quyển Nhi Lê không phải luôn ở bên cạnh ngài sao."
Khí Trí phát hiện không đúng, vội hỏi: "Vị nương tử tên là Quyển Nhi Lê nương tử, vừa rồi cũng ở lầu hai sao?"
"Đúng vậy." Ngạc Cơ ruột gan rối bời, "Ngay tại bên ngoài sương phòng, chớp mắt một cái người đã không thấy tăm hơi. Vương công tử, ngài đừng đùa với nô gia nữa, có phải ngài đem Quyển Nhi Lê giấu đi rồi không?"
Đúng vào lúc này, dưới lầu loạn xị bát nháo, một đoàn người xông vào, cũng không biết lai lịch thế nào, sai vặt lại không ngăn được, đám người này nhanh như chớp, bước nhanh vào trong đại sảnh, không nói hai lời lập tức lên cầu thang, trông thấy Đằng Ngọc Ý mới ngạc nhiên dừng bước.
Đằng Ngọc Ý nhìn xuống: "Hoắc Khâu."
Hoắc Khâu chắp tay: "Công tử đột nhiên mất tăm, tiểu nhân lo lắng xảy ra chuyện gì, liền đem hộ vệ nhanh chóng triệu tập đến đây."
Ngạc Cơ nhìn trận thế này, không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Vương công tử cùng hạ nhân của ngài không giống như đang nói đùa, chẳng lẽ Vương công tử trước đó thật sự mất tích.
Đằng Ngọc Ý lúc này mới nói với Ngạc Cơ: "Thực không dám giấu diếm, chúng ta vừa rồi đụng phải chuyện quái lạ, nhưng Quyển Nhi Lê lúc ấy không ở bên cạnh chúng ta, ta thậm chí còn không biết nàng ta đã mất tích. Có lẽ hiện tại nàng ta dữ nhiều lành ít, muốn cứu nàng ấy thì mau chóng tìm cách, nơi đây nhiều người, chúng ta ra bên ngoài thảo luận biện pháp."
Bão Châu cuống quít gật đầu, nàng và Quyển Nhi Lê vốn như tỷ muội, Ngạc Cơ còn trông cậy vào Quyển Nhi Lê thay bà ta kiếm được món tiền lớn, cũng sốt ruột bất an.
Một hàng người rất nhanh đã ra bên ngoài toà nhà.
Trước cổng đám đông người vẫn vây quanh như cũ, người nào cũng nghểnh cổ kiễng chân: "Lão thần tiên vào lầu lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy ra?"
Hoắc Khâu đi phía trước dẫn đường, đi ngang qua một gian đình, Tuyệt Thánh đột nhiên từ bên trong chạy ra, thẳng đến trước mặt, gấp gáp nói: "Khí Trí, ngươi không sao chứ!"
Khí Trí ngạc nhiên nói: "Tuyệt Thánh, tại sao ngươi lại ở trong đình."
Bên trong đình có một vị tú bà trang điểm lộng lẫy đang ngồi, mắt thấy Tuyệt Thánh chạy ra ngoài, đang dùng ánh mắt hiếu kì dõi theo bóng lưng của y.
Đằng Ngọc Ý phân phó Hoắc Khâu nói: "Trên xe không thể chứa được nhiều người như vậy, ngươi đi mở một gian đình khác đi, ta có lời muốn hỏi Ngạc Cơ."
Nói rồi ném Đằng Ngọc Ý đến trên thân người tròn trĩnh của Khí Trí, Khí Trí nhất thời không kịp phòng bị, lại bị đè xuống đất: "Ôi!"
Đằng Ngọc Ý vừa kinh ngạc vừa tức giận, quay đầu nhìn lại: "Lận Thừa Hựu."
Tuy nhiên trước mặt đâu còn ai, Lận Thừa Hựu chớp mắt liền biến mất trong hành lang.
Hai người vội vàng bò từ dưới đất dậy, chỉ trong chớp mắt, hành lang lại huyên náo, trong sương phòng khách say rượu lảo đảo kéo cửa ra, cơ kỹ xinh đẹp bưng khay nối đuôi nhau mà ra, đột nhiên nhìn thấy Đằng Ngọc Ý cùng Khí Trí, mọi người đều giật mình.
Khí Trí vội nói với Đằng Ngọc Ý: "Đừng cảm thấy kỳ lạ, chúng ta thật ra vẫn ở tại chỗ, chẳng qua sư huynh đã phá mê hồn trận của quái vật kia mà thôi."
Đằng Ngọc Ý nhìn chung quanh, quả thật hết thảy đều như thường, cánh tay vừa động, cây bút cùn kia vẫn còn trong tay mình, nàng phủi phủi tro trên áo bào, bắt ống tay áo của Khí Trí: "Đệ theo ta xuống lầu, ta ngồi xe đưa đệ trở lại Thanh Vân Quan, nếu đã là thuật pháp của Thanh Vân Quan, hiện giờ đệ học ngay lập tức vẫn còn kịp, lập tức giải Sát Linh Hoàn cho ta, ta và Thanh Vân Quan các đệ từ bây giờ không còn liên quan đến nhau."
Khí Trí cứng họng, Đằng nương tử thích cười, thực ra là vui buồn không để lộ, lần này ngay cả lông mày cũng nhướng lên, có thể thấy được thật sự nổi giận rồi.
"Vương công tử, người trước hết đừng nóng giận, thuật pháp này yêu cầu cực kỳ cao đối với công lực, đệ cùng Tuyệt Thánh tạm thời không đủ tư cách tập luyện. Ai, ai --" Khí Trí nghiêng ngả lảo đảo xuống cầu thang, không nghĩ tới Đằng nương tử nhìn mảnh mai, sức lực lại không nhỏ, "Sư huynh vì để rèn luyện cho đệ, ngay từ đầu đã không lộ diện, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đệ đoán huynh ấy cũng không rõ ràng, đợi đệ nói cho huynh ấy biết đầu đuôi ngọn ngành, huynh ấy nhất định sẽ giải chú cho Đằng nương tử."
"Không dám làm phiền quý sư huynh." Đằng Ngọc Ý tức đến cười, "Còn ngại lần này dày vò chưa đủ sao? Sư huynh các đệ sợ là khắc tinh của ta, vừa nãy ta mém chút nữa ngay cả mạng cũng vứt tại nơi này rồi!"
Khí Trí đỏ mặt bồi tội: "Đằng nương tử, tỷ buông tay trước đi, tỷ cứu Khí Trí một mạng, Khí Trí suốt đời khó quên, đêm nay bất kể thế nào cũng phải giúp tỷ giải Sát Linh Hoàn, dù cho có bị sư huynh cấm túc ba tháng đệ cũng cam chịu."
Cấm túc ba tháng? Giữa hai cái này có liên quan gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lời như thế này ta nghe đủ rồi, nói ba hoa chích chè thì làm được gì, kiếm phỉ thúy của ta đến nay vẫn là một phế phẩm, sư huynh của đệ thật sự quá đáng hận."
Khí Trí gãi gãi đầu, phải làm sao mới tốt đây, Đằng nương tử xem ra đã rất hận sư huynh, sư huynh tất nhiên là không sợ người ngoài hận y, nhưng cứ như vậy, y lại càng không biết hoà giải hai bên như thế nào.
Phía trước mặt gặp phải Ngạc Cơ cùng Bão Châu, hai người đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng đang tìm ai đó.
Bão Châu vô tình ngẩng đầu, lập tức vừa mừng vừa sợ: "Nương, mau nhìn xem, Vương công tử!"
Ngạc Cơ hai ba bước đã xông đến: "Vương công tử, hai người đang yên đang lành, tại sao nói biến mất liền không thấy tăm hơi, ngài đem Quyển Nhi Lê đi đâu rồi? Hai mẹ con chúng ta tìm một vòng lớn, còn tưởng rằng các ngươi từ cửa sổ nhảy xuống rồi."
Vừa nói vừa quan sát sau lưng Đằng Ngọc Ý, chỉ thấy một tiểu lang quân tầm chín tuổi, nào có bóng dáng của Quyển Nhi Lê.
Ngạc Cơ cùng Bão Châu há mốc mồm: "Quyển Nhi Lê đâu?"
Đằng Ngọc Ý kinh ngạc, chợt nhớ tới những gì đã thấy trong mê hồn trận, trong tay yêu quái đó đang chơi đùa một tấm lụa tranh của nữ tử, chính là đồ của Quyển Nhi Lê, vốn tưởng rằng yêu quái kia cố làm ra vẻ huyền bí, xem ra Quyển Nhi Lê quả thật đã xảy ra chuyện, sắc mặt nàng hơi trầm xuống: "Từ lúc nào không thấy Quyển Nhi Lê nữa?"
Ngạc Cơ thoáng chốc sắc mặt trắng bệch: "Công tử chớ có nói đùa, Quyển Nhi Lê không phải luôn ở bên cạnh ngài sao."
Khí Trí phát hiện không đúng, vội hỏi: "Vị nương tử tên là Quyển Nhi Lê nương tử, vừa rồi cũng ở lầu hai sao?"
"Đúng vậy." Ngạc Cơ ruột gan rối bời, "Ngay tại bên ngoài sương phòng, chớp mắt một cái người đã không thấy tăm hơi. Vương công tử, ngài đừng đùa với nô gia nữa, có phải ngài đem Quyển Nhi Lê giấu đi rồi không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vào lúc này, dưới lầu loạn xị bát nháo, một đoàn người xông vào, cũng không biết lai lịch thế nào, sai vặt lại không ngăn được, đám người này nhanh như chớp, bước nhanh vào trong đại sảnh, không nói hai lời lập tức lên cầu thang, trông thấy Đằng Ngọc Ý mới ngạc nhiên dừng bước.
Đằng Ngọc Ý nhìn xuống: "Hoắc Khâu."
Hoắc Khâu chắp tay: "Công tử đột nhiên mất tăm, tiểu nhân lo lắng xảy ra chuyện gì, liền đem hộ vệ nhanh chóng triệu tập đến đây."
Ngạc Cơ nhìn trận thế này, không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Vương công tử cùng hạ nhân của ngài không giống như đang nói đùa, chẳng lẽ Vương công tử trước đó thật sự mất tích.
Đằng Ngọc Ý lúc này mới nói với Ngạc Cơ: "Thực không dám giấu diếm, chúng ta vừa rồi đụng phải chuyện quái lạ, nhưng Quyển Nhi Lê lúc ấy không ở bên cạnh chúng ta, ta thậm chí còn không biết nàng ta đã mất tích. Có lẽ hiện tại nàng ta dữ nhiều lành ít, muốn cứu nàng ấy thì mau chóng tìm cách, nơi đây nhiều người, chúng ta ra bên ngoài thảo luận biện pháp."
Bão Châu cuống quít gật đầu, nàng và Quyển Nhi Lê vốn như tỷ muội, Ngạc Cơ còn trông cậy vào Quyển Nhi Lê thay bà ta kiếm được món tiền lớn, cũng sốt ruột bất an.
Một hàng người rất nhanh đã ra bên ngoài toà nhà.
Trước cổng đám đông người vẫn vây quanh như cũ, người nào cũng nghểnh cổ kiễng chân: "Lão thần tiên vào lầu lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy ra?"
Hoắc Khâu đi phía trước dẫn đường, đi ngang qua một gian đình, Tuyệt Thánh đột nhiên từ bên trong chạy ra, thẳng đến trước mặt, gấp gáp nói: "Khí Trí, ngươi không sao chứ!"
Khí Trí ngạc nhiên nói: "Tuyệt Thánh, tại sao ngươi lại ở trong đình."
Bên trong đình có một vị tú bà trang điểm lộng lẫy đang ngồi, mắt thấy Tuyệt Thánh chạy ra ngoài, đang dùng ánh mắt hiếu kì dõi theo bóng lưng của y.
Đằng Ngọc Ý phân phó Hoắc Khâu nói: "Trên xe không thể chứa được nhiều người như vậy, ngươi đi mở một gian đình khác đi, ta có lời muốn hỏi Ngạc Cơ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro