Chương 4
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
An Quốc Công phu nhân tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, cơ thể nhất thời không thể giẫy thoát, bà dứt khoát tóm gọn một thiếu nữ bên cạnh trước khi vật đó khóa chặt lấy: "Con nít răng còn chưa rụng, lại dám dùng cách quỷ quyệt này ám toán ta, trói ta thì sợ gì ? Ta liền đưa nàng chôn cùng. "
Bà đang định duỗi tay ra thì có thứ gì đó bất ngờ đâm tới trước mặt, lưỡi kiếm xanh ngắt lạnh lẽo, đó chính là thanh kiếm phỉ thúy đã khiến bà bị thương trước đó.
Đằng Ngọc Ý đã có thể di chuyển ngay khi An Quốc Công phu nhân bị phân tâm, tập kích bất ngờ con yêu quái này không phải vì lo lắng cho sự an toàn của thiếu nữ kia, mà muốn con yêu quái chết ngay lập tức.
Nàng là người ghi thù, chỉ mong sao sớm khiến thứ này xương cốt nghiền thành bụi, nhận ra rằng thứ này lại giở trò, làm sao nàng có thể để nó được như ý.
Thế nhưng, chưa đợi nàng đâm trúng móng trái của quái vật đó, dây thừng đã thắt lại càng chặt, tròng mắt An Quốc Công phu nhân lồi ra, trong chớp mắt bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Kết giới bị phá vỡ, các quý nữ sợ tới mức mặt hoa tái đi, cả sân hỗn loạn không gì bằng, dây thừng vòng một vòng, cuối cùng lại nhảy về tay thiếu niên, hắn cười híp mắt trói yêu quái lại rồi ném thứ gì đó cho Đằng Ngọc Ý: "Đưa thuốc này cho người bị thương uống."
Đằng Ngọc Ý liều mình nhận lấy lọ thuốc, đánh giá kỹ người đó, y đội lương quan* bạch ngọc, thắt lưng đeo một thanh kiếm vàng, chân mang giày ống* màu xanh. Theo quy chế của triều đại, đây là trang phục cấp thân vương.
*lương quan: quan mão dùng cho nhà đại thần đế vương, bắt nguồn từ thời Hán Tần, được dùng xuyên suốt về sau.
Nhìn dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, thân hình thon dài, tươi trẻ tuấn tú, nếu không phải nụ cười trên mặt quá xấu xa thì cũng được xem như một mỹ nam hiếm có.
Đằng Ngọc Ý đã nhận ra người này là ai từ lâu, cháu trai của đương kim hoàng đế, con trai trưởng của vợ chồng Thành Vương, con cháu tông thất tiếng tăm lừng lẫy: Lận Thừa Hựu .
Đằng Ngọc Ý liếc y một cái, xoay người kéo dì còn đang có chút ngây ngốc vào nhà: "Cảm ơn thế tử."
Lần duy nhất nàng giao tiếp với Lận Thừa Hựu trong kiếp trước là trong bữa tiệc ngắm hoa ở Ngọc Chân nữ quan.
Khi đó, gia đình Đằng và Đoàn đã từ hôn, phụ thân vẫn đang giám sát quân đội ở Hoài Nam, để chăm sóc người dì bị bệnh,Đằng Ngọc Ý đã tự nguyện ở lại nhà tổ ở phố Diên Thọ, Trường An. Ngày giải nhiệm của phụ thân ngày càng đến gần, theo đó trong phủ cũng thường nhận được thư phụ thân từ Hoài Đạo gửi về, thầm đoán rằng nó có liên quan đến việc cha nàng chuyển về kinh nhậm chức.
Vào thời điểm đó, nguyên nhân cái chết của biểu tỷ vẫn chưa tra rõ, hàng ngày nàng hầu hạ trước giường bệnh của dì, vì tinh thần sa sút nên rất lâu cũng chưa ra khỏi cửa dạo chơi. Hôm đó quản gia đưa thiếp mời đến nàng không hề muốn đi, nhưng lại nghe nói người chủ trì yến tiệc là hoàng hậu, vậy nên phấn chấn lại tinh thần chuẩn bị.
Đúng như dự đoán của Đằng Ngọc Ý, hội thưởng hoa sôi động chưa từng có, các quý nữ điểm trang rực rỡ, tụ tập thành từng nhóm. Nghe nói không chỉ có hoàng hậu, đến cả Thành vương phi thường du lịch quanh năm ở ngoài cũng đến dự.
Đằng Ngọc Ý đi theo các cung nữ đến bái kiến Hoàng hậu và Thành Vương Phi, chợt nghe thấy có người thì thào: "Nhìn xem, đó là Thành Vương thế tử."
Đằng Ngọc Ý nhìn sang, vừa hay trông thấy một thiếu niên tuấn mỹ hào phóng đang đi qua hoa viên.
Người này khoác áo bào gọn nhẹ với tay áo ống hẹp, trên vai khoác một chiếc cung vàng xán lạn, không giống như đến dự tiệc, mà giống như có thể rời khỏi đây để đi săn bắt cứ lúc nào.
"Này, y nào giống đến xem nương tử, giống đến để chơi hơn đấy."
“Ta nghe nói y vốn muốn đi đánh mã cầu, nhất thời bị Thành Vương phi áp tải đến đây”
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Đằng Ngọc Ý theo các quý nữ đánh đàn, thưởng trà, thưởng hoa, vì mơ hồ đoán được ý nghĩa sâu xa đằng sau việc Hoàng hậu tổ chức bữa thi hội này, nên nàng đã biểu hiện hết sức hoàn hảo. Khi trò chuyện thì nhả ngọc phun châu, làm thơ thì câu từ độc đáo, và ngay cả khi giao tiếp với người khác trong góc vắng, cũng ôn hòa và nhẫn nại hơn bình thường.
Sau khi thi hội kết thúc, hoàng hậu và Thành vương phi đặc biệt gọi Đằng Ngọc Ý lên phía trước,nàng điềm đạm nho nhã trả lời nhiều câu hỏi, khi bước ra nghe cung nhân nghị luận: "Ta đoán đó sẽ là tiểu nương tử nhà Đằng tướng quân, vị này tướng mạo quá hút mắt. Nhìn đi, đừng nghĩ thế tử ngạo nghễ, dù sao cũng đã đến tuổi thông suốt, nếu tận mắt nhìn thấy tiểu nương tử Đằng gia nhất định sẽ động lòng. "
"Đúng thế, nhìn dáng vẻ của Thành vương phi, có vẻ cũng rất hài lòng với Đằng gia. Tiểu thế tử không sợ ai, chỉ sợ cha mẹ y, nếu có Thành vương phi ở đó thế tử cũng không dám náo loạn. Nếu như lần này thế tử dám chạy, không tránh được một trận đòn nhừ tử của vương phi đâu. "
Đằng Ngọc Ý cảm thấy vô cùng mới mẻ, nàng lớn đến chừng này rồi, vẫn là lần đầu nghe thấy vương phi tự mình đánh con trai, vốn muốn nhìn kỹ vị Thành vương phi đang ngồi ở hàng đầu, hoàng hậu đã ra lệnh cho người đem nàng đến trong viện thưởng hoa cúc.
Khi đi ngang qua Điệp Thúy Đình, Đằng Ngọc Ý bắt gặp rất nhiều thiếu niên lang quân với trang phục sang trọng đang ngồi trong đình. Gió thổi tung tấm mành tre, hàng chục con mắt đổ dồn đến.
Đằng Ngọc Ý mắt nhìn thằng mà bước đi, đương lúc cuối thu, mưa bụi mịt mù lặng lẽ rơi xuống, khuôn mặt cảm thấy mát lạnh. Tối đó trở về phủ, nàng nhớ lại tình huống lúc hoàng hậu và Thành vương phi gọi nàng đến hỏi chuyện, thì sự liệu như đã tính trước.
Nàng không ái mộ Thành vương thế tử, chẳng qua trong những câu nói trêu đùa cô đọng, nhắc đến nhiều nhất chính là Thành vương thế tử, nàng vừa uống trà vừa dựng tai lên nghe ngóng, nếu ai cũng yêu thích người này, ắt hẳn y có chỗ hơn người.
Lần này con cái tông thất tuyển phi nhiều như thế, nàng không thể hạ cố nhận theo, đành chọn một người tốt nhất vậy.
Nàng bình tĩnh mà gỡ trâm hoa xuống, ngày hôm sau nghe ngóng tin tức, hoàng hậu và Thành vương phi đem bức họa vẽ nàng hỏi ý kiến y, Lận Thừa Hựu không thèm quan tâm phun ra hai chữ:”Không cưới.”
Khi đó, Đằng Ngọc Ý đang cuộn tay áo dùng mật ong điều phối hương, không cẩn thận làm đổ chén hương.
Không cưới? Nàng cũng không nhất định bằng lòng cưới đâu, hẳn là cái chết của biểu tỷ và căn bệnh của dì khiến tâm trí nàng rối loạn, vì vậy nàng mới váng đầu tham gia vào cuộc tuyển phi của con cháu tông thất.
Thật ra hai ngày nay nàng đã nghĩ rất lâu, chưa từng gặp mặt, cũng không biết tính tình của nhau, tất cả những điều nàng nghe được ngày hôm đó chỉ là dáng vẻ của y trong mắt kẻ khác, bên trong đến cùng là như thế nào, lâu ngày mới biết được, nếu như là một tên không dễ chung sống, bồi theo là cả đời của nàng đấy.
Mẫu thân mất từ năm nàng 5 tuổi, phụ thân quanh năm nam chinh bắc chiến không ở bên, nhiều năm nay nàng đã quen với mọi chuyện đều do chính mình kiểm soát, hôn nhân không phải trò đùa trẻ con, tự nhiên cũng không ngoại lệ, nàng nên chúc mừng vì Lận Thừa Hựu không cưới, tránh cho sau này nàng phải hối hận không thôi.
Nàng ngẩng đầu lên cười ba tiếng, trong nháy mắt liền quẳng chuyện này ra sau đầu, ngày hôm sau đến Đỗ phủ hầu hạ dì như thường lệ, tối đến trở về phủ cho người làm món súp móng lạc đà.
Nước súp thơm nồng kèm với rượu Tam Lặc mua từ quán rượu Ba Tư, đúng là món ngon chỉ có thần tiên mới ăn được.
(*súp móng lạc đà là một món ngon nổi tiếng vào thời nhà Đường. rượu Tam Lặc là một loại rượu ngon do người Ba Tư ủ)
Sau khi ăn no bụng, nàng đến bồn tắm tắm rửa, vốn dĩ đang vắt khăn tắm, trong đầu đột nhiên hiện ra hai chữ: "Không cưới."
Ha. Nàng lập tức mất hứng, căng mặt ném khăn vào trong nước, lực có chút mạnh làm nước bắn tung tóe ra ngoài bồn tắm.
Bạch Chỉ và Bích La lảng sang một bên nói nhỏ: Hôm nay nương tử không biết vì lý do gì mà tức giận, cả ngày quai hàm cứ bạnh ra.
Nói đùa! Tâm tình nàng rất tốt, nàng không nhanh không chậm mặc quần áo trở về phòng, nhưng đến khi ngủ trên giường, trên lưng lại có cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Loại ngứa này không ở xương cũng không ở ngoài da, nếu cứ đưa tay ra gãi có thể không tìm được chỗ, nhưng nếu không quan tâm, thường sẽ lại ngứa một trận. Xét cho cùng chỉ một câu: không thoải mái, cả người đều không thoải mái.
Cảm giác khó chịu này kéo dài suốt ba ngày, cho đến khi cô đang băn khoăn không biết phải làm sao để truy ra nguyên nhân, đúng lúc này tình trạng của dì đột nhiên trở nên tồi tệ hơn.
Nàng không ngủ không nghỉ hầu hạ thuốc thang, vốn mong sức khỏe dì tốt lên một chút, nào ngờ càng trị càng nặng.
Các y quan bất lực, Đỗ dượng và biểu đệ lòng nóng như lửa đốt, nàng vội vàng gửi thư cho cha, nói y quan mà nàng mời trước đó đều vô dụng, cầu xin ông tìm biện pháp càng sớm càng tốt.
Kể từ khi nương mất, nàng vô cùng hận phụ thân nên không bao giờ viết thư cho ông, nhiều lần liên tiếp cầu cứu ông, đều là vì bệnh của dì.
Nàng không muốn dì chết, nương đã mất sớm, may có dì và biểu tỷ chăm sóc chu đáo, nếu ngay cả dì cũng không còn nữa, nàng há chẳng phải sẽ trở thành một người cô đơn như trước sao.
Phụ thân vội vàng trở về trong đêm, mời Từ ngự y từ Thương Dược Cục đến xem mạch cho dì vào đêm hôm đó, không may là đã quá muộn, bệnh của dì đã tổn hại đến căn nguyên, kéo đến vài ngày cũng không có thuốc nào có hiệu quả.
Cái đêm mà dì ra đi, dượng và biểu đệ đau đớn khóc thương trước quan tài, nàng quỳ như khúc gỗ, biết khóc cũng vô ích, năm lên năm tuổi nàng đã nếm trải điều này rồi, dù cho nàng có khóc đến bể gan bể phổi, mẫu thân cũng chỉ nằm im lặng trong quan tài.
Nhớ cái đêm nương mất, nàng đứng trong linh đường, dùng đôi tay nhỏ bé đập vào những tấm ván gỗ lạnh lẽo.
“Nương ơi, A Ngọc sẽ không bao giờ chọc người giận nữa!”
“Nương ơi, người tỉnh dậy nhìn A Ngọc đi!”
Trong phủ rối bời, nhân lúc hạ nhân không chú ý liền trèo lên quan tài, nương nàng y phục lộng lẫy, làn tóc cài hoa vàng, vẻ mặt an tĩnh dịu đẹp không khác gì ngày thường.
Nàng vụng về trèo vào, vươn cánh tay mũm mĩm về phía mẫu thân: "Nương ơi, ôm A Ngọc ngủ đi."
Mẫu thân mặc kệ nàng, nàng khẽ nức nở, áp đầu vào trước ngực mẫu thân, nắm chặt tay nhỏ nói: "Nương đừng tức giận, A Ngọc ngoan, A Ngọc sẽ giúp nương đánh nữ nhân xấu xa."
Nàng tưởng tượng khi tỉnh lại mẫu thân sẽ quan tâm đến nàng thôi, nép vào vòng tay mẫu thân ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có lẽ chính lời cầu nguyện trong lòng nàng đã phát huy tác dụng, nàng ngã vào lồng ngực ấm áp trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng khi nàng vô vùng vui mừng mở mắt ra, đối mặt lại là khuôn mặt hốc hác đầy râu ria của phụ thân.
Vẻ mặt phụ thân bi ai, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, chỉ qua một đêm mà như già đi cả chục tuổi.
Nàng hoảng hốt một hồi, chợt nhớ tới người phụ nữ bên cạnh phụ thân, không tự chủ được oa oa mà khóc: "Con không muốn cha! Cha là người xấu! Con không muốn cha ôm!"
Phụ thân lã chã rơi lệ, hai chân khụy xuống, ôm nàng quỳ gối bên linh cữu, mặc cho nàng khóc nháo như thế nào, y vẫn lặng yên như một ngọn núi.
Nàng nghẹn ngào lớn tiếng, chính lúc đó cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng mẫu thân sẽ không bao giờ quay lại nữa, cảm giác sợ hãi cứ thế khuếch đại dâng lên, như tảng đá lớn đè lên ngực, Nàng đá vào người phụ thân và hét lên: "Cha là đồ tồi! Là cha hại Nương đổ bệnh!"
Nhớ lại đến đây, nỗi bi ai và uất hận dâng lên như thủy triều, Nàng bàng hoàng nắm lấy cổ áo nhu thường*, bên tai đột nhiên có người hét to: "A Ngọc, A Ngọc!"
*Nhu thường: xiêm y thời Đường, gồm 1 chiếc áo ngắn cùng với chiếc váy dài, váy thường sẽ kéo lên cao đến trên ngực.
Đằng Ngọc Ý định thần lại, nhìn khuôn mặt giống mẫu thân của dì, lòng tràn đầy chua sót, nàng nghẹn ngào nhào vào vòng tay của dì: "Dì."
Đỗ phu nhân sửng sốt, vẻ mặt từ từ dịu dàng, bà đưa tay lên như đang dỗ dành một đứa trẻ, xoa xoa sau gáy Đằng Ngọc Ý: "Bé ngoan, làm sao vậy? Con quái vật đó hẳn đã làm con sợ hãi phải không, có Dì ở đây, đừng sợ gì cả. "
Bọn họ vừa bước vào nhà, lọ thuốc Lận Thừa Hựu đưa đang cầm trong tay, Đằng Ngọc Ý nhìn xung quanh rồi nhanh chóng trấn tĩnh tâm tư, mở nắp lọ, đổ ra một lúc ba viên thuốc: "Dì, trước hết chúng ta chia ra đút thuốc. "
Đỗ phu nhân vui mừng khôn xiết “Ừm” một tiếng, tự đi thu xếp.
Đoan Phúc nằm ở hành lang, Đằng Ngọc Ý cầm thuốc đi ra ngoài cứu người, quản gia nương tử nhà Đổng huyện lệnh ba bước gộp thành hai bước chạy nhanh tới, cười khan nói: "Đằng nương tử, ban nãy lão nô có lời sai trái, lão nô dập đầu đền tội , nhưng nhị nương tử nhà ta đang khẩn cấp chờ cứu mạng, Đằng nương tử nhanh đưa thuốc cho lão nô đi. "
Đằng Ngọc Ý liếc bà một cái,chủ tớ hai người này làm không ít chuyện xấu xa, theo nàng thấy thì một chút cũng không vô tội, nhưng dù sao cũng là một mạng người, ngang nhiên thấy chết không cứu có vẻ hơi vô lý, nên nàng mỉm cười, hào phóng mở nắp lọ ra, ai biết chỉ có một viên thuốc rơi ra ngoài, bên trong đã rỗng tuếch.
Còn có hai người bị thương, một viên làm sao chia được? Sắc mặt quản gia nương tử thay đổi mấy lần, đằng kia chỉ là một lão hầu, chết cũng không có gì to tát, nếu chỉ có một viên thuốc, đương nhiên phải giao cho nương tử nhà bà, vậy nên vội vàng đuổi lên phía trước giật lấy: "Lão nô thay Nhị nương tử cảm tạ trước!"
Nào ngờ Đằng Ngọc Ý chếch sang một bên, nắm lấy viên thuốc chạy về phía Đoan Phúc.
Quản sự nương tử há hốc mồm, nhìn thấy Đằng Ngọc Ý chạy như một cơn gió, tức giận gấp gáp dậm chân, quay người lùi xuống bậc thềm, nước mắt lưng tròng nhìn Lận Thừa Hựu: "Thế tử, mạng nhị nương nhà ta chỉ còn trong sớm chiều, Đằng nương tử lấy thuốc của người nhưng không chịu phát cho, há chẳng phải phụ một nghĩa cử cao đẹp của thế tử sao."
Lận Thừa Hựu không chút phản ứng, quản sự nương tử nuốt nước miếng, tiểu thư gấp gáp đợi cứu mạng, không thể để mặc tiểu thư nhà họ Đằng sắp xếp loạn xạ, biết đằng này có yêu quái nhưng cứng đầu đi qua.
“Thế tử, thuốc đó…”
Vô tình liếc mắt nhìn vào trong sân, nàng rùng mình một cái, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Quốc Công phu nhân quái dị không thể tả, lớp da trắng sữa phát sáng, không giống da người, mà giống như gốm sứ thượng đẳng, hốc mắt như phủ lên một lớp trang điểm màu đỏ, trong nét hớn hở của cơn say lộ ra sự dữ dằn.
Trên miệng An Quốc Công phu nhân dán một lá bùa, chỉ hận không thể mở miệng, nhìn chăm chăm Lận Thừa Hựu trong chốc lát, bỗng nhiên cười không tiếng động.
Bà vưa cười, những tấm rèm trước viện không gió mà bay lên, những đám mây đen kéo đến từ bốn phương tám hướng.
Quản sự nương tử hai chân mềm nhũn, khung cảnh này khiến người ta nhớ đến đóa mẫu đơn đung đưa trong gió, trước đó khuôn mặt này đẹp đẽ bao nhiêu, lúc này khiến người ta ớn lạnh bấy nhiêu.
Đang không biết làm sao mới được, dưới chân đột nhiên có động tĩnh bất thường, cúi đầu xuống thì thấy dưới đất có rất nhiều cành hoa đủ màu đủ sắc, cành lá đung đưa, như thể ngửi thấy mùi gì đó, quay đầu lại phát hiện quản gia nương tử, tranh nhau nháo nhào bổ tới.
Quản gia nương tử sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, liên tiếp lùi về sau, tuy nhiên cành hoa đó men theo chân bà bò lên trên, càng vùng vẫy càng siết chặt hơn.
“Thế tử, cứu, cứu mạng!”
Nụ cười giễu cợt trên mặt Lận Thừa Hựu biến mất, phi người nhảy lên xà nhà nhìn xung quanh mà không nói một lời nào, cho đến khi quản gia nương tử sợ tới mức phân cùng nước tiểu sắp rơi ra, mới ném một lá bùa tới : "Có thể cút chưa? "
Lá bùa đập xuống sân, tỏa ra từng đợt mùi khét lẹt, cành hoa không kịp né tránh đã cháy đen gần hết, những cành còn lại rút ra bài học, chỉnh tề rụt vào trong đất.
Quản gia nương tử dưới chân nhũn ra, vội vàng bò về hành lang: "Cút, lão nô cút ngay."
Bà biết Lận Thừa Hựu có thể cứu từ sớm, chẳng qua vì phiền bà ngáng đường nên mới cho bà nếm mùi đau khổ. Nghe nói vị thế tử này không dễ chọc, đêm nay coi như lĩnh giáo đủ rồi.
Bà đang định duỗi tay ra thì có thứ gì đó bất ngờ đâm tới trước mặt, lưỡi kiếm xanh ngắt lạnh lẽo, đó chính là thanh kiếm phỉ thúy đã khiến bà bị thương trước đó.
Đằng Ngọc Ý đã có thể di chuyển ngay khi An Quốc Công phu nhân bị phân tâm, tập kích bất ngờ con yêu quái này không phải vì lo lắng cho sự an toàn của thiếu nữ kia, mà muốn con yêu quái chết ngay lập tức.
Nàng là người ghi thù, chỉ mong sao sớm khiến thứ này xương cốt nghiền thành bụi, nhận ra rằng thứ này lại giở trò, làm sao nàng có thể để nó được như ý.
Thế nhưng, chưa đợi nàng đâm trúng móng trái của quái vật đó, dây thừng đã thắt lại càng chặt, tròng mắt An Quốc Công phu nhân lồi ra, trong chớp mắt bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Kết giới bị phá vỡ, các quý nữ sợ tới mức mặt hoa tái đi, cả sân hỗn loạn không gì bằng, dây thừng vòng một vòng, cuối cùng lại nhảy về tay thiếu niên, hắn cười híp mắt trói yêu quái lại rồi ném thứ gì đó cho Đằng Ngọc Ý: "Đưa thuốc này cho người bị thương uống."
Đằng Ngọc Ý liều mình nhận lấy lọ thuốc, đánh giá kỹ người đó, y đội lương quan* bạch ngọc, thắt lưng đeo một thanh kiếm vàng, chân mang giày ống* màu xanh. Theo quy chế của triều đại, đây là trang phục cấp thân vương.
*lương quan: quan mão dùng cho nhà đại thần đế vương, bắt nguồn từ thời Hán Tần, được dùng xuyên suốt về sau.
Nhìn dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, thân hình thon dài, tươi trẻ tuấn tú, nếu không phải nụ cười trên mặt quá xấu xa thì cũng được xem như một mỹ nam hiếm có.
Đằng Ngọc Ý đã nhận ra người này là ai từ lâu, cháu trai của đương kim hoàng đế, con trai trưởng của vợ chồng Thành Vương, con cháu tông thất tiếng tăm lừng lẫy: Lận Thừa Hựu .
Đằng Ngọc Ý liếc y một cái, xoay người kéo dì còn đang có chút ngây ngốc vào nhà: "Cảm ơn thế tử."
Lần duy nhất nàng giao tiếp với Lận Thừa Hựu trong kiếp trước là trong bữa tiệc ngắm hoa ở Ngọc Chân nữ quan.
Khi đó, gia đình Đằng và Đoàn đã từ hôn, phụ thân vẫn đang giám sát quân đội ở Hoài Nam, để chăm sóc người dì bị bệnh,Đằng Ngọc Ý đã tự nguyện ở lại nhà tổ ở phố Diên Thọ, Trường An. Ngày giải nhiệm của phụ thân ngày càng đến gần, theo đó trong phủ cũng thường nhận được thư phụ thân từ Hoài Đạo gửi về, thầm đoán rằng nó có liên quan đến việc cha nàng chuyển về kinh nhậm chức.
Vào thời điểm đó, nguyên nhân cái chết của biểu tỷ vẫn chưa tra rõ, hàng ngày nàng hầu hạ trước giường bệnh của dì, vì tinh thần sa sút nên rất lâu cũng chưa ra khỏi cửa dạo chơi. Hôm đó quản gia đưa thiếp mời đến nàng không hề muốn đi, nhưng lại nghe nói người chủ trì yến tiệc là hoàng hậu, vậy nên phấn chấn lại tinh thần chuẩn bị.
Đúng như dự đoán của Đằng Ngọc Ý, hội thưởng hoa sôi động chưa từng có, các quý nữ điểm trang rực rỡ, tụ tập thành từng nhóm. Nghe nói không chỉ có hoàng hậu, đến cả Thành vương phi thường du lịch quanh năm ở ngoài cũng đến dự.
Đằng Ngọc Ý đi theo các cung nữ đến bái kiến Hoàng hậu và Thành Vương Phi, chợt nghe thấy có người thì thào: "Nhìn xem, đó là Thành Vương thế tử."
Đằng Ngọc Ý nhìn sang, vừa hay trông thấy một thiếu niên tuấn mỹ hào phóng đang đi qua hoa viên.
Người này khoác áo bào gọn nhẹ với tay áo ống hẹp, trên vai khoác một chiếc cung vàng xán lạn, không giống như đến dự tiệc, mà giống như có thể rời khỏi đây để đi săn bắt cứ lúc nào.
"Này, y nào giống đến xem nương tử, giống đến để chơi hơn đấy."
“Ta nghe nói y vốn muốn đi đánh mã cầu, nhất thời bị Thành Vương phi áp tải đến đây”
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Đằng Ngọc Ý theo các quý nữ đánh đàn, thưởng trà, thưởng hoa, vì mơ hồ đoán được ý nghĩa sâu xa đằng sau việc Hoàng hậu tổ chức bữa thi hội này, nên nàng đã biểu hiện hết sức hoàn hảo. Khi trò chuyện thì nhả ngọc phun châu, làm thơ thì câu từ độc đáo, và ngay cả khi giao tiếp với người khác trong góc vắng, cũng ôn hòa và nhẫn nại hơn bình thường.
Sau khi thi hội kết thúc, hoàng hậu và Thành vương phi đặc biệt gọi Đằng Ngọc Ý lên phía trước,nàng điềm đạm nho nhã trả lời nhiều câu hỏi, khi bước ra nghe cung nhân nghị luận: "Ta đoán đó sẽ là tiểu nương tử nhà Đằng tướng quân, vị này tướng mạo quá hút mắt. Nhìn đi, đừng nghĩ thế tử ngạo nghễ, dù sao cũng đã đến tuổi thông suốt, nếu tận mắt nhìn thấy tiểu nương tử Đằng gia nhất định sẽ động lòng. "
"Đúng thế, nhìn dáng vẻ của Thành vương phi, có vẻ cũng rất hài lòng với Đằng gia. Tiểu thế tử không sợ ai, chỉ sợ cha mẹ y, nếu có Thành vương phi ở đó thế tử cũng không dám náo loạn. Nếu như lần này thế tử dám chạy, không tránh được một trận đòn nhừ tử của vương phi đâu. "
Đằng Ngọc Ý cảm thấy vô cùng mới mẻ, nàng lớn đến chừng này rồi, vẫn là lần đầu nghe thấy vương phi tự mình đánh con trai, vốn muốn nhìn kỹ vị Thành vương phi đang ngồi ở hàng đầu, hoàng hậu đã ra lệnh cho người đem nàng đến trong viện thưởng hoa cúc.
Khi đi ngang qua Điệp Thúy Đình, Đằng Ngọc Ý bắt gặp rất nhiều thiếu niên lang quân với trang phục sang trọng đang ngồi trong đình. Gió thổi tung tấm mành tre, hàng chục con mắt đổ dồn đến.
Đằng Ngọc Ý mắt nhìn thằng mà bước đi, đương lúc cuối thu, mưa bụi mịt mù lặng lẽ rơi xuống, khuôn mặt cảm thấy mát lạnh. Tối đó trở về phủ, nàng nhớ lại tình huống lúc hoàng hậu và Thành vương phi gọi nàng đến hỏi chuyện, thì sự liệu như đã tính trước.
Nàng không ái mộ Thành vương thế tử, chẳng qua trong những câu nói trêu đùa cô đọng, nhắc đến nhiều nhất chính là Thành vương thế tử, nàng vừa uống trà vừa dựng tai lên nghe ngóng, nếu ai cũng yêu thích người này, ắt hẳn y có chỗ hơn người.
Lần này con cái tông thất tuyển phi nhiều như thế, nàng không thể hạ cố nhận theo, đành chọn một người tốt nhất vậy.
Nàng bình tĩnh mà gỡ trâm hoa xuống, ngày hôm sau nghe ngóng tin tức, hoàng hậu và Thành vương phi đem bức họa vẽ nàng hỏi ý kiến y, Lận Thừa Hựu không thèm quan tâm phun ra hai chữ:”Không cưới.”
Khi đó, Đằng Ngọc Ý đang cuộn tay áo dùng mật ong điều phối hương, không cẩn thận làm đổ chén hương.
Không cưới? Nàng cũng không nhất định bằng lòng cưới đâu, hẳn là cái chết của biểu tỷ và căn bệnh của dì khiến tâm trí nàng rối loạn, vì vậy nàng mới váng đầu tham gia vào cuộc tuyển phi của con cháu tông thất.
Thật ra hai ngày nay nàng đã nghĩ rất lâu, chưa từng gặp mặt, cũng không biết tính tình của nhau, tất cả những điều nàng nghe được ngày hôm đó chỉ là dáng vẻ của y trong mắt kẻ khác, bên trong đến cùng là như thế nào, lâu ngày mới biết được, nếu như là một tên không dễ chung sống, bồi theo là cả đời của nàng đấy.
Mẫu thân mất từ năm nàng 5 tuổi, phụ thân quanh năm nam chinh bắc chiến không ở bên, nhiều năm nay nàng đã quen với mọi chuyện đều do chính mình kiểm soát, hôn nhân không phải trò đùa trẻ con, tự nhiên cũng không ngoại lệ, nàng nên chúc mừng vì Lận Thừa Hựu không cưới, tránh cho sau này nàng phải hối hận không thôi.
Nàng ngẩng đầu lên cười ba tiếng, trong nháy mắt liền quẳng chuyện này ra sau đầu, ngày hôm sau đến Đỗ phủ hầu hạ dì như thường lệ, tối đến trở về phủ cho người làm món súp móng lạc đà.
Nước súp thơm nồng kèm với rượu Tam Lặc mua từ quán rượu Ba Tư, đúng là món ngon chỉ có thần tiên mới ăn được.
(*súp móng lạc đà là một món ngon nổi tiếng vào thời nhà Đường. rượu Tam Lặc là một loại rượu ngon do người Ba Tư ủ)
Sau khi ăn no bụng, nàng đến bồn tắm tắm rửa, vốn dĩ đang vắt khăn tắm, trong đầu đột nhiên hiện ra hai chữ: "Không cưới."
Ha. Nàng lập tức mất hứng, căng mặt ném khăn vào trong nước, lực có chút mạnh làm nước bắn tung tóe ra ngoài bồn tắm.
Bạch Chỉ và Bích La lảng sang một bên nói nhỏ: Hôm nay nương tử không biết vì lý do gì mà tức giận, cả ngày quai hàm cứ bạnh ra.
Nói đùa! Tâm tình nàng rất tốt, nàng không nhanh không chậm mặc quần áo trở về phòng, nhưng đến khi ngủ trên giường, trên lưng lại có cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Loại ngứa này không ở xương cũng không ở ngoài da, nếu cứ đưa tay ra gãi có thể không tìm được chỗ, nhưng nếu không quan tâm, thường sẽ lại ngứa một trận. Xét cho cùng chỉ một câu: không thoải mái, cả người đều không thoải mái.
Cảm giác khó chịu này kéo dài suốt ba ngày, cho đến khi cô đang băn khoăn không biết phải làm sao để truy ra nguyên nhân, đúng lúc này tình trạng của dì đột nhiên trở nên tồi tệ hơn.
Nàng không ngủ không nghỉ hầu hạ thuốc thang, vốn mong sức khỏe dì tốt lên một chút, nào ngờ càng trị càng nặng.
Các y quan bất lực, Đỗ dượng và biểu đệ lòng nóng như lửa đốt, nàng vội vàng gửi thư cho cha, nói y quan mà nàng mời trước đó đều vô dụng, cầu xin ông tìm biện pháp càng sớm càng tốt.
Kể từ khi nương mất, nàng vô cùng hận phụ thân nên không bao giờ viết thư cho ông, nhiều lần liên tiếp cầu cứu ông, đều là vì bệnh của dì.
Nàng không muốn dì chết, nương đã mất sớm, may có dì và biểu tỷ chăm sóc chu đáo, nếu ngay cả dì cũng không còn nữa, nàng há chẳng phải sẽ trở thành một người cô đơn như trước sao.
Phụ thân vội vàng trở về trong đêm, mời Từ ngự y từ Thương Dược Cục đến xem mạch cho dì vào đêm hôm đó, không may là đã quá muộn, bệnh của dì đã tổn hại đến căn nguyên, kéo đến vài ngày cũng không có thuốc nào có hiệu quả.
Cái đêm mà dì ra đi, dượng và biểu đệ đau đớn khóc thương trước quan tài, nàng quỳ như khúc gỗ, biết khóc cũng vô ích, năm lên năm tuổi nàng đã nếm trải điều này rồi, dù cho nàng có khóc đến bể gan bể phổi, mẫu thân cũng chỉ nằm im lặng trong quan tài.
Nhớ cái đêm nương mất, nàng đứng trong linh đường, dùng đôi tay nhỏ bé đập vào những tấm ván gỗ lạnh lẽo.
“Nương ơi, A Ngọc sẽ không bao giờ chọc người giận nữa!”
“Nương ơi, người tỉnh dậy nhìn A Ngọc đi!”
Trong phủ rối bời, nhân lúc hạ nhân không chú ý liền trèo lên quan tài, nương nàng y phục lộng lẫy, làn tóc cài hoa vàng, vẻ mặt an tĩnh dịu đẹp không khác gì ngày thường.
Nàng vụng về trèo vào, vươn cánh tay mũm mĩm về phía mẫu thân: "Nương ơi, ôm A Ngọc ngủ đi."
Mẫu thân mặc kệ nàng, nàng khẽ nức nở, áp đầu vào trước ngực mẫu thân, nắm chặt tay nhỏ nói: "Nương đừng tức giận, A Ngọc ngoan, A Ngọc sẽ giúp nương đánh nữ nhân xấu xa."
Nàng tưởng tượng khi tỉnh lại mẫu thân sẽ quan tâm đến nàng thôi, nép vào vòng tay mẫu thân ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Có lẽ chính lời cầu nguyện trong lòng nàng đã phát huy tác dụng, nàng ngã vào lồng ngực ấm áp trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhưng khi nàng vô vùng vui mừng mở mắt ra, đối mặt lại là khuôn mặt hốc hác đầy râu ria của phụ thân.
Vẻ mặt phụ thân bi ai, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, chỉ qua một đêm mà như già đi cả chục tuổi.
Nàng hoảng hốt một hồi, chợt nhớ tới người phụ nữ bên cạnh phụ thân, không tự chủ được oa oa mà khóc: "Con không muốn cha! Cha là người xấu! Con không muốn cha ôm!"
Phụ thân lã chã rơi lệ, hai chân khụy xuống, ôm nàng quỳ gối bên linh cữu, mặc cho nàng khóc nháo như thế nào, y vẫn lặng yên như một ngọn núi.
Nàng nghẹn ngào lớn tiếng, chính lúc đó cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng mẫu thân sẽ không bao giờ quay lại nữa, cảm giác sợ hãi cứ thế khuếch đại dâng lên, như tảng đá lớn đè lên ngực, Nàng đá vào người phụ thân và hét lên: "Cha là đồ tồi! Là cha hại Nương đổ bệnh!"
Nhớ lại đến đây, nỗi bi ai và uất hận dâng lên như thủy triều, Nàng bàng hoàng nắm lấy cổ áo nhu thường*, bên tai đột nhiên có người hét to: "A Ngọc, A Ngọc!"
*Nhu thường: xiêm y thời Đường, gồm 1 chiếc áo ngắn cùng với chiếc váy dài, váy thường sẽ kéo lên cao đến trên ngực.
Đằng Ngọc Ý định thần lại, nhìn khuôn mặt giống mẫu thân của dì, lòng tràn đầy chua sót, nàng nghẹn ngào nhào vào vòng tay của dì: "Dì."
Đỗ phu nhân sửng sốt, vẻ mặt từ từ dịu dàng, bà đưa tay lên như đang dỗ dành một đứa trẻ, xoa xoa sau gáy Đằng Ngọc Ý: "Bé ngoan, làm sao vậy? Con quái vật đó hẳn đã làm con sợ hãi phải không, có Dì ở đây, đừng sợ gì cả. "
Bọn họ vừa bước vào nhà, lọ thuốc Lận Thừa Hựu đưa đang cầm trong tay, Đằng Ngọc Ý nhìn xung quanh rồi nhanh chóng trấn tĩnh tâm tư, mở nắp lọ, đổ ra một lúc ba viên thuốc: "Dì, trước hết chúng ta chia ra đút thuốc. "
Đỗ phu nhân vui mừng khôn xiết “Ừm” một tiếng, tự đi thu xếp.
Đoan Phúc nằm ở hành lang, Đằng Ngọc Ý cầm thuốc đi ra ngoài cứu người, quản gia nương tử nhà Đổng huyện lệnh ba bước gộp thành hai bước chạy nhanh tới, cười khan nói: "Đằng nương tử, ban nãy lão nô có lời sai trái, lão nô dập đầu đền tội , nhưng nhị nương tử nhà ta đang khẩn cấp chờ cứu mạng, Đằng nương tử nhanh đưa thuốc cho lão nô đi. "
Đằng Ngọc Ý liếc bà một cái,chủ tớ hai người này làm không ít chuyện xấu xa, theo nàng thấy thì một chút cũng không vô tội, nhưng dù sao cũng là một mạng người, ngang nhiên thấy chết không cứu có vẻ hơi vô lý, nên nàng mỉm cười, hào phóng mở nắp lọ ra, ai biết chỉ có một viên thuốc rơi ra ngoài, bên trong đã rỗng tuếch.
Còn có hai người bị thương, một viên làm sao chia được? Sắc mặt quản gia nương tử thay đổi mấy lần, đằng kia chỉ là một lão hầu, chết cũng không có gì to tát, nếu chỉ có một viên thuốc, đương nhiên phải giao cho nương tử nhà bà, vậy nên vội vàng đuổi lên phía trước giật lấy: "Lão nô thay Nhị nương tử cảm tạ trước!"
Nào ngờ Đằng Ngọc Ý chếch sang một bên, nắm lấy viên thuốc chạy về phía Đoan Phúc.
Quản sự nương tử há hốc mồm, nhìn thấy Đằng Ngọc Ý chạy như một cơn gió, tức giận gấp gáp dậm chân, quay người lùi xuống bậc thềm, nước mắt lưng tròng nhìn Lận Thừa Hựu: "Thế tử, mạng nhị nương nhà ta chỉ còn trong sớm chiều, Đằng nương tử lấy thuốc của người nhưng không chịu phát cho, há chẳng phải phụ một nghĩa cử cao đẹp của thế tử sao."
Lận Thừa Hựu không chút phản ứng, quản sự nương tử nuốt nước miếng, tiểu thư gấp gáp đợi cứu mạng, không thể để mặc tiểu thư nhà họ Đằng sắp xếp loạn xạ, biết đằng này có yêu quái nhưng cứng đầu đi qua.
“Thế tử, thuốc đó…”
Vô tình liếc mắt nhìn vào trong sân, nàng rùng mình một cái, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Quốc Công phu nhân quái dị không thể tả, lớp da trắng sữa phát sáng, không giống da người, mà giống như gốm sứ thượng đẳng, hốc mắt như phủ lên một lớp trang điểm màu đỏ, trong nét hớn hở của cơn say lộ ra sự dữ dằn.
Trên miệng An Quốc Công phu nhân dán một lá bùa, chỉ hận không thể mở miệng, nhìn chăm chăm Lận Thừa Hựu trong chốc lát, bỗng nhiên cười không tiếng động.
Bà vưa cười, những tấm rèm trước viện không gió mà bay lên, những đám mây đen kéo đến từ bốn phương tám hướng.
Quản sự nương tử hai chân mềm nhũn, khung cảnh này khiến người ta nhớ đến đóa mẫu đơn đung đưa trong gió, trước đó khuôn mặt này đẹp đẽ bao nhiêu, lúc này khiến người ta ớn lạnh bấy nhiêu.
Đang không biết làm sao mới được, dưới chân đột nhiên có động tĩnh bất thường, cúi đầu xuống thì thấy dưới đất có rất nhiều cành hoa đủ màu đủ sắc, cành lá đung đưa, như thể ngửi thấy mùi gì đó, quay đầu lại phát hiện quản gia nương tử, tranh nhau nháo nhào bổ tới.
Quản gia nương tử sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, liên tiếp lùi về sau, tuy nhiên cành hoa đó men theo chân bà bò lên trên, càng vùng vẫy càng siết chặt hơn.
“Thế tử, cứu, cứu mạng!”
Nụ cười giễu cợt trên mặt Lận Thừa Hựu biến mất, phi người nhảy lên xà nhà nhìn xung quanh mà không nói một lời nào, cho đến khi quản gia nương tử sợ tới mức phân cùng nước tiểu sắp rơi ra, mới ném một lá bùa tới : "Có thể cút chưa? "
Lá bùa đập xuống sân, tỏa ra từng đợt mùi khét lẹt, cành hoa không kịp né tránh đã cháy đen gần hết, những cành còn lại rút ra bài học, chỉnh tề rụt vào trong đất.
Quản gia nương tử dưới chân nhũn ra, vội vàng bò về hành lang: "Cút, lão nô cút ngay."
Bà biết Lận Thừa Hựu có thể cứu từ sớm, chẳng qua vì phiền bà ngáng đường nên mới cho bà nếm mùi đau khổ. Nghe nói vị thế tử này không dễ chọc, đêm nay coi như lĩnh giáo đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro