Công Ngọc

Chương 42

Ngưng Lũng

2024-08-21 21:46:57

Ngạc Cơ tới gần đánh giá lão đạo, mới phát hiện khí tức trên người y thanh tĩnh, hai tay lại thon dài sạch sẽ, lúc nói chuyện tươi cười như hoa nở, nào giống người lôi thôi.

Bà ta vốn có một đôi mắt chanh chua, mơ hồ đoán được y chính là vị Thành vương thế tử kia, hai chân chẳng hiểu sao nhũn ra, mắt cũng không dám nhìn loạn, cúi đầu dẫn bọn họ đi lên phía trước, dịu giọng nói: "Xin đi theo nô gia."

Khí Trí vội vã đuổi lên: “Sư huynh, kiếm của Vương công tử——“

Lận Thừa Hựu ngắt lời y: "Trước mắt cứu người quan trọng, chuyện không liên quan để sau lại nói."

Ngạc Cơ lo sợ nghi hoặc gật đầu: "Quyển Nhi Lê chỉ sợ dữ nhiều lành ít, vẫn mong đạo trưởng nhanh giúp đỡ tìm người."

Khí Trí cắn cắn môi, bất đắc dĩ nhìn về phía Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý liếc mắt nhìn bóng lưng Lận Thừa Hựu, biết ngay y sẽ cố ý làm khó dễ nàng, ở lại tại đây lành ít dữ nhiều, nếu tạm thời tìm không tìm được cơ hội, chi bằng ra khỏi lầu lại tính tiếp.

Nàng tiêu sái quay đầu đi, trong miệng nói với Hoắc Khâu: “Không còn chuyện của chúng ta nữa, đi thôi.”

Nào biết vừa đi mấy bước, Khí Trí lại chạy tới níu nàng lại: "Vương công tử, người không thể đi."

Lần này không cần Đằng Ngọc Ý mắng chửi, Lận Thừa Hựu dừng bước kinh ngạc nhìn Khí Trí: "Ngươi muốn làm gì?"

Khí Trí đã quyết tâm không cho Đằng Ngọc Ý đi: "Muốn cứu Quyển Nhi Lê, thật sự không thể thiếu Vương công tử được."

Đằng Ngọc Ý dùng sức kéo tay áo về phía sau: "Ta lại không biết đạo thuật, đệ kéo lấy ta làm gì? Đêm nay ta chịu đủ rồi, nếu đệ còn không buông ra, đừng trách ta không khách khí!"

Hoắc Khâu thoạt đầu chỉ coi như Đằng Ngọc Ý đang nói đùa, bởi vậy cũng không cử động, lúc này nhìn tiểu chủ nhân thật sự tức giận rồi, không nói hai lời liền vỗ về phía Khí Trí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khí Trí vội vàng lôi kéo Đằng Ngọc Ý, không có thời gian quan tâm đến phía sau, Tuyệt Thánh cách xa nhất, nhất thời cũng không đuổi kịp đến, mắt thấy chưởng của Hoắc Khâu sắp đập lên Khí Trí, trên đường nghiêng thò tới một cánh tay, lập tức giữ cổ tay Hoắc Khâu lại.

Hoắc Khâu bị đau, trong lòng biết công lực người này không cạn, đang muốn đánh trả, giương mắt mới phát hiện là Lận Thừa Hựu.

“Thế tử——”

Lận Thừa Hựu trong mắt không có chút ý cười: "Nó là người của Thanh Vân quan chúng ta, phạm sai tự có ta quản giáo, ngươi là cái thá gì, cũng xứng ở trước mặt ta giương oai?"

Dưới sự kinh hãi Hoắc Khâu giật người về phía sau, sắc mặt Lận Thừa Hựu trầm xuống, thuận thế đánh tới ngực y, một chiêu này lực như đao cắt, Hoắc Khâu khó nhọc nhảy về phía sau, may mà nội lực không thấp, may mắn tránh được một chiêu này.

Hai người chỉ giao thủ một chiêu liền tách ra, Đằng Ngọc Ý nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ Hoắc Khâu bị thiệt thòi, liếc Lận Thừa Hựu một cái: "Hoắc Khâu, không cần dây dưa với hắn, chúng ta đi."

Ai ngờ Khí Trí vẫn không chịu buông tay như cũ, khoé mắt y rưng rưng nhìn qua Đằng Ngọc Ý: "Vương công tử, cầu xin người tin đệ một lần, cầu xin người tuyệt đối đừng đi, người ở lại một chút, đệ nhất định sẽ nghĩ ra cách."

Mặt Lận Thừa Hựu vô cảm: “Thả Vương công tử ra, qua đây.”

Khí Trí sống chết không chịu buông tay.

Lúc này bỗng nghe phía trước truyền đến một tiếng động bất thường, Lận Thừa Hựu hết sạch kiên nhẫn, quay người đi lên phía trước, nghiêm giọng nói: "Còn dám không phân rõ tốt xấu, trở về tự cấm túc nửa năm!"

Tuyệt Thánh gấp đến độ dậm chân: "Khí Trí, đạo trưởng tức giận rồi, mau buông Vương công tử ra đi. Vương công tử không bằng lòng ở lại, sao ngươi phải miễn cưỡng làm khó?"

Đằng Ngọc Ý dùng sức tách ngón tay Khí Trí ra, Khí Trí rưng rưng nước mắt lắc đầu, đầu kia Ngạc Cơ nơm nớp lo sợ dẫn Lận Thừa Hựu đến đằng trước, Khí Trí ngẩng đầu nhìn một chút, dùng hết toàn bộ nội lực kéo lấy Đằng Ngọc Ý đi lên phía trước.

Trong lòng Đằng Ngọc Ý kinh ngạc nghi ngờ không thôi, bị Khí Trí lôi đi hai bước, dứt khoác phất phất tay với Hoắc Khâu sau lưng, qua lại nhiều lần nên nàng biết, hai tiểu đạo sĩ này đều là người lương thiện ôn hoà, so sánh qua lại, Khí Trí đặc biệt ổn trọng, đột nhiên thất thố như thế nhất định có đạo lý của y.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì thế nàng từ uy hiếp đổi thành khuyên dỗ: "Đệ rốt cuộc muốn làm gì? Không tiện lớn tiếng nói cũng không sao, nhỏ giọng nói cho ta biết cũng được."

Khí Trí chỉ lo lắc đầu, kéo Đằng Ngọc Ý đuổi kịp đám Lận Thừa Hựu.

Ngạc Cơ dẫn một đoàn người tới chỗ sâu trong viện mới dừng bước, đi lên phía trước nữa chính là chỗ Phật Đường nhỏ thanh tịnh, Khí Trí xem chừng Đằng Ngọc Ý tạm thời sẽ không chạy nữa, rốt cục chịu nới lỏng tay, bản thân lại trốn đến chỗ tối, không biết làm cái gì rồi.

Đằng Ngọc Ý càng cảm giác không đúng, cao giọng gọi: “Khí Trí đạo trưởng?”

Khí Trí đầu kia ấp úng nói: "Đệ không sao, Vương công tử, người đợi thêm một chút."

Ngạc Cơ đẩy cánh cửa chỗ thờ phụng Kim Đồng, sợ hãi nói với Lận Thừa Hựu: "Lối vào của hầm đất ở bên trong, ngay tại phía sau bàn thờ, lúc ấy thợ làm đào được khối đá ở ngay chỗ hầm đất này."

Lận Thừa Hựu quan sát bốn phía một vòng, cất bước lên bậc thềm, đem trường bào buộc bên hông, nói với Tuyệt Thánh và Khí Trí: "Nơi đây yêu khí rất mạnh, các ngươi theo ta đi vào, quy tắc cũ, một người hộ khảm, một người hộ tốn, đợi chút nữa nghe được lệnh của ta, các ngươi liền ném lưới Bàn La Kim ra."

Tuyệt Thánh lập tức vâng, Khí Trí lại run giọng nói: "Đạo trưởng, đệ không theo cùng được, ngón út của đệ gãy rồi, không nặn quyết được cũng không cầm nổi kiếm, phải tìm người thay đệ."

Lận Thừa Hựu cùng Tuyệt Thánh đều lấy làm kinh ngạc, Đằng Ngọc Ý cũng ngạc nhiên không hiểu, vừa rồi lúc Khí Trí túm lấy nàng mười ngón tay đều ổn, sao nói gãy lả gãy được?

Lận Thừa Hựu lôi Khí Trí từ chỗ tối ra, Khí Trí nắm chặt tay phải, đau đến mức ngũ quan đều vặn thành một nhúm.

Lận Thừa Hựu nhấc cánh tay của y lên nhìn, quả nhiên thấy ngón út tay phải gãy cong, y biến sắc, không nói hai lời từ trong ngực lấy ra một bình thuốc cho Khí Trí ăn vào, mượn tia sáng dò xét vết thương: "Sao lại không cẩn thận như thế, bị gãy khi nào?"

"Lúc đệ ở trong toà nhà đấu pháp cùng yêu quái, không cẩn thận kẹp gãy. Đạo trưởng, trước mắt cứu người quan trọng, đệ như thế này cũng không hộ được trận, chỉ có thể tìm một người biết sử dụng pháp khí thay thế thôi."

Lận Thừa Hựu đột nhiên hiểu ra, liếc liếc mắt nhìn Đằng Ngọc Ý, cố ý hỏi Khí Trí: "Ngươi nói có vẻ nhẹ nhàng đơn giản, nhất thời đi đâu tìm người hiểu pháp khí?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Ngọc

Số ký tự: 0