Chương 44
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Đằng Ngọc Ý rút kiếm ra khỏi vỏ, lại nghe Lận Thừa Hựu ở bên trong nói: "Đừng. Vương công tử, ta đã giải Sát Linh Hoàn cho ngươi rồi, mục đích của ngươi đã đạt được, có thể tự hồi phủ."
"Hồi phủ?" Đằng Ngọc Ý nhìn Khí Trí vẫn đang ngây ngốc bên cạnh "Khí Trí tiểu đạo trưởng bị thương, không cần ta giúp hộ trận sao?"
Thanh âm Lận Thừa Hựu từ xa xa truyền đến: "Nơi đây hung hiểm, biết dùng pháp khí không có nghĩa có thể hộ trận, hơn nữa ta không có thói quen để nữ tử hộ trận giúp. Ngươi muốn đi đâu thì đi đó, đừng đi theo ta là được."
Lận Thừa Hựu và Tuyệt Thánh trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Khí Trí lo lắng nhìn về phía bàn thờ trong phòng.
Đằng Ngọc Ý lại kiểm tra tay phải của Khí Trí lần nữa, phát hiện ngón tay út bị bẻ gãy đã sưng ứ máu không tưởng nổi.
"Vết thương phải nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ lưu lại mầm bệnh. Rất đau phải không? Ta dẫn đệ đến y quán."
Khí Trí lo âu lắc đầu: "Đằng nương tử, đệ không thể đi, trận pháp này có thể sừng sững ở nơi đây gần trăm năm, thứ bị trấn áp chắc chắn không phải tầm thường, hiện nay thiếu mất người hộ trận, đệ lo lắng bọn sư huynh sẽ gặp nguy hiểm, Vương công tử yên tâm, sư huynh đã cho ta dùng thuốc, đã không còn đau nữa."
Y dùng tay kia xoa xoa khóe mắt, lẩm bẩm nói: "Sư huynh nhất định rất tức giận, lúc đi cũng không thèm liếc đệ một cái."
Đằng Ngọc Ý chậc chậc lấy làm kỳ lạ, đứa bé này đúng là đầu gỗ, trước đó vì giúp nàng giải Sát Linh Hoàn bằng lòng tự bẻ gãy ngón tay, nay lại không để ý đến vết thương mà chỉ ở đây chờ đợi.
"Sư huynh của đệ tức giận là chuyện của y, đệ không nặn được quyết cầm không nổi kiếm, ở lại cũng vô ích, sao không nhân cơ hội này ra ngoài băng bó vết thương, dù sao ở gần đây cũng có y quán, tới lui không tốn nhiều thời gian."
Khí Trí cố chấp lắc đầu: "Tuy rằng đệ bị thương một ngón tay, trông chừng mắt trận vẫn dư sức."
Đằng Ngọc Ý liếc xéo y: "Đệ có từng nghĩ, vừa rồi sư huynh đệ cố ý không sắp xếp cho đệ, có lẽ là muốn để đệ nhân cơ hội này ra ngoài xử lý vết thương."
Sắc mặt Khí Trí bừng sáng: "Đúng nhỉ, chuyện này quả thật giống cách làm của sư huynh, sư huynh ngoài miệng không chịu tha cho người khác, nhưng luôn đối xử với đệ và Tuyệt Thánh rất tốt."
Tốt? Đằng Ngọc Ý trong lòng hừ lạnh, chẳng qua là nàng thuận mồm nói bậy, mục đích là khuyên Khí Trí ra ngoài trị thương, ai ngờ Khí Trí thuận thế liền khen Lận Thừa Hựu rồi, y mà là người tốt, trên đời này sẽ không có người xấu đâu.
Khí Trí phấn chấn tinh thần, lời nói cũng theo đó mà nhiều hơn: "Sư huynh nhất định cảm thấy mình có thể đối phó với yêu tà mới nói như vậy, nhưng sư tôn lão nhân đã từng nói, bên ngoài mắt trận không được để người rời đi, cho nên đệ tuyệt không thể đi."
Ngạc Cơ ôm chặt hai vai xích lại gần bọn họ: "Ngày thường dù cảm thấy nơi này âm khí nặng, nhưng là không đến mức lạnh đến như hầm băng thế này. Công tử, đạo trưởng, nô gia sợ hãi không chịu nổi, khi nào quay lại toà nhà?"
Lời còn chưa dứt, màn che trên bàn thờ bỗng nhiên không gió mà bay lên, ánh đèn sáng sáng tối tối, chiếu lên khiến khuôn mặt Kim Đồng có chút u ám.
Đằng Ngọc Ý để ý bốn phía, chợt nghe Hoắc Khâu quát tháo, quay đầu nhìn lại, Ngạc Cơ dán thẳng vào sau lưng nàng.
Đằng Ngọc Ý kỳ quái nói: "Ngạc Cơ, ngươi làm gì vậy?"
Ngạc Cơ run lập cập: "Chẳng biết tại sao, cứ luôn cảm thấy bốn phía lạnh băng, cả gian phòng cũng chỉ có bên cạnh Vương công tử ấm áp một chút."
Khí Trí vỗ vỗ đầu: "Thanh kiếm của Vương công tử có thể trừ yêu tà, tà vật bình thường không dám đến gần bên cạnh người, Ngạc đại nương cảm thấy bên cạnh người ấm áp hơn cũng không kỳ lạ, nhưng cho dù là pháp khí như vậy, cũng chỉ có thể bảo vệ một mình người, có thể thấy thứ ở dưới kia tà môn đến cỡ nào. Sư huynh nói rất đúng, nơi đây hung hiểm dị thường, mọi người phải mau rời khỏi đây."
Đằng Ngọc Ý nói: "Nếu chúng ta đi rồi, một mình đệ có ứng phó được không? Có sợ không?"
Khí Trí vỗ vỗ ngực: "Không sợ, đệ chính là Tam Thanh Đạo Đồng của Thanh Hư tử đạo trưởng, từ trước đến nay chỉ có tà vật sợ đệ, không có chuyện đệ sợ bọn chúng."
Đằng Ngọc Ý nói với Ngạc Cơ: "Ngươi đến bên người tiểu đạo trưởng đi, xem thử bên cạnh y có ấm áp không."
Ngạc Cơ thử chạy qua, tiếp đó lại chạy về, vừa chạy vừa chạy rùng mình nói: "Lạnh lạnh lạnh."
Đằng Ngọc Ý nhíu mày, hiển nhiên tu vi của Khí Trí còn chưa đủ đối phó với cục diện này.
Khí Trí nhìn ra Đằng Ngọc Ý do dự, cúi đầu lấy lá bùa từ trong ngực ra, khi gió nhoáng qua, đầu ngón tay đốt lên ngọn lửa xanh u: "Ngạc đại nương, vừa rồi ta không thi pháp, bà lại qua đây thử một chút, chung quanh ta có phải ấm lên nhiều rồi không."
Ngạc Cơ sớm đã chạy vụt ra khỏi Phật đường nhỏ: "Tiểu đạo trưởng, ngươi từ từ chơi đi, Ngạc đại nương phải về lầu trước. Công tử, nếu ngài còn không đi nô gia đi trước đấy."
Đằng Ngọc Ý cất giọng nói: "Này, Quyển Nhi Lê sống chết chưa rõ, ngươi là giả mẫu của nàng, sao lại yên tâm rời đi rồi?"
Ngạc Cơ xa xa đáp tới: "Nô gia một là không biết bắt yêu hai là không biết trừ tà, ở lại nơi này giúp không được gì không nói, nói không chừng còn thí mạng mình vào luôn, dù sao cũng có đạo trưởng Thanh Vân quan ở đây, nô gia có gì không yên tâm đâu."
Đằng Ngọc Ý ước chừng lấy năng lực của Lận Thừa Hựu, sẽ không để sư đệ mình xảy ra chuyện, nàng không phải người trong đạo gia, vũng nước đục này nàng lội đủ rồi, nếu như Sát Linh Hoàn đã được giải, cũng không có lý do gì để ở lại, liền nói với Khí Trí: "Vậy chúng ta đi trước, đệ cẩn thận một chút."
Khí Trí gật mạnh đầu.
Đằng Ngọc Ý theo Hoắc Khâu ra cửa, Ngạc Cơ càng đi về phía trước càng sợ hãi, nghe được tiếng bước chân đằng sau, lại quay đầu lại chạy về bên cạnh Đằng Ngọc Ý.
Đi được một đoạn ngắn, chỉ nghe nơi góc tối có tiếng cười khanh khách của nữ nhân, có người từ trong bụi hoa chạy nhanh tới, theo tiếng bước chân chạy đi, rõ ràng là chạy về phía Phật đường nhỏ có Khí Trí ở đó.
Ngạc Cơ che miệng thanh âm run rẩy nói: "Vương, Vương công tử, ngài nghe thấy không? Đó không thể nào là người, ai có thể chạy nhanh đến như vậy chứ."
Đằng Ngọc Ý tập trung tinh thần lắng nghe, trong Phật đường nhỏ truyền đến tiếng hét của Khí Trí, rối loạn một trận, tiếp đến liền yên tĩnh lại, trong lòng nàng xiết chặt, nắm chặt kiếm phỉ thúy nói: "Đi xem một chút."
"Hồi phủ?" Đằng Ngọc Ý nhìn Khí Trí vẫn đang ngây ngốc bên cạnh "Khí Trí tiểu đạo trưởng bị thương, không cần ta giúp hộ trận sao?"
Thanh âm Lận Thừa Hựu từ xa xa truyền đến: "Nơi đây hung hiểm, biết dùng pháp khí không có nghĩa có thể hộ trận, hơn nữa ta không có thói quen để nữ tử hộ trận giúp. Ngươi muốn đi đâu thì đi đó, đừng đi theo ta là được."
Lận Thừa Hựu và Tuyệt Thánh trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Khí Trí lo lắng nhìn về phía bàn thờ trong phòng.
Đằng Ngọc Ý lại kiểm tra tay phải của Khí Trí lần nữa, phát hiện ngón tay út bị bẻ gãy đã sưng ứ máu không tưởng nổi.
"Vết thương phải nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ lưu lại mầm bệnh. Rất đau phải không? Ta dẫn đệ đến y quán."
Khí Trí lo âu lắc đầu: "Đằng nương tử, đệ không thể đi, trận pháp này có thể sừng sững ở nơi đây gần trăm năm, thứ bị trấn áp chắc chắn không phải tầm thường, hiện nay thiếu mất người hộ trận, đệ lo lắng bọn sư huynh sẽ gặp nguy hiểm, Vương công tử yên tâm, sư huynh đã cho ta dùng thuốc, đã không còn đau nữa."
Y dùng tay kia xoa xoa khóe mắt, lẩm bẩm nói: "Sư huynh nhất định rất tức giận, lúc đi cũng không thèm liếc đệ một cái."
Đằng Ngọc Ý chậc chậc lấy làm kỳ lạ, đứa bé này đúng là đầu gỗ, trước đó vì giúp nàng giải Sát Linh Hoàn bằng lòng tự bẻ gãy ngón tay, nay lại không để ý đến vết thương mà chỉ ở đây chờ đợi.
"Sư huynh của đệ tức giận là chuyện của y, đệ không nặn được quyết cầm không nổi kiếm, ở lại cũng vô ích, sao không nhân cơ hội này ra ngoài băng bó vết thương, dù sao ở gần đây cũng có y quán, tới lui không tốn nhiều thời gian."
Khí Trí cố chấp lắc đầu: "Tuy rằng đệ bị thương một ngón tay, trông chừng mắt trận vẫn dư sức."
Đằng Ngọc Ý liếc xéo y: "Đệ có từng nghĩ, vừa rồi sư huynh đệ cố ý không sắp xếp cho đệ, có lẽ là muốn để đệ nhân cơ hội này ra ngoài xử lý vết thương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Khí Trí bừng sáng: "Đúng nhỉ, chuyện này quả thật giống cách làm của sư huynh, sư huynh ngoài miệng không chịu tha cho người khác, nhưng luôn đối xử với đệ và Tuyệt Thánh rất tốt."
Tốt? Đằng Ngọc Ý trong lòng hừ lạnh, chẳng qua là nàng thuận mồm nói bậy, mục đích là khuyên Khí Trí ra ngoài trị thương, ai ngờ Khí Trí thuận thế liền khen Lận Thừa Hựu rồi, y mà là người tốt, trên đời này sẽ không có người xấu đâu.
Khí Trí phấn chấn tinh thần, lời nói cũng theo đó mà nhiều hơn: "Sư huynh nhất định cảm thấy mình có thể đối phó với yêu tà mới nói như vậy, nhưng sư tôn lão nhân đã từng nói, bên ngoài mắt trận không được để người rời đi, cho nên đệ tuyệt không thể đi."
Ngạc Cơ ôm chặt hai vai xích lại gần bọn họ: "Ngày thường dù cảm thấy nơi này âm khí nặng, nhưng là không đến mức lạnh đến như hầm băng thế này. Công tử, đạo trưởng, nô gia sợ hãi không chịu nổi, khi nào quay lại toà nhà?"
Lời còn chưa dứt, màn che trên bàn thờ bỗng nhiên không gió mà bay lên, ánh đèn sáng sáng tối tối, chiếu lên khiến khuôn mặt Kim Đồng có chút u ám.
Đằng Ngọc Ý để ý bốn phía, chợt nghe Hoắc Khâu quát tháo, quay đầu nhìn lại, Ngạc Cơ dán thẳng vào sau lưng nàng.
Đằng Ngọc Ý kỳ quái nói: "Ngạc Cơ, ngươi làm gì vậy?"
Ngạc Cơ run lập cập: "Chẳng biết tại sao, cứ luôn cảm thấy bốn phía lạnh băng, cả gian phòng cũng chỉ có bên cạnh Vương công tử ấm áp một chút."
Khí Trí vỗ vỗ đầu: "Thanh kiếm của Vương công tử có thể trừ yêu tà, tà vật bình thường không dám đến gần bên cạnh người, Ngạc đại nương cảm thấy bên cạnh người ấm áp hơn cũng không kỳ lạ, nhưng cho dù là pháp khí như vậy, cũng chỉ có thể bảo vệ một mình người, có thể thấy thứ ở dưới kia tà môn đến cỡ nào. Sư huynh nói rất đúng, nơi đây hung hiểm dị thường, mọi người phải mau rời khỏi đây."
Đằng Ngọc Ý nói: "Nếu chúng ta đi rồi, một mình đệ có ứng phó được không? Có sợ không?"
Khí Trí vỗ vỗ ngực: "Không sợ, đệ chính là Tam Thanh Đạo Đồng của Thanh Hư tử đạo trưởng, từ trước đến nay chỉ có tà vật sợ đệ, không có chuyện đệ sợ bọn chúng."
Đằng Ngọc Ý nói với Ngạc Cơ: "Ngươi đến bên người tiểu đạo trưởng đi, xem thử bên cạnh y có ấm áp không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngạc Cơ thử chạy qua, tiếp đó lại chạy về, vừa chạy vừa chạy rùng mình nói: "Lạnh lạnh lạnh."
Đằng Ngọc Ý nhíu mày, hiển nhiên tu vi của Khí Trí còn chưa đủ đối phó với cục diện này.
Khí Trí nhìn ra Đằng Ngọc Ý do dự, cúi đầu lấy lá bùa từ trong ngực ra, khi gió nhoáng qua, đầu ngón tay đốt lên ngọn lửa xanh u: "Ngạc đại nương, vừa rồi ta không thi pháp, bà lại qua đây thử một chút, chung quanh ta có phải ấm lên nhiều rồi không."
Ngạc Cơ sớm đã chạy vụt ra khỏi Phật đường nhỏ: "Tiểu đạo trưởng, ngươi từ từ chơi đi, Ngạc đại nương phải về lầu trước. Công tử, nếu ngài còn không đi nô gia đi trước đấy."
Đằng Ngọc Ý cất giọng nói: "Này, Quyển Nhi Lê sống chết chưa rõ, ngươi là giả mẫu của nàng, sao lại yên tâm rời đi rồi?"
Ngạc Cơ xa xa đáp tới: "Nô gia một là không biết bắt yêu hai là không biết trừ tà, ở lại nơi này giúp không được gì không nói, nói không chừng còn thí mạng mình vào luôn, dù sao cũng có đạo trưởng Thanh Vân quan ở đây, nô gia có gì không yên tâm đâu."
Đằng Ngọc Ý ước chừng lấy năng lực của Lận Thừa Hựu, sẽ không để sư đệ mình xảy ra chuyện, nàng không phải người trong đạo gia, vũng nước đục này nàng lội đủ rồi, nếu như Sát Linh Hoàn đã được giải, cũng không có lý do gì để ở lại, liền nói với Khí Trí: "Vậy chúng ta đi trước, đệ cẩn thận một chút."
Khí Trí gật mạnh đầu.
Đằng Ngọc Ý theo Hoắc Khâu ra cửa, Ngạc Cơ càng đi về phía trước càng sợ hãi, nghe được tiếng bước chân đằng sau, lại quay đầu lại chạy về bên cạnh Đằng Ngọc Ý.
Đi được một đoạn ngắn, chỉ nghe nơi góc tối có tiếng cười khanh khách của nữ nhân, có người từ trong bụi hoa chạy nhanh tới, theo tiếng bước chân chạy đi, rõ ràng là chạy về phía Phật đường nhỏ có Khí Trí ở đó.
Ngạc Cơ che miệng thanh âm run rẩy nói: "Vương, Vương công tử, ngài nghe thấy không? Đó không thể nào là người, ai có thể chạy nhanh đến như vậy chứ."
Đằng Ngọc Ý tập trung tinh thần lắng nghe, trong Phật đường nhỏ truyền đến tiếng hét của Khí Trí, rối loạn một trận, tiếp đến liền yên tĩnh lại, trong lòng nàng xiết chặt, nắm chặt kiếm phỉ thúy nói: "Đi xem một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro