Công Ngọc

Chương 6

Ngưng Lũng

2024-08-21 21:46:57

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Đằng Ngọc Ý sửng sốt, con yêu vật này thực sự không tầm thường, Lận Thừa Hựu là đệ tử của Thanh Hư Tử, có ban lĩnh là thực sự, nhưng thay vì có thể bắt được con quái vật, y lại để bị thương trước.

Lại nhìn vào trong sân, liền thấy một bà lão tóc bạc trắng ngồi xếp bằng, sương mù bao trùm cả người, bà lão giơ hai tay lẩm bẩm như đang làm phép.

Trong trận còn có hai đạo sĩ nhỏ mập mạp, cũng là đệ tử của Thanh Hư Tử.

Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy An Quốc Công phu nhân giả, Đằng Ngọc Ý đang cảm thấy kỳ quái, liếc sang mới phát hiện bà lão bị mất tay phải.

Trong đầu nàng “bùm” một tiếng, hóa ra bà lão này là yêu quái trong rừng bị nàng chặt mất móng vuốt, trước đó còn mang tấm da mỹ nhân của An Quốc Công phu nhân mà giờ lại thành ra dáng vẻ này.

Đây mới là bộ mặt thật của nó, Đằng Ngọc Ý lo lắng sờ lên thanh kiếm phỉ thúy nhỏ trong tay áo, Lận Thừa Hựu chịu thiệt lớn, không biết có thể hạ gục được con quái vật này hay không.

Lận Thừa Hựu cúi đầu ho khan, hiển nhiên là bị thương rất nặng, áo bào thêu vàng nhiễm vết máu, một lúc lâu sau mới đứng lên được.

Bọn hộ vệ chưa từng thấy bộ dạng chật vật như vậy của tiểu chủ nhân, đồng loạt rút kiếm: “Thế tử.”

Lận Thừa Hựu lau vết máu nơi khóe miệng: "Ngu ngốc, còn không chạy nhanh."

Đầu ngón tay y đốt sáng ánh sáng bạc, phất tay một cái, lá bùa bắn ra xa rơi xuống đất hóa thành từng sóng lửa.

Đúng lúc này, từ dưới lòng đất vang lên tiếng sột soạt, lão yêu vẫn không mở mắt, nhưng ý cười bên khóe miệng lại như ẩn như hiện.

Hộ vệ đột ngột dừng lại, chẳng trách thế tử lại phát giận đến như vậy, nhìn thấy dáng vẻ của bà lão này, còn ước gì bọn họ xông vào trận, vậy nên không dám lỗ mãng, vội vàng xoay người hộ tống mọi người. : "Mau ra khỏi đây."

Đằng Ngọc Ý dìu dì dẫn đầu chạy ra ngoài, lúc trước khi ở Dương Châu, nàng đã thấy cao nhân lập đàn làm phép, vô cùng cầu kỳ, người ngoài không thể tự ý đến gần.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Thanh kiếm phỉ thúy nhỏ này là của trời cho, nàng còn chưa tìm hiểu rõ căn nguyên của kiếm, cho dù chặt đứt móng vuốt yêu quái trong rừng, cũng là vào lúc yêu quái không kịp phòng bị, trước mắt con yêu quái này đã có cảnh giác, đột ngột lao về phía trước chỉ có cái chết.

Thị vệ mở đường, đoàn người đang định lao xuống bậc thang, bỗng từ dưới đất từ dấy lên trận sóng , lúc đầu vẫn chưa đến mức dọa người, dần dần âm thanh cất cao, như trăm sông đổ về biển, theo những tiếng ngụp lặn vụn vặt, vô số yêu ma quỷ quái trào ra.

Trong phút chốc Lãm Hà Các biến thành địa ngục Tu La.

Đám đông kinh hãi, chân dính chặt vào bậc thềm, không dám tiến lên cũng không cam tâm trở lại hành lang.

Thân thủ hộ vệ mạnh như hổ báo nhưng dù sao cũng chưa từng đối phó với tà ma, vũ khí nắm trong tay lại không biết làm cách nào để đối phó với đám tà ma đến từ âm phủ này.

May mắn thay, Lận Thừa Hựu trước đó đã chôn lá bùa xung quanh, tà vật vừa chạm đến mặt đất đã bị đốt cháy thành một đống tro đen.

Chỉ là lần này số lượng tà vật nhiều đến kinh người, có thể nói là tà ma song song, cho dù Lận Thừa Hựu có nhanh như sao băng, vẫn có không ít cá lọt lưới.

Một khi tà vật nhô ra khỏi trùng vây, cơ thể của chúng ngay lập tức thay đổi, hoặc biến thành quỷ ma hoặc hung bạo hơn gấp nhiều lần.

Trong những tà vật đó, có một con quái vật không đầu đen như mực ở gần hành lang nhất, nó lắc lư cơ thể điều chỉnh đầu của mình, dặm những bước chân xiêu vẹo lao về phía họ.

Thứ này không có đầu, nhưng cơ thể cao lớn, mỗi một bước chạy mặt đất liền phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Mọi người có ai đã từng thấy tình huống này đâu, nương tử quản gia nhà Đổng huyện lệnh ôm chặt cây cột liên tiếp hét lên, Đằng Ngọc Ý rút kiếm phỉ thúy ra, vội vã bảo vệ Đỗ phu nhân phía sau, thị vệ nâng kiếm chém ra ngoài,nhưng tà vật còn chưa kịp áp sát , đã bị Lận Thừa Hựu ném ra một sợi xích trói chặt người.

Tà vật to lớn ngã rầm xuống đất, sau đó bị dây xích kéo lại vào trận. Nó vung tay định túm lấy Lận Thừa Hựu, nhưng chưa chạm vào góc áo của y, Lận Thừa Hựu đã vô cảm siết chặt sợi xích trong tay, chỉ một chút sơ ý thôi, tà vật đã biến thành một đống bụi đen dưới chân.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lúc bận rộn Lận Thừa Hựu nhìn lên, ánh mắt sắc bén quét qua rơi lên trên người Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý đang bận dìu cáng lồng của biểu tỷ, bỗng cảm thấy rất không bình thường, nếu nàng không nhìn lầm, tà vật đó không thèm để tâm đến ba người Lận Thừa Hựu trong trận, ngược lại nó càng hứng thú với phía bên nàng hơn, ánh mắt Lận Thừa Hựu vô cùng sâu sa, giống như có một cái gì đó kỳ lạ đang ẩn giấu trong người nàng.

Lận Thừa Hựu vì bị thương mà sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt đào hoa rét căm căm ánh lên mái tóc đen như mực của y, ánh mắt y dò xét lại có chút khó hiểu nhìn lướt qua, đánh giá nàng từ trên xuống dưới sau đó quay đầu đi, vừa đúng lúc tà vật chồm lên trước y, y bình tĩnh lại đánh nó tan thành hai nửa.

Hộ vệ thấy sắp đến cửa ra, cho dù những thứ này hung ác thế nào cũng không thể đến gần tiểu Lang Quân, một đám yêu quái khác muốn bỏ chạy ra ngoài, lại bị mắc kẹt trong trận, thế tử bị nội thương không thể cao giọng nhắc nhở, nhưng đã mở ra một con đường để họ trốn thoát.

“Đi mau.” Nhân lúc bà lão còn chưa nhúc nhích, thị vệ đã dẫn mọi người xuống bậc thang, dẫn những người bị thương ra ngoài trước, sau đó mới điều động cứu binh.

Đằng Ngọc Ý đỡ Đỗ phu nhân chạy nhanh, thỉnh thoảng quan sát tình hình trong sân.

Tà vật đều bị bao bọc trong lớp sương mù giống như vải đen, chỉ cần chúng ra khỏi mặt đất, sương mù đen sẽ rút ra khỏi chúng, mây tụ với sương vấn vít như khói, và nó sẽ lần lượt chui vào lỗ mũi và lỗ tai của bà lão.

Bà lão ngồi trong trận, mỗi khi hít vào một làn sương đen, khuôn mặt bà sáng bừng lên.

Đợi bà hấp thụ đủ, không biết sẽ có những biến hóa ra sao. Đằng Ngọc Ý đang thầm suy đoán, Đỗ phu nhân ở bên cạnh bất an chạy quá nhanh, không cẩn thận vấp phải góc váy.

“Ngọc Nhi.”

“Dì.” Đằng Ngọc Ý nhanh chóng đỡ Đỗ phu nhân, vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy bà lão đã mở mắt từ lúc nào không hay, con ngươi như nhuộm một màu xanh đen, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng lên người nàng.

Đằng Ngọc Ý nheo mắt, trong sân có nhiều người như vậy, lão quỷ này nhìn chằm chằm nàng mà không thèm nhìn người khác, điều này cho thấy nó luôn để ý đến hành động của nàng.

Muốn trả thù cho một kiếm trong rừng sao, hay có ý gì khác? Nếu để cho lão quỷ này trốn thoát, e rằng đầu tiên sẽ tìm đến nàng tính sổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


***

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Tuyệt Thánh và Khí Chí vừa tròn chín tuổi, tính cách vẫn còn rất non nớt, nhìn thấy tà vật không ngừng trào lên càng ngày càng lo lắng.

Sở dĩ sư huynh lập trận Ngũ Tạng là bởi vì có năm vị bị thương mất đi thần trí, trận này không chỉ có thể vây khốn lão quỷ trong trận, mà còn có thể đoạt lại năm tinh hồn của những người bị thương.

Nhưng yêu cây có thể triệu hồi ma quỷ trong kim la địa võng, rõ ràng là đã thành ma.

Trận Ngũ Tạng không làm được gì nó, sớm sẽ phá trận mà ra.

Sư huynh bây giờ ắt rất hối hận vì đã không xem xét kỹ tình hình người bị thương, câu nói "năm người đang hôn mê" rõ ràng là sai lầm, kể từ lúc sư huynh quyết định bố trí trận Ngũ Tạng đã định sẵn sẽ thua thiệt.

Sư huynh đệ ba người bị gài bẫy đến thảm, đến nước này rồi cũng không thể truy cứu ai nói dối, nếu không nhanh chóng giải quyết cục diện thì đừng ai mong có thể rời đi.

Trong trận khí tanh nồng nặc bao phủ, bên tai đầy những tiếng la hét dữ dằn của ma quỷ, đây không phải là ảo ảnh, mà là tà vật từ trăm dặm xung quanh trào ra, chỉ cần bị những thứ này chạm vào không chết cũng bị cắn mất một lớp da.

Cả hai thần trí hỗn loạn, bỗng nghe thấy có thứ gì đó bay trên trời, những tà vật đang định cắn cánh tay béo tròn của Tuyệt Thánh đột nhiên bị một bức tường vô hình đẩy ra xa.

Tuyệt Thánh và Khí Chí vội vàng mở mắt ra liền nhìn thấy Lận Thừa Hựu đang cắm Trấn Đàn Mộc của mình vào giữa Khôn cung và Ly cung.

Quẻ Cấu và quẻ Phục từ đó nối liền một hàng, thành một “Phá Tà Kết”

“Sư huynh.” Tim hai người chợt chùng xuống, Trấn Đàn Mộc là vật hộ mạng, sư huynh đã giao cho bọn họ, họ lại không thể bảo vệ chu toàn.

"Trên không trung có bố trí lưới vàng, tà vật muốn trốn cũng không thoát được. 'Phá tà kết' có thể bảo vệ các ngươi trong vòng một nén hương, chỉ cần các ngươi không tó mó tay chân, lão yêu sẽ không dám đến gần cũng không thể trốn thoát khỏi trận. Nguyệt Đăng Các có một thanh kiếm Cửu Thiên Huyền, ta đi một chút rồi về. "

Nguyệt Đăng Các cung phụng một thanh kiếm Cửu Thiên Huyền? Tuyệt Thánh và Khí Chí ngây ra, bọn họ ở bên cạnh sư tôn nhiều năm, chưa từng nghe nhắc đến thanh kiếm này, nhưng giọng điệu sư huynh nghiêm túc không giống như đang nói bừa.

Lão yêu bận hấp thu tà khí trong trận, bỗng nhiên hừ lạnh: "Lận Thừa Hựu , ngươi nếu muốn trốn thì cứ trốn đi, tại sao lại bịa đặt lừa gạt tiểu sư đệ của ngươi, gấp gáp bỏ đi đến mức đó sao?Hay là ngươi cũng biết sợ rồi? "

Lận Thừa Hựu mở một con đường sống, nhảy ra khỏi trận trong tiếng kêu thảm thiết quái dị: "Thôi vậy thôi vậy, ta đánh không lại ngươi lẽ nào không thể đi tìm người đến cứu sao?"

Lão yêu khịt mũi: "Cần gì phải giả vờ! Nguyệt Đăng Các nằm sát bên Tử Vân Lâu, nếu thực sự muốn lấy kiếm Cửu Thiên Huyền gì gì đó chỉ cần phái người hầu đi là được, sao cần phải tự mình đến lấy?"

Lận Thừa Hựu đáp: "Đây là bởi vì ngươi không hiểu, kiếm đó đã phong bế mười năm chưa từng sử dụng,cho dù nói cho thuộc hạ nó được cất ở đâu, bọn họ cũng không biết lấy như thế nào, kiếm Cửu Thiên Huyền là bảo vật của Đạo gia chúng ta, không thể dung thứ cho bất kỳ sơ suất nào. Đợi ta đích thân lấy nó, đúng lúc có thể dùng ngươi để mài đao. "

Lão yêu từng chiếm da thịt của An Quốc Công phu nhân, tự nhiên có ký ức của nguyên chủ: "Thường nghe người ta nói Thành Vương Thế Tử tính tình ương ngạnh, từ nhỏ đã không tuân theo quy tắc, nếu như ngươi biết Nguyệt Đăng Các có cung phụng một cây kiếm quý, chằng lẽ để nó gác xó? Nói cái gì mà phong bế 10 năm, chẳng qua là để kiếm cớ chuồn đi mà thôi."

Tuyệt Thánh và Khí Chí bụng đầy nghi ngờ, lời này nói có chút đạo lý.

Mấy năm nay bọn họ ở trong Quan đã nghe nhiều chuyện sư huynh lúc nhỏ, sư huynh không sợ trời không sợ đất, thường xuyên chọc giận phu thê Thành Vương, con cái của các vương hầu ở Trường An bị sư huynh đánh nhiều vô số.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Với tính cách nghịch ngợm của Sư huynh, nếu biết bảo bối của Đạo gia được cất giấu trong Nguyệt Đăng Các, thì từ lâu đã nghĩ cách để lấy nó ra chơi.

Lận Thừa Hựu nói một cách nghiêm túc: "Pháp khí Đạo gia muốn khai quang cũng phải có cơ duyên, kiếm Cửu Thiên Huyền khác với những pháp khí thông thường, cần có máu thịt của ma vật để làm mồi. Mặc dù ta rất tò mò về nó, nhưng cũng không dám đường đột mở phong ấn, hôm nay chạm phải ma vật như ngươi thật là hợp ý ta, dùng máu ma tu luyện nhiều năm để đút kiếm cũng không uổng phí để nó đợi mười năm ở Nguyệt Đăng Các.

Bà lão đầy vẻ mỉa mai: "Một lũ vớ vẩn! Nếu có cái gọi là kiếm Cửu Thiên Huyền, không được cất giữ ở Thanh Vân Quan mà đặt ở Nguyệt Đăng Các làm gì? "

Nụ cười của Lận Thừa Hựu dần tắt, bà lão nghĩ rằng đã vạch trần được những lời nói dối của Lận Thừa Hựu, mỉm cười đắc thắng.

Tuyệt Thánh và Khí Chí lo lắng nhìn Lận Thừa Hựu, giọng nói sư huynh u ám bước chân cũng hư không, dù nhìn có vẻ tự nhiên như không cũng chẳng qua là miễn cưỡng chống đỡ.

Nhưng trước giờ sư huynh luôn tính toán chu toàn, sao có thể nhanh như thế fđã để tà vật nhìn ra lỗ hổng.

Hai người len lén nhìn lão yêu, nó vốn đầu bù răng thưa,nhưng trong thời gian ngắn đã có hiện tượng hồi xuân, mái tóc trắng thưa thớt dần mọc dày, khuôn mặt hõm hóp dần dần căng đầy, chỉ nghe tiếng cười thanh thúy của nó thôi còn lầm tưởng nó chỉ mới mười tám hai mươi tuổi.

Ngẩng nhìn lên bầu trời, dưới màu trời u ám, những vì sao như nhuốm một màu đen tối, thiên tượng quả nhiên kỳ quái, không phải có tai ương thì sẽ là đại tà.

Từng hạt mồ hôi lớn chảy ròng ròng từ trên trán hai người xuống, đợi đến khi lão yêu hút đủ tà khí, ước chừng tất cả mọi người đều phải gặp nạn.

Chờ một chút, sao bước chân sư huynh có chút cổ quái, ba bước về phía đông, sau đó lại lùi về phía tây, miệng nói là muốn đi nhưng cứ trì trệ ở trong trận.

Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu của Tuyệt Thánh và Khí Chí, sư huynh là muốn--

Bọn họ vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, nhìn chăm chú bước chân của Lận Thừa Hựu, không dám nhúc nhích.

Lận Thừa Hựu lảo đảo vài bước, yên tĩnh nhìn qua, Tuyệt Thánh và Khí Chí khẽ gật đầu, Lận Thừa Hựu miễn cưỡng ổn định thân mình, nhảy lùi về phía sau đáp xuống mái hiên.

Y giẫm lên trên mái ngói, mỉm cười chắp tay sau lưng đi về phía trước: "Uổng cho ngươi tu luyện mấy trăm năm, chỉ biết chăm chỉ tu luyện lớp da bên ngoài lại không chịu tu luyện não. Nguyệt Đăng Các là nơi thánh thượng tổ chức tiệc tiến sĩ, mỗi năm đề bảng vàng hào khí nho gia cuồn cuộn, thanh lọc khắp trời đẩt."

"Thanh kiếm này tuy là vật của Đạo gia, nhưng sinh ra đã hắc ám và khát máu. Dùng phương pháp thông thường của Đạo gia để trấn áp sẽ chỉ phản tác dụng, ngược lại,kinh truyện thánh hiền của Nho gia có thể rửa sạch lệ khí của nó. Sự phụ ta đem kiếm Cửu Thiên Huyền đến cung phụng ở Nguyệt Đăng Các, chính vì nơi đó là thánh địa của Nho gia. "

Y nói đâu ra đấy, ánh sáng trong đôi mắt hẹp dài của lão yêu lóe lên u ám, rốt cuộc không thể ngồi yên.

Đêm nay là ngày nó thành ma, chỉ cần kéo đến giờ Tỵ, mọi thứ sẽ tự nhiên mà thành, nào biết tên tiểu tử Lận Thừa Hựu đột nhiên xuất hiện nhiều lần phá hỏng đại sự của nó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Nó sắp trở thành ma, máu thịt trên người cô có thể sánh với gan lân và tủy phượng, muốn triệu hồi một đám tà vật đến đối phó, tuy biết điều đó sẽ làm tổn thương cơ thể cũng kiên quyết chặt một ngón tay xuống.

Từ thời điểm bà đâm ngón tay bị đứt lìa của mình vào đất đã thu hút một lượng lớn tà vật thèm muốn nhỏ dãi.

Một mặt, bà dụ tà vật vây khốn Lận Thừa Hựu, mặt khác lại lợi dụng Lận Thừa Hựu hãm chân tà vật, khi hai bên giao chiến bất phân thắng bại, bà ngồi đó ngư ông đắc lợi trắng trợn hút lấy linh lực của đám tà vật đó.

Hút càng nhiều thì công lực càng tăng nhanh, không cần đợi đến giờ Tỵ, những tà khí cướp đoạt được này đủ để bà thành ma sớm hơn.

Giờ phút mấu chốt này nhất định không thể rời trận, nhưng Lận Thừa Hựu đầy thủ đoạn xảo trá không giống như người trong đạo gia, hắn dối trá thì cũng thôi, nhưng nhỡ đâu là thật, đơi lấy được kiếm Cửu Thiên Huyền trở lại chỗ này, không chừng không có cơ hội để trở mình.

Có cần ra trận ngăn cản hắn không? Trong lòng bà đã hạ quyết tâm, dưới ánh trăng trắng bạc, thiếu niên áo tím giẫm trên gạch lưu ly màu xanh, áo bào như gió lướt ra ngoài sân.

Tuyệt Thánh và Khí Chí bí mật chú ý đến vẻ mặt của lão yêu, bởi vì họ không chắc chắn về phản ứng của nó nên không dám thở mạnh.

Cũng không biết chịu đựng bao lâu, lão quỷ đột nhiên cười hừ: "Ta khuyên ngươi nên bớt giở trò, đừng nói chỉ một thanh kiếm cỏn con, dù ngươi có mời sư phụ ngươi đến cũng không làm gì được ta. Chi bằng chúng ta cược một ván, cái ‘Phá Tà Kết’ người làm ra có thể ngăn được ta bao lâu? Trước khi ngươi quay lại, ta có thể ăn thịt hết hai đứa tiểu sư đệ của ngươi không? "

Da đầu Tuyệt Thánh và Khí Chí nổ tung, con yêu quái này không những không chịu bị lừa mà còn dùng bọn họ đến để uy hiếp sư huynh.

Tiếng cười của Lận Thừa Hựu vang lên từ đằng xa: "Người bên phải tên là Khí Chí, ngày thường thích tắm rửa sạch sẽ, nếu ngươi không chế có thể ăn thịt của nó trước."

Lão yêu ngớ ra.

Hai bé trai nhỏ che miệng bắt đầu khóc oa oa.

Vào lúc này mọi người đã chạy đến cổng sân, Đỗ phu nhân vì tuổi đã cao nên chạy chậm nhất, Đằng Ngọc Ý cũng vì vậy mà bị tụt lại phía sau, nàng bỗng loạng choạng khi nghe những lời Lận Thừa Hựu nói.

Lận Thừa Hựu rõ ràng đang chơi trò bí hiểm, nếu có kiếm Cửu Thiên Huyền sâu xa, làm sao có thể cùng lão yêu kia dây dưa lâu như vậy. Đáng tiếc là cho dù Lận Thừa Hựu có dùng lời nói kích động đến thế nào, lão yêu cũng không chịu ra khỏi trận.

Cô quay đầu nhìn về phía sân trong, tà vật bị lưới vàng phía trên sân vây khốn, chúng lao vào nhau hỗn loạn như những con ruồi không đầu, những cành hoa bị Lận Thừa Hựu đốt trụi dường như có dấu hiệu hồi sinh, sau một trận gió thổi qua, những cành lá cháy xém biến thành những lá cây màu sắc rực rỡ bắt mắt.

Lão yêu ngồi trong biển hoa muôn hồng nghìn tía, vóc người cao to hơn một chút.

Trong lòng Đằng Ngọc Ý kinh hãi, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, nếu không nghĩ ra biện pháp đối phó nhất định sẽ sinh ra đại họa.

Trong lòng nàng nghĩ ra một kế, thấp giọng nói: “Dì, đợi một chút.”

Sau đó nàng cao giọng nói: "Lận Thế tử, ta có một pháp khí hộ thân tên là kiếm phỉ thúy, trước đó trong rừng bị con yêu quái này tập kích đã dùng thanh kiếm này để chặt móng phải của nó, nếu thế tử không chê, chi bằng cầm lấy mà dùng . "

Lời này của nàng là đặc biệt nói cho lão yêu nghe, thanh kiếm này khá kỳ lạ, chưa chắc sẽ chịu sự điều khiển của Lận Thừa Hựu. Đôi mắt Lận Thừa Hựu cao như thế chưa chắc y sẵn sàng sử dụng pháp khí của người khác, nhưng chỉ cần nhắc đến móng phải bị mất đó, nhất định sẽ đánh trúng tim đen của lão yêu.

Nàng chưa kịp nói hết lời, liền cảm thấy hai mắt lạnh lùng cay độc đảo qua, Đằng Ngọc Ý khẽ cười một tiếng, sau đó nói: "Đừng nhìn yêu quái hung hăng, gặp được kiếm này là không xong rồi, da thịt trên người sẽ giống như bùn nhão vậy, cắt một phát là một mảnh lớn, cắt một phát là một mảnh lớn ... "

Nàng cười cười, cố ý nói rất chậm, lửa giận trong mắt lão yêu phun ra, như muốn đốt một lỗ trên quần áo của Đằng Ngọc Ý.

Tiếng gạch ốp trên tường vang lên trong đêm, Lận Thừa Hựu quả thật rất thông minh, rất có hứng thú đáp: "Có vật tốt như vậy sao? Nếu thuận tiện tiểu nương tử ném qua để ta nhìn xem."

Đằng Ngọc Ý đặt vào bao kiếm và ném nó lên xà nhà, Lận Thừa Hựu bắt lấy nó, hóa ra là một thanh kiếm nhỏ dài ba tấc.

Dưới ánh trăng sáng ngời xanh biếc, lưỡi kiếm sắc mỏng như phiến lá, sờ vào như băng, lạnh như ngọc.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Y đã nhìn thấy vô số lụa là châu ngọc, nhưng thanh kiếm làm bằng phỉ thúy là lần đầu tiên thấy, kỳ lạ là một loại chất liệu mỏng giòn như vậy lại có thể tồn tại không vỡ qua năm tháng.

Tuy nhiên, không đợi y nhìn kỹ, ánh sáng trên thanh kiếm đã không còn óng ánh nữa, giống như bị một tầng sương mù màu xám bao phủ, từ từ chuyển sang ảm đạm.

Y bình tĩnh dùng tay áo che chắn không cho lão yêu nhìn thấy, đáng tiếc, là một loại pháp khí nhận chủ, rời xa chủ nhân thì không khác gì so với phỉ thúy thông thường, không những không đả thương được lão yêu,còn làm tổn hại thanh kiếm.

Y nâng mắt lên nhìn thiếu nữ đội nón phủ đứng thẳng trong đêm, không nhìn thấy một chút thái độ hoảng hốt nào. Y đã thấy Đằng Thiệu vài lần, một danh tướng trấn giữ biên giới bảo vệ đất nước, thanh kiếm này tốt như thế, có lẽ Đằng Thiệu cho con gái để phòng thân.

Nhưng tiểu nương tử này không giống biết võ công, cho dù trả kiếm cho nàng, dùng kỹ năng của nàng cũng không bao giờ có thể đến gần được yêu quái.

Y lập tức đổi ý, mỉm cười gật đầu nói: "Kiếm tốt, kiếm tốt. Nguyệt Đăng Các cách quá xa, cử chỉ của tiểu nương tử giống như đưa than trong ngày tuyết. Ta bắt được không ít yêu quái, nhưng ta chưa bao giờ ăn thịt chúng, đợi ta cắt nó thành từng lát, vừa hay lấy đi nhắm rượu. "

Vừa nói, y vừa chỉ tay về phía vài người hộ vệ: "Các ngươi đến phía trước lấy một ít canh giấm, sau đó lấy mấy hũ rượu Tùng Liêu Xuân lại đây"

Tư thế này nào giống đang bắt yêu, mà giống như bưng rượu bày bữa trong sân vương phủ hơn, thị vệ dù có thấp thỏm cũng không dám trái mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào lão yêu vừa chậm rãi lui xuống, cuối cùng cất vũ khí đi, vội vàng tiến hành thu xếp.

Đằng Ngọc Ý nói: “Lúc thế tử ra tay, đừng quên giữ cái móng trái của nó lại cho ta.”

Lận Thừa Hựu dương dương cằm: “Cô cũng muốn ngâm rượu sao?”

Đằng Ngọc Ý lắc đầu: "Lúc nãy ta lấy được cái móng phải của nó, nên muốn làm thành một đôi. Nó có lớp da dày rất khó nhai, ta định cho nó vào lọ ướp vài ngày, đợi khi nào da mềm thịt mềm liền chấm với nước tương cam để ăn . "

Hai người bọn họ lời qua tiếng lại, trong giọng như thể bên cạnh không có ai, hẳn đã coi lão yêu thành món nhắm rượu.

Lúc này không chỉ có lão yêu giận đến thất khiếu bốc khói mà ngay cả Đỗ phu nhân cùng những thị vệ ở lại đều trố mắt đứng nhìn.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng không đem truyện đi nơi khác)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Ngọc

Số ký tự: 0