Công Tử, Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Chương 46

Đan Thanh Thủ

2024-08-04 00:42:18

Vẻ mặt Thẩm Tu Chỉ rất nghiêm túc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi rối tóc đen của nàng, trong phòng ánh sáng chiết xạ lóa mắt, chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của hắn càng thêm phần trong suốt, như cắt như giũa, như giồi như mài, mặt mày như hoạ, nét thanh lãnh đến cực điểm đã thành sạch sẽ, giống như bước vào tiên cảnh hư vô nhìn thấy tiên nhân chân chính.

Tự Ngọc cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo trước của hắn, màu sắc đã được giặt đến trắng bệch cũ kỹ, mặc ở trên người hắn lại càng trở nên sạch sẽ, động tác trên tay cũng cực kỳ mềm nhẹ, trong mũi dường như quanh quẩn hương vị của ánh mặt trời, khiến người ta thư thái không rõ vì sao.

Tóc rối đến cực điểm, gỡ rất lâu mới có thể làm xong, Thẩm Tu Chỉ tách ra một sợi tóc cuối cùng mới thu tay: “Được rồi.”

Giọng nói trong trẻo từ đỉnh đầu nàng truyền đến, nhẹ nhàng rơi vào trong tai, khoảng cách giữa hai người cũng không gần, tim nàng vô cớ đập nhanh trong chớp mắt, thậm chí cảm thấy nhà này quả thật chật hẹp vô cùng, ngay cả hô hấp của hắn cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, không cách nào coi như không khí.

Nàng vội vàng ngồi dậy, đôi mắt lại không tự giác nhìn về nơi khác, thấy tầm mắt hắn dường như đang dừng trên người mình, trong lòng vô cớ run lên, nàng vội vàng đứng lên lướt qua hắn xuống giường lò: “Bấy giờ thời gian vẫn còn sớm, ngươi nằm thêm chốc nữa đi, trong viện còn có chỉ gà rừng, ta đi hầm cho ngươi ăn.”

“Không cần đâu, ta đã khá lên rất nhiều rồi, ta thức dậy cùng ngươi vậy.” Thẩm Tu Chỉ xốc chăn lên đứng dậy xuống giường, động tác tuy chậm rãi, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đây, dưới chân cũng đã vững vàng hơn.

Thẩm Tu Chỉ đứng dậy bèn theo thói quen tính cúi người sửa sang lại đệm chăn, hắn vốn cao hơn so với nàng rất nhiều, vừa đứng dậy căn nhà càng thêm chật hẹp, Tự Ngọc chỉ cảm thấy bị áp bách về mặt khí thế, trước kia nàng chiếm cứ một phương, hiện giờ khí thế trái lại có chút yếu ớt.

Nàng không tự giác khe khẽ lui về phía sau một bước, hai người đều không mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong phòng không hiểu sao cực kỳ câu nệ.

Tự Ngọc im lặng đứng một lúc lâu càng thêm cảm thấy không được tự nhiên, liếc mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vội vàng bắt chuyện: “Lưu thẩm nói chăn này phải phơi dưới ánh mặt trời khi đắp mới ấm áp, ta thấy hôm nay thời tiết rất tốt, chi bằng chúng ta đem chăn ra phơi đi.”

Lời này trái lại như một tiểu nương tử mới gả vào cửa, trong lời nói có chút khách khí rồi lại toát lên vẻ thân mật, có làm kiểu gì cũng không thoát ly được hai chữ mập mờ.

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy trên tay khẽ khựng lại, một lát sau mới nói: “Được, ta cầm vào trong sân vậy.”

Tự Ngọc nhất thời không có đất dụng võ, chỉ có thể nhìn Thẩm Tu Chỉ cầm chăn phơi trong sân.

Nàng theo ra ngoài sân mới nhớ tới gà rừng, lập tức chạy về nhà bếp cầm dao từ bên trong ra chuẩn bị giết gà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tu Chỉ tự nhiên như không thuận tay nhận lấy dao của nàng, không nói một lời bắt đầu xử lý gà rừng thay nàng, người với người dẫu sao cũng có khác biệt, ngay cả động tác giết gà của hắn cũng đẹp mắt như thế, một dao hạ đến chỗ điểm yếu, sạch sẽ lưu loát lấy máu, bình sinh khiến người ta sinh ra cảm giác giết gà bằng dao mổ trâu.

Tự Ngọc ngồi nhìn một hồi lại sinh ra vài tia hoảng hốt: “Ta đi nhóm lửa trước.”

Trên tay Thẩm Tu Chỉ cũng không dừng lại giương mắt nhìn nàng, lại nhẹ nhàng “ừm” một tiếng để đáp lại, ánh mặt trời rơi xuống trên khuôn mặt như ngọc của hắn càng tăng thêm nét thanh tú sạch sẽ, ánh mặt trời nhỏ vụn tụ trên mắt hắn cực kỳ loá mắt, ngay cả góc độ hàng mi dài rũ xuống cũng vô cớ mê hoặc lòng người.

Trong lòng Tự Ngọc vô cớ căng thẳng, vội vàng xoay người chạy vào trong nhà bếp nấu nước ấm.

Thẩm Tu Chỉ thấy nàng xoay người đi mới giương mắt nhìn lại, thấy nàng chạy vào phòng mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình thường như thể ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được cử động này của chính mình.

Hai người ai nấy bận rộn trong sân trong phòng, căn nhà quạnh quẽ cũ nát được tăng thêm rất nhiều sinh khí, tất cả bình thường giống hệt lúc trước, rồi lại giống như hoàn toàn khác biệt, như thể phu thê vừa thành thân không biết ở chung như thế nào, nhưng không hoàn toàn là vậy.

Tự Ngọc ngồi xổm âm thầm thi pháp rất lâu mới nhóm lửa xong, Thẩm Tu Chỉ lúc này đã xách gà vào: “Gà xong rồi.”

Tự Ngọc thấy linh lực của chính mình càng ngày càng yếu, Thẩm Tu Chỉ hiện giờ không thể chịu nổi nàng ăn, nơi này cũng không nhang khói có thể ăn, nhất thời phát sầu trách sống thật là gian khổ, muốn tìm miếng cơm ăn cũng không có…

Nghe thấy giọng nói của hắn bỗng hoảng sợ, luống cuống tay chân đứng dậy xách gà qua đặt trên thớt, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên đặt ở chỗ nào, nhà bếp cũng chỉ lớn có bằng đó, hắn vừa tiến vào đã khiến chỗ nàng có vẻ càng thêm cực kỳ nhỏ hẹp, ngay cả không khí để hít thở cũng trở nên loãng đi.

Tự Ngọc lại ngồi xổm xuống, cực ốp nghiêm túc mà quạt lửa.

“Có cần ta giúp ngươi cái gì không?”

Giọng nói trong trẻo của hắn vang lên trên đỉnh đầu, Tự Ngọc cũng không biết vì sao bỗng nhiên có chút vô thố: “Không có, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy cũng không đi ra ngoài mà vẫn đứng phía sau nàng như cũ, tựa như ngại ngùng vì mình ngồi mát ăn bát vàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tự Ngọc chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều rơi vào trong mắt hắn, nhất thời càng thêm không được tự nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi biết nhóm lửa không?”

“Biết.” Thẩm Tu Chỉ khẽ khàng gật đầu, đi đến bên cạnh nàng cúi người lấy quạt hương bồ trong tay nàng qua: “Để ta làm đi.”

Tự Ngọc vội vàng đứng dậy nhường lại vị trí cho hắn, đi sang bên cạnh xử lý con gà béo thịt trên thớt, tầm mắt lại không tự giác dừng trên người hắn.

Hắn cầm quạt hương bồ trong tay không nhanh không chậm mà quạt, khống chế tốc độ để chỉnh độ lửa, lửa bên trong chậm rãi to lên, khói cũng từ từ bốc ra, hắn hơi hơi nheo mắt lại, bộ dáng kia không hiểu sao khiến lồng ngực người ta phát run.

Tim Tự Ngọc đập nhanh một nhịp, vừa hơi lơ là dao trên tay đã cắt phải ngón tay, đau đến mức nàng kêu ra tiếng.

Thẩm Tu Chỉ lập tức đứng dậy đi tới, cầm ngón tay nàng qua nhìn, trên ngón trỏ quả nhiên đã tràn ra vết máu, ngón tay trắng nõn non mềm quá đỗi nên nhìn thấy càng thêm nghiêm trọng.

Giữa mày hắn hơi chau lại không dễ thấy, tay của cô nương gia non mềm, rượu thuốc kia quá kích thích sẽ chỉ làm nàng thêm đau, nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng.

Tự Ngọc thấy hắn tới gần, nhất thời hô hấp đã có chút không thông, nàng theo bản năng rút tay về phía sau người: “Không có việc gì, một lát nữa sỡ đỡ thôi.”

Thẩm Tu Chỉ lúc này mới cảm thấy vừa rồi mình quá không hợp lễ nghĩa, rũ mắt khẽ lùi về sau một bước kéo ra chút khoảng cách.

Hai người đối diện không nói gì càng sinh ra vài tia mập mờ, nhà bếp này lại nhỏ khiến người ta càng cảm thấy gò bó vô cùng.

Tự Ngọc vội vàng xoay người cầm lấy dao chuẩn bị tiếp tục xử lý, Thẩm Tu Chỉ thấy thế duỗi tay qua cầm dao: “Để ta làm cho, tay ngươi không thể chạm vào được.”

Hắn chỉ cầm sống dao nên không đụng tới tay nàng, cơ thể cũng cách một khoảng với nàng, Tự Ngọc lại cảm thấy lồng ngực đè ép tới hoảng, vội vàng buông dao trong tay ra, nhường lại vị trí cho hắn, cực kỳ mất tự nhiên nói: “Ta đi ra ngoài chờ ngươi nhé.”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy “ừm” một tiếng, sau đó cầm dao bắt đầu xử lý gà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử, Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Số ký tự: 0