Công Tử, Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết
Chương 7
Đan Thanh Thủ
2024-08-04 00:42:18
Cô nương nhỏ gầy trước đó muốn làm tạp dịch nên nàng ấy đã thăm dò con đường này rõ ràng rành mạch, nàng ấy lập tức chỉ cho Tự Ngọc hướng đi, đó là cửa sau của đạo quan, cách cửa chính này cực kỳ xa, đường núi lại không dễ đi, người thường muốn đi đại khái phải vòng hết cả ngày, cũng may là Tự Ngọc chạy nhanh nên chẳng qua bao lâu đã đi tới cửa sau.
Cửa sau của đạo quan cũng chồng chất người là người, chẳng qua cũng không có trật tự giống như đằng trước, nơi nơi đều là người, bên trong dạng người gì cũng đều có so le không đồng đều, cũng không tươi tắn xinh đẹp giống như những người đằng trước, thế nhưng lại rất hợp với một thân xiêm y cũ kỹ của Tự Ngọc, nàng vừa thấy đã nhận ra chính mình tới đúng chỗ bèn hưng phấn chen vào trong đám người.
Bộ dáng của quản sự nương tử đằng trước rất cường tráng, vừa cất giọng rống lên đã khiến đám người đang cãi cọ ầm ĩ an tĩnh lại.
Tuyển nhận tạp dịch không cần nhiều yêu cầu như vậy, có sức lực biết làm việc là có thể nhẹ nhàng lọt cửa, nhưng đến phiên Tự Ngọc bỗng khó khăn, mặt mày này của nàng liếc mắt một cái đã thấy không giống người biết làm việc, mà lại giống một di nương được nuôi trong viện cần người khác hầu hạ hơn.
Quản sự nương tử đánh giá Tự Ngọc từ trên xuống dưới, có chút không hài lòng: “Trước kia ngươi đã làm qua những gì?”
“Ta đã từng trông cửa, có đôi khi có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ canh cửa, chỉ cần người xấu vào cửa ta đều có thể nhớ rõ ràng.” Giống như những cô hồn dã quỷ đó, mỗi một con nàng đều gọi được đúng tên, chỉ là… Chỉ là không ngăn được.
Quản sự nương tử: “…”
Quản sự nương tử trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng khuyên nhủ: “Cô nương, chỗ này của chúng ta tuyển người đến để làm việc, nếu không, ngươi vẫn nên đi nơi khác nhìn thử xem sao?”
Tự Ngọc nghe vậy trong lòng quýnh lên, vội học theo giọng điệu của cô nương nhỏ gầy ban nãy, lã chã chực khóc cầu xin: “Đại thẩm, cầu xin thẩm thương xót cho nô gia với, nô gia mới từ trong núi đi ra không có nơi nào khác để đi, chuyện giơ bẩn cực khổ gì nô gia cũng có thể làm, chỉ cầu xin người cho miếng cơm ăn là được rồi.”
Đại nương nghe vậy vẫn không tin Tự Ngọc là người biết làm việc, nhưng mặt mày dáng người này quá xinh đẹp, hiện nay đạo quan chỉ có bọn làm tạp dịch bọn họ ai nấy mặt xám mày tro, nhìn thế nào cũng không đủ mặt mũi, giữ nàng lại cũng coi như cho bọn họ thêm chút mặt mũi, cũng không có chỗ gì không tốt, thế nên bèn vung bút lên viết tên Tự Ngọc vào danh sách.
Tự Ngọc thấy bản thân được giữ lại nên cứ cảm thấy không chân thật như đang nằm mơ, bên này có thể tiến vào không phải nói rõ nàng là yêu quái có tạo hóa, hiện giờ đã có thể cùng phàm nhân cùng nhau làm việc rồi sao!
Nhưng Tự Ngọc không biết, trong Phù Nhật Quan cần rất nhiều tạp dịch, cứ nói như vậy đi, lần này hưởng ứng lệnh chiêu mộ tạp dịch, trừ những người già yếu bệnh tật không làm được việc, những người còn lại cơ bản đều được giữ lại, nhưng mặc dù như vậy, Tự Ngọc còn suýt chút nữa đã bị loại ra ngoài, có thể thấy được tạo hóa của nàng nhấp nhô biết bao, hoàn toàn thua phàm nhân ngay từ vạch xuất phát, nếu không phải còn có công dụng trang trí thì e rằng thật sự sẽ đói chết trong núi sâu rừng già mất.
Làm việc gì cũng phải tuân thủ quy củ, đạo quan cũng có quy củ của đạo quan, tuy rằng bọn họ không cần giống những người hầu thân cận trong gia đình giàu có hầu hạ lão gia phu nhân, nhưng đệ tử trong đạo quan ngàn ngàn vạn vạn, ăn mặc đi lại, quét dọn hằng ngày đều cần có tạp dịch.
Phù Nhật Quan không giống với đạo quan tầm thường, đương kim thiên tử cực kỳ thờ phụng Đạo giáo, cho Phù Nhật Quan tôn sùng vô thượng, quy củ của Phù Nhật Quan cực kỳ khắc nghiệt, trong đó kiêng kỵ nhất là lắm miệng lắm mồm, đi đường nhìn đông nhìn tây, hành động không được lễ độ, lễ giáo còn nghiêm khắc hơn so với phủ đệ vương hầu bình thường.
Tự Ngọc vừa tiến vào đã được chia đi nhóm quét dọn dễ dàng nhất, thay xiêm y cũ kỹ ra, mặc vào một thân áo vải thô, dáng người không còn phập phồng quyến rũ như lúc đầu, có điều dáng vẻ kia nhìn thoáng qua vẫn là dạng hồ ly diễm tục từ đầu tới đuôi, ăn mặc có mộc mạc đến đâu cũng vẫn rất bắt mắt.
Chuyện này khiến cho Tự Ngọc không được ưa thích tại đây, nàng vừa tới đã bị cô lập, không mấy ai sẵn lòng nói chuyện cùng nàng, bọn họ luôn là ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận sôi nổi, có điều nàng đã nghe Như Hoa lảm nhảm quen rồi nên đã luyện được tuyệt kỹ mắt điếc tai ngơ từ lâu, người khác thấy nàng không có phản ứng gì, cũng quả thật là một người nghiêm túc làm việc, lời tán dóc lảm nhảm cũng dần dần ít đi.
Chỉ có điều quét dọn không phải là một việc nhẹ nhàng, quét cả đình viện đều phải tiêu tốn cả ngày, cực kỳ phí sức, nàng chẳng qua là một vật trang trí trước cửa, đi đường cũng không vững vàng, động tác cầm chổi quét rác càng có vẻ không nhanh nhẹn, mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm mới có thể làm cho xong việc.
Hôm nay Tự Ngọc mới vừa trở về rửa mặt đã thấy ba người cùng phòng hứng thú bừng bừng tán dóc: “Tỷ tỷ hôm nay đi đằng trước có từng nhìn thấy Thẩm công tử không, có nói chuyện với hắn không?”
Tự Ngọc có chút tò mò, nàng mới đến chưa được mấy ngày, thế nhưng cái tên Thẩm Tu Chỉ này không chỉ nghe được một hai lần, người này là đại đệ tử đứng đầu trong quan, tuổi còn trẻ đã có thể thay thế sư giả trong quan dạy dỗ đệ tử còn lại, đạo tâm cực vững vàng, thiên phú hơn người, là mục tiêu học tập của muôn vàn đệ tử.
Vẻ mặt Tam Thiên tiếc nuối: “Hắn nào phải người chúng ta có thể nhìn thấy, dù là đệ tử trong quan cũng chưa hoàn toàn có thể gặp được hắn, chẳng qua hôm nay ta ra trước quét dọn cả ngày thôi, nào có may mắn đó chứ, hơn nữa… Cho dù có thật sự gặp được hắn thì sao dám nói chuyện với hắn chứ?”
“Vậy thì chưa chắc, vẻ ngoài của tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nói không chừng ngày nào đó gặp được hắn sẽ bắt chuyện với tỷ tỷ trước đấy~”
Tam Thiên nghe vậy giận dỗi đánh Liễu Tự nói không lựa lời, gương mặt phiếm hồng: “Ngươi chớ có cười nhạo ta, coi chừng sau này ta không để ý tới ngươi nữa đấy~”
Liễu Tự lấy tay áo che miệng trốn ra sau: “Muội muội nói thật mà, không ngờ tỷ tỷ nghe xong lại không vui, thật khiến người ta đau lòng mà.”
Phỉ Thúy ở bên cạnh lập tức phụ họa: “Tỷ tỷ vốn chính là người có tướng mạo đẹp nhất trong chúng ta, ta thấy người bên ngoài chỉ biết được dung mạo như phù dung của Thi Tử Tất, nếu gặp được tỷ tỷ, e rằng danh tiếng này sắp phải đổi hạng rồi!”
Mặt mày Tam Thiên quả thật xinh đẹp, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, khuôn mặt trắng ngần, là một tiểu bạch hoa thanh thuần sống sờ sờ, vừa thấy đã khiến người ta sinh lòng muốn bảo vệ che chở.
Đúng là tấm da khiến Tự Ngọc yêu thích nhất, chẳng qua lời này của Phỉ Thúy lại có chút khuếch đại, nếu nói Tam Thiên thắng Tự Ngọc còn có thể được, nhưng nếu so sánh với Thi Tử Tất thì hoàn toàn không thể so nổi, hai người căn bản không phải cùng một thế giới, nếu bàn đến khí chất thanh lệ thoát tục thì so chỗ nào với Thi Tử Tất cũng trở thành dung chi tục phấn, không ai ngoại lệ.
Tam Thiên nghe vậy trong lòng mừng thầm, Thi Tử Tất là ai chứ, đó chính là con cưng của trời, mặc dù có chút tự mình hiểu lấy mình, nhưng có thể so sánh với nàng ta cũng là một loại vinh hạnh, trong lúc nhất thời nụ cười trên mặt nàng ta có muốn đè xuống cũng không được, thế là dựng dựng đầu ngón tay chỉ nhẹ vào hai người đằng trước giọng nũng nịu nói: “Các ngươi đừng mãi lấy ta ra tiêu khiển nữa, cũng không xem xem da mặt ta mỏng hay không nữa.”
Lời này vừa thốt ra các nàng ta đã cười đến run rẩy cả người, bắt đầu đùa giỡn, nếu để nam tử nhìn thấy nét đào hoa tự nhiên ngây thơ hồn nhiên này đương nhiên sẽ không thể rời mắt, nhưng Tự Ngọc là một con cái, mà còn là một vật trang trí vô vị, nàng hoàn toàn không hiểu được các nàng ta đang cười giỡn cái gì, ầm một tiếng đẩy cửa ra, đặc biệt không hiểu phong tình.
Ba người bị mất hết hứng thú, ném thẳng cho Tự Ngọc vài cái trừng trắng mắt.
Tự Ngọc nhìn thấy thế cũng cảm thấy hơi hiếm lạ, có chút tương tự với cá tinh ra khỏi nước trước kia nàng gặp được, tròng mắt cũng hướng lên trên như vậy, nhìn thấy chỉ còn một hơi tàn nữa thôi, nàng không khỏi đi một bước đánh giá mấy lần, mới đi đến bên cạnh bàn bèn buông bồn gỗ trong tay xuống.
Tam Thiên đứng dậy đi tới, gần như không thèm nhìn thẳng Tự Ngọc, ra lệnh phân phó nói: “Ngày mai giờ Dần ngươi thức dậy đi quét bậc thang của cửa sau đạo quan, ngươi nhớ kỹ, quản sự nương tử nói một mảnh lá rụng, một cành cây khô đều không thể để bà ta bắt được, nếu ngươi không quét tước sạch sẽ thì chắc chắn sẽ phạt ngươi thật nặng.”
Cửa sau của đạo quan cũng chồng chất người là người, chẳng qua cũng không có trật tự giống như đằng trước, nơi nơi đều là người, bên trong dạng người gì cũng đều có so le không đồng đều, cũng không tươi tắn xinh đẹp giống như những người đằng trước, thế nhưng lại rất hợp với một thân xiêm y cũ kỹ của Tự Ngọc, nàng vừa thấy đã nhận ra chính mình tới đúng chỗ bèn hưng phấn chen vào trong đám người.
Bộ dáng của quản sự nương tử đằng trước rất cường tráng, vừa cất giọng rống lên đã khiến đám người đang cãi cọ ầm ĩ an tĩnh lại.
Tuyển nhận tạp dịch không cần nhiều yêu cầu như vậy, có sức lực biết làm việc là có thể nhẹ nhàng lọt cửa, nhưng đến phiên Tự Ngọc bỗng khó khăn, mặt mày này của nàng liếc mắt một cái đã thấy không giống người biết làm việc, mà lại giống một di nương được nuôi trong viện cần người khác hầu hạ hơn.
Quản sự nương tử đánh giá Tự Ngọc từ trên xuống dưới, có chút không hài lòng: “Trước kia ngươi đã làm qua những gì?”
“Ta đã từng trông cửa, có đôi khi có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ canh cửa, chỉ cần người xấu vào cửa ta đều có thể nhớ rõ ràng.” Giống như những cô hồn dã quỷ đó, mỗi một con nàng đều gọi được đúng tên, chỉ là… Chỉ là không ngăn được.
Quản sự nương tử: “…”
Quản sự nương tử trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng khuyên nhủ: “Cô nương, chỗ này của chúng ta tuyển người đến để làm việc, nếu không, ngươi vẫn nên đi nơi khác nhìn thử xem sao?”
Tự Ngọc nghe vậy trong lòng quýnh lên, vội học theo giọng điệu của cô nương nhỏ gầy ban nãy, lã chã chực khóc cầu xin: “Đại thẩm, cầu xin thẩm thương xót cho nô gia với, nô gia mới từ trong núi đi ra không có nơi nào khác để đi, chuyện giơ bẩn cực khổ gì nô gia cũng có thể làm, chỉ cầu xin người cho miếng cơm ăn là được rồi.”
Đại nương nghe vậy vẫn không tin Tự Ngọc là người biết làm việc, nhưng mặt mày dáng người này quá xinh đẹp, hiện nay đạo quan chỉ có bọn làm tạp dịch bọn họ ai nấy mặt xám mày tro, nhìn thế nào cũng không đủ mặt mũi, giữ nàng lại cũng coi như cho bọn họ thêm chút mặt mũi, cũng không có chỗ gì không tốt, thế nên bèn vung bút lên viết tên Tự Ngọc vào danh sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự Ngọc thấy bản thân được giữ lại nên cứ cảm thấy không chân thật như đang nằm mơ, bên này có thể tiến vào không phải nói rõ nàng là yêu quái có tạo hóa, hiện giờ đã có thể cùng phàm nhân cùng nhau làm việc rồi sao!
Nhưng Tự Ngọc không biết, trong Phù Nhật Quan cần rất nhiều tạp dịch, cứ nói như vậy đi, lần này hưởng ứng lệnh chiêu mộ tạp dịch, trừ những người già yếu bệnh tật không làm được việc, những người còn lại cơ bản đều được giữ lại, nhưng mặc dù như vậy, Tự Ngọc còn suýt chút nữa đã bị loại ra ngoài, có thể thấy được tạo hóa của nàng nhấp nhô biết bao, hoàn toàn thua phàm nhân ngay từ vạch xuất phát, nếu không phải còn có công dụng trang trí thì e rằng thật sự sẽ đói chết trong núi sâu rừng già mất.
Làm việc gì cũng phải tuân thủ quy củ, đạo quan cũng có quy củ của đạo quan, tuy rằng bọn họ không cần giống những người hầu thân cận trong gia đình giàu có hầu hạ lão gia phu nhân, nhưng đệ tử trong đạo quan ngàn ngàn vạn vạn, ăn mặc đi lại, quét dọn hằng ngày đều cần có tạp dịch.
Phù Nhật Quan không giống với đạo quan tầm thường, đương kim thiên tử cực kỳ thờ phụng Đạo giáo, cho Phù Nhật Quan tôn sùng vô thượng, quy củ của Phù Nhật Quan cực kỳ khắc nghiệt, trong đó kiêng kỵ nhất là lắm miệng lắm mồm, đi đường nhìn đông nhìn tây, hành động không được lễ độ, lễ giáo còn nghiêm khắc hơn so với phủ đệ vương hầu bình thường.
Tự Ngọc vừa tiến vào đã được chia đi nhóm quét dọn dễ dàng nhất, thay xiêm y cũ kỹ ra, mặc vào một thân áo vải thô, dáng người không còn phập phồng quyến rũ như lúc đầu, có điều dáng vẻ kia nhìn thoáng qua vẫn là dạng hồ ly diễm tục từ đầu tới đuôi, ăn mặc có mộc mạc đến đâu cũng vẫn rất bắt mắt.
Chuyện này khiến cho Tự Ngọc không được ưa thích tại đây, nàng vừa tới đã bị cô lập, không mấy ai sẵn lòng nói chuyện cùng nàng, bọn họ luôn là ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận sôi nổi, có điều nàng đã nghe Như Hoa lảm nhảm quen rồi nên đã luyện được tuyệt kỹ mắt điếc tai ngơ từ lâu, người khác thấy nàng không có phản ứng gì, cũng quả thật là một người nghiêm túc làm việc, lời tán dóc lảm nhảm cũng dần dần ít đi.
Chỉ có điều quét dọn không phải là một việc nhẹ nhàng, quét cả đình viện đều phải tiêu tốn cả ngày, cực kỳ phí sức, nàng chẳng qua là một vật trang trí trước cửa, đi đường cũng không vững vàng, động tác cầm chổi quét rác càng có vẻ không nhanh nhẹn, mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm mới có thể làm cho xong việc.
Hôm nay Tự Ngọc mới vừa trở về rửa mặt đã thấy ba người cùng phòng hứng thú bừng bừng tán dóc: “Tỷ tỷ hôm nay đi đằng trước có từng nhìn thấy Thẩm công tử không, có nói chuyện với hắn không?”
Tự Ngọc có chút tò mò, nàng mới đến chưa được mấy ngày, thế nhưng cái tên Thẩm Tu Chỉ này không chỉ nghe được một hai lần, người này là đại đệ tử đứng đầu trong quan, tuổi còn trẻ đã có thể thay thế sư giả trong quan dạy dỗ đệ tử còn lại, đạo tâm cực vững vàng, thiên phú hơn người, là mục tiêu học tập của muôn vàn đệ tử.
Vẻ mặt Tam Thiên tiếc nuối: “Hắn nào phải người chúng ta có thể nhìn thấy, dù là đệ tử trong quan cũng chưa hoàn toàn có thể gặp được hắn, chẳng qua hôm nay ta ra trước quét dọn cả ngày thôi, nào có may mắn đó chứ, hơn nữa… Cho dù có thật sự gặp được hắn thì sao dám nói chuyện với hắn chứ?”
“Vậy thì chưa chắc, vẻ ngoài của tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nói không chừng ngày nào đó gặp được hắn sẽ bắt chuyện với tỷ tỷ trước đấy~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tam Thiên nghe vậy giận dỗi đánh Liễu Tự nói không lựa lời, gương mặt phiếm hồng: “Ngươi chớ có cười nhạo ta, coi chừng sau này ta không để ý tới ngươi nữa đấy~”
Liễu Tự lấy tay áo che miệng trốn ra sau: “Muội muội nói thật mà, không ngờ tỷ tỷ nghe xong lại không vui, thật khiến người ta đau lòng mà.”
Phỉ Thúy ở bên cạnh lập tức phụ họa: “Tỷ tỷ vốn chính là người có tướng mạo đẹp nhất trong chúng ta, ta thấy người bên ngoài chỉ biết được dung mạo như phù dung của Thi Tử Tất, nếu gặp được tỷ tỷ, e rằng danh tiếng này sắp phải đổi hạng rồi!”
Mặt mày Tam Thiên quả thật xinh đẹp, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, khuôn mặt trắng ngần, là một tiểu bạch hoa thanh thuần sống sờ sờ, vừa thấy đã khiến người ta sinh lòng muốn bảo vệ che chở.
Đúng là tấm da khiến Tự Ngọc yêu thích nhất, chẳng qua lời này của Phỉ Thúy lại có chút khuếch đại, nếu nói Tam Thiên thắng Tự Ngọc còn có thể được, nhưng nếu so sánh với Thi Tử Tất thì hoàn toàn không thể so nổi, hai người căn bản không phải cùng một thế giới, nếu bàn đến khí chất thanh lệ thoát tục thì so chỗ nào với Thi Tử Tất cũng trở thành dung chi tục phấn, không ai ngoại lệ.
Tam Thiên nghe vậy trong lòng mừng thầm, Thi Tử Tất là ai chứ, đó chính là con cưng của trời, mặc dù có chút tự mình hiểu lấy mình, nhưng có thể so sánh với nàng ta cũng là một loại vinh hạnh, trong lúc nhất thời nụ cười trên mặt nàng ta có muốn đè xuống cũng không được, thế là dựng dựng đầu ngón tay chỉ nhẹ vào hai người đằng trước giọng nũng nịu nói: “Các ngươi đừng mãi lấy ta ra tiêu khiển nữa, cũng không xem xem da mặt ta mỏng hay không nữa.”
Lời này vừa thốt ra các nàng ta đã cười đến run rẩy cả người, bắt đầu đùa giỡn, nếu để nam tử nhìn thấy nét đào hoa tự nhiên ngây thơ hồn nhiên này đương nhiên sẽ không thể rời mắt, nhưng Tự Ngọc là một con cái, mà còn là một vật trang trí vô vị, nàng hoàn toàn không hiểu được các nàng ta đang cười giỡn cái gì, ầm một tiếng đẩy cửa ra, đặc biệt không hiểu phong tình.
Ba người bị mất hết hứng thú, ném thẳng cho Tự Ngọc vài cái trừng trắng mắt.
Tự Ngọc nhìn thấy thế cũng cảm thấy hơi hiếm lạ, có chút tương tự với cá tinh ra khỏi nước trước kia nàng gặp được, tròng mắt cũng hướng lên trên như vậy, nhìn thấy chỉ còn một hơi tàn nữa thôi, nàng không khỏi đi một bước đánh giá mấy lần, mới đi đến bên cạnh bàn bèn buông bồn gỗ trong tay xuống.
Tam Thiên đứng dậy đi tới, gần như không thèm nhìn thẳng Tự Ngọc, ra lệnh phân phó nói: “Ngày mai giờ Dần ngươi thức dậy đi quét bậc thang của cửa sau đạo quan, ngươi nhớ kỹ, quản sự nương tử nói một mảnh lá rụng, một cành cây khô đều không thể để bà ta bắt được, nếu ngươi không quét tước sạch sẽ thì chắc chắn sẽ phạt ngươi thật nặng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro