Chương 4
Tạp Bỉ Khâu
2024-07-09 08:55:05
Đường Kí Minh chưa đến trường của Hứa Vị Trần báo danh mà hắn đã nghe người bạn trong câu lạc bộ nhạc giao hưởng nói.
Mẹ của người bạn đó làm việc trong trường bảo gần đây trường đã nhận một học sinh cuối cấp có lý lịch xuất sắc chuyển trường, đúng là khi không vớ được sinh viên tương lai của trường danh tiếng.
Hứa Vị Trần nghe xong không nói gì, chỉ cười lạnh trong lòng, rủa cho vài câu.
Cuối tháng 11, thành phố L bắt đầu có tuyết rơi từng đợt.
Hôm Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh chính thức chuyển đến căn nhà đối diện, Lý Văn Tâm nấu một bàn đồ ăn chúc mừng, khi Hứa Vị Trần về đến nhà, phòng khách đã tràn ngập mùi đồ ăn.
Đường Kí Minh cũng đang phụ bưng mâm trong bếp, Hứa Vị Trần thấy bóng lưng y thì dừng bước, sau đó lại bước thẳng tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Hứa Vị Trần im lặng cả đêm, phớt lờ mọi thiện chí đạo đức giả của Đường Kí Minh dành cho mình. Hắn không uống canh Đường Kí Minh múc cho, cũng không động vào nước trái cây y rót.
Đường Kí Minh như không nhận ra sự chống cự của Hứa Vị Trần, tiếp tục chiến đấu bất chấp thất bại liên tục, y lại cắt một miếng thịt bò, xếp ngay ngắn trên đĩa sứ trắng, đặt trước mặt Hứa Vị Trần, nhẹ nhàng nói với hắn: "Dì làm cả buổi trưa đó."
Hứa Vị Trần đẩy thẳng cái dĩa trở lại, cảm thấy Đường Kí Minh thực sự coi mình là một đứa thiểu năng mất não, làm ra hành động săn sóc giả tạo giống hệt như trước đây một cách máy móc, nghĩ rằng làm vậy có thể dễ dàng lung lạc được hắn —— làm trái với lòng, phục vụ người phiền phức chắc sẽ ghét lắm nhỉ, nhọc cho Đường Kí Minh có thể làm tự nhiên đến vậy.
Lý Văn Tâm và Lâm Nhã Quân nói chuyện hăng say đến mức không nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, hai bà mải mê hướng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch sẽ đi du lịch ở đâu sau khi Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh lên đại học.
Ăn tối xong, Lý Văn Tâm bảo: "Vị Trần, mẹ với dì ở nhà nghỉ ngơi một lát, con với Kí Minh sang bên kia đường thu dọn mấy thứ vật dụng trong nhà đi."
Hứa Vị Trần vốn định tìm lý do để từ chối nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của mẹ, bà nói "ngoan", như đang thể hiện rằng bà sẽ không chấp nhận bất kỳ cái cớ nào. Dù thế nào đi nữa, Hứa Vị Trần cũng nên giúp Lâm Nhã Quân thu dọn, thế là hắn vẫn đứng lên cùng Đường Kí Minh đi ra ngoài mà không nói một lời.
Gió đêm ngoài nhà tràn ngập tuyết vụn, Hứa Vị Trần đột ngột thổi bay sang một bên.
Đường Kí Minh ôm vai hắn, kéo hắn lùi lại một chút, còn nở nụ cười, Hứa Vị Trần lập tức hất y ra bước nhanh sang bên kia đường.
Trong gara chất vài món vật dụng trong nhà, xe của Lâm Nhã Quân đang đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài. Lần này đến đây, bà đổi một chiếc xe jeep mới, lốp cản tuyết rất lớn, có chút tuyết dính vào khe hở của lốp đen bị ánh đèn đường phản chiếu. Như thể đang tuyên bố, khác với lần tạm trú hồi tháng Tám, bọn họ đã hạ quyết tâm phải thích nghi với cuộc sống ở thành phố L, sẽ không rời khỏi đây nữa.
Hứa Vị Trần đứng trong gara hoàn toàn khác với căn nhà trước kia, có phần hốt hoảng đến ngây người.
Giữa hai người im ắng không một tiếng động nhưng vẫn ăn ý lắp xong một cái tủ, sau đó mở TV ra rồi treo lên.
Hứa Vị Trần nóng đến độ chóp mũi túa mồ hôi nên dừng lại, cởi áo len ném lên sô pha. Hắn chưa quay người lại đã nghe thấy giọng của Đường Kí Minh: "Cậu định không nói chuyện với tôi bao lâu nữa?"
Hắn quay lại nhìn y, Đường Kí Minh đứng ở vách tường TV, nét mặt dịu dàng chín chắn, không hề có vẻ không vui, tựa như cái nhìn thù địch và sự kháng cự của Hứa Vị Trần chẳng mảy may lay chuyển được y.
"Tôi đã làm gì sai à?" Thậm chí y còn quan tâm hỏi han, cứ như y thực sự quan tâm Hứa Vị Trần mà không ngại phiền hà.
Ban đầu Hứa Vị Trần còn có thể kìm nén cảm xúc, nhưng giờ hắn tức đến đánh mất lý trí, nhìn thẳng vào Đường Kí Minh, nói từng chữ một: "Anh thôi đi, thấy tôi phiền thì khỏi phải giả vờ đối xử tốt với tôi."
Đường Kí Minh hơi giật mình, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Cậu nghe thấy những gì tôi nói với mẹ tôi vào đêm trước khi chúng tôi trở về thành phố C rồi phải không?"
Cho dù bị Hứa Vị Trần tức giận vạch trần, vẻ mặt của y vẫn không hề thay đổi. Hứa Vị Trần cười khẩy, không nói gì, y lại hỏi: "Hôm đó cậu đến tìm tôi? Có chuyện gì không?"
Hứa Vị Trần đến ạ sự trơ trẽn của y, không nói thêm lời nào với y nữa mà cúi người cầm áo len và áo khoác, quyết định về nhà, Đường Kí Minh tiến lên một bước kéo hắn lại, cuối cùng vẻ mặt đã không còn vẻ dịu dàng mà lộ ra vết nứt lạnh lùng: "Hứa Vị Trần, cậu có thể đừng trẻ con như vậy được không?"
Hứa Vị Trần muốn thoát ra nhưng Đường Kí Minh nắm quá chặt, sức lực của hắn hoàn toàn không sánh nổi, phát cáu mắng: "Anh điên à? Tôi đếch quan tâm anh thì tôi là trẻ con hả? Tôi đâu có giả tạo bằng anh, tôi thấy anh là phát tởm nên không muốn nói chuyện với anh thì là trẻ con sao?"
"Cậu muốn mắng tôi thì giờ có thể mắng cho đã nhưng chúng tôi mới dọn đến đây, cậu mà cãi nhau với tôi thì mẹ cậu với mẹ tôi phải chung sống thế nào đây? Hứa Vị Trần, cậu trải qua tháng Tám cũng coi như là vui vẻ mà, tôi nghĩ thế nào về cậu quan trọng lắm sao?" Đường Kí Minh nói không quá nhanh cũng không quá chậm, giọng y rất trầm, như xoa dịu lại như đe dọa, nhưng chắc chắn không phải là một lời giải thích.
Y nói xong thì nhìn Hứa Vị Trần một lát, sau đó lại nói lý lẽ với Hứa Vị Trần bằng ngữ điệu chậm rãi hơn: "Lúc chiều dì nói, hy vọng chẳng chóng thì chầy tôi có thể đưa cậu đi học để dì không phải đi lòng vòng rồi mới đến công ty. Khi trước đưa cậu đi học vào ngày tuyết rơi, dì thường bị kẹt xe ở khu vực đưa đón nên đến trễ. Cậu có cáu kỉnh thì cũng nghĩ cho dì nữa chứ."
Hứa Vị Trần không nói lại y, gần như sắp bị y tẩy não thật, nhưng mắt lại rất đau bèn đẩy mạnh y ra và lần này đã đẩy ra được.
Hứa Vị Trần lại để áo len và áo khoác xuống, cắn chặt môi, nghểnh cổ tháo lớp bọc chống sốc của bàn trà nhỏ đặt cạnh lầu thang. Đường Kí Minh bước đến tháo cùng hắn, hai người cứ thế tháo dỡ và lắp ráp vật dụng cũ chuyển từ thành phố C đến trong im lặng cho đến khi Lâm Nhã Quân trở về nhà.
Sau đó, Hứa Vị Trần cuối cùng cũng học được cách duy trì hoà bình ngoài mặt từ người thầy Đường Kí Minh. Trước mặt hai mẹ, hắn không còn chẳng nói chẳng rằng với Đường Kí Minh nữa, đôi khi trời mưa trời tuyết, hắn còn ngoan ngoãn ngồi xe Đường Kí Minh đi học.
Nhưng khi tan học, hắn luôn đi bộ về. Đường Kí Minh chờ hắn vài lần, sau đó ngầm hiểu việc Hứa Vị Trần tự đi về.
Mối quan hệ thoáng thay đổi là vào ngày giỗ của ba Hứa Vị Trần.
Chiều hôm đó sau giờ học, tuyết đọng ven đường bị lốp xe và người đi đường ép xuống mấy ngày, nhiều nơi đã đông thành băng cứng. Hứa Vị Trần có buổi tập giao hưởng vào ban ngày nên đeo đàn cello đi bộ về nhà.
Hắn đi rất cẩn thận rất chậm rãi, nhưng một chiếc ô tô lao nhanh qua suýt tông vào cây đàn, hắn giật mình, chân vừa trượt một cái là ngã ngay. Hộp đàn nặng nề rơi xuống, phát ra âm thanh bị bóp nghẹt, đầu gối hắn va vào một cục băng tuyết, khuỷu tay bị gãy, cơn đau làm mắt hắn tối sầm lại.
Hứa Vị Trần sợ đàn bị hỏng, sau khi bò dậy lập tức ngồi bên đường mở hộp đàn ra kiểm tra. Sau khi cẩn thận xác nhận đàn không bị gì, hắn đang định đóng nắp lại thì một đôi giày leo núi đã xuất hiện trong tầm mắt. Hứa Vị Trần nhìn lên thì thấy Đường Kí Minh đứng cách mình không xa, lẳng lặng nhìn mình cùng với chiếc ô tô đậu sau lưng y.
"Cậu có sao không?" Đường Kí Minh hỏi.
Hứa Vị Trần không muốn nói chuyện bèn cúi đầu kéo khóa hộp đàn, toan đứng dậy nhưng đầu gối đau nhức khiến hắn lại ngồi xuống.
Đường Kí Minh tiến lại gần vài bước, đưa tay về phía hắn nhưng hắn không nhận, Đường Kí Minh nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn: "Ngồi xe về đi."
Hứa Vị Trần vẫn nhìn chằm chằm y không nhúc nhích, hai người nhìn nhau một lúc, Đường Kí Minh cảm thấy hơi bất lực thở dài trước, khẽ cau mày, cụp mắt xuống, phủi tuyết và bụi bẩn dính trên đầu gối cho Hứa Vị Trần, vác hộp đàn của hắn lên vai, nắm lấy cánh tay rồi nửa ôm đỡ hắn dậy.
Hứa Vị Trần chưa đến nỗi không biết điều như vậy, lúc này mà hắn còn kháng cự sự giúp đỡ của Đường Kí Minh chỉ tổ tỏ ra rất tủi thân thôi. Vì hắn chợt nghĩ nếu ba còn ở đây, ông cũng sẽ phủi đầu gối cho mình như thế.
Hắn khập khiễng đến mức bị Đường Kí Minh dìu đến cạnh xe, ngồi vào ghế phụ, hơi ấm phả vào khuôn mặt lạnh ngắt của hắn. Đường Kí Minh cũng ngồi vào, thấy hắn không nhúc nhích, lại thở dài, xoay người chồm qua thắt dây an toàn cho hắn.
Hứa Vị Trần không biết sao lại thế, có lẽ do nhầm lẫn giữa hiện thực và ảo tưởng nên hắn đưa tay bắt lấy bàn tay trái trước mặt mình của Đường Kí Minh, tay của y vô cùng ấm áp và rất lớn. Nếu nhắm mắt lại, Hứa Vị Trần không phân biệt rõ đây là tay của ai. Hai tay hắn đặt lên mu bàn tay của Đường Kí Minh, hướng bàn tay về phía mình rồi trìu mến áp lên mặt mình.
Đường Kí Minh có vẻ thoáng sững sờ, nhưng không hề từ chối. Áp được một lúc, Hứa Vị Trần chợt nhận ra mình đang làm gì, hắn buông tay rồi đẩy tay trái của Đường Kí Minh ra như đang thả một vật gì đó.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Buổi tối, mẹ bày di ảnh của ba ra, bày một bàn thờ nhỏ ở phòng khách, thắp hương cho ba, vì Lâm Nhã Quân cũng phụ giúp việc nấu nướng nên mọi người cũng ăn cơm tối ở nhà Hứa Vị Trần.
Trong bữa tối, lâu rồi mẹ mới nhắc đến tình yêu thương vô bờ bến của ba dành cho Hứa Vị Trần lúc nhỏ. Bà kể chuyện Hứa Vị Trần hồi tiểu học nhất quyết đòi đến văn phòng của ba để thực tập. Hứa Vị Trần im lặng lắng nghe, chậm rãi ăn cơm.
Đến bây giờ, đã hơn mười năm kể từ khi ba mất, Hứa Vị Trần đã quên Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh đã hùa theo mẹ mình thế nào, nhưng hắn luôn nhớ được rằng, đó là ngày đầu tiên sau khi ba qua đời, hắn đã bớt đau khổ hơn khi nhớ về ba và có sức để nhớ lại niềm hạnh phúc đã qua cùng mẹ.
Sinh nhật lần thứ 26, rõ ràng nên là một đêm vui vẻ nhưng sau khi ngủ Hứa Vị Trần đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ, hắn mơ thấy rừng cháy, hắn hít vào rất nhiều khói nên cổ họng trở nên đau rát. Buổi sáng thức dậy, hắn cảm thấy choáng váng, eo và đùi vẫn hơi đau nhức, giống như tay Đường Kí Minh vẫn còn ở đó và đè mạnh lên da hắn.
Rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu, mẹ để lại cho hắn một tờ giấy và bữa sáng, nói rằng bà đi siêu thị với Lâm Nhã Quân. Hắn vừa cắn một miếng bánh mì nướng thì nhận được tin nhắn từ Đường Kí Minh: 【 Định khi nào về nội thành? 】
Hứa Vị Trần nghĩ y hỏi sớm vậy chắc là còn có việc nên trả lời: 【 Anh gấp thì đi trước đi, tôi gọi xe về. 】
Vài giây sau, Đường Kí Minh nói: 【 Ý tôi không phải vậy. 】
Hứa Vị Trần không trả lời, cổ họng hắn vừa đau vừa ngứa, ho khan vài tiếng, chợt nhận ra có lẽ mình bị cảm. Sau khi ăn xong hắn uống một cốc nước ấm lớn, tìm thuốc cảm trong hộp thuốc, lấy thuốc rồi lại lên lầu chợp mắt.
Vừa thiu thiu ngủ thì đột nhiên cảm giác được có người đang chạm vào mặt mình, hắn bực bội mở mắt ra, phát hiện đó là Đường Kí Minh.
"Làm gì đó?" Hứa Vị Trần hất tay y, lấy chăn trùm đầu lại, gắt ngủ cực kỳ, "Đã nói anh gấp thì về đi mà! Làm ồn tôi chi thế."
Đường Kí Minh ở ngoài chăn nhẹ nhàng xin lỗi, dỗ Hứa Vị Trần một hồi mới nói với hắn: "Vừa chở dì với mẹ đi siêu thị về, lên nhìn em."
"Tôi ngủ mà, nhìn gì mà nhìn." Ở trong chăn quá ngột ngạt, Hứa Vị Trần không thở được, chỉ có thể ló mặt ra lần nữa.
Thấy Đường Kí Minh vẫn nhìn mình, hắn thuận miệng nói: "Hình như tôi bị cảm rồi, không biết có phải do đợt vừa rồi mệt quá không."
Đường Kí Minh hơi ngẩn người, trông có vẻ hơi do dự, nói với hắn: "Mấy hôm trước tôi cũng có ít triệu chứng cảm, uống thuốc vào thì khỏi rồi."
Hứa Vị Trần trợn mắt, giận tím mặt: "Anh vừa khỏi đã đến lây cho tôi?"
"Xin lỗi, tôi không ngờ tới, tôi cứ tưởng mình hết rồi." Đường Kí Minh xin lỗi rõ nhanh, nhưng Hứa Vị Trần cảm thấy mình không hề nhìn thấy chút áy náy nào từ trên mặt y.
Y đặt tay lên trán Hứa Vị Trần, sau đấy thì chạm vào cổ hắn, thấp giọng nói: "Hình như hơi nóng."
Hứa Vị Trần bị y làm cho tức muốn chết, nghe thấy tiếng mẹ cười dưới lầu, gỡ bàn tay đang nằm yên trên xương quai xanh của mình ra. Hắn sợ nếu cảm thật thì sẽ lây cho mẹ mình bèn nói "Thôi vậy, nên nhanh chóng quay về thôi", bước chân loạng choạng đứng lên, bước qua thay đồ ngủ.
Hắn đã ngủ với Đường Kí Minh không biết bao nhiêu lần, không có gì để cố tình trốn tránh, hơn nữa cũng không còn sức, vậy nên hắn quay lưng về phía y cởi áo ngủ, vừa mặc đồ vừa nói: "Nếu mẹ tôi biết tôi bị cảm, chắc chắn sẽ bắt tôi xin nghỉ."
"Cảm không nên xin nghỉ sao?" Đường Kí Minh ở đằng sau hỏi hắn.
Hứa Vị Trần lập tức quay đầu trừng y, bắt gặp ánh mắt của Đường Kí Minh: "Tôi không giống anh, tôi làm việc ở nhà, không đến văn phòng lây bệnh cho người khác. Cảm ơn món quà sinh nhật anh tặng tôi nhé, tôi thích quá đi mất." Hắn châm chọc.
Đường Kí Minh dừng lại một chút, mềm mỏng giải thích: "Ý tôi là cậu bệnh rồi nên nghỉ ngơi đi thôi."
"Khỏi lo, anh để lại sự quan tâm giả tạo cho người cần nó đi." Hứa Vị Trần mặc áo len mỏng xong, đi lướt qua y, "Tôi có một người mẹ là đủ rồi."
Đi được vài bước, hắn lại chóng mặt, dừng lại tại chỗ chờ cơn chóng mặt qua đi, Đường Kí Minh bước đến dìu hắn, nắm tay hắn. Hứa Vị Trần lấy Đường Kí Minh làm giá đỡ, tựa đầu vào vai y, nghỉ ngơi vài giây lại nhịn không được nhỏ giọng mắng hắn: "Tại anh cả đấy."
Bàn tay đang ôm vai hắn của Đường Kí Minh giần giật, nói "xin lỗi mà".
Mẹ của người bạn đó làm việc trong trường bảo gần đây trường đã nhận một học sinh cuối cấp có lý lịch xuất sắc chuyển trường, đúng là khi không vớ được sinh viên tương lai của trường danh tiếng.
Hứa Vị Trần nghe xong không nói gì, chỉ cười lạnh trong lòng, rủa cho vài câu.
Cuối tháng 11, thành phố L bắt đầu có tuyết rơi từng đợt.
Hôm Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh chính thức chuyển đến căn nhà đối diện, Lý Văn Tâm nấu một bàn đồ ăn chúc mừng, khi Hứa Vị Trần về đến nhà, phòng khách đã tràn ngập mùi đồ ăn.
Đường Kí Minh cũng đang phụ bưng mâm trong bếp, Hứa Vị Trần thấy bóng lưng y thì dừng bước, sau đó lại bước thẳng tới ngồi xuống bên bàn ăn.
Hứa Vị Trần im lặng cả đêm, phớt lờ mọi thiện chí đạo đức giả của Đường Kí Minh dành cho mình. Hắn không uống canh Đường Kí Minh múc cho, cũng không động vào nước trái cây y rót.
Đường Kí Minh như không nhận ra sự chống cự của Hứa Vị Trần, tiếp tục chiến đấu bất chấp thất bại liên tục, y lại cắt một miếng thịt bò, xếp ngay ngắn trên đĩa sứ trắng, đặt trước mặt Hứa Vị Trần, nhẹ nhàng nói với hắn: "Dì làm cả buổi trưa đó."
Hứa Vị Trần đẩy thẳng cái dĩa trở lại, cảm thấy Đường Kí Minh thực sự coi mình là một đứa thiểu năng mất não, làm ra hành động săn sóc giả tạo giống hệt như trước đây một cách máy móc, nghĩ rằng làm vậy có thể dễ dàng lung lạc được hắn —— làm trái với lòng, phục vụ người phiền phức chắc sẽ ghét lắm nhỉ, nhọc cho Đường Kí Minh có thể làm tự nhiên đến vậy.
Lý Văn Tâm và Lâm Nhã Quân nói chuyện hăng say đến mức không nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, hai bà mải mê hướng về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch sẽ đi du lịch ở đâu sau khi Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh lên đại học.
Ăn tối xong, Lý Văn Tâm bảo: "Vị Trần, mẹ với dì ở nhà nghỉ ngơi một lát, con với Kí Minh sang bên kia đường thu dọn mấy thứ vật dụng trong nhà đi."
Hứa Vị Trần vốn định tìm lý do để từ chối nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của mẹ, bà nói "ngoan", như đang thể hiện rằng bà sẽ không chấp nhận bất kỳ cái cớ nào. Dù thế nào đi nữa, Hứa Vị Trần cũng nên giúp Lâm Nhã Quân thu dọn, thế là hắn vẫn đứng lên cùng Đường Kí Minh đi ra ngoài mà không nói một lời.
Gió đêm ngoài nhà tràn ngập tuyết vụn, Hứa Vị Trần đột ngột thổi bay sang một bên.
Đường Kí Minh ôm vai hắn, kéo hắn lùi lại một chút, còn nở nụ cười, Hứa Vị Trần lập tức hất y ra bước nhanh sang bên kia đường.
Trong gara chất vài món vật dụng trong nhà, xe của Lâm Nhã Quân đang đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài. Lần này đến đây, bà đổi một chiếc xe jeep mới, lốp cản tuyết rất lớn, có chút tuyết dính vào khe hở của lốp đen bị ánh đèn đường phản chiếu. Như thể đang tuyên bố, khác với lần tạm trú hồi tháng Tám, bọn họ đã hạ quyết tâm phải thích nghi với cuộc sống ở thành phố L, sẽ không rời khỏi đây nữa.
Hứa Vị Trần đứng trong gara hoàn toàn khác với căn nhà trước kia, có phần hốt hoảng đến ngây người.
Giữa hai người im ắng không một tiếng động nhưng vẫn ăn ý lắp xong một cái tủ, sau đó mở TV ra rồi treo lên.
Hứa Vị Trần nóng đến độ chóp mũi túa mồ hôi nên dừng lại, cởi áo len ném lên sô pha. Hắn chưa quay người lại đã nghe thấy giọng của Đường Kí Minh: "Cậu định không nói chuyện với tôi bao lâu nữa?"
Hắn quay lại nhìn y, Đường Kí Minh đứng ở vách tường TV, nét mặt dịu dàng chín chắn, không hề có vẻ không vui, tựa như cái nhìn thù địch và sự kháng cự của Hứa Vị Trần chẳng mảy may lay chuyển được y.
"Tôi đã làm gì sai à?" Thậm chí y còn quan tâm hỏi han, cứ như y thực sự quan tâm Hứa Vị Trần mà không ngại phiền hà.
Ban đầu Hứa Vị Trần còn có thể kìm nén cảm xúc, nhưng giờ hắn tức đến đánh mất lý trí, nhìn thẳng vào Đường Kí Minh, nói từng chữ một: "Anh thôi đi, thấy tôi phiền thì khỏi phải giả vờ đối xử tốt với tôi."
Đường Kí Minh hơi giật mình, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Cậu nghe thấy những gì tôi nói với mẹ tôi vào đêm trước khi chúng tôi trở về thành phố C rồi phải không?"
Cho dù bị Hứa Vị Trần tức giận vạch trần, vẻ mặt của y vẫn không hề thay đổi. Hứa Vị Trần cười khẩy, không nói gì, y lại hỏi: "Hôm đó cậu đến tìm tôi? Có chuyện gì không?"
Hứa Vị Trần đến ạ sự trơ trẽn của y, không nói thêm lời nào với y nữa mà cúi người cầm áo len và áo khoác, quyết định về nhà, Đường Kí Minh tiến lên một bước kéo hắn lại, cuối cùng vẻ mặt đã không còn vẻ dịu dàng mà lộ ra vết nứt lạnh lùng: "Hứa Vị Trần, cậu có thể đừng trẻ con như vậy được không?"
Hứa Vị Trần muốn thoát ra nhưng Đường Kí Minh nắm quá chặt, sức lực của hắn hoàn toàn không sánh nổi, phát cáu mắng: "Anh điên à? Tôi đếch quan tâm anh thì tôi là trẻ con hả? Tôi đâu có giả tạo bằng anh, tôi thấy anh là phát tởm nên không muốn nói chuyện với anh thì là trẻ con sao?"
"Cậu muốn mắng tôi thì giờ có thể mắng cho đã nhưng chúng tôi mới dọn đến đây, cậu mà cãi nhau với tôi thì mẹ cậu với mẹ tôi phải chung sống thế nào đây? Hứa Vị Trần, cậu trải qua tháng Tám cũng coi như là vui vẻ mà, tôi nghĩ thế nào về cậu quan trọng lắm sao?" Đường Kí Minh nói không quá nhanh cũng không quá chậm, giọng y rất trầm, như xoa dịu lại như đe dọa, nhưng chắc chắn không phải là một lời giải thích.
Y nói xong thì nhìn Hứa Vị Trần một lát, sau đó lại nói lý lẽ với Hứa Vị Trần bằng ngữ điệu chậm rãi hơn: "Lúc chiều dì nói, hy vọng chẳng chóng thì chầy tôi có thể đưa cậu đi học để dì không phải đi lòng vòng rồi mới đến công ty. Khi trước đưa cậu đi học vào ngày tuyết rơi, dì thường bị kẹt xe ở khu vực đưa đón nên đến trễ. Cậu có cáu kỉnh thì cũng nghĩ cho dì nữa chứ."
Hứa Vị Trần không nói lại y, gần như sắp bị y tẩy não thật, nhưng mắt lại rất đau bèn đẩy mạnh y ra và lần này đã đẩy ra được.
Hứa Vị Trần lại để áo len và áo khoác xuống, cắn chặt môi, nghểnh cổ tháo lớp bọc chống sốc của bàn trà nhỏ đặt cạnh lầu thang. Đường Kí Minh bước đến tháo cùng hắn, hai người cứ thế tháo dỡ và lắp ráp vật dụng cũ chuyển từ thành phố C đến trong im lặng cho đến khi Lâm Nhã Quân trở về nhà.
Sau đó, Hứa Vị Trần cuối cùng cũng học được cách duy trì hoà bình ngoài mặt từ người thầy Đường Kí Minh. Trước mặt hai mẹ, hắn không còn chẳng nói chẳng rằng với Đường Kí Minh nữa, đôi khi trời mưa trời tuyết, hắn còn ngoan ngoãn ngồi xe Đường Kí Minh đi học.
Nhưng khi tan học, hắn luôn đi bộ về. Đường Kí Minh chờ hắn vài lần, sau đó ngầm hiểu việc Hứa Vị Trần tự đi về.
Mối quan hệ thoáng thay đổi là vào ngày giỗ của ba Hứa Vị Trần.
Chiều hôm đó sau giờ học, tuyết đọng ven đường bị lốp xe và người đi đường ép xuống mấy ngày, nhiều nơi đã đông thành băng cứng. Hứa Vị Trần có buổi tập giao hưởng vào ban ngày nên đeo đàn cello đi bộ về nhà.
Hắn đi rất cẩn thận rất chậm rãi, nhưng một chiếc ô tô lao nhanh qua suýt tông vào cây đàn, hắn giật mình, chân vừa trượt một cái là ngã ngay. Hộp đàn nặng nề rơi xuống, phát ra âm thanh bị bóp nghẹt, đầu gối hắn va vào một cục băng tuyết, khuỷu tay bị gãy, cơn đau làm mắt hắn tối sầm lại.
Hứa Vị Trần sợ đàn bị hỏng, sau khi bò dậy lập tức ngồi bên đường mở hộp đàn ra kiểm tra. Sau khi cẩn thận xác nhận đàn không bị gì, hắn đang định đóng nắp lại thì một đôi giày leo núi đã xuất hiện trong tầm mắt. Hứa Vị Trần nhìn lên thì thấy Đường Kí Minh đứng cách mình không xa, lẳng lặng nhìn mình cùng với chiếc ô tô đậu sau lưng y.
"Cậu có sao không?" Đường Kí Minh hỏi.
Hứa Vị Trần không muốn nói chuyện bèn cúi đầu kéo khóa hộp đàn, toan đứng dậy nhưng đầu gối đau nhức khiến hắn lại ngồi xuống.
Đường Kí Minh tiến lại gần vài bước, đưa tay về phía hắn nhưng hắn không nhận, Đường Kí Minh nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn: "Ngồi xe về đi."
Hứa Vị Trần vẫn nhìn chằm chằm y không nhúc nhích, hai người nhìn nhau một lúc, Đường Kí Minh cảm thấy hơi bất lực thở dài trước, khẽ cau mày, cụp mắt xuống, phủi tuyết và bụi bẩn dính trên đầu gối cho Hứa Vị Trần, vác hộp đàn của hắn lên vai, nắm lấy cánh tay rồi nửa ôm đỡ hắn dậy.
Hứa Vị Trần chưa đến nỗi không biết điều như vậy, lúc này mà hắn còn kháng cự sự giúp đỡ của Đường Kí Minh chỉ tổ tỏ ra rất tủi thân thôi. Vì hắn chợt nghĩ nếu ba còn ở đây, ông cũng sẽ phủi đầu gối cho mình như thế.
Hắn khập khiễng đến mức bị Đường Kí Minh dìu đến cạnh xe, ngồi vào ghế phụ, hơi ấm phả vào khuôn mặt lạnh ngắt của hắn. Đường Kí Minh cũng ngồi vào, thấy hắn không nhúc nhích, lại thở dài, xoay người chồm qua thắt dây an toàn cho hắn.
Hứa Vị Trần không biết sao lại thế, có lẽ do nhầm lẫn giữa hiện thực và ảo tưởng nên hắn đưa tay bắt lấy bàn tay trái trước mặt mình của Đường Kí Minh, tay của y vô cùng ấm áp và rất lớn. Nếu nhắm mắt lại, Hứa Vị Trần không phân biệt rõ đây là tay của ai. Hai tay hắn đặt lên mu bàn tay của Đường Kí Minh, hướng bàn tay về phía mình rồi trìu mến áp lên mặt mình.
Đường Kí Minh có vẻ thoáng sững sờ, nhưng không hề từ chối. Áp được một lúc, Hứa Vị Trần chợt nhận ra mình đang làm gì, hắn buông tay rồi đẩy tay trái của Đường Kí Minh ra như đang thả một vật gì đó.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Buổi tối, mẹ bày di ảnh của ba ra, bày một bàn thờ nhỏ ở phòng khách, thắp hương cho ba, vì Lâm Nhã Quân cũng phụ giúp việc nấu nướng nên mọi người cũng ăn cơm tối ở nhà Hứa Vị Trần.
Trong bữa tối, lâu rồi mẹ mới nhắc đến tình yêu thương vô bờ bến của ba dành cho Hứa Vị Trần lúc nhỏ. Bà kể chuyện Hứa Vị Trần hồi tiểu học nhất quyết đòi đến văn phòng của ba để thực tập. Hứa Vị Trần im lặng lắng nghe, chậm rãi ăn cơm.
Đến bây giờ, đã hơn mười năm kể từ khi ba mất, Hứa Vị Trần đã quên Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh đã hùa theo mẹ mình thế nào, nhưng hắn luôn nhớ được rằng, đó là ngày đầu tiên sau khi ba qua đời, hắn đã bớt đau khổ hơn khi nhớ về ba và có sức để nhớ lại niềm hạnh phúc đã qua cùng mẹ.
Sinh nhật lần thứ 26, rõ ràng nên là một đêm vui vẻ nhưng sau khi ngủ Hứa Vị Trần đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ, hắn mơ thấy rừng cháy, hắn hít vào rất nhiều khói nên cổ họng trở nên đau rát. Buổi sáng thức dậy, hắn cảm thấy choáng váng, eo và đùi vẫn hơi đau nhức, giống như tay Đường Kí Minh vẫn còn ở đó và đè mạnh lên da hắn.
Rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu, mẹ để lại cho hắn một tờ giấy và bữa sáng, nói rằng bà đi siêu thị với Lâm Nhã Quân. Hắn vừa cắn một miếng bánh mì nướng thì nhận được tin nhắn từ Đường Kí Minh: 【 Định khi nào về nội thành? 】
Hứa Vị Trần nghĩ y hỏi sớm vậy chắc là còn có việc nên trả lời: 【 Anh gấp thì đi trước đi, tôi gọi xe về. 】
Vài giây sau, Đường Kí Minh nói: 【 Ý tôi không phải vậy. 】
Hứa Vị Trần không trả lời, cổ họng hắn vừa đau vừa ngứa, ho khan vài tiếng, chợt nhận ra có lẽ mình bị cảm. Sau khi ăn xong hắn uống một cốc nước ấm lớn, tìm thuốc cảm trong hộp thuốc, lấy thuốc rồi lại lên lầu chợp mắt.
Vừa thiu thiu ngủ thì đột nhiên cảm giác được có người đang chạm vào mặt mình, hắn bực bội mở mắt ra, phát hiện đó là Đường Kí Minh.
"Làm gì đó?" Hứa Vị Trần hất tay y, lấy chăn trùm đầu lại, gắt ngủ cực kỳ, "Đã nói anh gấp thì về đi mà! Làm ồn tôi chi thế."
Đường Kí Minh ở ngoài chăn nhẹ nhàng xin lỗi, dỗ Hứa Vị Trần một hồi mới nói với hắn: "Vừa chở dì với mẹ đi siêu thị về, lên nhìn em."
"Tôi ngủ mà, nhìn gì mà nhìn." Ở trong chăn quá ngột ngạt, Hứa Vị Trần không thở được, chỉ có thể ló mặt ra lần nữa.
Thấy Đường Kí Minh vẫn nhìn mình, hắn thuận miệng nói: "Hình như tôi bị cảm rồi, không biết có phải do đợt vừa rồi mệt quá không."
Đường Kí Minh hơi ngẩn người, trông có vẻ hơi do dự, nói với hắn: "Mấy hôm trước tôi cũng có ít triệu chứng cảm, uống thuốc vào thì khỏi rồi."
Hứa Vị Trần trợn mắt, giận tím mặt: "Anh vừa khỏi đã đến lây cho tôi?"
"Xin lỗi, tôi không ngờ tới, tôi cứ tưởng mình hết rồi." Đường Kí Minh xin lỗi rõ nhanh, nhưng Hứa Vị Trần cảm thấy mình không hề nhìn thấy chút áy náy nào từ trên mặt y.
Y đặt tay lên trán Hứa Vị Trần, sau đấy thì chạm vào cổ hắn, thấp giọng nói: "Hình như hơi nóng."
Hứa Vị Trần bị y làm cho tức muốn chết, nghe thấy tiếng mẹ cười dưới lầu, gỡ bàn tay đang nằm yên trên xương quai xanh của mình ra. Hắn sợ nếu cảm thật thì sẽ lây cho mẹ mình bèn nói "Thôi vậy, nên nhanh chóng quay về thôi", bước chân loạng choạng đứng lên, bước qua thay đồ ngủ.
Hắn đã ngủ với Đường Kí Minh không biết bao nhiêu lần, không có gì để cố tình trốn tránh, hơn nữa cũng không còn sức, vậy nên hắn quay lưng về phía y cởi áo ngủ, vừa mặc đồ vừa nói: "Nếu mẹ tôi biết tôi bị cảm, chắc chắn sẽ bắt tôi xin nghỉ."
"Cảm không nên xin nghỉ sao?" Đường Kí Minh ở đằng sau hỏi hắn.
Hứa Vị Trần lập tức quay đầu trừng y, bắt gặp ánh mắt của Đường Kí Minh: "Tôi không giống anh, tôi làm việc ở nhà, không đến văn phòng lây bệnh cho người khác. Cảm ơn món quà sinh nhật anh tặng tôi nhé, tôi thích quá đi mất." Hắn châm chọc.
Đường Kí Minh dừng lại một chút, mềm mỏng giải thích: "Ý tôi là cậu bệnh rồi nên nghỉ ngơi đi thôi."
"Khỏi lo, anh để lại sự quan tâm giả tạo cho người cần nó đi." Hứa Vị Trần mặc áo len mỏng xong, đi lướt qua y, "Tôi có một người mẹ là đủ rồi."
Đi được vài bước, hắn lại chóng mặt, dừng lại tại chỗ chờ cơn chóng mặt qua đi, Đường Kí Minh bước đến dìu hắn, nắm tay hắn. Hứa Vị Trần lấy Đường Kí Minh làm giá đỡ, tựa đầu vào vai y, nghỉ ngơi vài giây lại nhịn không được nhỏ giọng mắng hắn: "Tại anh cả đấy."
Bàn tay đang ôm vai hắn của Đường Kí Minh giần giật, nói "xin lỗi mà".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro