Chương 9
Tạp Bỉ Khâu
2024-07-09 08:55:05
Sau khi đi làm, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh ít gặp nhau hơn hẳn, không phải về chỗ mẹ dùng bữa cùng nhau vào ngày nghỉ thì là Đường Kí Minh đến nhà hắn theo thông lệ rồi nằm trên giường từ sáng đến tối, chẳng nói được vài câu trọn vẹn.
Đôi khi Hứa Vị Trần nhớ lại, ủ rũ cảm thấy quan hệ giữa hắn và Đường Kí Minh như điện tâm đồ của người hấp hối, cứ nhảy lên nhảy xuống một cách khó khăn, sau cùng lại dần bình lặng rồi trở thành một đường thẳng.
Kỳ nghỉ hè lần đầu họ gặp nhau, điện tâm đồ nhảy vọt một lần, khi mới chuyển vào cùng ký túc xá lại đạt đến một đỉnh cao khác.
Khi đó Hứa Vị Trần vẫn chưa hoàn toàn mất đi khát vọng tình yêu, mỗi ngày đều gặp Đường Kí Minh, ăn ở cũng trông nhờ vào Đường Kí Minh nhưng lại giả vờ không quan tâm, không muốn dễ tính với y.
Học kỳ 1 Đại học năm hai của Hứa Vị Trần, dự án trò chơi đầu tiên của Đường Kí Minh đã có mẫu đầu tiên. Khoảng thời gian đó, bốn năm người bạn hợp tác với y suốt ngày đến tìm y, thầm thì thảo luận ở nơi công cộng của ký túc xá chật hẹp, gõ phím vẽ hình hoặc chỉ đứng đấy và đi tới đi lui.
Hứa Vị Trần học khoa Văn nên không hiểu họ đang nói gì nhưng hắn luôn biết Đường Kí Minh là người mê game.
Tuy không tương xứng với vẻ ngoài nhưng Đường Kí Minh lại kiểu người sẽ dành rất nhiều thời gian trước máy tính để chơi game.
Khi Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh vừa chuyển đến thành phố L, Hứa Vị Trần từng nghe mẹ nhắc là máy tính của Đường Kí Minh rất đắt, khi chuyển nhà lại bị hỏng nên phải tốn không ít tiền để sửa. Bà còn bảo hồi Đường Kí Minh còn bé do cha mẹ bận rộn quá nên tìm phải bảo mẫu vô cùng thiếu trách nhiệm dẫn đến việc Đường Kí Minh chưa lên tiểu học đã nghiện game.
Sau khi phát hiện ra, vì để dứt hẳn sở thích xấu của y, ba Đường Kí Minh đã dứt khoát gửi y vào một trường nội trú tư thục cực kỳ nghiêm khắc với học sinh.
Ngôi trường đó nổi tiếng với áp lực cao, học sinh nửa tháng chỉ được về nhà một lần. Lâm Nhã Quân xót y, muốn đón y về, nhưng ba Đường Kí Minh nhất quyết không chịu, mãi đến khi tốt nghiệp tiểu học, Đường Kí Minh mới chuyển ra khỏi ngôi trường đó.
Tuy nhiên, sau khi về nhà, dù rằng không còn chơi game thâu đêm suốt sáng nữa nhưng -- "Suy cho cùng, đã để lại bệnh gốc rồi." Lý Văn Tâm với tư tưởng tương đối bảo thủ đã hình dung như thế,"Nhã Quân nói có cỡ vài chục nghìn đĩa game bị khóa trong tủ ở phòng của Kí Minh, chả biết nó tốn bao nhiêu thời gian cho ba cái game gủng đó nữa, may mà con không chơi game đấy."
Lúc Hứa Vị Trần gặp Đường Kí Minh, y đã là người có vẻ như không liên quan gì đến thế giới ảo, vì lẽ đó mà rất khó để Hứa Vị Trần tưởng tượng ra dáng vẻ nghiện game của y. Thêm vào đó, Đường Kí Minh cũng chưa bao giờ tán dóc với Hứa Vị Trần về lĩnh vực này, có lẽ do hắn không hiểu và cũng không hề thích nó chút nào.
Chỉ một lần duy nhất, vào một ngày mưa hồi cấp ba, Hứa Vị Trần lên xe của Đường Kí Minh, thay vì lái xe về nhà, Đường Kí Minh lại lái xe đến một cửa hàng trò chơi điện tử, bảo Hứa Vị Trần đợi trong xe hai mươi phút rồi quay lại với một cái túi mua sắm.
Hứa Vị Trần hỏi y đó là gì, Đường Kí Minh nói: "Game tôi muốn chơi mở bán rồi".
Việc học của Hứa Vị Trần quá nặng, không có nhiều thời gian để nghe lén nội dung game của Đường Kí Minh. Sau khi kiệt sức hoàn thành mấy bài kiểm tra, nộp mấy bài luận, kỳ nghỉ đông đã đến.
Trên đường về nhà, Hứa Vị Trần vẫn nghĩ đây sẽ là một mùa đông rất ấm áp, chẳng mấy chốc bốn người họ sẽ lái xe đến thành phố Lâm trượt tuyết tắm suối nước nóng đón Giáng sinh. Không ngờ đêm đó, Hứa Vị Trần đã mất kiểm soát rồi comeout với mẹ.
Nói đúng ra, Hứa Vị Trần cảm thấy cũng không thể hoàn toàn trách mình được.
Khi ấy, họ đang ăn cơm thì mẹ đột nhiên nói: "Mọi người biết gì chưa? Linda ở văn phòng tôi, con trai bà ấy là gay đấy, tuần sau sẽ kết hôn, bà ấy vừa xin nghỉ một tuần để lo liệu đám cưới cho tụi nó."
Hứa Vị Trần sững người, cảm thấy Đường Kí Minh đang nhìn mình.
Lâm Nhã Quân cười tủm tỉm bảo: "Tốt thật nhỉ."
"Tốt gì mà tốt..." Mẹ lộ ra vẻ sợ hãi và không tán đồng, "Hồi xưa ở quê mình, cái này là biến thái mà, người khác sẽ dị nghị cho coi. Bà đừng bị người ở đây tẩy não, tôi không thích bà cứ nói gì mà tình yêu không phân giới tính đâu nha."
Lúc đến thành phố L định cư, mẹ Hứa Vị Trần đã tốt nghiệp đại học, tính bà bảo thủ, phạm vi cuộc sống không lớn, không ưa tư tưởng hiện đại, thậm chí còn sợ những người diễu hành cầm khẩu hiệu cầu vồng trên đường hơn.
Hứa Vị Trần vẫn luôn biết điều này, vốn tưởng mình sẽ không quan tâm đến những lời mẹ nói, thế nhưng tai hắn dường như vẫn đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng không thể nói, chỉ đành nắm chặt đũa.
"Chuyện của người khác cả." Lâm Nhã Quân lại khuyên bà, "Bà đừng nghĩ nhiều vậy mà."
"Thế cũng phải." Mẹ thở dài, nói như thể đã sống sót sau tai kiếp, "May mà trong nhà mình không có loại biến thái này, nếu không thì tôi sợ chết khiếp, tôi vẫn đang trông để được bồng cháu trai cháu gái đây."
Đúng lúc này, Hứa Vị Trần nghe thấy mình nói: "Mẹ, nhưng con là loại đó đấy."
Sau đó là sự im lặng chết chóc, mẹ nhìn hắn chằm chằm, giống như không hiểu lời hắn nói. Lát sau, bà mới nói: "Cái gì?"
Phủ tạng của Hứa Vị Trần như quặn thắt, hắn cắn răng nói: "Con là gay."
Hắn nói không to, nhưng vì trong nhà quá yên ắng nên âm thanh đó mới vang lên như một phán quyết xử tử bất ngờ.
Thế là mọi người đều ngừng đũa, ngay cả Lâm Nhã Quân cũng không biết nên nói gì.
Ánh đèn phía trên bàn ăn không còn ấm áp, tuyết ngoài cửa sổ dường như đã rơi vào nhà, đóng băng tất thảy đồ ăn trên bàn và người xung quanh.
Không biết qua bao lâu, mẹ Hứa Vị Trần đột nhiên đứng dậy dọn bát đĩa.
Bà khẽ lầu bầu một câu "đồ thần kinh" rồi chẳng nói chẳng rằng đổ đồ ăn vào cùng nhau, sau đó bưng lên định đi vào bếp. Tay bà run lẩy bẩy, mâm thức ăn rơi xuống bàn phát ra tiếng "loảng xoảng", nước bắn tung tóe, bà lảo đảo như sắp ngất xỉu.
Hứa Vị Trần đứng dậy định đỡ bà, nhưng bà lại đẩy mạnh hắn ra, chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần, hệt như trên người hắn có bệnh dịch nào đó, nếu chạm vào sẽ mắc phải căn bệnh biến thái.
"Mẹ." Hứa Vị Trần muốn nói đừng như vậy, nhưng đã bị bà ngắt lời.
"Hứa Vị Trần, mày đừng ở nhà nữa." Giọng bà kì cục như thể thịt trong cổ họng đang ứ tắc, "Mày đến bệnh viện chữa bệnh đi, khỏi bệnh rồi hẵng về."
Hứa Vị Trần bất động nhìn bà, bà lại nói: "Nếu ba mày còn ở đây... Nếu ba mày còn ở đây..." Bà nói mà nghẹn ngào, đứng cứng đờ bên cạnh bàn ăn, bật khóc vì không biết phải làm sao.
Tầm nhìn của Hứa Vị Trần mờ đi, hắn lùi lại một bước, nghe thấy Lâm Nhã Quân nhỏ giọng nói chuyện với mẹ, nhưng dường như hắn không còn hiểu lời nói nữa.
Đường Kí Minh cũng bước đến khoác vai hắn, Lâm Nhã Quân quay đầu nói với Đường Kí Minh gì đấy, vậy là y đỡ Hứa Vị Trần ra ngoài, Đường Kí Minh thì thầm vào tai hắn, lần này thì Hứa Vị Trần đã hiểu, y bảo: "Đến nhà tôi trước đã."
Hứa Vị Trần được y khoác vai bước ra ngoài một cách máy móc, đi ngang qua giá treo quần áo ở cửa, Đường Kí Minh phủ áo khoác lên vai cho hắn.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, gió thổi tuyết lạnh buốt lướt qua, nhẹ nhàng tan chảy trên lông mày và má của Hứa Vị Trần như đang an ủi hắn.
Họ băng qua đường đi vào nhà của Đường Kí Minh. Vì ký ức ngày hôm đó rất hỗn loạn nên Hứa Vị Trần cũng quên mất mình đã ngồi trên ghế sô pha trong nhà Đường Kí Minh bao lâu.
Hắn chỉ nhớ sau đó Lâm Nhã Quân mang theo một ít quần áo của hắn qua, bà nhỏ giọng an ủi, nói rằng mình sẽ giúp hắn thuyết phục mẹ, bảo Hứa Vị Trần hãy ở nhà của họ trước đi.
Bà bảo Đường Kí Minh dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách, Hứa Vị Trần trở thành người sống dưới tầng hầm nhà Đường Kí Minh. Hắn nằm một mình giữa chiếc giường xa lạ, mắt mở trao tráo, không ăn không uống cũng không thể suy nghĩ, mất luôn khả năng di chuyển.
Chuyến đi trượt tuyết và suối nước nóng của bốn người bị hủy bỏ là lẽ tất nhiên. Hứa Vị Trần như một loài cây sợ ánh sáng, núp mình trong tầng hầm tối tăm, không bật đèn không nhúc nhích. Đường Kí Minh ở lại với hắn, hắn sống sót nhờ hấp thụ một ít chất dinh dưỡng từ cái ôm tình bạn của Đường Kí Minh.
Cuối cùng, Đường Kí Minh và Lâm Nhã Quân quyết định chia nhau dẫn mẹ con hắn đi giải sầu, hai mẹ đi một chuyến tàu du lịch sang trọng đến vùng nhiệt đới, trong khi Đường Kí Minh dẫn Hứa Vị Trần đến khách sạn nghỉ dưỡng trượt tuyết theo lịch trình ban đầu.
Hứa Vị Trần trải qua hai ngày đầu tiên ở khách sạn như mơ, vì Đường Kí Minh đối xử với hắn rất tốt nên tâm trạng đã hồi phục xíu xiu.
Y trượt tuyết với hắn, dạy hắn chơi game trong phòng giải trí, Hứa Vị Trần chơi không giỏi, hai người luôn gặp trở ngại trong việc hợp tác, bản thân chơi chán rồi nên vứt tay cầm điều khiển, nhưng Đường Kí Minh lại không hề mất kiên nhẫn.
Họ đến casino thử vài trò, Hứa Vị Trần thắng hơn một trăm tệ, Đường Kí Minh thắng giải lớn hơn hai mươi nghìn tệ. Họ mua dây chuyền cho hai mẹ tại cửa hàng của khách sạn, sau đó lại mua cho Hứa Vị Trần một chiếc kẹp cà vạt kim cương vừa đắt vừa chẳng thực dụng tí nào để dỗ hắn vui. Điều này tạo cảm giác như đã kiếm được bộn tiền rồi dẫn Hứa Vị Trần ra ngoài tiêu tiền như nước.
Một ngày trước khi rời khách sạn, Đường Kí Minh nhận cuộc gọi của Lâm Nhã Quân.
Lâm Nhã Quân bảo Đường Kí Minh bật loa ngoài, nói với Hứa Vị Trần chuyến tàu du lịch của hai bà kết thúc rồi, tâm trạng mẹ hắn đã tốt hơn, bà chịu cho Hứa Vị Trần về nhà ở, chẳng qua là vẫn không thể chấp nhận Hứa Vị Trần quen bạn trai, hỏi Hứa Vị Trần bây giờ đang độc thân hay có người yêu.
"Độc thân ạ." Trước mặt người lớn Hứa Vị Trần vẫn khá ngoan, thành thật nói,"Con chưa từng quen bạn trai."
"Vậy làm sao con biết mình là gay?" Giọng mẹ đột nhiên vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Hứa Vị Trần giật mình, im bặt, Đường Kí Minh nói: "Dì à, vấn đề này khá phức tạp. Thông thường không cần quen cũng sẽ biết."
"Nhưng con thích con gái mà nhỉ?" Mẹ Hứa Vị Trần hỏi,"Kí Minh."
Đường Kí Minh ngớ người, sau đó thấp giọng nói "vâng ạ", bà nói tiếp: "Vậy làm sao con biết gay nghĩ gì?"
Đến đây chủ đề lại đi vào ngõ cụt, Lâm Nhã Quân xoa dịu: "Nếu Vị Trần chưa tìm bạn trai thì bà yên tâm rồi, giờ chúng ta đừng nói nhiều thế. Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, được chứ?"
Mẹ Hứa Vị Trần dừng một lúc rồi lại cứng rắn bảo: "Kí Minh, con trông chừng Hứa Vị Trần giúp dì, nó không được quen bạn trai khi học đại học."
"... Văn Tâm." Giọng của Lâm Nhã Quân rất bất lực, nói nhỏ vài câu với bà, sau đó lại nói với Hứa Vị Trần, "Tụi con nghỉ ngơi sớm đi. Dì sẽ khuyên bà ấy tiếp cho."
Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí lại trở nên nặng nề.
Trong phòng lửa đang cháy ngùn ngụt trong lò sưởi, ngoài cửa sổ là núi tuyết cao chót vót phát ra ánh huỳnh quang. Khung cảnh tuyết rơi ngắm mãi không chán mấy ngày nay đã mất đi sức hấp dẫn.
Mẹ không chấp nhận xu hướng tính dục của hắn thì chớ, đã thế hắn còn thích một tên dị tính luyến ái thích kiểm soát mình đủ điều, Hứa Vị Trần cảm thấy đời mình đã đi đến hồi kết, ngồi thin thít trên giường, nghe Đường Kí Minh nói với mình: "Đừng lo, dì sẽ chấp nhận thôi."
"Anh có gặp trắc trở thế này đâu..." Hứa Vị Trần không có nơi để trút giận, nổi nóng ngẩng đầu, lớn tiếng giận cá chém thớt, "Anh đâu phải biến thái, đại học đâu có bị mẹ anh tìm người trông chừng việc giữ zin với không được phép hẹn hò, anh thì biết gì chứ?"
Vẻ mặt Đường Kí Minh hơi nhạt đi, lặng thinh nhìn Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần đột nhiên nghĩ, Đường Kí Minh cũng sẽ có lúc mất kiên nhẫn.
Có lẽ mấy ngày nay ở chung với Hứa Vị Trần đã làm y gần như cạn kiệt sự kiên nhẫn, cũng có lẽ Đường Kí Minh đã cảm thấy chán ngắt khi Hứa Vị Trần chơi game dở như hạch, vì lẽ đó mà thái độ giận cá chém thớt của Hứa Vị Trần càng khiến y cảm thấy phiền toái chịu không thấu.
Hứa Vị Trần đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trái tim lại càng trầm xuống, cố tỏ ra mạnh mẽ dời mắt rồi nói: "Bỏ đi."
Vài giây sau, Đường Kí Minh nói: "Tôi sẽ không trông chừng cậu giúp dì đâu, cậu yên tâm. Nếu cậu thật sự muốn tìm, cậu có nhớ Ngưỡng Trữ hay đến túc xá của chúng ta không? Cậu ta đã vài lần nhắc với tôi là cậu ta rất muốn làm quen với cậu. Nhân cách cậu ta không tệ -- "
"Đường Kí Minh, anh đủ rồi đó." Hứa Vị Trần nhìn y chòng chọc, nghe thấy mình bật cười, nói một cách khô khan, "Không cần, tôi không đói khát đến thế, anh thích làm mai thì đi mà tham gia chương trình thực tế ấy, không có chỗ nào để giải tỏa lòng tốt thì đến chiến khu phân phát tài nguyên đi, đừng đến đây đóng vai người tốt rồi làm mai tôi cho cậu bạn trạch nam của anh, tôi mà có dùng app hẹn bạn chịch cũng sẽ không tìm người trong nhóm của anh."
Nói xong, hắn không để ý đến Đường Kí Minh nữa mà thu dọn hành lý, đóng sầm cửa lại, đi xuống lầu đến quầy lễ tân nhận phòng mới.
Ngày hôm sau cùng nhau về nhà, tâm trạng của Hứa Vị Trần thật ra đã ổn định lại, chấp nhận rằng đời này hắn và Đường Kí Minh sẽ không có tiến triển gì, thái độ của hắn với Đường Kí Minh cũng trở nên ôn hòa hơn chút ít, cách nói chuyện vẫn như trước, không khách sao cũng không thân mật.
Hứa Vị Trần không biết Đường Kí Minh có phải đang giả vờ hay không, dù sao thì hắn đang như vậy đấy.
Lúc đầu, hắn muốn về trường đổi ký túc xá, nhưng sau đó lại thấy không cần thiết, thay vào đó cố gắng học càng nhiều lớp càng tốt rồi ở lại thư viện lâu hơn một chút.
Sau khi về nhà, mẹ hầu như không chủ động thảo luận vấn đề này với hắn mà sẽ chỉ nói bóng nói gió hỏi xem hắn có độc thân không, giống như chỉ cần zin của hắn vẫn còn thì thân phận gay của hắn sẽ không được xác nhận vậy.
Hứa Vị Trần rất bận rộn với việc học và nỗ lực theo đuổi mục tiêu cuộc sống của bản thân, hắn đã học được cách chung sống bình thường với Đường Kí Minh, không còn kỳ vọng gì vào đời sống tình cảm của mình nữa.
Đôi khi Hứa Vị Trần nhớ lại, ủ rũ cảm thấy quan hệ giữa hắn và Đường Kí Minh như điện tâm đồ của người hấp hối, cứ nhảy lên nhảy xuống một cách khó khăn, sau cùng lại dần bình lặng rồi trở thành một đường thẳng.
Kỳ nghỉ hè lần đầu họ gặp nhau, điện tâm đồ nhảy vọt một lần, khi mới chuyển vào cùng ký túc xá lại đạt đến một đỉnh cao khác.
Khi đó Hứa Vị Trần vẫn chưa hoàn toàn mất đi khát vọng tình yêu, mỗi ngày đều gặp Đường Kí Minh, ăn ở cũng trông nhờ vào Đường Kí Minh nhưng lại giả vờ không quan tâm, không muốn dễ tính với y.
Học kỳ 1 Đại học năm hai của Hứa Vị Trần, dự án trò chơi đầu tiên của Đường Kí Minh đã có mẫu đầu tiên. Khoảng thời gian đó, bốn năm người bạn hợp tác với y suốt ngày đến tìm y, thầm thì thảo luận ở nơi công cộng của ký túc xá chật hẹp, gõ phím vẽ hình hoặc chỉ đứng đấy và đi tới đi lui.
Hứa Vị Trần học khoa Văn nên không hiểu họ đang nói gì nhưng hắn luôn biết Đường Kí Minh là người mê game.
Tuy không tương xứng với vẻ ngoài nhưng Đường Kí Minh lại kiểu người sẽ dành rất nhiều thời gian trước máy tính để chơi game.
Khi Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh vừa chuyển đến thành phố L, Hứa Vị Trần từng nghe mẹ nhắc là máy tính của Đường Kí Minh rất đắt, khi chuyển nhà lại bị hỏng nên phải tốn không ít tiền để sửa. Bà còn bảo hồi Đường Kí Minh còn bé do cha mẹ bận rộn quá nên tìm phải bảo mẫu vô cùng thiếu trách nhiệm dẫn đến việc Đường Kí Minh chưa lên tiểu học đã nghiện game.
Sau khi phát hiện ra, vì để dứt hẳn sở thích xấu của y, ba Đường Kí Minh đã dứt khoát gửi y vào một trường nội trú tư thục cực kỳ nghiêm khắc với học sinh.
Ngôi trường đó nổi tiếng với áp lực cao, học sinh nửa tháng chỉ được về nhà một lần. Lâm Nhã Quân xót y, muốn đón y về, nhưng ba Đường Kí Minh nhất quyết không chịu, mãi đến khi tốt nghiệp tiểu học, Đường Kí Minh mới chuyển ra khỏi ngôi trường đó.
Tuy nhiên, sau khi về nhà, dù rằng không còn chơi game thâu đêm suốt sáng nữa nhưng -- "Suy cho cùng, đã để lại bệnh gốc rồi." Lý Văn Tâm với tư tưởng tương đối bảo thủ đã hình dung như thế,"Nhã Quân nói có cỡ vài chục nghìn đĩa game bị khóa trong tủ ở phòng của Kí Minh, chả biết nó tốn bao nhiêu thời gian cho ba cái game gủng đó nữa, may mà con không chơi game đấy."
Lúc Hứa Vị Trần gặp Đường Kí Minh, y đã là người có vẻ như không liên quan gì đến thế giới ảo, vì lẽ đó mà rất khó để Hứa Vị Trần tưởng tượng ra dáng vẻ nghiện game của y. Thêm vào đó, Đường Kí Minh cũng chưa bao giờ tán dóc với Hứa Vị Trần về lĩnh vực này, có lẽ do hắn không hiểu và cũng không hề thích nó chút nào.
Chỉ một lần duy nhất, vào một ngày mưa hồi cấp ba, Hứa Vị Trần lên xe của Đường Kí Minh, thay vì lái xe về nhà, Đường Kí Minh lại lái xe đến một cửa hàng trò chơi điện tử, bảo Hứa Vị Trần đợi trong xe hai mươi phút rồi quay lại với một cái túi mua sắm.
Hứa Vị Trần hỏi y đó là gì, Đường Kí Minh nói: "Game tôi muốn chơi mở bán rồi".
Việc học của Hứa Vị Trần quá nặng, không có nhiều thời gian để nghe lén nội dung game của Đường Kí Minh. Sau khi kiệt sức hoàn thành mấy bài kiểm tra, nộp mấy bài luận, kỳ nghỉ đông đã đến.
Trên đường về nhà, Hứa Vị Trần vẫn nghĩ đây sẽ là một mùa đông rất ấm áp, chẳng mấy chốc bốn người họ sẽ lái xe đến thành phố Lâm trượt tuyết tắm suối nước nóng đón Giáng sinh. Không ngờ đêm đó, Hứa Vị Trần đã mất kiểm soát rồi comeout với mẹ.
Nói đúng ra, Hứa Vị Trần cảm thấy cũng không thể hoàn toàn trách mình được.
Khi ấy, họ đang ăn cơm thì mẹ đột nhiên nói: "Mọi người biết gì chưa? Linda ở văn phòng tôi, con trai bà ấy là gay đấy, tuần sau sẽ kết hôn, bà ấy vừa xin nghỉ một tuần để lo liệu đám cưới cho tụi nó."
Hứa Vị Trần sững người, cảm thấy Đường Kí Minh đang nhìn mình.
Lâm Nhã Quân cười tủm tỉm bảo: "Tốt thật nhỉ."
"Tốt gì mà tốt..." Mẹ lộ ra vẻ sợ hãi và không tán đồng, "Hồi xưa ở quê mình, cái này là biến thái mà, người khác sẽ dị nghị cho coi. Bà đừng bị người ở đây tẩy não, tôi không thích bà cứ nói gì mà tình yêu không phân giới tính đâu nha."
Lúc đến thành phố L định cư, mẹ Hứa Vị Trần đã tốt nghiệp đại học, tính bà bảo thủ, phạm vi cuộc sống không lớn, không ưa tư tưởng hiện đại, thậm chí còn sợ những người diễu hành cầm khẩu hiệu cầu vồng trên đường hơn.
Hứa Vị Trần vẫn luôn biết điều này, vốn tưởng mình sẽ không quan tâm đến những lời mẹ nói, thế nhưng tai hắn dường như vẫn đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng không thể nói, chỉ đành nắm chặt đũa.
"Chuyện của người khác cả." Lâm Nhã Quân lại khuyên bà, "Bà đừng nghĩ nhiều vậy mà."
"Thế cũng phải." Mẹ thở dài, nói như thể đã sống sót sau tai kiếp, "May mà trong nhà mình không có loại biến thái này, nếu không thì tôi sợ chết khiếp, tôi vẫn đang trông để được bồng cháu trai cháu gái đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, Hứa Vị Trần nghe thấy mình nói: "Mẹ, nhưng con là loại đó đấy."
Sau đó là sự im lặng chết chóc, mẹ nhìn hắn chằm chằm, giống như không hiểu lời hắn nói. Lát sau, bà mới nói: "Cái gì?"
Phủ tạng của Hứa Vị Trần như quặn thắt, hắn cắn răng nói: "Con là gay."
Hắn nói không to, nhưng vì trong nhà quá yên ắng nên âm thanh đó mới vang lên như một phán quyết xử tử bất ngờ.
Thế là mọi người đều ngừng đũa, ngay cả Lâm Nhã Quân cũng không biết nên nói gì.
Ánh đèn phía trên bàn ăn không còn ấm áp, tuyết ngoài cửa sổ dường như đã rơi vào nhà, đóng băng tất thảy đồ ăn trên bàn và người xung quanh.
Không biết qua bao lâu, mẹ Hứa Vị Trần đột nhiên đứng dậy dọn bát đĩa.
Bà khẽ lầu bầu một câu "đồ thần kinh" rồi chẳng nói chẳng rằng đổ đồ ăn vào cùng nhau, sau đó bưng lên định đi vào bếp. Tay bà run lẩy bẩy, mâm thức ăn rơi xuống bàn phát ra tiếng "loảng xoảng", nước bắn tung tóe, bà lảo đảo như sắp ngất xỉu.
Hứa Vị Trần đứng dậy định đỡ bà, nhưng bà lại đẩy mạnh hắn ra, chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần, hệt như trên người hắn có bệnh dịch nào đó, nếu chạm vào sẽ mắc phải căn bệnh biến thái.
"Mẹ." Hứa Vị Trần muốn nói đừng như vậy, nhưng đã bị bà ngắt lời.
"Hứa Vị Trần, mày đừng ở nhà nữa." Giọng bà kì cục như thể thịt trong cổ họng đang ứ tắc, "Mày đến bệnh viện chữa bệnh đi, khỏi bệnh rồi hẵng về."
Hứa Vị Trần bất động nhìn bà, bà lại nói: "Nếu ba mày còn ở đây... Nếu ba mày còn ở đây..." Bà nói mà nghẹn ngào, đứng cứng đờ bên cạnh bàn ăn, bật khóc vì không biết phải làm sao.
Tầm nhìn của Hứa Vị Trần mờ đi, hắn lùi lại một bước, nghe thấy Lâm Nhã Quân nhỏ giọng nói chuyện với mẹ, nhưng dường như hắn không còn hiểu lời nói nữa.
Đường Kí Minh cũng bước đến khoác vai hắn, Lâm Nhã Quân quay đầu nói với Đường Kí Minh gì đấy, vậy là y đỡ Hứa Vị Trần ra ngoài, Đường Kí Minh thì thầm vào tai hắn, lần này thì Hứa Vị Trần đã hiểu, y bảo: "Đến nhà tôi trước đã."
Hứa Vị Trần được y khoác vai bước ra ngoài một cách máy móc, đi ngang qua giá treo quần áo ở cửa, Đường Kí Minh phủ áo khoác lên vai cho hắn.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, gió thổi tuyết lạnh buốt lướt qua, nhẹ nhàng tan chảy trên lông mày và má của Hứa Vị Trần như đang an ủi hắn.
Họ băng qua đường đi vào nhà của Đường Kí Minh. Vì ký ức ngày hôm đó rất hỗn loạn nên Hứa Vị Trần cũng quên mất mình đã ngồi trên ghế sô pha trong nhà Đường Kí Minh bao lâu.
Hắn chỉ nhớ sau đó Lâm Nhã Quân mang theo một ít quần áo của hắn qua, bà nhỏ giọng an ủi, nói rằng mình sẽ giúp hắn thuyết phục mẹ, bảo Hứa Vị Trần hãy ở nhà của họ trước đi.
Bà bảo Đường Kí Minh dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách, Hứa Vị Trần trở thành người sống dưới tầng hầm nhà Đường Kí Minh. Hắn nằm một mình giữa chiếc giường xa lạ, mắt mở trao tráo, không ăn không uống cũng không thể suy nghĩ, mất luôn khả năng di chuyển.
Chuyến đi trượt tuyết và suối nước nóng của bốn người bị hủy bỏ là lẽ tất nhiên. Hứa Vị Trần như một loài cây sợ ánh sáng, núp mình trong tầng hầm tối tăm, không bật đèn không nhúc nhích. Đường Kí Minh ở lại với hắn, hắn sống sót nhờ hấp thụ một ít chất dinh dưỡng từ cái ôm tình bạn của Đường Kí Minh.
Cuối cùng, Đường Kí Minh và Lâm Nhã Quân quyết định chia nhau dẫn mẹ con hắn đi giải sầu, hai mẹ đi một chuyến tàu du lịch sang trọng đến vùng nhiệt đới, trong khi Đường Kí Minh dẫn Hứa Vị Trần đến khách sạn nghỉ dưỡng trượt tuyết theo lịch trình ban đầu.
Hứa Vị Trần trải qua hai ngày đầu tiên ở khách sạn như mơ, vì Đường Kí Minh đối xử với hắn rất tốt nên tâm trạng đã hồi phục xíu xiu.
Y trượt tuyết với hắn, dạy hắn chơi game trong phòng giải trí, Hứa Vị Trần chơi không giỏi, hai người luôn gặp trở ngại trong việc hợp tác, bản thân chơi chán rồi nên vứt tay cầm điều khiển, nhưng Đường Kí Minh lại không hề mất kiên nhẫn.
Họ đến casino thử vài trò, Hứa Vị Trần thắng hơn một trăm tệ, Đường Kí Minh thắng giải lớn hơn hai mươi nghìn tệ. Họ mua dây chuyền cho hai mẹ tại cửa hàng của khách sạn, sau đó lại mua cho Hứa Vị Trần một chiếc kẹp cà vạt kim cương vừa đắt vừa chẳng thực dụng tí nào để dỗ hắn vui. Điều này tạo cảm giác như đã kiếm được bộn tiền rồi dẫn Hứa Vị Trần ra ngoài tiêu tiền như nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ngày trước khi rời khách sạn, Đường Kí Minh nhận cuộc gọi của Lâm Nhã Quân.
Lâm Nhã Quân bảo Đường Kí Minh bật loa ngoài, nói với Hứa Vị Trần chuyến tàu du lịch của hai bà kết thúc rồi, tâm trạng mẹ hắn đã tốt hơn, bà chịu cho Hứa Vị Trần về nhà ở, chẳng qua là vẫn không thể chấp nhận Hứa Vị Trần quen bạn trai, hỏi Hứa Vị Trần bây giờ đang độc thân hay có người yêu.
"Độc thân ạ." Trước mặt người lớn Hứa Vị Trần vẫn khá ngoan, thành thật nói,"Con chưa từng quen bạn trai."
"Vậy làm sao con biết mình là gay?" Giọng mẹ đột nhiên vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Hứa Vị Trần giật mình, im bặt, Đường Kí Minh nói: "Dì à, vấn đề này khá phức tạp. Thông thường không cần quen cũng sẽ biết."
"Nhưng con thích con gái mà nhỉ?" Mẹ Hứa Vị Trần hỏi,"Kí Minh."
Đường Kí Minh ngớ người, sau đó thấp giọng nói "vâng ạ", bà nói tiếp: "Vậy làm sao con biết gay nghĩ gì?"
Đến đây chủ đề lại đi vào ngõ cụt, Lâm Nhã Quân xoa dịu: "Nếu Vị Trần chưa tìm bạn trai thì bà yên tâm rồi, giờ chúng ta đừng nói nhiều thế. Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, được chứ?"
Mẹ Hứa Vị Trần dừng một lúc rồi lại cứng rắn bảo: "Kí Minh, con trông chừng Hứa Vị Trần giúp dì, nó không được quen bạn trai khi học đại học."
"... Văn Tâm." Giọng của Lâm Nhã Quân rất bất lực, nói nhỏ vài câu với bà, sau đó lại nói với Hứa Vị Trần, "Tụi con nghỉ ngơi sớm đi. Dì sẽ khuyên bà ấy tiếp cho."
Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí lại trở nên nặng nề.
Trong phòng lửa đang cháy ngùn ngụt trong lò sưởi, ngoài cửa sổ là núi tuyết cao chót vót phát ra ánh huỳnh quang. Khung cảnh tuyết rơi ngắm mãi không chán mấy ngày nay đã mất đi sức hấp dẫn.
Mẹ không chấp nhận xu hướng tính dục của hắn thì chớ, đã thế hắn còn thích một tên dị tính luyến ái thích kiểm soát mình đủ điều, Hứa Vị Trần cảm thấy đời mình đã đi đến hồi kết, ngồi thin thít trên giường, nghe Đường Kí Minh nói với mình: "Đừng lo, dì sẽ chấp nhận thôi."
"Anh có gặp trắc trở thế này đâu..." Hứa Vị Trần không có nơi để trút giận, nổi nóng ngẩng đầu, lớn tiếng giận cá chém thớt, "Anh đâu phải biến thái, đại học đâu có bị mẹ anh tìm người trông chừng việc giữ zin với không được phép hẹn hò, anh thì biết gì chứ?"
Vẻ mặt Đường Kí Minh hơi nhạt đi, lặng thinh nhìn Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần đột nhiên nghĩ, Đường Kí Minh cũng sẽ có lúc mất kiên nhẫn.
Có lẽ mấy ngày nay ở chung với Hứa Vị Trần đã làm y gần như cạn kiệt sự kiên nhẫn, cũng có lẽ Đường Kí Minh đã cảm thấy chán ngắt khi Hứa Vị Trần chơi game dở như hạch, vì lẽ đó mà thái độ giận cá chém thớt của Hứa Vị Trần càng khiến y cảm thấy phiền toái chịu không thấu.
Hứa Vị Trần đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trái tim lại càng trầm xuống, cố tỏ ra mạnh mẽ dời mắt rồi nói: "Bỏ đi."
Vài giây sau, Đường Kí Minh nói: "Tôi sẽ không trông chừng cậu giúp dì đâu, cậu yên tâm. Nếu cậu thật sự muốn tìm, cậu có nhớ Ngưỡng Trữ hay đến túc xá của chúng ta không? Cậu ta đã vài lần nhắc với tôi là cậu ta rất muốn làm quen với cậu. Nhân cách cậu ta không tệ -- "
"Đường Kí Minh, anh đủ rồi đó." Hứa Vị Trần nhìn y chòng chọc, nghe thấy mình bật cười, nói một cách khô khan, "Không cần, tôi không đói khát đến thế, anh thích làm mai thì đi mà tham gia chương trình thực tế ấy, không có chỗ nào để giải tỏa lòng tốt thì đến chiến khu phân phát tài nguyên đi, đừng đến đây đóng vai người tốt rồi làm mai tôi cho cậu bạn trạch nam của anh, tôi mà có dùng app hẹn bạn chịch cũng sẽ không tìm người trong nhóm của anh."
Nói xong, hắn không để ý đến Đường Kí Minh nữa mà thu dọn hành lý, đóng sầm cửa lại, đi xuống lầu đến quầy lễ tân nhận phòng mới.
Ngày hôm sau cùng nhau về nhà, tâm trạng của Hứa Vị Trần thật ra đã ổn định lại, chấp nhận rằng đời này hắn và Đường Kí Minh sẽ không có tiến triển gì, thái độ của hắn với Đường Kí Minh cũng trở nên ôn hòa hơn chút ít, cách nói chuyện vẫn như trước, không khách sao cũng không thân mật.
Hứa Vị Trần không biết Đường Kí Minh có phải đang giả vờ hay không, dù sao thì hắn đang như vậy đấy.
Lúc đầu, hắn muốn về trường đổi ký túc xá, nhưng sau đó lại thấy không cần thiết, thay vào đó cố gắng học càng nhiều lớp càng tốt rồi ở lại thư viện lâu hơn một chút.
Sau khi về nhà, mẹ hầu như không chủ động thảo luận vấn đề này với hắn mà sẽ chỉ nói bóng nói gió hỏi xem hắn có độc thân không, giống như chỉ cần zin của hắn vẫn còn thì thân phận gay của hắn sẽ không được xác nhận vậy.
Hứa Vị Trần rất bận rộn với việc học và nỗ lực theo đuổi mục tiêu cuộc sống của bản thân, hắn đã học được cách chung sống bình thường với Đường Kí Minh, không còn kỳ vọng gì vào đời sống tình cảm của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro