Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 17

2024-11-20 05:17:16

Chuyên mục: Trò chơi có thưởng :))

Câu hỏi: Hãy kể tên những kiếp nạn mà nhân vật tôi - Oda Sakunosuke đã gặp phải từ đầu truyện cho tới giờ (kể đúng và đủ nhé :)))

Phần thưởng: Bạn muốn kiếp nạn mà nhân vật tôi - Oda Sakunosuke gặp trong tương lai là gì, toi sẽ là người chắp bút viết điều đó :))

Thời gian: 17/6/2024 đến 30/6/2024

Lưu ý: Trò chơi không ảnh hưởng đến việc ra chap của con tác giả, chẳng qua là có bớt lười hay không thoi.

.

Sau chuỗi sự việc liên tiếp khiến bản thân có nguy cơ nằm vào phòng cấp cứu, cuối cùng thì bọn tôi cũng có một bữa cơm tối bình thường do Nakahara Chuuya bỏ tiền túi của mình ra chi trả.

Tôi: "...."

Nếu so với Fyodor Dostoevsky hàng limited mời cơm thì...ờm, chắc cũng không đến mức phải lo lắng quá đâu nhỉ?

Ít nhất thì ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của tôi mà đổi phú ông đẹp trai thành người khác, chứ mà là thằng chả kia thì chắc đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng cả bọn bị Fyodor Dostoevsky biến thành rối quá.

Bình thường tôi xem Manga hay Anime thì Dazai Osamu và Nakahara Chuuya cọ nhau như nước với lửa dữ lắm, hai người một mặt đen một mặt trắng trái ngược lúc nào cũng gây sự với lại ghét bỏ đối phương, khịa nhau không kể bất cứ giây phút nào lại ngồi trước mặt nhìn bọn tôi ăn cơm, chỉ nhìn và không hề nói bất cứ điều gì cả.

Tôi: "...."

Hãi ngang nha.

"Làm sao vậy? Nó không ngon sao?"

Dazai Osamu nhìn một Oda Sakunosuke đang chần chừ trước đĩa cơm cà ri sau khi xúc lên một muỗng ăn mà ngạc nhiên, dù sao thì món khoái khẩu của Odasaku là cà ri mà, hay là nó có gia vị không hợp khẩu vị của anh ta chăng?

Tôi: "...."

Xin được phép đính chính lại thêm một lần nữa, tôi chỉ là đang sở hữu vẻ bề ngoài của Odasaku, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi chứ không có kế thừa từ anh ấy về bất cứ cái gì cả.

Kĩ năng sát thủ, kĩ thuật bắn súng, năng lực thuận tiện, mộng làm nhà văn và khả năng ăn được cay tôi đều không có.

Đúng vậy, tôi đang bị món cơm cà ri này làm cho cay tới muốn khóc đây.

Từ thủa cha sinh mẹ đẻ tôi chưa bao giờ ăn thứ gì cay tới như vậy, cho vào miệng đúng kiểu như dung nham phun trào ra vậy, bản thân đi ăn lẩu Trùng Khánh với đám bạn thân tôi còn không thấy nó cay tới như vậy đâu.

Odasaku, anh ăn cay điên như thế này, dạ dày của anh có ổn không, chứ tôi là tôi thấy một tương lai không xa mình sẽ lên bệnh viện khám dạ dày xem nó có dấu hiệu bị xuất huyết không đó!

Quay sang nhìn mấy người kia, con bạn thân đang đủng đỉnh ăn cơm kontatsu (cơm thịt heo chiên xù cốt lết), thằng em họ cầm muỗng chậm rãi xúc cơm gà karagge (cơm gà chiên giòn) và Emily gắp từng miếng tempura hải sản nhai nhóp nhép trong khi đó thì tôi với đi cơm cà ri xúc một miếng là không muốn ăn nổi nữa rồi, đúng là ghen tỵ với bọn họ ghê.

Tôi cũng muốn ăn kontatsu, karagge và tempura hải sản lắm nhưng mà hoàn cảnh nó không cho phép.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhỡ chẳng may Dazai Osamu phát hiện 'Oda Sakunosuke' không phải là Oda Sakunosuke thì sao, chậc, chắc tôi có mấy cái mạng chắc cũng không có độ được mất.

"Không, nó khá là ngon." Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, tỏ ra bản thân khá thành thật mà nói: "Lần đầu tiên tôi ăn được cà ri ngon tới như vậy, cảm ơn anh."

Chắc điểm chung thứ hai mà tôi giống với Odasaku chính là việc khống chế cơ mặt của mình nhỉ?

"Không sao không sao~" Dazai Osamu nghe vậy liền híp mắt mỉm cười: "Tôi có thể gọi cho anh thêm một suất nữa mà, đừng lo lắng gì hết nhaa~"

Tôi: "...."

Đừng, tôi còn trẻ, tôi không muốn lên bệnh viện khám dạ dày đâu.

Đầu đằng kia, Nakahara Chuuya ngồi một bên liếc lên liếc xuống đám người, rồi dừng lại phía chỗ của thiếu niên tóc xám đang cặm cụi ăn một cách vô cùng ngoan ngoãn.

Cách cầm muỗng của cậu ta có phần hơi ngượng nghịu, bằng một cách nào đó, Nakahara Chuuya lại cảm thấy khó chịu khi thấy một Buichiro Shirase mang nhiều động tác của một đứa con nít.

Dù sao thì những gì mà tên Dazai kể về mấy kẻ này có hơi khó tin một chút, chỉ là...

"Này nhóc." Nakahara Chuuya hẵn giọng, mặt đối mặt với đứa em họ đang tập trung ăn của tôi: "Ở thế giới của nhóc, Cừu như thế nào rồi?"

Tôi: "...."

Làm quả câu đi thẳng vào vấn đề cần thiết thế này, không hổ danh là Nakahara Chuuya nhỉ?

Thằng em họ tôi chớp chớp mắt, sau khi nuốt xong cơm của mình, nó nghiêng đầu trả lời: "Em sẽ bị ăn đánh nếu như lén đi xem nó đó-"

Tôi: "...."

Rồi xong.

"Ăn đánh? Cái quỷ gì vậy?" Nakahara Chuuya ngay tức khắc ngồi dậy đập bàn với vẻ mặt không thể nào sốc hơn: "Nhóc rõ ràng không thể nào bị người khác đả thương được!!!"

Bởi vì, bởi vì-

"Bị ăn đòn là chuyện bình thường mà? Anh chưa bị đánh bao giờ ạ?"Thằng em họ tôi vẫn đang không hiểu mô tê cái gì mà nói theo ý của nó hiểu, mắt thằng bé sáng lên đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Nakahara Chuuya: "Tuyệt quá đi, anh mà không bị đánh sao, chẳng bù cho em, cứ vài ngày lại bị đánh đòn hết trơn á!"

Tôi: "...."

Nakahara Chuuya sau khi nghe được từ ngữ mà thằng em họ tôi nói ra liền mở to mắt ra nhìn, giống như không thể tin được, ngay cả Dazai Osamu cũng không ngoại lệ.

Coi việc bị hành hạ là chuyện bình thường...rốt cuộc thì ở thế giới đó cậu ta đã trải qua những gì để rồi nói nhưng lời đó bằng một biểu cảm vui vẻ tới vậy?

Những đứa trẻ thường có quá khứ bị bạo hành thì chúng sẽ phản ứng cực kì dữ dội khi nhắc đến, ví dụ điển hình cho chuyện này là Nakajima Atsushi, có thể cư xử hoàn toàn không có dấu hiệu tiêu cực nào khi nhắc đến việc mình bị đánh đập...'Buichiro Shirase' của thế giới đó là bị đánh nhiều quá nên dẫn tới việc đầu óc gặp vấn đề sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nếu anh chưa bị đánh...Vậy để em bật mí cho anh một chút kiến thức nhé!" Thằng em họ tôi nháy mắt nói với anh ta, ra vẻ thần thần bí bí: "Đánh bằng dây điện đau hơn so với gậy nhiều, nếu bị ăn tát thì cứ giơ mặt ra cùng lắm thì chỉ bị mấy cái mà thôi, tin em đi, mặt có mà sưng thì để một lúc nó sẽ tự đỡ m-"

Đứa bạn thân tôi với một nụ cười trên môi ngay lập tức bịt miệng thằng em họ tôi lại kẻo nó lại phát ngôn khiến cho mọi chuyện trở nên bung bét hơn nữa.

'Cừu' mà Nakahara Chuuya nói có khi thằng em tôi lại nghĩ tới phim hoạt hình 'Cừu Vui Vẻ và Sói Xám' mà nó hay lén bố mẹ xem trên tivi hay sao ấy, khi Nakahara Chuuya hỏi về 'tình hình', thằng bé nghĩ ngay tới chuyện nếu bị bố mẹ phát hiện khi xem phim hoạt hình thì nó sẽ bị ăn đòn nên mới nói vậy.

Thằng em họ tôi còn rất chi là 'tốt bụng' khi mang kiến thức về kinh nghiệm ăn đòn của nó ra cho người khác biết vì nó lo sợ 'người kia sẽ bị bố mẹ cho ăn đòn khi xem lén phim hoạt hình' cơ mà.

Em ơi là em, em nói chuyện cũng duyên quá cơ, duyên kiểu gì mà lại khiến bộ đôi Soukoku tưởng bản thân bị người ta đánh đập nhiều đến mức nhận thức không còn được coi là bình thường nữa hả em??

"Này." Nakahara Chuuya liếc lạnh sang phía con bạn tôi, chậm rãi nói, từng từ từng chữ tràn ngập sự tức giận: "Chúng tôi đang nói chuyện."

"Shirase không có thích hợp để làm người bắt chuyện đâu." Emily ngồi bên cạnh đứng dậy khỏi ghế ngồi và nở một nụ cười toe toét: "Sao anh không bắt đầu từ tôi chẳng hạn?"

Nakahara Chuuya lập tức thu hồi lại ánh mắt tức giận kia của mình, Dazai Osamu hơi cau mày nhưng lại không nói gì, Emily thấy hai người có thiêng hướng phòng bị khi mình cất tiếng lên liền phì cười.

"Đừng lo lắng, chủ nhân hiện tại của tôi không phải là Mori Ogai đâu, nên là hai người cứ tự nhiên đi." Cô khẽ vén lọn tóc xòa trên vai mình ra phía sau và nở một nụ cười tùy ý hết sức: "Tôi mong là hai anh sẽ không đánh đồng tôi với người kia, vì mắt chọn người yêu thích của tôi không thể nào tệ tới như vậy được, một thằng dê già tư bản ác độc hay tính kế người khác và có nguy cơ bị hói đầu ư, không, mắt tôi có thể kém nhưng nó không có mù nha."

Tôi: "...."

Rốt cuộc thì Emily ghét Mori Ogai tới cỡ nào mà nói xấu đối phương thậm tệ như vậy hả trời?

Dê già nè, tư bản nè, ác độc nè, tính kế người khác nè, có nguy cơ bị hói đầu nè, nhìn Dazai Osamu và con bạn thân đang run run nhịn cười mà tôi muốn tiền đình ngang.

Nakahara Chuuya thì đực mặt ra đấy, nghe những lời mà 'Elise' nói xong thì đúng là ngu cmn người luôn.

"Anh có thể chuyển lời tới vị sếp ngồi chễm chệ trên chiếc ghế Mafia Cảng kia của anh rằng, nếu như ông ta có lên kế hoạch đẩy bọn tôi làm vật hi sinh để đổi lấy sự hòa bình cho thành phố Yokohama hay là một thứ gì khác, thì cứ coi chừng tôi, muốn trị được độc thì phải dùng độc mà."

Tôi không nghĩ Dazai Osamu và Nakahara Chuuya sẽ không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Emily, một người là 'học trò', một người là 'cấp dưới' hẳn chẳng cần ai nói là biết tính cách của Mori Ogai lúc làm việc như thế nào rồi, một kẻ không từ bất cứ thủ đoạn gì khác để hoàn thiện mục đích của mình khiến người ta vô cùng cảnh giác khi tiếp xúc, tuyệt đối không có tốt đẹp gì.

Dù sao cũng không có lý do gì để Emily ghét Mori Ogai thậm tệ như vậy có đúng không? Tôi không nghĩ bản thân mình lại ghét ông ta đến thế được.

Vậy chỉ có một khả năng, chính là bản thân 'Emily' thật sự có thành kiến với Mori Ogai, chứ không phải là tôi.

Suy ra tiếp, rằng tôi đang ở trong tình trạng 'không kiểm soát được năng lực của mình', việc Emily hành xử như vậy chứng minh rằng chính bản thân cô ấy có ý thức như một con người thật sự chứ không phải cho tôi cài đặt tính cách, nếu Emily muốn, cô ấy có thể nói những gì mà mình thích mà không hề chịu sự chi phối đến từ tôi, mặc dù tôi cũng không phải thể loại bắt ép một thứ gì đó làm theo đúng ý của mình.

"Oda, anh là một người tốt." Emily quay sang tôi mà chớp chớp đôi mắt: "Anh có thể tàn nhẫn hơn mà, tôi sẽ không tức giận."

Tôi: "...."

"Oda không phải người tốt đâu Emily!" Con bạn tôi nghe thấy vậy liền lên tiếng thanh minh cho cái đứa được gắn mác 'người tốt' - tôi: "Nhìn vậy thôi cứ tội trạng mà cậu ta gây ra phải gọi là chất cao như núi, đến tôi nhìn còn phải hãi mà, thủ đoạn phải gọi là vô biên luôn!"

Tôi: "...."

Mày làm bạn thân tao hơi lâu rồi đó con kia.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0