Cử Báo Cha Dượng Rồi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ốm Yếu Được Sủng Ái

Khen Thưởng Ngư...

2024-10-22 02:05:33

Khi Kiều Thanh Đại mở mắt, trời vẫn chưa tối lắm.

Cô tính toán thời gian, mình chắc cũng chỉ ngủ một lúc thôi. Bên ngoài dường như còn có tiếng thím Trần đang thu xếp hành lý cho cô. Kiều Thanh Đại dụi mắt, mở ra hệ thống.

Từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, cô đã tích lũy được mười rương báu.

Như việc đi xe buýt hôm qua nhận được một rương, hôm nay đi lại trở về nhà nhận được một rương nữa.

Sau đó là hai rương do đến ngân hàng, một rương đến nhà chú Trần.

Tiếp theo là việc đưa ra năm bình thuốc nhân sâm dưỡng sinh, thu hoạch được năm rương báu, trên đó còn ghi là ‘kích phát người tốt, chuyện tốt x5, thưởng rương báu x5’.

Kiều Thanh Đại không ngờ lại có phần thưởng này...

Đối với cô, việc đưa mấy bình thuốc này ra hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng chân thành, vì trước đó cô thực sự cảm nhận được tình cảm các chú dành cho cô.

Dù không có phần thưởng này, cô vẫn sẽ cho đi, nên những rương báu này đối với cô chỉ là phần thưởng bất ngờ mà thôi.

Hơn nữa, cô cho rằng hệ thống chỉ thưởng cho cô vì cô đã làm việc tốt với sự chân thành. Nếu chỉ vì rương báu mà làm việc tốt, thì tâm ý ban đầu sẽ thay đổi.

Mở rương ra!

[ Tờ đại đoàn kết x3, trứng gà x5, đương quy x1, cây kim ngân x1]

Kiều Thanh Đại nhìn thấy mười rương báu mở ra chẳng những có 30 đồng tiền, mà còn có hai loại dược liệu trung cấp, cô không khỏi vui mừng.

Cây kim ngân là loại thảo dược trung cấp thường thấy, tính ngọt mát, có thể thanh nhiệt giải độc, còn có tác dụng giảm nhiệt, tiêu sưng. Hoa khi nở có hai màu vàng và trắng, là hoa dược liệu thường thấy trong núi.

Người thường có thể thu hoạch, phơi khô để pha trà uống, thanh nhiệt, lại thơm ngon. Nhưng không thể dùng chung với các loại thực phẩm cay nóng, như gừng sống, ớt cay, vì sẽ làm giảm hiệu quả của dược liệu.

Đương quy còn có nhiều tác dụng hơn, là loại thảo dược có thể bổ máu, lưu thông máu, điều kinh, giảm đau cho phụ nữ, và đặc biệt hiệu quả đối với người bị táo bón.

Hơn nữa, dược tính ôn hòa, như cơ thể của cô có thể dùng một chút ít đơn lẻ, hoặc kết hợp với các dược liệu khác.

Xem ra, hệ thống sau khi điều chỉnh, sản xuất tài nguyên đã thiên về phía các phương thuốc cổ truyền.

Không biết khi nào cô mới có thể mở ra được sách Đông y, cô cũng đến lúc cần học rồi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ là với tình hình hiện tại, nếu cô dám lớn tiếng đi mua loại sách này, chắc chắn sẽ tự gây phiền toái.

Vì vậy, Kiều Thanh Đại tính toán chờ thêm một chút, đợi đến khi cô đến được đại đội Thanh Sơn và ổn định đã. Sau đó sẽ suy nghĩ xem có nên đến huyện thành bên kia tìm hay không.

Ở Hoa Cương hiện giờ kiểm tra rất nghiêm, các hiệu sách lớn nhỏ có lẽ đều không có loại sách này.

Chỉ có thể tìm ở những chỗ thu mua sách cũ, nhưng bên trong đó có đủ loại côn trùng nhỏ và bụi bặm bay mù mịt. Nếu cô đi vào, với cơ thể yếu đuối này, có lẽ sẽ không chỉ đơn giản là ho ra máu.

Hơn nữa, ngay cả khi cơ thể cô khỏe hơn, mấy chú cũng sẽ không đồng ý cho cô đi.

Kiều Thanh Đại có chút bất lực, ngay cả đi mua sắm đồ đạc các chú cũng không cho cô đi cùng, huống chi là để cô một mình ra ngoài, nghĩ đến thôi cũng đã thấy là không thể...

Kiều Thanh Đại cất mấy thứ này lại vào không gian của hệ thống, đợi đến khi xuống đến chỗ của bà nội, cô sẽ tìm cơ hội lấy ra nghiền thành bột, đến lúc đó ai biết cô đã mang theo loại dược liệu gì.

Bên này người quen biết nhiều, ở quê nhà hàng xóm cũng chú ý nhất cử nhất động, mua cái gì, đi đâu, mọi người đều biết rõ, có tự do nhưng không nhiều lắm.

Kiều Thanh Đại duỗi tay chỉnh lại tóc, động tác thuần thục bện thành hai bím tóc đang thịnh hành. Sau đó cô sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Thấy Kiều Thanh Đại dậy sớm, thím Trần đặt đồ trong tay xuống, đưa cho cô một chén nước ấm: “Thanh nha đầu, sao cháu lại dậy sớm vậy? Có phải là ngủ không ngon không ?”

Kiều Thanh Đại lắc đầu, trên mặt vẫn còn giữ vẻ hồng hào của người vừa tỉnh dậy: “Có lẽ là mấy ngày nay thoải mái quá nên tinh thần tốt, không muốn ngủ nhiều.”

Nghe cô nói vậy, thím Trầm cảm thấy vui vẻ, cười tươi rói. Điều này không phải có nghĩa là Thanh Đại ở nhà bà cảm thấy yên tâm và thoải mái sao?!

Nghĩ vậy, bà nắm chặt tay Kiều Thanh Đại không buông: “Sớm biết vậy, thím và chú Trần của cháu đã đưa cháu về đây sống cùng, cũng tránh cho cha dượng và mẹ cháu có cơ hội ghi danh cho cháu xuống nông thôn…”

Nói đến đây, bà lại tiếc nuối thở dài, Kiều Thanh Đại lắc đầu: “Mẹ cháu có lẽ sẽ không đồng ý, hộ khẩu không dời ra, họ có thể ghi danh cho cháu đi bất cứ lúc nào.”

Thím Trần thực ra không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bà thật lòng quan tâm Kiều Thanh Đại, nên càng bực tức vì cô: “Về sau cháu ít liên lạc với mẹ cháu một chút thì tốt hơn! Tâm địa bà ta giống như tổ ong vò vẽ, đối với cháu chẳng có gì tốt đẹp!”

“Cháu cũng đã lớn rồi… Ở nông thôn phải tự chăm sóc mình. Đừng quá thân cận với mấy người con trai khác.” Thím Trần nói như dạy bảo, bà biết từ khi Kiều Thanh Đại đến Hoa Cương, cô chưa từng đi xa nhà.

Người cô tiếp xúc đều là hàng xóm, các chú thím, có mấy người đó coi chừng thì cũng không xảy ra chuyện việc gì quá mức.

Nhưng ở nông thôn thì không giống vậy, chưa nói đến mấy cậu con trai trong thôn, cả ngày đi bắt chim, lội sông bắt cá, nghịch ngợm gây rối.

Thì vẫn còn có mấy thanh niên trí thức từ bốn phương tám hướng đổ về, chắc chắn có kẻ mang tâm địa gian trá. Lỡ thấy Thanh Đại hiền lành, thân thể yếu đuối, dễ bị lừa, mà nảy sinh ý đồ thì sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Họ cũng không biết gia đình nhà họ Kiều ở đại đội Thanh Sơn ra sao...

Kiều Thanh Đại gật đầu nghiêm túc, ghi nhớ từng lời: “Thím Trần, cháu biết rồi, cháu sẽ không quá thân thiết với họ.”

Chờ cô xuống nông thôn, mỗi ngày viết thư đòi tiền từ mẹ Kiều, ép bà ta chủ động đoạn tuyệt, trong thời gian đó còn có thể làm được việc khác.

Cô cũng không ít lần đọc tiểu thuyết, những thanh niên trí thức thường gây ra phiền phức và mấy chuyện không hay.

Nói đến đây, ánh mắt Kiều Thanh Đại lóe lên một tia sáng, như thể cô vừa nhớ ra điều gì!

Cô đã quên mất việc xem cốt truyện tiểu thuyết của thế giới này! Trước đó, sứ giả Câu Hồn đẩy cô vào thế giới này, đã có nói rằng thế giới này có thiên mệnh chi tử.

Vậy chẳng phải đây chính là thế giới tiểu thuyết sao?

Dù rằng từ vai diễn của mình có thể không biết hết cụ thể cốt truyện, nhưng ít nhất cũng có được cái nhìn cơ bản về nam chính và nữ chính.

Nhưng hiện tại cô không có thời gian, dù sao cũng chỉ trong vài ngày này.

Kiều Thanh Đại chậm rãi cùng thím Trần thu xếp hành lý của mình, phòng khách đã phủ kín những thứ đồ mà Trần Cánh Tư và bọn họ mang từ nhà mẹ Kiều về.

Thím Trần cầm một bọc đồ đưa cho Kiều Thanh Đại: “Thành Đại, mấy thứ dược liệu này thím không hiểu, cháu tự mình làm đi.”

Khi bà thu xếp thấy các bọc thuốc này được gói rất cẩn thận, bà cũng không dám đụng vào, sợ làm rối mấy loại thảo dược lại với nhau, đến lúc đó lại phiền Thanh Đại phải tự mình dọn.

Kiều Thanh Đại nhận lấy, mở ra, mùi thơm thanh khiết xông vào mũi.

Đây là dược liệu trước đó cô lấy từ y quán, có chút dược liệu quý hiếm mà cô đã tự mình bỏ tiền ra mua.

Dược liệu đã được bào chế sẵn, cắt thành lát đặt trong một cái túi, khi nào cần dùng, sẽ lấy ra nghiền thành bột.

Kiều Thanh Đại muốn lấy túi dược liệu này ra để nghiền thành bột, chế thành những viên nhỏ để tặng cho Trần Cánh Tư và mọi người, đỡ phải gửi đến khi cô đến đại đội Thanh Sơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bên ngoài cô không có nhân sâm dự trữ. Nếu lỡ các chú có hỏi, thì thật khó giải thích.

Kiều Thanh Đại cũng không dám coi thường các chú đang giữ các vị trí quan trọng, nên đành phải bỏ qua ý định này, chỉ sắp xếp lại các gói thuốc một lần nữa, để sang một bên.

Thím Trần nhìn ba bọc đồ đạc lớn, cau mày, chờ Trần Nhiên về sẽ để hắn đạp xe đạp ra bưu cục, gửi trước mấy thứ này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cử Báo Cha Dượng Rồi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ốm Yếu Được Sủng Ái

Số ký tự: 0