Cử Báo Cha Dượng Rồi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ốm Yếu Được Sủng Ái
Thân Thể Yếu Đu...
2024-12-04 00:01:53
Kiều Thanh Đại trước giờ vẫn luôn dùng chân tình để đổi lấy chân tình. Trong trí nhớ của cô, mấy người chú chiến hữu làm việc ở Hoa Cương đều rất tốt với cô.
Mỗi tháng họ đều sắp xếp thời gian khác nhau để tới thăm cô, chưa lần nào họ đến mà không mang theo quà. Các chú này đều cùng lứa tuổi với cha ruột của cô, tự nhiên đều đã có vợ con, nhưng họ chưa bao giờ bỏ rơi cô.
Kiều Thanh Đại cảm động trước tình nghĩa sâu nặng này, ân tình mà họ dành cho cô.
Nhưng cô cũng hiểu rằng "cô" là một người có nguyên tắc, cũng là vì lý do này. Cô sợ rằng cha dượng của mình sẽ làm ảnh hưởng đến các chú chiến hữu, và cũng sợ rằng sau khi cô rời khỏi nơi này, mẹ cô sẽ bị liên lụy. Với lòng đầy phiền muộn và rối loạn, cô cảm thấy không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, giờ đây Kiều Thanh Đại đã không còn nhiều suy nghĩ như thế nữa, mẹ cô vô tình như vậy, không cần cũng được! Còn cha dượng cố ý dung túng cho con trai của mình bắt nạt cô, cũng chẳng phải người tốt! Chưa kể, ông ta còn dám đầu cơ trục lợi bảo vật quốc gia!
Mẹ Kiều từ khi sinh được hai đứa con trai, trong mắt bà ta đã không còn đứa con gái này. Mỗi lần bà ta nấu cháo cho cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đếm được có bao nhiêu hạt gạo trong đó.
Mỗi khi cô gắp thêm một miếng thức ăn, liền bị mắng mỏ bóng gió.
Quần áo các chú tặng đều mặc trên người cô, vì trong nhà này không có ai khác có thể mặc, nhưng những món điểm tâm hay đồ hộp họ mang đến để vào phòng cô, đều bị hai đứa em trai đòi cô đưa cho hoặc trực tiếp xông vào phòng cô cướp lấy.
Sau đó, cha dượng lại giả vờ mắng chửi rồi trả lại cho cô.
Nhưng đến khi trả lại thì chúng đã ăn mất hơn một nửa, chỉ còn lại một ít vụn vặt. Kiều Thanh Đại nghĩ đến đây, cười lạnh một tiếng, cha dượng đó quả là biết tính toán.
Ông ta sợ cô không được ăn gì mà lại đi mách với các chú, nhưng cũng sợ nếu các chú hỏi về mùi vị của đồ ăn, cô lại không trả lời được, nên mới làm bộ làm tịch cản trở.
Trước đây, cô vẫn còn ngây thơ, nghĩ rằng cha dượng đối với cô cũng không đến nỗi tệ, không hoàn toàn thiên vị hai đứa con trai của mình.
Kiều Thanh Đại nhớ lại suy nghĩ của mình khi đó, cô có chút bực bội. Nhưng vừa nhớ đến thân thể mình bây giờ không chịu nổi cảm xúc dao động, cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn loạn đó.
Nói thì nói thế, nhưng chờ thân thể hồi phục, cô nhất định phải giống như các nữ chính trong tiểu thuyết, lớn tiếng mắng to khắp nơi!
Kiều Thanh Đại di chuyển một chút, cuối cùng cũng đến gần trạm chờ xe.
Khi lên xe, xe còn chưa có nhiều người, cô liền chọn ngay chỗ ngồi cạnh cửa sổ, mở cửa sổ để xua đi mùi lạ trong xe.
[ Đi xe buýt, rương báu x1]
Kiều Thanh Đại nghĩ ngợi, quyết định đóng thông báo của hệ thống rương báu, đột nhiên nhớ tới thông báo của hệ thống có thể khiến người ta sợ hãi, cơ thể cô hiện tại cũng không chịu nổi bị dọa.
Trước đây cô rất ít ra ngoài, vì sức khỏe không tốt, không khí trong xe mùi nồng, rất dễ khiến cô phát bệnh ho ra máu.
Mà mẹ cô lại không nghĩ đến việc này khi đăng ký cho cô xuống nông thôn, không hề quan tâm đến thân thể yếu ớt của cô, liệu có chịu nổi hành trình đường dài trên tàu hoả hay không.
Hoặc có lẽ mẹ cô biết, nhưng lại muốn cô một đi không trở lại, giả vờ như không biết.
Kiều Thanh Đại cười lạnh, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua mà cảm thấy có chút bi thương. Xem ra dù ở thế giới nào, cô cũng chẳng có được cái gọi là duyên với cha mẹ…
Lúc này, một giọng nói bén nhọn và nghiêm khắc vang lên bên tai: “Giờ đây người trẻ tuổi, thật là không biết giúp đỡ người khác, tuổi còn trẻ đã chiếm chỗ của người già!”
Kiều Thanh Đại cảm thấy mơ màng, quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có đầy những nếp nhăn trên mặt đang nhìn cô với vẻ không hài lòng. Đôi môi mỏng của bà không ngừng mím chặt, như thể Kiều Thanh Đại đã làm điều gì tồi tệ lắm.
Cảm thấy phiền muộn, Kiều Thanh Đại không có sức cãi vã. Nếu không, cô đã đứng dậy và đấu khẩu với người phụ nữ đó rồi.
Đột nhiên, xe xóc nảy khiến Kiều Thanh Đại hít phải một đợt bụi, làm cô không thể không ho khan. Cảm giác trong cổ họng như có thứ gì đó cần phải được ho ra, cô vội vàng lấy khăn tay ra để che miệng và ho liên tục, mọi người xung quanh lo lắng nhìn cô.
“Cô gái, cháu có ổn không? Đừng để những người không có lương tâm đó làm lo lắng! Ai cũng trả cùng một mức giá, đến sớm thì có chỗ ngồi thôi!”
Kiều Thanh Đại ho cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn, khi đó cô nhìn thấy khăn tay mình đầy máu. Mọi người xung quanh hoảng hốt và lo lắng, sợ rằng cô sẽ ngất xỉu vì bị chửi mắng.
Những người khác không khỏi liếc nhìn người phụ nữ trung niên, lo lắng rằng nếu cô gái nhỏ này bị tức giận quá mức và ngất xỉu, thì xe phải đến bệnh viện, gây thêm sự chậm trễ.
Người phụ nữ trung niên thấy tình hình nghiêm trọng nên hoảng hốt. Bà chỉ tay vào Kiều Thanh Đại và tiếp tục chỉ trích: “Người bệnh thì nên ở nhà nghỉ ngơi, ra ngoài chỉ làm phiền người khác!”
Kiều Thanh Đại nhẹ nhàng lau miệng, đáp lại: “Cháu không biết xe này là của thím… Nếu thím nói sớm, cháu đã không lên xe này để không làm phiền thím…”
Cô cúi đầu, bả vai hơi run rẩy, dường như đang khóc thút thít.
Những người xung quanh tức giận lên tiếng: “Cô gái đừng để ý đến bà ta! Xe này là của nhà nước, sao có thể coi là của riêng bà ta được?”
“Đúng vậy! Người ốm yếu như cô mới cần ra ngoài gặp bác sĩ, sao có thể cứ ở nhà chờ chết được! Người phụ nữ này thật độc ác….không sợ tương lai mình cũng gặp kết cục như vậy sao?”
Nói được một nửa người đó lại chuyển sang lý do khác.
Kiều Thanh Đại nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe: “Mong các thím dì đừng trách thím ấy, cháu xin lỗi vì không kịp nhường ghế cho thím. Để thím tức giận là lỗi của cháu.”
"Cô gái, cháu đừng có phản ứng bà ta! Còn cho bà ta nhường ghế? Lại không phải như địa chủ trước kia ra cửa!” Vừa nghe lời này, rất nhiều người ánh mắt gắt gao nhìn bà thím vừa nói.
Đây chính là đề tài mẫm cảm, vị thím này vậy mà dám nói, chẳng lẽ là……
Khi người phụ nữ trung niên thấy mình trở thành mục tiêu chỉ trích, bà ta hoảng sợ và kêu lên: “Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!”
Tài xế, vốn đã chán ghét bà, dừng xe ngay lập tức khi nghe bà nói muốn xuống xe.
Với sự kêu gọi của người bán vé, người phụ nữ trung niên không có cơ hội để đổi ý và đành phải xuống xe.
Kiều Thanh Đại ở trong lòng lắc đầu, liền chỉ có như vậy mà đòi chỉ cây dâu mắng cây hòe? Nhưng nghĩ đến vừa rồi cô muốn lớn tiếng nói chuyện, thân thể liền truyền đến cảm giác vô lực lại thở dài.
Xem ra trước khi thân thể tốt lên, cô phải cẩn thận.
May mắn có hệ thống, thường xuyên có thể nhận được một ít thuốc viên, bằng không cô cũng không có gì nắm chắc có thể trị tốt cho mình.
Nghĩ vậy trong lòng cô thầm nghĩ: Sau này cô sẽ tập trung học Đông y.
Theo số liệu hệ thống biến hoá, phát hiện sau này khen thưởng đại đa số kỹ năng đều là kỹ thuật Đông y. Cầu người không bằng cầu mình, những thuốc có được từ rương báu, đợi cô nắm giữ đơn thuốc, cô sẽ tự mình điều chế.
Cuối cùng, sau nhiều thử thách, Kiều Thanh Đại đã gần đến chỗ chiến hữu của cha là Trần Cánh Tư gần đây nhất.
Khi nhìn lên bầu trời, cô nhận ra đã gần ba giờ chiều.
Mỗi tháng họ đều sắp xếp thời gian khác nhau để tới thăm cô, chưa lần nào họ đến mà không mang theo quà. Các chú này đều cùng lứa tuổi với cha ruột của cô, tự nhiên đều đã có vợ con, nhưng họ chưa bao giờ bỏ rơi cô.
Kiều Thanh Đại cảm động trước tình nghĩa sâu nặng này, ân tình mà họ dành cho cô.
Nhưng cô cũng hiểu rằng "cô" là một người có nguyên tắc, cũng là vì lý do này. Cô sợ rằng cha dượng của mình sẽ làm ảnh hưởng đến các chú chiến hữu, và cũng sợ rằng sau khi cô rời khỏi nơi này, mẹ cô sẽ bị liên lụy. Với lòng đầy phiền muộn và rối loạn, cô cảm thấy không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, giờ đây Kiều Thanh Đại đã không còn nhiều suy nghĩ như thế nữa, mẹ cô vô tình như vậy, không cần cũng được! Còn cha dượng cố ý dung túng cho con trai của mình bắt nạt cô, cũng chẳng phải người tốt! Chưa kể, ông ta còn dám đầu cơ trục lợi bảo vật quốc gia!
Mẹ Kiều từ khi sinh được hai đứa con trai, trong mắt bà ta đã không còn đứa con gái này. Mỗi lần bà ta nấu cháo cho cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đếm được có bao nhiêu hạt gạo trong đó.
Mỗi khi cô gắp thêm một miếng thức ăn, liền bị mắng mỏ bóng gió.
Quần áo các chú tặng đều mặc trên người cô, vì trong nhà này không có ai khác có thể mặc, nhưng những món điểm tâm hay đồ hộp họ mang đến để vào phòng cô, đều bị hai đứa em trai đòi cô đưa cho hoặc trực tiếp xông vào phòng cô cướp lấy.
Sau đó, cha dượng lại giả vờ mắng chửi rồi trả lại cho cô.
Nhưng đến khi trả lại thì chúng đã ăn mất hơn một nửa, chỉ còn lại một ít vụn vặt. Kiều Thanh Đại nghĩ đến đây, cười lạnh một tiếng, cha dượng đó quả là biết tính toán.
Ông ta sợ cô không được ăn gì mà lại đi mách với các chú, nhưng cũng sợ nếu các chú hỏi về mùi vị của đồ ăn, cô lại không trả lời được, nên mới làm bộ làm tịch cản trở.
Trước đây, cô vẫn còn ngây thơ, nghĩ rằng cha dượng đối với cô cũng không đến nỗi tệ, không hoàn toàn thiên vị hai đứa con trai của mình.
Kiều Thanh Đại nhớ lại suy nghĩ của mình khi đó, cô có chút bực bội. Nhưng vừa nhớ đến thân thể mình bây giờ không chịu nổi cảm xúc dao động, cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những cảm xúc hỗn loạn đó.
Nói thì nói thế, nhưng chờ thân thể hồi phục, cô nhất định phải giống như các nữ chính trong tiểu thuyết, lớn tiếng mắng to khắp nơi!
Kiều Thanh Đại di chuyển một chút, cuối cùng cũng đến gần trạm chờ xe.
Khi lên xe, xe còn chưa có nhiều người, cô liền chọn ngay chỗ ngồi cạnh cửa sổ, mở cửa sổ để xua đi mùi lạ trong xe.
[ Đi xe buýt, rương báu x1]
Kiều Thanh Đại nghĩ ngợi, quyết định đóng thông báo của hệ thống rương báu, đột nhiên nhớ tới thông báo của hệ thống có thể khiến người ta sợ hãi, cơ thể cô hiện tại cũng không chịu nổi bị dọa.
Trước đây cô rất ít ra ngoài, vì sức khỏe không tốt, không khí trong xe mùi nồng, rất dễ khiến cô phát bệnh ho ra máu.
Mà mẹ cô lại không nghĩ đến việc này khi đăng ký cho cô xuống nông thôn, không hề quan tâm đến thân thể yếu ớt của cô, liệu có chịu nổi hành trình đường dài trên tàu hoả hay không.
Hoặc có lẽ mẹ cô biết, nhưng lại muốn cô một đi không trở lại, giả vờ như không biết.
Kiều Thanh Đại cười lạnh, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua mà cảm thấy có chút bi thương. Xem ra dù ở thế giới nào, cô cũng chẳng có được cái gọi là duyên với cha mẹ…
Lúc này, một giọng nói bén nhọn và nghiêm khắc vang lên bên tai: “Giờ đây người trẻ tuổi, thật là không biết giúp đỡ người khác, tuổi còn trẻ đã chiếm chỗ của người già!”
Kiều Thanh Đại cảm thấy mơ màng, quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có đầy những nếp nhăn trên mặt đang nhìn cô với vẻ không hài lòng. Đôi môi mỏng của bà không ngừng mím chặt, như thể Kiều Thanh Đại đã làm điều gì tồi tệ lắm.
Cảm thấy phiền muộn, Kiều Thanh Đại không có sức cãi vã. Nếu không, cô đã đứng dậy và đấu khẩu với người phụ nữ đó rồi.
Đột nhiên, xe xóc nảy khiến Kiều Thanh Đại hít phải một đợt bụi, làm cô không thể không ho khan. Cảm giác trong cổ họng như có thứ gì đó cần phải được ho ra, cô vội vàng lấy khăn tay ra để che miệng và ho liên tục, mọi người xung quanh lo lắng nhìn cô.
“Cô gái, cháu có ổn không? Đừng để những người không có lương tâm đó làm lo lắng! Ai cũng trả cùng một mức giá, đến sớm thì có chỗ ngồi thôi!”
Kiều Thanh Đại ho cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn, khi đó cô nhìn thấy khăn tay mình đầy máu. Mọi người xung quanh hoảng hốt và lo lắng, sợ rằng cô sẽ ngất xỉu vì bị chửi mắng.
Những người khác không khỏi liếc nhìn người phụ nữ trung niên, lo lắng rằng nếu cô gái nhỏ này bị tức giận quá mức và ngất xỉu, thì xe phải đến bệnh viện, gây thêm sự chậm trễ.
Người phụ nữ trung niên thấy tình hình nghiêm trọng nên hoảng hốt. Bà chỉ tay vào Kiều Thanh Đại và tiếp tục chỉ trích: “Người bệnh thì nên ở nhà nghỉ ngơi, ra ngoài chỉ làm phiền người khác!”
Kiều Thanh Đại nhẹ nhàng lau miệng, đáp lại: “Cháu không biết xe này là của thím… Nếu thím nói sớm, cháu đã không lên xe này để không làm phiền thím…”
Cô cúi đầu, bả vai hơi run rẩy, dường như đang khóc thút thít.
Những người xung quanh tức giận lên tiếng: “Cô gái đừng để ý đến bà ta! Xe này là của nhà nước, sao có thể coi là của riêng bà ta được?”
“Đúng vậy! Người ốm yếu như cô mới cần ra ngoài gặp bác sĩ, sao có thể cứ ở nhà chờ chết được! Người phụ nữ này thật độc ác….không sợ tương lai mình cũng gặp kết cục như vậy sao?”
Nói được một nửa người đó lại chuyển sang lý do khác.
Kiều Thanh Đại nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe: “Mong các thím dì đừng trách thím ấy, cháu xin lỗi vì không kịp nhường ghế cho thím. Để thím tức giận là lỗi của cháu.”
"Cô gái, cháu đừng có phản ứng bà ta! Còn cho bà ta nhường ghế? Lại không phải như địa chủ trước kia ra cửa!” Vừa nghe lời này, rất nhiều người ánh mắt gắt gao nhìn bà thím vừa nói.
Đây chính là đề tài mẫm cảm, vị thím này vậy mà dám nói, chẳng lẽ là……
Khi người phụ nữ trung niên thấy mình trở thành mục tiêu chỉ trích, bà ta hoảng sợ và kêu lên: “Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!”
Tài xế, vốn đã chán ghét bà, dừng xe ngay lập tức khi nghe bà nói muốn xuống xe.
Với sự kêu gọi của người bán vé, người phụ nữ trung niên không có cơ hội để đổi ý và đành phải xuống xe.
Kiều Thanh Đại ở trong lòng lắc đầu, liền chỉ có như vậy mà đòi chỉ cây dâu mắng cây hòe? Nhưng nghĩ đến vừa rồi cô muốn lớn tiếng nói chuyện, thân thể liền truyền đến cảm giác vô lực lại thở dài.
Xem ra trước khi thân thể tốt lên, cô phải cẩn thận.
May mắn có hệ thống, thường xuyên có thể nhận được một ít thuốc viên, bằng không cô cũng không có gì nắm chắc có thể trị tốt cho mình.
Nghĩ vậy trong lòng cô thầm nghĩ: Sau này cô sẽ tập trung học Đông y.
Theo số liệu hệ thống biến hoá, phát hiện sau này khen thưởng đại đa số kỹ năng đều là kỹ thuật Đông y. Cầu người không bằng cầu mình, những thuốc có được từ rương báu, đợi cô nắm giữ đơn thuốc, cô sẽ tự mình điều chế.
Cuối cùng, sau nhiều thử thách, Kiều Thanh Đại đã gần đến chỗ chiến hữu của cha là Trần Cánh Tư gần đây nhất.
Khi nhìn lên bầu trời, cô nhận ra đã gần ba giờ chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro