Chương 38
2024-08-04 00:05:08
Cũng khó trách mặc dù đều là khách quen, người vừa rồi vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn. Hôm nay, với bộ trang phục này, Lục Phù Diệp thực sự tạo ra một cảm giác xa hoa và kích thích mỹ cảm.
"Trò chơi này lên cấp quá chậm.” Lục Phù Diệp than thở khi dựa vào quầy.
Không phải cô không chăm chỉ chơi trò chơi, mà do cửa hàng vắng tanh, không có lấy một bóng người, dù cô muốn đẩy nhanh tiến độ trò chơi, để nhanh chóng chuyển vào sống trong trang viên sang trọng cũng không được.
Cô đã chuẩn bị nâng cấp bằng cách "làm trâu làm ngựa" trong trò chơi, kết quả hệ thống lại nói đây là "trò chơi nghỉ dưỡng", người chơi chỉ cần chơi một cách vui vẻ là được rồi.
Nếu khách hàng NPC không đến mua đồ ăn, một người chơi như cô có sốt ruột hơn nữa cũng chẳng có cách nào.
Thậm chí Lạc Phù Diệp còn nghi ngờ liệu có phải do mình không đón tiếp tốt hai NPC đầu tiên, khiến điểm ẩn giấu của họ tương đối thấp, nên mới khiến tốc độ dẫn khách của hai NPC khá chậm chạp không.
Nếu không cô đã vào trò chơi được gần một tháng rồi, thế mà lượng khách hàng vẫn như cũ, toàn những gương mặt quen thuộc đến rồi lại đi, doanh thu hằng ngày cũng ít đến đáng thương. Dù sao cũng phải có một lý do chứ nhỉ?
Có lẽ đây là một cài đặt ẩn của hệ thống, cung cấp cơ chế thưởng mỗi khi cửa hàng của người chơi tiếp đón khách hàng mới. Thường thì trong vài ngày đầu tiên khi khách hàng mới tới, họ sẽ gọi một phần của các món có trong thực đơn, tính ra thì cửa hàng có thể kiếm được một khoản kha khá từ mỗi khách hàng.
Nhưng lâu dần, sau khi những gương mặt mới biến thành gương mặt cũ, mỗi ngày họ chỉ gọi vài món ăn, thậm chí có đôi khi không phải ngày nào họ cũng đến.
Chính vì thế, tuy mỗi ngày cửa hàng có thể bán hết năm con gà rán nguyên con, nhưng gà rán không xương và các món khác trong thực đơn chỉ bán được lác đác vài suất. Chỉ có món salad rau quả ngày nào cũng đắt hàng, thậm chí cung không đủ cầu.
Điều này cũng khiến Lạc Phù Diệp phát hiện, bối cảnh thời tiết được thiết kế trong trò chơi không phải để trang trí. Theo logic của NPC thì hiện tại đang là cuối thu, họ khó mà ăn được rau củ tươi, thế nên món salad rau mới có thể bán chạy như thế.
Chẳng qua trừ salad rau quả, lượng đơn các món chiên khác cũng khá khả quan.
Nói như vậy, ở giai đoạn đầu của trò chơi, để khuyến khích người chơi phát triển thực đơn và nguyên liệu nấu ăn, hệ thống đã thiết lập cơ chế khiến khách hàng liên tục đưa ra yêu cầu, buộc người chơi phải nâng cấp để đáp ứng nhu cầu của họ. Không có lý do gì mà đến giai đoạn này, công ty trò chơi lại đột ngột thay đổi chiến lược, khiến cho cơ chế của trò chơi trở nên khó hiểu.
Lục Phù Diệp lâm vào sự nghi ngờ sâu sắc, đồng thời cũng cảm thấy phiền não. Cô có chút giống như bị cơn ác mộng tiểu cường làm khó chịu. Trang viên lớn như vậy đặt ngay trước cửa, mỗi ngày mở tiệm đều có thể nhìn thấy, nhưng không thể vào được, và không biết trong đó có gì...
Cô không biết nhiệm vụ mở khóa trang viên là gì, hoặc cần thỏa mãn điều kiện gì mới có thể mở ra.
Trương Tam Lang cẩn thận xách theo hộp cơm trên tay, bước đi nhanh như bay, vẻ mặt cực kỳ nôn nóng.
Hắn ta thật sự rất lo lắng. Đã ăn nhiều món ăn tại cửa hàng của tiên nữ, nên biết nếu món ăn để quá lâu trong hộp, có thể bị nguội đi và giảm hương vị rất nhiều.
Trước đây, hắn ta không để ý đến điều này. Dù sao, mặc kệ là gà rán hay thịt chắc chắn cũng khiến hắn ta hài lòng, miễn là có thể ăn ngon miệng. Nhưng giờ đây, việc đảm bảo món ăn vẫn giữ được hương vị tươi ngon là điều rất quan trọng đối với hắn ta.
"Trò chơi này lên cấp quá chậm.” Lục Phù Diệp than thở khi dựa vào quầy.
Không phải cô không chăm chỉ chơi trò chơi, mà do cửa hàng vắng tanh, không có lấy một bóng người, dù cô muốn đẩy nhanh tiến độ trò chơi, để nhanh chóng chuyển vào sống trong trang viên sang trọng cũng không được.
Cô đã chuẩn bị nâng cấp bằng cách "làm trâu làm ngựa" trong trò chơi, kết quả hệ thống lại nói đây là "trò chơi nghỉ dưỡng", người chơi chỉ cần chơi một cách vui vẻ là được rồi.
Nếu khách hàng NPC không đến mua đồ ăn, một người chơi như cô có sốt ruột hơn nữa cũng chẳng có cách nào.
Thậm chí Lạc Phù Diệp còn nghi ngờ liệu có phải do mình không đón tiếp tốt hai NPC đầu tiên, khiến điểm ẩn giấu của họ tương đối thấp, nên mới khiến tốc độ dẫn khách của hai NPC khá chậm chạp không.
Nếu không cô đã vào trò chơi được gần một tháng rồi, thế mà lượng khách hàng vẫn như cũ, toàn những gương mặt quen thuộc đến rồi lại đi, doanh thu hằng ngày cũng ít đến đáng thương. Dù sao cũng phải có một lý do chứ nhỉ?
Có lẽ đây là một cài đặt ẩn của hệ thống, cung cấp cơ chế thưởng mỗi khi cửa hàng của người chơi tiếp đón khách hàng mới. Thường thì trong vài ngày đầu tiên khi khách hàng mới tới, họ sẽ gọi một phần của các món có trong thực đơn, tính ra thì cửa hàng có thể kiếm được một khoản kha khá từ mỗi khách hàng.
Nhưng lâu dần, sau khi những gương mặt mới biến thành gương mặt cũ, mỗi ngày họ chỉ gọi vài món ăn, thậm chí có đôi khi không phải ngày nào họ cũng đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính vì thế, tuy mỗi ngày cửa hàng có thể bán hết năm con gà rán nguyên con, nhưng gà rán không xương và các món khác trong thực đơn chỉ bán được lác đác vài suất. Chỉ có món salad rau quả ngày nào cũng đắt hàng, thậm chí cung không đủ cầu.
Điều này cũng khiến Lạc Phù Diệp phát hiện, bối cảnh thời tiết được thiết kế trong trò chơi không phải để trang trí. Theo logic của NPC thì hiện tại đang là cuối thu, họ khó mà ăn được rau củ tươi, thế nên món salad rau mới có thể bán chạy như thế.
Chẳng qua trừ salad rau quả, lượng đơn các món chiên khác cũng khá khả quan.
Nói như vậy, ở giai đoạn đầu của trò chơi, để khuyến khích người chơi phát triển thực đơn và nguyên liệu nấu ăn, hệ thống đã thiết lập cơ chế khiến khách hàng liên tục đưa ra yêu cầu, buộc người chơi phải nâng cấp để đáp ứng nhu cầu của họ. Không có lý do gì mà đến giai đoạn này, công ty trò chơi lại đột ngột thay đổi chiến lược, khiến cho cơ chế của trò chơi trở nên khó hiểu.
Lục Phù Diệp lâm vào sự nghi ngờ sâu sắc, đồng thời cũng cảm thấy phiền não. Cô có chút giống như bị cơn ác mộng tiểu cường làm khó chịu. Trang viên lớn như vậy đặt ngay trước cửa, mỗi ngày mở tiệm đều có thể nhìn thấy, nhưng không thể vào được, và không biết trong đó có gì...
Cô không biết nhiệm vụ mở khóa trang viên là gì, hoặc cần thỏa mãn điều kiện gì mới có thể mở ra.
Trương Tam Lang cẩn thận xách theo hộp cơm trên tay, bước đi nhanh như bay, vẻ mặt cực kỳ nôn nóng.
Hắn ta thật sự rất lo lắng. Đã ăn nhiều món ăn tại cửa hàng của tiên nữ, nên biết nếu món ăn để quá lâu trong hộp, có thể bị nguội đi và giảm hương vị rất nhiều.
Trước đây, hắn ta không để ý đến điều này. Dù sao, mặc kệ là gà rán hay thịt chắc chắn cũng khiến hắn ta hài lòng, miễn là có thể ăn ngon miệng. Nhưng giờ đây, việc đảm bảo món ăn vẫn giữ được hương vị tươi ngon là điều rất quan trọng đối với hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro