Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa

Chương 7

2024-08-04 00:05:08

Bên cạnh quầy thanh toán là một không gian mở cho đầu bếp ra ngoài, cánh cửa gỗ ở vách bên mở rộng, cũng chính là cánh cửa mà Lục Phù Diệp đã đẩy ra ban đầu.

[Bạn đã quen thuộc với cửa hàng của mình. Chủ sở hữu chính là linh hồn của cửa hàng ăn vặt. Tất cả đồ ăn được bán ở đây đều phải do chính tay bạn làm ra. Tiếp theo, chúng ta hãy bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu trước khi mở cửa!]

  Lục Phù Diệp tinh thần phấn chấn, cuối cùng cũng sẵn sàng làm đồ ăn!

  [Bây giờ, hãy chọn món ăn vặt mà bạn muốn làm tiếp theo.]

  Theo sự chỉ dẫn của mũi tên màu trắng, cô quay người đứng trước quầy bếp inox đối diện với thanh gỗ, một chiếc tủ lạnh thẳng đứng dưới quầy tự động mở ra.

  Trong tủ lạnh có năm con gà con, một nồi chân gà đựng trong nồi vuông inox, một nồi cánh gà và một túi khoai tây chiên bán thành phẩm lớn.

  [1. Gà rán nguyên con (nâng cao) (40 văn): gà nguyên con*1]

  [2. Gà rán không xương (20 văn): Thịt đùi gà*3]

  [3. Cánh gà chiên (10 văn ): cánh gà nguyên cánh*1]

  [4. Khoai tây chiên (8 văn): Khoai tây chiên bán thành phẩm*1]

  Giá gà rán nguyên con khác với mức giá đưa ra trước đó, hình như là vì [Công thức nâng cao] trong gói quà dành cho tân thủ vừa rồi, Phù Diệp nhìn những mức giá này một lúc và chợt nhận ra một vấn đề.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  ”Đợi đã… Sao mức giá này trông quen thế?"

Từ nông thôn dọn về thành phố, vì bận dọn dẹp nhà cửa nên cũng không thường xuyên nấu ăn, thay vào đó thời gian nghỉ cô sẽ lên mạng đặt thức ăn giao đến tận nhà, nên khi nhìn vào giá cả cô mới cảm thấy có phần quen mắt.

  Cuối cùng cô chợt nhận ra: “Đây không phải là giá ở hiện thực sao? Chỉ là đổi đơn vị thôi.”

Phù Diệp cũng đã đọc qua một số tư liệu lịch sử, nếu mức giá này được đặt ra ở thời cổ đại thật sự thì sẽ là một mức giá trên trời, nhưng xét rằng đây chỉ là thế giới ảo trong game nên không cần thiết phải đánh đồng với giá cả thời cổ xưa.

[Xin hãy chọn món ăn vặt bạn muốn làm tiếp theo.]

Lục Phù Diệp tỉnh táo lại, suy nghĩ một lúc bèn cầm lấy gà nguyên con đắt tiền nhất.

Đã gần trưa rồi, nếu không có khách, không biết có đến lượt cô ăn món “hướng dẫn” này không?

Với suy nghĩ này, Lục Phù Diệp đeo găng tay và cho nhiều loại nước xốt vào thịt gà theo hướng dẫn.

Mặc dù trò chơi rất thực tế, còn yêu cầu người chơi phải tự tay nêm nếm gia vị sao cho phù hợp, nhưng trò chơi đến cùng vẫn chỉ là một trò chơi, Lục Phù Diệp nhận thấy rằng mỗi lần cô nêm nếm gia vị, cô không cần phải cố gắng đo lường gì cả, chỉ cần cầm lọ lên và đổ xuống, sẽ đổ ra một lượng gia vị thích hợp vừa đúng khẩu vị.

Sau khi đặt từng loại nước xốt theo hướng mũi tên chỉ dẫn và nhấn đồng hồ theo hướng dẫn, Lục Phù Diệp đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên bên ngoài.

 

Có khách đến à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 Lục Phù Diệp nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy cửa kính hơi mở ra, một người đàn ông mặc quần áo giản dị phía sau đang xách theo một chiếc giỏ đầy, tay anh ta đặt lên tay nắm cửa kính, khi nhìn thấy cô, người này có biểu cảm dường như không thể tin được, sự sợ hãi và hoang mang dâng trào trên cả gương mặt anh ta, anh ta chỉ biết ngây người đứng đó.

NPC trông có giống người thật không?

Lục Phù Diệp vô cùng thích thú quan sát NPC đầu tiên mà cô nhìn thấy.

Từ góc độ hiện thực xem xét, NPC này quả thực giống như thật.

Không giống như cô, một người chơi đã được hệ thống cải tạo, thị lực tuyệt vời của cô thậm chí còn có thể nhìn thấy nếp nhăn, vết đốm và vết sẹo trên cả khuôn mặt của NPC.

 Kết cấu của làn da này thực sự là thật.

 Nhưng trò chơi này rốt cuộc đang thiết lập người chơi là cái dạng gì, tại sao NPC lại nhìn cô với vẻ mặt như nhìn thấy xác sống vùng dậy trước mặt mình như thế?

  Nhìn xem, anh ta sợ đến mức không dám vào!

 Lục Phù Diệp âm thầm cảm thấy ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy anh ta vẫn đứng yên bất động, cô không khỏi thúc giục: “Vị khách này, đây là quán ăn vặt, anh muốn ăn gì?”

  "Quán...quán ăn vặt?" Nhìn thấy cô nói chuyện, người đàn ông trung niên bị cắm rễ như cây trước cửa quán không khỏi lắc lư, một lúc sau mới thốt ra lời này từ cổ họng.

  Sao lại khó chịu thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa

Số ký tự: 0