Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 36
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-17 14:19:07
“Tất nhiên rồi. Bây giờ cha mẹ lo cho con nhất, nhìn sắc mặt của con trắng bệch kìa, có phải lại không ăn cơm đúng bữa không?”
Làm nhân viên y tế thì mắc bệnh bao tử là việc thường thấy.
“Con đừng để mang bệnh đầy người rồi mẹ con lại mắng cha nữa.”
“Con biết rồi, sau này nhất định sẽ ăn cơm đàng hoàng, không để cha mẹ lo lắng.”
Hai cha con trò chuyện việc nhà vụn vặt, không có đau buồn, cũng không có sinh ly tử biệt, chỉ có tràn ngập dịu dàng dần chữa lành vết thương sâu trong lòng Lý Minh Châu.
Trong lúc hai cha con tâm sự thì ở tòa nhà đối diện, Lận Trực mới tắm xong, đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại reo chuông, là nhân viên gọi đến nói sếp phó chính phủ của huyện Lý Thủy muốn mời anh ngày mai ăn bữa cơm đạm bạc.
Trong thời gian này anh lái xe sang khắp Lý Thủy đã sớm khiến chính phủ địa phương chú ý, nhiều người bên huyện Lý Thủy muốn tiếp xúc với anh nhưng đều bị anh từ chối.
Lận Trực định làm họ chờ một thời gian, giờ thì sếp phó cũng ra mặt, chắc bên chính phủ đã tràn đầy thành ý rồi.
Lận Trực đồng ý: “Được, anh hãy sắp xếp thời gian.”
Cuộc điện thoại làm Lận Trực qua cơn buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ cách ứng đối bữa tiệc ngày mai, mở tủ lạnh lấy chai nước suối ra, định bước ra ban công thổi gió mát, nhưng khi anh ra ngoài thì thấy cửa hàng phía đối diện còn sáng đèn.
Anh vừa uống nước vừa theo bản năng nhìn trong cửa hàng, khi thấy đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ sát đất thì thầm nghĩ khuya rồi còn có khách à.
“. . .” Khoan, người đàn ông đó . . .
Ngụm nước còn đọng trong khoang miệng, Lận Trực nhìn kỹ cửa hàng đối diện.
Người đàn ông đưa mặt về phía anh sao càng nhìn càng giống bác sĩ Lý đã chết vậy?
Anh lại nhìn cô gái ngồi phía đối diện người đàn ông, nhìn quần áo thì đúng là Lý Minh Châu rồi.
“. . . Gì thế này?”
Không lẽ bác sĩ Lý có anh em sinh đôi?
. . .
Thời gian gặp nhau luôn trôi qua nhanh, khi trời hửng sáng, không biết vì quá mệt hay vì gặp cha mà Lý Minh Châu thả lỏng tinh thần gục xuống bàn, nhanh chóng thiếp ngủ.
Lý Vĩnh Minh nhìn gương mặt ngủ của con gái, đáy mắt lộ ra một chút bi thương.
Sau này không ai che mưa chắn gió cho con gái của ông ấy nữa.
Thẩm Loan lên tiếng nhắc nhở:
“Bác sĩ Lý, trời sắp sáng rồi.”
“Ta biết.”
Lý Vĩnh Minh định rút tay ra khỏi tay của con gái, dường như cô ấy có cảm ứng, càng nắm chặt tay ông ấy hơn, nhìn lại thì khóe mắt còn chảy giọt lệ.
Nhưng trời sắp sáng rồi, người và quỷ không chung đường, ông ấy chỉ có thể ở lại sâu trong ký ức của con gái.
Lý Vĩnh Minh dứt khoát rút tay ra, không nhìn con gái nữa.
Ông ấy đứng lên, cảm ơn Thẩm Loan: “Cảm ơn cô cho ta gặp lại con gái lần cuối.”
“Ông đừng khách khí, ta chỉ trả nợ ơn với ông.”
Lý Vĩnh Minh lộ vẻ mặt ngạc nhiên. “Nợ ơn?”
Thẩm Loan cởi khẩu trang xuống lộ ra gương mặt:
“Ông cứu nhiều người nên chắc quên người bị thương như ta rồi. Lúc trước ta bị tai nạn xe ở thủ đô, nhờ ông cứu nên ta mới không bị cắt chi.”
Lý Vĩnh Minh nhìn kỹ gương mặt thiếu nữ, ông ấy không có ấn tượng gì, bảo có thể nhớ ca bệnh sẽ nhớ như in, chứ bảo nhớ mặt thì quá khó khăn.
Thẩm Loan nhìn vẻ mặt của ông ấy liền biết là không nhớ ra, cười nói:
“Trời sáng rồi, ta đưa bác sĩ Lý đi.”
“Không cần đâu.” Lý Vĩnh Minh quay đầu nhìn con gái lần cuối rồi kéo cửa mở vào trong ra, nhấc chân đi vào bóng tối.
Sau khi ông ấy đi, Thẩm Loan đánh thức Lý Minh Châu dậy:
“Quý khách, trời sáng rồi, chúng tôi phải đóng cửa.”
Làm nhân viên y tế thì mắc bệnh bao tử là việc thường thấy.
“Con đừng để mang bệnh đầy người rồi mẹ con lại mắng cha nữa.”
“Con biết rồi, sau này nhất định sẽ ăn cơm đàng hoàng, không để cha mẹ lo lắng.”
Hai cha con trò chuyện việc nhà vụn vặt, không có đau buồn, cũng không có sinh ly tử biệt, chỉ có tràn ngập dịu dàng dần chữa lành vết thương sâu trong lòng Lý Minh Châu.
Trong lúc hai cha con tâm sự thì ở tòa nhà đối diện, Lận Trực mới tắm xong, đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại reo chuông, là nhân viên gọi đến nói sếp phó chính phủ của huyện Lý Thủy muốn mời anh ngày mai ăn bữa cơm đạm bạc.
Trong thời gian này anh lái xe sang khắp Lý Thủy đã sớm khiến chính phủ địa phương chú ý, nhiều người bên huyện Lý Thủy muốn tiếp xúc với anh nhưng đều bị anh từ chối.
Lận Trực định làm họ chờ một thời gian, giờ thì sếp phó cũng ra mặt, chắc bên chính phủ đã tràn đầy thành ý rồi.
Lận Trực đồng ý: “Được, anh hãy sắp xếp thời gian.”
Cuộc điện thoại làm Lận Trực qua cơn buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ cách ứng đối bữa tiệc ngày mai, mở tủ lạnh lấy chai nước suối ra, định bước ra ban công thổi gió mát, nhưng khi anh ra ngoài thì thấy cửa hàng phía đối diện còn sáng đèn.
Anh vừa uống nước vừa theo bản năng nhìn trong cửa hàng, khi thấy đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ sát đất thì thầm nghĩ khuya rồi còn có khách à.
“. . .” Khoan, người đàn ông đó . . .
Ngụm nước còn đọng trong khoang miệng, Lận Trực nhìn kỹ cửa hàng đối diện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông đưa mặt về phía anh sao càng nhìn càng giống bác sĩ Lý đã chết vậy?
Anh lại nhìn cô gái ngồi phía đối diện người đàn ông, nhìn quần áo thì đúng là Lý Minh Châu rồi.
“. . . Gì thế này?”
Không lẽ bác sĩ Lý có anh em sinh đôi?
. . .
Thời gian gặp nhau luôn trôi qua nhanh, khi trời hửng sáng, không biết vì quá mệt hay vì gặp cha mà Lý Minh Châu thả lỏng tinh thần gục xuống bàn, nhanh chóng thiếp ngủ.
Lý Vĩnh Minh nhìn gương mặt ngủ của con gái, đáy mắt lộ ra một chút bi thương.
Sau này không ai che mưa chắn gió cho con gái của ông ấy nữa.
Thẩm Loan lên tiếng nhắc nhở:
“Bác sĩ Lý, trời sắp sáng rồi.”
“Ta biết.”
Lý Vĩnh Minh định rút tay ra khỏi tay của con gái, dường như cô ấy có cảm ứng, càng nắm chặt tay ông ấy hơn, nhìn lại thì khóe mắt còn chảy giọt lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trời sắp sáng rồi, người và quỷ không chung đường, ông ấy chỉ có thể ở lại sâu trong ký ức của con gái.
Lý Vĩnh Minh dứt khoát rút tay ra, không nhìn con gái nữa.
Ông ấy đứng lên, cảm ơn Thẩm Loan: “Cảm ơn cô cho ta gặp lại con gái lần cuối.”
“Ông đừng khách khí, ta chỉ trả nợ ơn với ông.”
Lý Vĩnh Minh lộ vẻ mặt ngạc nhiên. “Nợ ơn?”
Thẩm Loan cởi khẩu trang xuống lộ ra gương mặt:
“Ông cứu nhiều người nên chắc quên người bị thương như ta rồi. Lúc trước ta bị tai nạn xe ở thủ đô, nhờ ông cứu nên ta mới không bị cắt chi.”
Lý Vĩnh Minh nhìn kỹ gương mặt thiếu nữ, ông ấy không có ấn tượng gì, bảo có thể nhớ ca bệnh sẽ nhớ như in, chứ bảo nhớ mặt thì quá khó khăn.
Thẩm Loan nhìn vẻ mặt của ông ấy liền biết là không nhớ ra, cười nói:
“Trời sáng rồi, ta đưa bác sĩ Lý đi.”
“Không cần đâu.” Lý Vĩnh Minh quay đầu nhìn con gái lần cuối rồi kéo cửa mở vào trong ra, nhấc chân đi vào bóng tối.
Sau khi ông ấy đi, Thẩm Loan đánh thức Lý Minh Châu dậy:
“Quý khách, trời sáng rồi, chúng tôi phải đóng cửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro