Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Giáp Mặt Kinh D...

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-17 14:19:07

Nói xong anh ta hơi dừng lại, châm điếu thuốc, hung hăng rít một hơi, mới tiếp tục nói: “Tao còn nhớ rõ lúc đó tao giống như con dâu nhỏ sắp gặp bố mẹ chồng, trong lòng khẩn trương không chịu nổi, sợ ba cô ấy không đồng ý. Kết quả ba cô ấy dường như rất vui khi tao đến nhà họ, khi bọn tao đến phòng để học thêm, còn đặc biệt bưng một ly nước trái cây mời tao nữa ấy.”

Nghe đến đây, Lận Trực đã có thể đoán được chuyện sau đó.

Lúc này Dương Thiếu Tế nhìn về phía anh nở nụ cười, “Đúng vậy, giống như mày nghĩa, nước trái cây kia bị thêm vào những thứ khác. Sau khi tao cảm thấy thân thể không khỏe, vốn định rời đi, Ninh Nhu lại cởi quần áo ra.”

“Sau đó, ba cô ấy đột nhiên xông vào đe dọa tao, nói tao chịu trách nhiệm với con gái lão ta, hoặc là sẽ đưa tao vào tù.”Nếu anh ta vào tù, thì cuộc sống của anh ta sẽ bị hủy hoại, “Khi ấy tao vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng không thể đối phó với tình huống đấy, vì vậy tao gọi cho mẹ. Sau khi mẹ tao tới đây, đàm phán với ba Ninh Nhu, cuối cùng đưa cho bọn họ tám triệu.”

Cũng từ chuyện này, anh ta đối với con gái đã không còn ảo tưởng, bắt đầu phóng đãng.

“Khi ấy mày không đi khám bác sĩ?” Lận Trực hỏi. Việc này anh thật sự không biết, chỉ nhớ rõ lúc đó Ninh Nhu chuyển trường, Dương Thiếu Tế ủ rũ thật lâu, anh chỉ cho rằng vì thất tình mà thôi.”

“Không. Lúc ấy mất mặt như thế, nào còn không biết xấu hổ lại mất một lần nữa. Tao nghĩ rằng không có gì, ai mà ngờ kết quả lại đang đợi đây.”

Sớm biết sẽ như vậy, lúc ấy anh ta tình nguyện mất mặt cũng không cần huynh đệ của mình phế bỏ, “Dù sao đại khái chính là như thế, mẹ tao đã đi mời chuyên gia nước ngoài, mày cũng đừng lo lắng, tao không đến mức tuổi còn trẻ liền làm thái giám.”

Loại chuyện này Lận Trực quả thật không giúp được gì “Vậy mày ở nhà dưỡng bệnh đi, về phần bác sĩ, lát nữa tao cũng sai người giúp mày hỏi người đáng tin.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quan hệ của nhà anh nhiều hơn Dương gia, có một số bác sĩ không bán mặt mũi cho Dương gia, nhưng nể mặt ông cụ nhà mình, hẳn là sẽ ra mặt.

“Vậy thì cảm ơn, chờ tao tốt rồi sẽ trở về Lý Thủy giúp mày.”

Hai người lại trò chuyện một hồi, Lận Trực thấy anh ta không quá sầu bi, cũng chuẩn bị rời đi.

Khi anh đi tới cửa, sau lưng Dương Thiếu Tế đột nhiên nói: “A Trực, tao không chạm vào cô ấy, tao không phải là cường phạm.”

“Đây không phải lỗi của mình, đừng cái gì cũng trút hết lên người.” Lận Trực nói xong, rời đi.

Dương Thiếu Tế nằm xuống giường, cảm thấy chuyện buồn nôn trước kia, bây giờ ngẫm lại hình như cũng không có gì.

......

Những ngày kế tiếp, Dương Thiếu Tế vẫn ở lại thành phố Kinh cầu y vấn dược, Lận Trực thì đợi một ngày giúp anh ta liên lạc với mấy bác sĩ có danh tiếng, rồi mới trở về Lý Thủy.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong con hẻm cũ, địa bàn của Lận Trực và Thẩm Loan tuy rằng mặt đối mặt, nhưng một nơi ngày mở cửa, một nơi đêm kinh doanh, hai người trên cơ bản không gặp mặt nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Số ký tự: 0