Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Người Hay Ma?
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-17 14:19:07
Lần trước rượu chỉ có một chai, lần này cô dự định nhập nhiều hơn một chút, trung cao thấp tất cả đều bao trọn. Ngũ lương dịch không thích, có thể đổi Mao Đài. Rượu quốc gia uống chán, có thể lấy một ít rượu ngoại để nếm thử. Dù sao cô cũng đã nhìn ra, đám cổ quỷ đối với rượu dường như càng yêu thích hơn.
Mười một giờ đêm, Thẩm Loan lại đi tới cửa hàng của Từ Văn Bân, chỉ là lúc này trong tiệm lại có thêm hai người quen.
Dương Thiếu Tế, con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Thái Thông, một playboy nổi tiếng trong giới kinh doanh. Người còn lại là Lận Trực, không cao điệu như Dương Thiếu Tế, nhưng bối cảnh của anh càng sâu, hàm lượng vàng cũng cao hơn người trước.
Hai tên xuất thân từ thìa vàng này sẽ đến đây trông cửa hàng với Từ Văn Bân, đây thật sự mới lạ.
Lúc này Từ Văn Bân vừa chơi xong một ván, vừa nhìn thời gian, mười một giờ, anh ta đứng dậy nói: “Tớ đi mua cho các cậu chút đồ ăn khuya.”
Đối diện có một cửa hàng cũ mùi vị rất ngon, bây giờ vẫn chưa đóng cửa, “Chờ chút.”
Lúc Từ Văn Bân rời khỏi cửa hàng, Thẩm Loan hơi né tránh. Khi anh ta đi xa, cô mới đứng ở cửa.
Không giống như Từ Văn Bân có thể nhìn thấy cô, hai người trong cửa hàng đều không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Lúc này cửa hàng bị khách vào cửa đẩy ra, Thẩm Loan đi theo đi vào. Đợi đến khi khách kia mua nước xong, hai người Lận Trực cũng không phát hiện có “người” đứng trước mặt bọn họ.
“Điều hòa này là tự động điều chỉnh xuống sao?” Dương Thiếu Tế sờ sờ nổi da gà trên cánh tay, “Sao tao thấy hơi lạnh thế nhỉ.”
“Có thể đi.” Lận Trực cũng không có cảm giác gì.
“Thật không nghĩ tới Đại Binh sẽ bị Bác Từ đưa đến dưới cùng trải nghiệm, nhìn nhân viên cửa hàng hình như còn rất vui vẻ.”
Dương Thiếu Tế nói, “Như vậy cũng tốt, từng bước vững vàng, tương lai cũng không cần lo lắng bị lừa gạt.”
Nói đến đây, anh ta lại nhìn về phía Lận Trực, “Chẳng lẽ mày thật sự muốn rời khỏi nhà, tự mình kiến tạo một vùng trời hả? Kỳ thật tao cảm thấy Thẩm Loan kia cũng không tệ lắm, trước kia có giao tiếp, gả cho mày cũng không quá khó coi.”
Vừa nhắc tới Thẩm Loan, Lận Trực nghĩ thẳng đến một chuyện gì đó, không khỏi nhíu nhíu mày, “Nhìn người đừng nhìn bề ngoài.”
“Ồ?” Dương Thiếu Tế hưng phấn lên, “Xem ra có chuyện xưa à?”
Thẩm Loan ở một bên cũng nhìn về phía anh, cô cũng muốn biết cái gì khiến anh đánh giá mình như vậy.
“Không có chuyện xưa,” Lận Trực không thích nói xấu người khác sau lưng, “Chỉ là đơn thuần chán ghét mà thôi. Dù sao bảo tao cưới cô ta ấy à, đời này không có khả năng.”
Thẩm Loan nở nụ cười, nói giống như cô rất muốn gả cho anh vậy.
Chỉ là thân thể của cô hiện tại không bị cô khống chế, tên giả kia ái mộ hư vinh như vậy, Lận Trực bất kể về gia thế hay là dáng vẻ, đều là lựa chọn thượng hạng, hy vọng cô ta không nên làm ra chuyện gì làm mất mặt cô.
Lận Trực ghi thẳng vào quyển sổ nhỏ, Thẩm Loan xoay người rời khỏi cửa hàng.
Mười một giờ đêm, Thẩm Loan lại đi tới cửa hàng của Từ Văn Bân, chỉ là lúc này trong tiệm lại có thêm hai người quen.
Dương Thiếu Tế, con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Thái Thông, một playboy nổi tiếng trong giới kinh doanh. Người còn lại là Lận Trực, không cao điệu như Dương Thiếu Tế, nhưng bối cảnh của anh càng sâu, hàm lượng vàng cũng cao hơn người trước.
Hai tên xuất thân từ thìa vàng này sẽ đến đây trông cửa hàng với Từ Văn Bân, đây thật sự mới lạ.
Lúc này Từ Văn Bân vừa chơi xong một ván, vừa nhìn thời gian, mười một giờ, anh ta đứng dậy nói: “Tớ đi mua cho các cậu chút đồ ăn khuya.”
Đối diện có một cửa hàng cũ mùi vị rất ngon, bây giờ vẫn chưa đóng cửa, “Chờ chút.”
Lúc Từ Văn Bân rời khỏi cửa hàng, Thẩm Loan hơi né tránh. Khi anh ta đi xa, cô mới đứng ở cửa.
Không giống như Từ Văn Bân có thể nhìn thấy cô, hai người trong cửa hàng đều không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Lúc này cửa hàng bị khách vào cửa đẩy ra, Thẩm Loan đi theo đi vào. Đợi đến khi khách kia mua nước xong, hai người Lận Trực cũng không phát hiện có “người” đứng trước mặt bọn họ.
“Điều hòa này là tự động điều chỉnh xuống sao?” Dương Thiếu Tế sờ sờ nổi da gà trên cánh tay, “Sao tao thấy hơi lạnh thế nhỉ.”
“Có thể đi.” Lận Trực cũng không có cảm giác gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật không nghĩ tới Đại Binh sẽ bị Bác Từ đưa đến dưới cùng trải nghiệm, nhìn nhân viên cửa hàng hình như còn rất vui vẻ.”
Dương Thiếu Tế nói, “Như vậy cũng tốt, từng bước vững vàng, tương lai cũng không cần lo lắng bị lừa gạt.”
Nói đến đây, anh ta lại nhìn về phía Lận Trực, “Chẳng lẽ mày thật sự muốn rời khỏi nhà, tự mình kiến tạo một vùng trời hả? Kỳ thật tao cảm thấy Thẩm Loan kia cũng không tệ lắm, trước kia có giao tiếp, gả cho mày cũng không quá khó coi.”
Vừa nhắc tới Thẩm Loan, Lận Trực nghĩ thẳng đến một chuyện gì đó, không khỏi nhíu nhíu mày, “Nhìn người đừng nhìn bề ngoài.”
“Ồ?” Dương Thiếu Tế hưng phấn lên, “Xem ra có chuyện xưa à?”
Thẩm Loan ở một bên cũng nhìn về phía anh, cô cũng muốn biết cái gì khiến anh đánh giá mình như vậy.
“Không có chuyện xưa,” Lận Trực không thích nói xấu người khác sau lưng, “Chỉ là đơn thuần chán ghét mà thôi. Dù sao bảo tao cưới cô ta ấy à, đời này không có khả năng.”
Thẩm Loan nở nụ cười, nói giống như cô rất muốn gả cho anh vậy.
Chỉ là thân thể của cô hiện tại không bị cô khống chế, tên giả kia ái mộ hư vinh như vậy, Lận Trực bất kể về gia thế hay là dáng vẻ, đều là lựa chọn thượng hạng, hy vọng cô ta không nên làm ra chuyện gì làm mất mặt cô.
Lận Trực ghi thẳng vào quyển sổ nhỏ, Thẩm Loan xoay người rời khỏi cửa hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro