Cửa Hàng Mỹ Thực Dưỡng Sinh Nhỏ Của Tôi
Chương 46
Thư Hòa Hòa
2024-09-26 10:01:08
"Tớ hầm canh sườn, cậu ăn xong vịt nướng bia còn uống nổi không?" Hướng Vãn thấy cô ấy có vẻ chuẩn bị ăn hết, liền hỏi.
"Tớ ngửi thấy mùi thơm rồi, cậu yên tâm, lát nữa canh tớ cũng xử lý hết."
Dương Điềm đảm bảo xong, không lâu sau đã giải quyết hết vịt nướng bia trước mặt, liếm môi vẻ mặt còn thòm thèm.
Vịt nướng bia quả thật ngon, nhưng ăn một hơi nhiều như vậy, Hướng Vãn nhìn cũng thấy ngán thay cô ấy: "Tớ pha cho cậu cốc trà giảm mỡ, bớt ngấy nhé?"
Cô không nói Dương Điềm còn chưa thấy, cô vừa nói, thật sự có hơi ngấy.
Hướng Vãn đứng dậy đặt hộp trà và cốc lên bàn trà, sau đó quay người đi lấy nước nóng.
Ngồi trên ghế sô pha, Dương Điềm không ngồi yên được, đưa tay cầm hộp trà mở ra, một mùi thơm thanh mát xộc vào mũi: "Vãn Vãn, cậu mua trà khi nào vậy? Thơm quá."
"Hôm nay tớ thử làm trà lá sen, vừa hay cậu giúp tớ nếm thử." Dù sao nguyên liệu chính của trà Hà Trạch cũng là lá sen, Hướng Vãn nghĩ nhập gia tùy tục, cứ gọi là trà lá sen cho rồi.
"Cậu còn có thể tự làm trà nữa sao? Trời ơi, còn có gì mà cậu không biết làm không!" Dương Điềm cảm thán xong, lấy ra vài lá trà từ trong hộp.
Lá trà sau khi sao khô có màu xanh đen, cuộn lại thành hạt, trông không khác gì trà bán ngoài tiệm.
Thấy Hướng Vãn đến, cô bỏ số lá trà trong tay vào cốc thủy tinh rồi tiếp tục khen: "Vãn Vãn, cậu thật sự quá giỏi, đến lúc nào đó tớ sống không nổi ở ngoài nữa, sẽ đến chỗ cậu ăn nhờ ở đậu!"
Hướng Vãn cười bảo cô ấy cho thêm chút lá trà rồi rót nước nóng vào cốc.
Nước vừa vào cốc, lá trà dưới đáy cốc lập tức bị đẩy lên, từ từ giãn ra trong nước, nước trà từ màu xanh lúc đầu dần chuyển sang màu vàng kim.
Dương Điềm ngửi thấy mùi sen thoang thoảng, nhìn cốc trà lá sen đã nở hoàn toàn, trông rất đẹp mắt, không nhịn được trực tiếp đưa tay cầm lên.
Chỉ ngửi thấy mùi thơm, cảm giác ngấy ở cổ họng cô ấy đã giảm đi một chút, đợi thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm nước trà, càng thấy đầy miệng hương thơm ngọt ngào, nước trà mềm mại chảy xuống từ đầu lưỡi, rồi từ cổ họng đến dạ dày, dầu mỡ đều bị thay thế bằng hương thơm, khiến cô ấy cảm thấy sảng khoái, thư thái trong nháy mắt.
Uống hai hớp trà, cô ấy cảm thấy cơn mệt mỏi sau một ngày làm việc tan biến đi không ít.
"Mặc dù tớ không biết thưởng trà, nhưng trà của cậu ngon quá đi mất!" Dương Điềm ôm chén trà, vẻ mặt đầy thích thú.
Được làm ra những thứ người khác yêu thích luôn là một niềm vui.
"Cậu thích là tốt rồi, đây chỉ là thử nghiệm thôi, nếu không phiền thì tí nữa mang một ít về."
"Vậy tớ không khách sáo đâu nhé, he he, hai đứa kia mà biết chắc ghen tị chết mất..."
Sau khi ăn vịt nướng bia và uống một cốc trà lá sen, Hướng Vãn nghĩ cô ấy sẽ không thể ăn thêm gì nữa, nhưng hóa ra cô đã đánh giá thấp cô ấy rồi.
Mặc dù cô đã cố tình nấu ít cơm, chỉ xào thêm một món trứng chiên cà chua, nhưng Dương Điềm không chỉ ăn hết sạch mà còn định uống cả canh nếu cô không ngăn lại.
"No quá! Ăn đã quá!" Dương Điềm no nê dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thỏa mãn.
Thấy bụng nhỏ của cô bạn phình lên, Hướng Vãn trêu: "Buổi tối ăn no như vậy làm gì chứ?"
"Hết cách rồi, ai bảo tay nghề của cậu tốt như vậy chứ, tớ chỉ muốn ở lì nhà cậu luôn thôi."
"Vậy tối nay ở lại đây đi, sáng mai tớ sẽ dùng nước hầm xương còn lại nấu mì cho cậu ăn."
Dương Điềm rất muốn, nhưng cô ấy là một cú đêm, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hướng Vãn.
Nghĩ đến việc sức khỏe của Hướng Vãn gần đây mới tốt hơn một chút, cuối cùng Dương Điềm vẫn từ chối.
Biết cô bạn lo lắng điều gì, Hướng Vãn định nói thêm nhưng điện thoại liên tục đổ chuông thông báo, cô cầm lên xem thì thấy toàn là lời mời kết bạn.
"Tớ ngửi thấy mùi thơm rồi, cậu yên tâm, lát nữa canh tớ cũng xử lý hết."
Dương Điềm đảm bảo xong, không lâu sau đã giải quyết hết vịt nướng bia trước mặt, liếm môi vẻ mặt còn thòm thèm.
Vịt nướng bia quả thật ngon, nhưng ăn một hơi nhiều như vậy, Hướng Vãn nhìn cũng thấy ngán thay cô ấy: "Tớ pha cho cậu cốc trà giảm mỡ, bớt ngấy nhé?"
Cô không nói Dương Điềm còn chưa thấy, cô vừa nói, thật sự có hơi ngấy.
Hướng Vãn đứng dậy đặt hộp trà và cốc lên bàn trà, sau đó quay người đi lấy nước nóng.
Ngồi trên ghế sô pha, Dương Điềm không ngồi yên được, đưa tay cầm hộp trà mở ra, một mùi thơm thanh mát xộc vào mũi: "Vãn Vãn, cậu mua trà khi nào vậy? Thơm quá."
"Hôm nay tớ thử làm trà lá sen, vừa hay cậu giúp tớ nếm thử." Dù sao nguyên liệu chính của trà Hà Trạch cũng là lá sen, Hướng Vãn nghĩ nhập gia tùy tục, cứ gọi là trà lá sen cho rồi.
"Cậu còn có thể tự làm trà nữa sao? Trời ơi, còn có gì mà cậu không biết làm không!" Dương Điềm cảm thán xong, lấy ra vài lá trà từ trong hộp.
Lá trà sau khi sao khô có màu xanh đen, cuộn lại thành hạt, trông không khác gì trà bán ngoài tiệm.
Thấy Hướng Vãn đến, cô bỏ số lá trà trong tay vào cốc thủy tinh rồi tiếp tục khen: "Vãn Vãn, cậu thật sự quá giỏi, đến lúc nào đó tớ sống không nổi ở ngoài nữa, sẽ đến chỗ cậu ăn nhờ ở đậu!"
Hướng Vãn cười bảo cô ấy cho thêm chút lá trà rồi rót nước nóng vào cốc.
Nước vừa vào cốc, lá trà dưới đáy cốc lập tức bị đẩy lên, từ từ giãn ra trong nước, nước trà từ màu xanh lúc đầu dần chuyển sang màu vàng kim.
Dương Điềm ngửi thấy mùi sen thoang thoảng, nhìn cốc trà lá sen đã nở hoàn toàn, trông rất đẹp mắt, không nhịn được trực tiếp đưa tay cầm lên.
Chỉ ngửi thấy mùi thơm, cảm giác ngấy ở cổ họng cô ấy đã giảm đi một chút, đợi thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm nước trà, càng thấy đầy miệng hương thơm ngọt ngào, nước trà mềm mại chảy xuống từ đầu lưỡi, rồi từ cổ họng đến dạ dày, dầu mỡ đều bị thay thế bằng hương thơm, khiến cô ấy cảm thấy sảng khoái, thư thái trong nháy mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uống hai hớp trà, cô ấy cảm thấy cơn mệt mỏi sau một ngày làm việc tan biến đi không ít.
"Mặc dù tớ không biết thưởng trà, nhưng trà của cậu ngon quá đi mất!" Dương Điềm ôm chén trà, vẻ mặt đầy thích thú.
Được làm ra những thứ người khác yêu thích luôn là một niềm vui.
"Cậu thích là tốt rồi, đây chỉ là thử nghiệm thôi, nếu không phiền thì tí nữa mang một ít về."
"Vậy tớ không khách sáo đâu nhé, he he, hai đứa kia mà biết chắc ghen tị chết mất..."
Sau khi ăn vịt nướng bia và uống một cốc trà lá sen, Hướng Vãn nghĩ cô ấy sẽ không thể ăn thêm gì nữa, nhưng hóa ra cô đã đánh giá thấp cô ấy rồi.
Mặc dù cô đã cố tình nấu ít cơm, chỉ xào thêm một món trứng chiên cà chua, nhưng Dương Điềm không chỉ ăn hết sạch mà còn định uống cả canh nếu cô không ngăn lại.
"No quá! Ăn đã quá!" Dương Điềm no nê dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thỏa mãn.
Thấy bụng nhỏ của cô bạn phình lên, Hướng Vãn trêu: "Buổi tối ăn no như vậy làm gì chứ?"
"Hết cách rồi, ai bảo tay nghề của cậu tốt như vậy chứ, tớ chỉ muốn ở lì nhà cậu luôn thôi."
"Vậy tối nay ở lại đây đi, sáng mai tớ sẽ dùng nước hầm xương còn lại nấu mì cho cậu ăn."
Dương Điềm rất muốn, nhưng cô ấy là một cú đêm, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hướng Vãn.
Nghĩ đến việc sức khỏe của Hướng Vãn gần đây mới tốt hơn một chút, cuối cùng Dương Điềm vẫn từ chối.
Biết cô bạn lo lắng điều gì, Hướng Vãn định nói thêm nhưng điện thoại liên tục đổ chuông thông báo, cô cầm lên xem thì thấy toàn là lời mời kết bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro