Chỉ Có Như Thế...
Bất Ngữ Ưu
2024-12-27 05:27:17
Suy nghĩ của hung thủ rất đơn giản, cảm thấy chẳng qua chỉ là buổi tối đi ngang qua đây thôi, chỉ cần rời đi sẽ không sao nữa.
Nhưng gã hoàn toàn không ngờ con xe đạp điện của Lộc Linh lại vững vàng dừng lại ngay trước bụi cỏ mà hung thủ đang trốn.
Cô cởi mũ bảo hiểm để lên tay lái của xe, sau đó nhanh chóng xuống xe, cầm thanh kiếm gỗ đào phiên bản gậy phép thuật của Thủy Thủy Mặt Trăng chuyên dụng của cô xông thẳng về phía hung thủ mà không hề đắn đo một tí nào.
Ý thức được sự việc không đúng, hung thủ căng thẳng cắn răng, nhưng khi nhìn thấy Lộc Linh chỉ là một cô gái trẻ, gã cũng không sợ gì, thậm chí còn cười một tiếng đầy khinh thường.
Ngay khu hung thủ vận sức toàn thân chờ phát động, định đợi sau khi cô gái trẻ không biết sống chết ở trước mặt này lại gần rồi dùng một chiêu áp chế thì Lộc Linh lại dừng bước chân, cô ước lượng khoảng cách, được rồi, đã đến phạm vi bùa chú có tác dụng rồi.
Cô cũng không muốn đọ sức với hung thủ đâu, lỡ như là một tên xấu xí gớm ghiếc thì phải làm sao, sẽ mơ thấy ác mộng mất!
Hung thủ thấy Lộc Linh đứng nguyên tại chỗ bất động như vậy, sau đó không biết lôi từ đâu ra một xếp giấy màu đỏ gì đó.
Cô bắt đầu lẩm bẩm.
Lộc Linh: “Thẩm Uyển, đã tìm được hung thủ giết cô, tôi sẽ trừng phạt gã. Cô có thể yên tâm đi đầu thai được rồi, tôi đẫ nhận ba nghìn lệ khí làm thù lao, cảm ơn đã quan tâm.”
Cùng với lời nói của cô, lá bùa màu đỏ trong tay cô càng lúc càng sáng, hiện ra một màu đỏ khát máu, cuối cùng lao thẳng về phía tay hung thủ trong bụi cây.
Hung thủ nghe được lời mà Lộc Linh nói chẳng hiểu sao càng lúc lại càng thấy sợ, ngay khi nhìn thấy lá bùa màu đỏ kia đột nhiên tỏa sáng rồi bay về phía mình, gã hét lên một tiếng thảm thiết rồi định chạy trốn.
Nhưng lúc này, lá bùa màu đỏ đã hoàn toàn bay vào trong mắt trái vô cùng đục ngầu của hung thủ.
Hung thủ: “Á á á á!”
Sau khi xác nhận lá bùa màu đỏ đã nhập thể, Lộc Linh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái rồi quay người rời đi.
Xưa nay, mấy oán linh, lệ quỷ hay thậm chí là ác quỷ này đều chỉ thích nợ máu phải trả bằng máu.
Lúc còn sinh thời từng chịu đau khổ như thế nào thì hung thủ nhất định phải trả lại nguyên vẹn như thế.
Chỉ có như thế mới có thể khiến bọn họ yên nghỉ được.
Cùng với một trận đau đớn dữ dội truyền tới, hung thủ chỉ cảm thấy ý thức rõ ràng khá tỉnh táo nhưng cơ thể lại không thể khống chế được.
Linh hồn của gã chỉ có thể trơ mắt nhìn tay phải của không chịu sự kiểm soát của mình từ từ giơ lên.
Sau đó bên trái, bên phải, cứ vậy mà móc hai con mắt của gã ra một cách máu me.
Hung thủ không ngừng gào thét như thế, không ngừng lặp đi lặp lại toàn bộ những gì mà gã đã từng làm với Thẩm Uyển trước đây lên cơ thể mình.
Thẳng cho đến khi gã hoàn toàn chết đi.
Nhưng gã hoàn toàn không ngờ con xe đạp điện của Lộc Linh lại vững vàng dừng lại ngay trước bụi cỏ mà hung thủ đang trốn.
Cô cởi mũ bảo hiểm để lên tay lái của xe, sau đó nhanh chóng xuống xe, cầm thanh kiếm gỗ đào phiên bản gậy phép thuật của Thủy Thủy Mặt Trăng chuyên dụng của cô xông thẳng về phía hung thủ mà không hề đắn đo một tí nào.
Ý thức được sự việc không đúng, hung thủ căng thẳng cắn răng, nhưng khi nhìn thấy Lộc Linh chỉ là một cô gái trẻ, gã cũng không sợ gì, thậm chí còn cười một tiếng đầy khinh thường.
Ngay khu hung thủ vận sức toàn thân chờ phát động, định đợi sau khi cô gái trẻ không biết sống chết ở trước mặt này lại gần rồi dùng một chiêu áp chế thì Lộc Linh lại dừng bước chân, cô ước lượng khoảng cách, được rồi, đã đến phạm vi bùa chú có tác dụng rồi.
Cô cũng không muốn đọ sức với hung thủ đâu, lỡ như là một tên xấu xí gớm ghiếc thì phải làm sao, sẽ mơ thấy ác mộng mất!
Hung thủ thấy Lộc Linh đứng nguyên tại chỗ bất động như vậy, sau đó không biết lôi từ đâu ra một xếp giấy màu đỏ gì đó.
Cô bắt đầu lẩm bẩm.
Lộc Linh: “Thẩm Uyển, đã tìm được hung thủ giết cô, tôi sẽ trừng phạt gã. Cô có thể yên tâm đi đầu thai được rồi, tôi đẫ nhận ba nghìn lệ khí làm thù lao, cảm ơn đã quan tâm.”
Cùng với lời nói của cô, lá bùa màu đỏ trong tay cô càng lúc càng sáng, hiện ra một màu đỏ khát máu, cuối cùng lao thẳng về phía tay hung thủ trong bụi cây.
Hung thủ nghe được lời mà Lộc Linh nói chẳng hiểu sao càng lúc lại càng thấy sợ, ngay khi nhìn thấy lá bùa màu đỏ kia đột nhiên tỏa sáng rồi bay về phía mình, gã hét lên một tiếng thảm thiết rồi định chạy trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lúc này, lá bùa màu đỏ đã hoàn toàn bay vào trong mắt trái vô cùng đục ngầu của hung thủ.
Hung thủ: “Á á á á!”
Sau khi xác nhận lá bùa màu đỏ đã nhập thể, Lộc Linh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái rồi quay người rời đi.
Xưa nay, mấy oán linh, lệ quỷ hay thậm chí là ác quỷ này đều chỉ thích nợ máu phải trả bằng máu.
Lúc còn sinh thời từng chịu đau khổ như thế nào thì hung thủ nhất định phải trả lại nguyên vẹn như thế.
Chỉ có như thế mới có thể khiến bọn họ yên nghỉ được.
Cùng với một trận đau đớn dữ dội truyền tới, hung thủ chỉ cảm thấy ý thức rõ ràng khá tỉnh táo nhưng cơ thể lại không thể khống chế được.
Linh hồn của gã chỉ có thể trơ mắt nhìn tay phải của không chịu sự kiểm soát của mình từ từ giơ lên.
Sau đó bên trái, bên phải, cứ vậy mà móc hai con mắt của gã ra một cách máu me.
Hung thủ không ngừng gào thét như thế, không ngừng lặp đi lặp lại toàn bộ những gì mà gã đã từng làm với Thẩm Uyển trước đây lên cơ thể mình.
Thẳng cho đến khi gã hoàn toàn chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro