Chương 11
Áp Ngân Hà
2024-07-23 09:03:14
11.
Sau khi Diệp Hoan chạy đến, thấy cả căn nhà toàn là rác rưởi cũng có chút xấu hổ.
Rồi sau đó cô ta lại giả ngu:
“Ôi em quên không báo cho chị biết! Bố mẹ Trương Hi ốm nặng, cô ấy gửi hết tiền về quê rồi nên không có tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài.”
“Em nghĩ chị có một căn hộ bên này mà chưa cần dùng đến, cho nên mang cô ấy đến đây ở nhờ một thời gian, coi như là làm phúc đi.”
Trương Hi lau nước mắt hùa theo:
“Đúng vậy, chị ơi, nếu Hoan Hoan không dẫn em tới đây thì em thực sự không biết phải đi đâu cả!”
Lời này nghe vào tai có vẻ là lạ nên tôi thẳng thừng từ chối:
“Em nhìn xem em biến nhà chị thành chỗ nào rồi? Trông có khác gì bãi rác không?”
Diệp Hoan quay sang giả vờ mắng cô ả:
“Trương Hi, cậu phải chăm chỉ một chút! Con gái nhất định phải giữ vệ sinh sạch sẽ.”
Trương Hi liều mạng gật đầu:
“Tớ biết rồi Hoan Hoan, sau này tớ sẽ chú ý dọn dẹp.”
Thấy bọn họ kẻ xướng người họa, hoàn toàn coi tôi như người ngoài, tôi tức giận tính toán:
“Vậy thì chúng ta tính theo giá thị trường đi, một tháng tiền thuê là 1500 tệ. Em là bạn thân của Hoan Hoan, cứ đưa cho chị 1000 tệ là được.”
Trương Hi vừa nghe nói phải tốn tiền thuê nhà thì lại khóc lóc hỏi Diệp Hoan:
“Hoan Hoan, không phải cậu nói tớ không cần trả tiền thuê nhà sao? Tớ làm gì có tiền!”
Diệp Hoan bất mãn nhìn tôi:
“Lâm Kiều Kiều, em đã cứu mạng chị để chị đối xử với bạn em thế này sao? Cậu ấy đã nói là không có tiền thuê nhà, chị không thể thông cảm cho người khác được à?”
Nói xong, cô ta lại dí cánh tay bị thương vào trước mặt tôi, làm tôi hoa mắt chóng mặt.
Tôi nghĩ dù sao mình cũng chưa cần dùng đến căn hộ nên miễn cưỡng đồng ý cho phép Trương Hi được ở lại đây.
Kết quả là cô ả vào sống miễn phí ở nhà tôi tận 2 năm trời.
Lúc Trương Hi chuyển đi, tôi phát hiện ra toàn bộ vách tường đã biến thành màu đen cáu bẩn, rèm cửa cũng đen như bóng đêm.
Cả căn hộ bị nhấn chìm trong rác rưởi, không tìm nổi một chỗ để đặt chân.
Ngay cả phòng bếp cũng dính đầy cặn dầu và mảng bám ố vàng.
Tôi phải mời đội ngũ dọn dẹp chuyên nghiệp đến xử lý nhà cửa, tiêu tốn thêm 80.000 tệ.
Tôi cho Trương Hi ở hai năm liền, không lấy một đồng tiền nào của cô ả. Vậy mà đến lúc cô ả chuyển đi còn phá hoại nhà tôi như vậy, có là ai thì cũng phải tức hộc m.á.u.
Cho nên kiếp này tôi nhanh tay bán căn hộ đó đi, để xem các người tình thương mến thương kiểu gì bây giờ.
Sau khi Diệp Hoan chạy đến, thấy cả căn nhà toàn là rác rưởi cũng có chút xấu hổ.
Rồi sau đó cô ta lại giả ngu:
“Ôi em quên không báo cho chị biết! Bố mẹ Trương Hi ốm nặng, cô ấy gửi hết tiền về quê rồi nên không có tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài.”
“Em nghĩ chị có một căn hộ bên này mà chưa cần dùng đến, cho nên mang cô ấy đến đây ở nhờ một thời gian, coi như là làm phúc đi.”
Trương Hi lau nước mắt hùa theo:
“Đúng vậy, chị ơi, nếu Hoan Hoan không dẫn em tới đây thì em thực sự không biết phải đi đâu cả!”
Lời này nghe vào tai có vẻ là lạ nên tôi thẳng thừng từ chối:
“Em nhìn xem em biến nhà chị thành chỗ nào rồi? Trông có khác gì bãi rác không?”
Diệp Hoan quay sang giả vờ mắng cô ả:
“Trương Hi, cậu phải chăm chỉ một chút! Con gái nhất định phải giữ vệ sinh sạch sẽ.”
Trương Hi liều mạng gật đầu:
“Tớ biết rồi Hoan Hoan, sau này tớ sẽ chú ý dọn dẹp.”
Thấy bọn họ kẻ xướng người họa, hoàn toàn coi tôi như người ngoài, tôi tức giận tính toán:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì chúng ta tính theo giá thị trường đi, một tháng tiền thuê là 1500 tệ. Em là bạn thân của Hoan Hoan, cứ đưa cho chị 1000 tệ là được.”
Trương Hi vừa nghe nói phải tốn tiền thuê nhà thì lại khóc lóc hỏi Diệp Hoan:
“Hoan Hoan, không phải cậu nói tớ không cần trả tiền thuê nhà sao? Tớ làm gì có tiền!”
Diệp Hoan bất mãn nhìn tôi:
“Lâm Kiều Kiều, em đã cứu mạng chị để chị đối xử với bạn em thế này sao? Cậu ấy đã nói là không có tiền thuê nhà, chị không thể thông cảm cho người khác được à?”
Nói xong, cô ta lại dí cánh tay bị thương vào trước mặt tôi, làm tôi hoa mắt chóng mặt.
Tôi nghĩ dù sao mình cũng chưa cần dùng đến căn hộ nên miễn cưỡng đồng ý cho phép Trương Hi được ở lại đây.
Kết quả là cô ả vào sống miễn phí ở nhà tôi tận 2 năm trời.
Lúc Trương Hi chuyển đi, tôi phát hiện ra toàn bộ vách tường đã biến thành màu đen cáu bẩn, rèm cửa cũng đen như bóng đêm.
Cả căn hộ bị nhấn chìm trong rác rưởi, không tìm nổi một chỗ để đặt chân.
Ngay cả phòng bếp cũng dính đầy cặn dầu và mảng bám ố vàng.
Tôi phải mời đội ngũ dọn dẹp chuyên nghiệp đến xử lý nhà cửa, tiêu tốn thêm 80.000 tệ.
Tôi cho Trương Hi ở hai năm liền, không lấy một đồng tiền nào của cô ả. Vậy mà đến lúc cô ả chuyển đi còn phá hoại nhà tôi như vậy, có là ai thì cũng phải tức hộc m.á.u.
Cho nên kiếp này tôi nhanh tay bán căn hộ đó đi, để xem các người tình thương mến thương kiểu gì bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro