Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện
Chương 20
2024-11-17 12:21:42
Quả nhiên, Vương Chiêu Đệ cúi đầu, mắt đỏ bừng, muốn khóc.
Tô Lăng gọi Vương Bảo Châu tới: "Bảo Châu à, phải cầm nhân sâm nhanh chóng về nhà đưa cho người lớn trong nhà đó."
"Chị không có." Vương Chiêu Đệ bỗng nhiên mở miệng, "Chị không có quần áo mới, cũng không có cặp sách nhỏ, chị thậm chí ăn không đủ no."
Nhưng đây đều là tạm thời, về sau cô ấy đều sẽ có.
"Không có tiền thì phải làm sao? Vậy còn có thể đi học không?" Vương Bảo Châu có chút khổ sở nhìn về phía Tô Lăng, cô ấy muốn cùng chị Chiêu Đệ đi học.
"Chị Tô, có thứ gì có thể kiếm tiền không? Tuyết có được không?"
Vương Bảo Châu cảm thấy tuyết bên ngoài thật nhiều thật nhiều, nếu có thể bán thì tốt rồi.
Đinh —— Nhiệm vụ mới của Cẩm Lý Văn: Thu tuyết, càng nhiều càng tốt.
Tô Lăng:!
Hoa Hoa lập tức truyền âm: "Có thể có liên quan đến thế giới tiếp theo, có lẽ thế giới tiếp theo thiếu nước."
Tô Lăng hít sâu một hơi: "Chị muốn thu tuyết!"
Vương Chiêu Đệ hoảng sợ:
Thu tuyết? Thu tuyết làm gì?
Tô Lăng nghiêm túc nói: "Chị cần tuyết, chị muốn thu, một sọt lớn hai xu, loại phải ép cho chắc mới được, vừa lúc hai người các em đều ở đây, chị thuê các em làm chân chạy, thông báo thêm cho nhiều người, mỗi người một cân ngô xay."
Ánh mắt Vương Chiêu Đệ tỏa sáng: "Em lập tức đi ngay."
Vương Bảo Châu cũng kích động: "Em cũng đi, em kiếm tiền, em muốn mua kẹo ăn."
Tô Lăng tiễn hai người đi, nhìn Hoa Hoa: "Cái này có đi đúng hướng kịch bản không vậy?"
Hoa Hoa gật đầu: "Ta nhận được năng lượng."
Tô Lăng: Được!
"Kí chủ, cô treo đồng hồ lên đây, treo trong Thương Thành." Hoa Hoa nhắc nhở.
Tô Lăng mở trung tâm mua sắm, dưới sự hướng dẫn của Hoa Hoa mở một cửa hàng qua mạng, treo đồng hồ vừa thu được lên.
Rất nhanh đã có người ra giá mười vạn.
Đồng thời người mua còn nhắn lại: Chủ tiệm, sau này loại đồ cũ này còn nữa không? Nếu có, tôi muốn mua nữa.
Tô Lăng: "Mười vạn! Đáng giá như vậy sao?"
Đồng thời cũng trả lời vị khách kia, nói về sau có thể sẽ không mang hàng lên bán định kỳ được.
"Tôi biết chiếc đồng hồ kia chắc chắn có giá trị sưu tầm, nếu không thì hỏng như vậy, hệ thống làm sao có thể định giá 100 tệ, nó cũng không phải kẻ coi tiền như rác."
Hoa Hoa liếm liếm móng vuốt mèo, kiêu ngạo nói: "Quỳ bái ta đi, ký chủ."
Tô Lăng nhìn thấy tài khoản của mình chưa đầy một trăm tệ bỗng nhiên nhiều thêm mười vạn, có loại mừng rỡ như nằm mơ giữa ban ngày lại thực hiện được, trách không được hệ thống đồng ý thu chiếc đồng hồ này.
Trách không được Hoa Hoa Hoa nói đến các thế giới làm ăn buôn bán sẽ kiếm tiền, thì ra là nơi kiếm tiền ở đây!
"Hoa Hoa, muốn nhà cây cho mèo không? Mi muốn dạng gì, ta đều mua cho mi!"
Bây giờ cô đã có tiền rồi!
"Nhà cây thì không cần, cho một cái bàn cào móng đi."
"Được rồi."
Tô Lăng mua bàn cào mèo trước, một lần mua luôn mười cái, sau đó bắt đầu xem lướt qua trong trung tâm mua sắm.
Cô có thể từ từ bổ sung cho cửa hàng nhỏ này của cô, đồ vật bán trong tiệm tạp hóa ở thời đại này, cô đều muốn bổ sung một phần.
Hoa Hoa: "Ký chủ, cô còn phải thuê một cái máy thu tuyết đặt ở ngoài tiệm, đến lúc đó có người đưa tuyết đến trực tiếp đổ vào trong máy bên ngoài, nó sẽ tự động ghi chép lại, quầy thu ngân bên trong cô cũng có thể kiểm tra được, nó còn có thể phòng có người ăn gian."
"Được."
Tô Lăng thuê máy trước, bởi vì thiết lập nơi thu hàng là niên đại văn cho nên tiền thuê giảm xuống còn mười tệ một tháng, vừa vặn đặt ở bên cạnh cửa tiệm.
Máy đứng thẳng tương tự như kim loại inox được dựng ở đó, trên đỉnh có mái che vừa vặn có thể che tuyết, vị trí phía trước đến eo Tô Lăng chính là hộc đổ tuyết vào.
Tô Lăng trước tiên thử xúc một xẻng ném vào.
Rất nhanh trên máy xuất hiện một hàng chữ, đồng thời còn có giọng nói thông báo.
Bà chủ tiệm tạp hóa Tô Lăng: Một xẻng, chưa đạt được tiêu chuẩn kết toán.
Tô Lăng xác nhận có thể dùng là được, sau đó liền trở lại trong tiệm, bắt đầu tiếp tục bổ sung hàng hóa.
Cùng lúc đó, Vương Chiêu Đệ và Vương Bảo Châu chạy về nhà thông báo trước, sau đó lại bắt đầu từ người thân của trưởng thôn, từ từ thông báo cho mọi người.
Trong gió tuyết lớn này, bọn họ rốt cuộc cũng có thể kiếm tiền.
Tô Lăng: Đúng vậy, có thể kiếm tiền, mới có thể tiêu tiền, tiền phải lưu thông.
Tô Lăng gọi Vương Bảo Châu tới: "Bảo Châu à, phải cầm nhân sâm nhanh chóng về nhà đưa cho người lớn trong nhà đó."
"Chị không có." Vương Chiêu Đệ bỗng nhiên mở miệng, "Chị không có quần áo mới, cũng không có cặp sách nhỏ, chị thậm chí ăn không đủ no."
Nhưng đây đều là tạm thời, về sau cô ấy đều sẽ có.
"Không có tiền thì phải làm sao? Vậy còn có thể đi học không?" Vương Bảo Châu có chút khổ sở nhìn về phía Tô Lăng, cô ấy muốn cùng chị Chiêu Đệ đi học.
"Chị Tô, có thứ gì có thể kiếm tiền không? Tuyết có được không?"
Vương Bảo Châu cảm thấy tuyết bên ngoài thật nhiều thật nhiều, nếu có thể bán thì tốt rồi.
Đinh —— Nhiệm vụ mới của Cẩm Lý Văn: Thu tuyết, càng nhiều càng tốt.
Tô Lăng:!
Hoa Hoa lập tức truyền âm: "Có thể có liên quan đến thế giới tiếp theo, có lẽ thế giới tiếp theo thiếu nước."
Tô Lăng hít sâu một hơi: "Chị muốn thu tuyết!"
Vương Chiêu Đệ hoảng sợ:
Thu tuyết? Thu tuyết làm gì?
Tô Lăng nghiêm túc nói: "Chị cần tuyết, chị muốn thu, một sọt lớn hai xu, loại phải ép cho chắc mới được, vừa lúc hai người các em đều ở đây, chị thuê các em làm chân chạy, thông báo thêm cho nhiều người, mỗi người một cân ngô xay."
Ánh mắt Vương Chiêu Đệ tỏa sáng: "Em lập tức đi ngay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Bảo Châu cũng kích động: "Em cũng đi, em kiếm tiền, em muốn mua kẹo ăn."
Tô Lăng tiễn hai người đi, nhìn Hoa Hoa: "Cái này có đi đúng hướng kịch bản không vậy?"
Hoa Hoa gật đầu: "Ta nhận được năng lượng."
Tô Lăng: Được!
"Kí chủ, cô treo đồng hồ lên đây, treo trong Thương Thành." Hoa Hoa nhắc nhở.
Tô Lăng mở trung tâm mua sắm, dưới sự hướng dẫn của Hoa Hoa mở một cửa hàng qua mạng, treo đồng hồ vừa thu được lên.
Rất nhanh đã có người ra giá mười vạn.
Đồng thời người mua còn nhắn lại: Chủ tiệm, sau này loại đồ cũ này còn nữa không? Nếu có, tôi muốn mua nữa.
Tô Lăng: "Mười vạn! Đáng giá như vậy sao?"
Đồng thời cũng trả lời vị khách kia, nói về sau có thể sẽ không mang hàng lên bán định kỳ được.
"Tôi biết chiếc đồng hồ kia chắc chắn có giá trị sưu tầm, nếu không thì hỏng như vậy, hệ thống làm sao có thể định giá 100 tệ, nó cũng không phải kẻ coi tiền như rác."
Hoa Hoa liếm liếm móng vuốt mèo, kiêu ngạo nói: "Quỳ bái ta đi, ký chủ."
Tô Lăng nhìn thấy tài khoản của mình chưa đầy một trăm tệ bỗng nhiên nhiều thêm mười vạn, có loại mừng rỡ như nằm mơ giữa ban ngày lại thực hiện được, trách không được hệ thống đồng ý thu chiếc đồng hồ này.
Trách không được Hoa Hoa Hoa nói đến các thế giới làm ăn buôn bán sẽ kiếm tiền, thì ra là nơi kiếm tiền ở đây!
"Hoa Hoa, muốn nhà cây cho mèo không? Mi muốn dạng gì, ta đều mua cho mi!"
Bây giờ cô đã có tiền rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhà cây thì không cần, cho một cái bàn cào móng đi."
"Được rồi."
Tô Lăng mua bàn cào mèo trước, một lần mua luôn mười cái, sau đó bắt đầu xem lướt qua trong trung tâm mua sắm.
Cô có thể từ từ bổ sung cho cửa hàng nhỏ này của cô, đồ vật bán trong tiệm tạp hóa ở thời đại này, cô đều muốn bổ sung một phần.
Hoa Hoa: "Ký chủ, cô còn phải thuê một cái máy thu tuyết đặt ở ngoài tiệm, đến lúc đó có người đưa tuyết đến trực tiếp đổ vào trong máy bên ngoài, nó sẽ tự động ghi chép lại, quầy thu ngân bên trong cô cũng có thể kiểm tra được, nó còn có thể phòng có người ăn gian."
"Được."
Tô Lăng thuê máy trước, bởi vì thiết lập nơi thu hàng là niên đại văn cho nên tiền thuê giảm xuống còn mười tệ một tháng, vừa vặn đặt ở bên cạnh cửa tiệm.
Máy đứng thẳng tương tự như kim loại inox được dựng ở đó, trên đỉnh có mái che vừa vặn có thể che tuyết, vị trí phía trước đến eo Tô Lăng chính là hộc đổ tuyết vào.
Tô Lăng trước tiên thử xúc một xẻng ném vào.
Rất nhanh trên máy xuất hiện một hàng chữ, đồng thời còn có giọng nói thông báo.
Bà chủ tiệm tạp hóa Tô Lăng: Một xẻng, chưa đạt được tiêu chuẩn kết toán.
Tô Lăng xác nhận có thể dùng là được, sau đó liền trở lại trong tiệm, bắt đầu tiếp tục bổ sung hàng hóa.
Cùng lúc đó, Vương Chiêu Đệ và Vương Bảo Châu chạy về nhà thông báo trước, sau đó lại bắt đầu từ người thân của trưởng thôn, từ từ thông báo cho mọi người.
Trong gió tuyết lớn này, bọn họ rốt cuộc cũng có thể kiếm tiền.
Tô Lăng: Đúng vậy, có thể kiếm tiền, mới có thể tiêu tiền, tiền phải lưu thông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro