Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 28

2024-11-17 12:21:42

Vương Chiêu Đệ dường như đã sớm nghĩ kỹ, ngửa đầu nghiêm túc nói: "Chị chủ, đầu tiên em muốn hỏi chị thuê xe đẩy lớn, em cũng không giành việc làm ăn của chị ở thôn xóm xung quanh đây, em đến trấn bán, giá chị để rẻ cho em một hai xu là được, lúc em đi trấn bán ăn ngay nói thật, nếu bọn họ muốn mua thì mua, nếu như ngại phiền toái, thì cho em chút tiền cước, em đưa đến nhà bọn họ."

Tô Lăng khẽ cau mày: "Cũng quá vất vả đi, trời quá lạnh, em chịu được không?"

Vương Chiêu Đệ còn tưởng Tô Lăng không đồng ý, vội vàng đáng thương nói: "Cầu xin chị chủ cho em một cơ hội, em muốn kiếm học phí, em muốn đi học."

Tô Lăng gật đầu: "Được, tối nay em tới tìm chị được không?"

Vương Chiêu Đệ mặt mũi tràn đầy kích động: "Được, cảm ơn chị chủ, vậy tối nay em đến."

Chờ Vương Chiêu Đệ đi rồi, người của thôn Đại Vương cũng bắt đầu tới tích trữ gạo mì, dù sao ưu đãi chỉ có ba ngày.

Vì vậy Tô Lăng lại bận rộn, mãi cho đến gần chín giờ tối, người mới từ từ tản đi, nhưng bên ngoài máy thu tuyết vẫn có người xếp hàng.

Ví dụ như vị lão giáo sư kia, thừa dịp trời tối cùng bạn già đưa nhiều tuyết đến.

Còn có Thẩm Bình An tuổi tác không lớn và ông nội sức khỏe không tốt, còn có Vương Chiêu Đệ một lòng muốn kiếm tiền.

Một lát sau, Vương Chiêu Đệ thấy không còn bao nhiêu người, liền đi vào trong tiệm.

Tô Lăng xoa cổ tay, bảo cô bé chờ một lát, bắt đầu nhập hàng trong trung tâm mua sắm.

Tô Lăng truyền âm với Hoa Hoa: "Hình như ta không thể nào cho Vương Chiêu Đệ giá nhập hàng của thương thành."

Hoa Hoa truyền âm: "Đương nhiên là không thể, đó là ưu đãi cho ký chủ, chi tiêu bên dưới phải tăng giá dựa trên cơ sở này."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Lăng đặt trước một cái xe đẩy lớn, xe đẩy hai mươi lăm đồng, tiền thuê, một ngày một hào đi.

Tô Lăng: "Xe đẩy là hai mươi lăm đồng, tiền thuê là một ngày một hào, nó tương đối lớn cũng rất nhẹ nhàng.”

Vương Chiêu Đệ cẩn thận tính toán: "Được, chị chủ Tô, em có thể."

"Được rồi, gạo năm hào một cân, giá cho em bốn hào, bột mì trắng cũng có giá như nhau. Ngô xay là tám xu, gạo rẻ thì giá một hào năm, em có lấy không?"

Vương Chiêu Đệ xoắn hai tay lại, có chút ngượng ngùng nhìn Tô Lăng: "Chị chủ Tô, có lẽ ban đầu em sẽ ghi nợ, em, nhất định sẽ trả lại tiền cho chị, nhà em ở đây, em không trốn nợ được đâu."

Tô Lăng cười: "Được, chị cho em nợ."

Vương Chiêu Đệ kích động cúi đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn chị chủ, chị chủ cho mỗi thứ gạo mì hai mươi cân trước, ngoài ra còn cần năm túi đường đỏ, còn cần hai bình sữa bột, thịt ức gà và cánh gà đông lạnh, còn có thịt ba chỉ năm cân, ngoài ra còn một đôi giày cao su."

Tô Lăng: "Được, chúng ta viết hóa đơn, chị viết xong rồi, cần em ấn dấu vân tay."

Tô Lăng dứt lời, liền đưa một trang giấy tới, Vương Chiêu Đệ không chút do dự ấn xuống.

Tô Lăng cẩn thận nói nội dung chứng từ cho Vương Chiêu Đệ, để cho Vương Chiêu Đệ yên tâm.

Vương Chiêu Đệ nghiêm túc nghe: "Chị chủ chị chịu tin tưởng em, em cũng sẽ cố gắng bán hàng, mau chóng trả lại tiền cho chị."

Tô Lăng cười nói được, đối với nữ chủ có cái gì không yên lòng, hơn nữa Tiểu Chiêu Đệ ngoan như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được, vậy chị cất kỹ cho em, sáng mai em tới lấy?"

"Chị chủ, năm giờ em có thể tới lấy không?" Vương Chiêu Đệ cẩn thận từng li từng tí hỏi, cô ấy chân ngắn, đi một chuyến đến trấn phải đi rất lâu, phải xuất phát sớm một chút.

Tô Lăng ôn hòa gật đầu: "Có thể."

Chờ Vương Chiêu Đệ đi rồi, Tô Lăng cũng đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Về phần máy móc bên ngoài, vẫn cù chăm chỉ làm việc như cũ.

Hai người lão giáo sư, Thẩm Bình An và ông nội cậu bé tổng cộng có bốn người, suốt cả đêm dứt khoát không ngủ, vẫn luôn đưa tuyết.

Tuyết rơi dày dần, mặt đường nhanh chóng chồng chất thêm một lớp dày, bốn người dứt khoát dọn dẹp sạch sẽ các khu vực ngoài cửa hàng.

  -

Ngày hôm sau, năm giờ.

Vương Chiêu Đệ xuất hiện đúng giờ.

Cô bé nấu cháo ngô xay, ăn tràn đầy một bát, sau khi đổi giày cao su từ chỗ Tô Lăng, đẩy xe chất đầy hàng hóa đi về phía thị trấn.

Trước kia cô bé không biết đường, bị vây ở trong thôn nhiều năm như vậy cũng không dám đi loạn.

Nhưng sau khi sống lại một lần, cô ấy đã quá quen thuộc con đường kia, cũng sẽ không bao giờ sợ hãi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Số ký tự: 0