Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
Đánh giá:
8.1
/10 từ 13 lượt
Trích đoạn 1:
An Văn không chút sợ hãi, giơ giày cao gót chỉ thẳng vào họ: “Cố Đình! Tôi nói cho ông biết! Hôm nay tôi đập xe ông! Nếu lần sau ông còn dám bắt nạt Cố Tranh của tôi, tôi đập luôn nhà ông! Không tin, cứ thử xem!”
Trích đoạn 2:
Ngón trỏ lướt qua cằm anh, mang theo sự mơn trớn nhẹ nhàng. Ánh mắt An Văn vừa khinh thường vừa dịu dàng:
“Cố Tranh, anh không phải tổng tài bá đạo! Anh có biết tổng tài bá đạo là thế nào không?”
Anh hít một hơi sâu, mỉm cười thích thú, phối hợp hỏi:
“Thế nào?”
Cô cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh như ánh nước:
“Người ta là tổng tài bá đạo… Trời lạnh rồi, phá sản thôi…”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, thậm chí không có chủ ngữ khiến Cố Tranh hoàn toàn không hiểu.
Nhưng anh không bận tâm, ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên má cô, khẽ đáp: “Ừ.”
An Văn bĩu môi, chậm rãi giơ ngón tay, khó khăn lắm mới làm được một ký hiệu số “8” trước mặt anh, nhưng lại nói:
“Phải có 16 múi bụng!”
Đây còn là người sao?
Cố Tranh bật cười, bất lực đáp: “Ừ.”
Cô chu môi, ánh mắt như có chút trách móc: “Còn phải một đêm 7 lần, cái gì cũng biết làm.”
Cố Tranh: “…”
Người say rượu vẫn chưa chịu dừng, ngón tay chọc vào ngực anh, giọng còn to hơn trước:
“Còn anh? Anh chỉ một lần! Thời gian ngắn đến mức nào anh không tự biết sao? Em còn chẳng thèm để ý!”
Anh lập tức dùng tay bịt miệng cô lại.
Qua kẽ tay vẫn lọt ra vài từ: “Đàn ông già! Chán chết!”
Một lúc sau, người trong lòng lại ngủ thiếp đi.
Cố Tranh hạ cửa sổ xe, nghiến chặt quai hàm, kéo lỏng cà vạt.
Giới thiệu:
Cố Tranh, một người chính trực, phong nhã, tựa như một vị quân tử trong lịch sử, sẵn sàng tự vẫn để chứng minh sự trong sạch của mình, khiến người khác không dám vượt qua giới hạn.
Nhưng cô An từ nhỏ đã không phải là người tuân theo quy tắc.
Cô muốn phá vỡ giới hạn đó.
Lần đầu tiên An Văn say rượu, cô chặn Cố Tranh ở cửa phòng tắm, kéo áo choàng tắm của anh:
“Cố Tranh! Em muốn xem thử!”
Lần thứ hai An Văn say rượu, đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào ngực anh:
“Anh chỉ có một lần!
Thời gian ngắn ngủi thế, anh không nhận ra sao?
Em còn chẳng để bụng!
Đồ ông già!
Chẳng thú vị gì cả!”
Lần thứ ba An Văn say rượu…
Sau đó, An Văn bị “trừng trị”.
An Văn không chút sợ hãi, giơ giày cao gót chỉ thẳng vào họ: “Cố Đình! Tôi nói cho ông biết! Hôm nay tôi đập xe ông! Nếu lần sau ông còn dám bắt nạt Cố Tranh của tôi, tôi đập luôn nhà ông! Không tin, cứ thử xem!”
Trích đoạn 2:
Ngón trỏ lướt qua cằm anh, mang theo sự mơn trớn nhẹ nhàng. Ánh mắt An Văn vừa khinh thường vừa dịu dàng:
“Cố Tranh, anh không phải tổng tài bá đạo! Anh có biết tổng tài bá đạo là thế nào không?”
Anh hít một hơi sâu, mỉm cười thích thú, phối hợp hỏi:
“Thế nào?”
Cô cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh như ánh nước:
“Người ta là tổng tài bá đạo… Trời lạnh rồi, phá sản thôi…”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, thậm chí không có chủ ngữ khiến Cố Tranh hoàn toàn không hiểu.
Nhưng anh không bận tâm, ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên má cô, khẽ đáp: “Ừ.”
An Văn bĩu môi, chậm rãi giơ ngón tay, khó khăn lắm mới làm được một ký hiệu số “8” trước mặt anh, nhưng lại nói:
“Phải có 16 múi bụng!”
Đây còn là người sao?
Cố Tranh bật cười, bất lực đáp: “Ừ.”
Cô chu môi, ánh mắt như có chút trách móc: “Còn phải một đêm 7 lần, cái gì cũng biết làm.”
Cố Tranh: “…”
Người say rượu vẫn chưa chịu dừng, ngón tay chọc vào ngực anh, giọng còn to hơn trước:
“Còn anh? Anh chỉ một lần! Thời gian ngắn đến mức nào anh không tự biết sao? Em còn chẳng thèm để ý!”
Anh lập tức dùng tay bịt miệng cô lại.
Qua kẽ tay vẫn lọt ra vài từ: “Đàn ông già! Chán chết!”
Một lúc sau, người trong lòng lại ngủ thiếp đi.
Cố Tranh hạ cửa sổ xe, nghiến chặt quai hàm, kéo lỏng cà vạt.
Giới thiệu:
Cố Tranh, một người chính trực, phong nhã, tựa như một vị quân tử trong lịch sử, sẵn sàng tự vẫn để chứng minh sự trong sạch của mình, khiến người khác không dám vượt qua giới hạn.
Nhưng cô An từ nhỏ đã không phải là người tuân theo quy tắc.
Cô muốn phá vỡ giới hạn đó.
Lần đầu tiên An Văn say rượu, cô chặn Cố Tranh ở cửa phòng tắm, kéo áo choàng tắm của anh:
“Cố Tranh! Em muốn xem thử!”
Lần thứ hai An Văn say rượu, đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào ngực anh:
“Anh chỉ có một lần!
Thời gian ngắn ngủi thế, anh không nhận ra sao?
Em còn chẳng để bụng!
Đồ ông già!
Chẳng thú vị gì cả!”
Lần thứ ba An Văn say rượu…
Sau đó, An Văn bị “trừng trị”.
Danh sách chương truyện Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
Danh sách chương truyện Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90