Điêu Thuyền Khủ...
Giải Tam Thiên
2024-11-18 00:33:00
Nhìn thấy thuộc tính của Điêu Thuyền, Sở Hạo mở to hai mắt ra nhìn, không hổ là quỷ tướng, lúc Trinh Tử và Già Gia Tử vừa mới xuất hiện thì kỹ năng mới chỉ ở cấp 2, thăng cấp phải tăng lên bao nhiêu mới được như thế này, đây chẳng phải rất trâu bò à?
Sự xuất hiện của Điêu Thuyền, đừng nói là Sở Hạo, những người khác ở đây đều sợ ngây người.
Trên thế giới này, thế mà còn có mỹ nhân… Nữ quỷ như thế.
- Đinh… Ký chủ trang bức rung động, nhận được 20 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo lập tức nói:
- Điêu Thuyền, tiêu diệt Hạn Bạt ngàn năm này.
- Vâng thưa chủ nhân.
Điêu Thuyền khẽ chớp mắt, một đôi mắt to giống như hồ ly, nhìn qua cũng đủ khiến cho Sở Hạo cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo, thật muốn ngay lập tức “xử tử hình”.
Điêu Thuyền quay người, trong tay xuất hiện một quang cầu, đây chính là kỹ năng của cô ta, nguyên châu.
- Đi!
Ném ra nguyên châu, đánh trúng vào người Hạn Bạt ngàn năm, bùm một tiếng, nguyên châu này thế mà lại khiến cho trước ngực Hạn Bạt thủng một lỗ lớn.
Người đàn ông đội mũ rộng vành sợ đến mức choáng váng: - Cái gì!
Viên lão, mấy người Tống Lâu đều trợn mắt há mồm.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 7 điểm giá trị trang bức.
Ngay sau đó, Điêu Thuyền để lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, nói:
- Nô gia không cố ý đâu, lần sau nhất định ném vào đầu ngươi.
Con mẹ nó!
Nếu ném nguyên châu này vào đầu, chẳng phải sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử à!
- Rút lui, mau chạy đi!
Người đàn ông đội mũ rộng vành rùng mình, quát to với Hạn Bạt.
- Chủ nhân bảo nô gia tiêu diệt ngươi, ngươi không thể đi.
Điêu Thuyền xinh đẹp lại đáng yêu, tuổi tác khoảng chừng 20, thế nhưng dáng người trưởng thành sớm đến mức quá đáng rồi, lồi lõm linh lung, rất có dụ hoặc.
Trước mặt cô ta bỗng nhiên xuất hiện một chiếc cổ cầm, ngay sau đó, Điêu Thuyền đàn một khúc.
"Ca nguyệt bồi hồi cô lâu tiền, vũ ảnh linh du quần hùng gian."
"Như hoa chu nhan phi ngô nguyện, hương tiêu ngọc vẫn nhạ thùy liên?"
(Trích bài thơ vịnh Điêu Thuyền trong Tam quốc, ý chỉ cô đơn nhảy múa giữa quần hùng, xinh đẹp không phải là điều cô ấy muốn, sau này chết đi còn ai nhớ thương.)
Chỉ thấy trong nháy mắt, cơ thể của Hạn Bạt hơi dừng lại, sau đó làm ra một hành động khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ thấy thứ to con này ngồi chồm hổm trên mặt đất, gào khóc thảm thiết, không ngừng đánh lên mặt đất, đau thương đến cực điểm, giống như người yêu đã chết vậy.
Con mẹ nó!
Người đàn ông đội mũ rộng vành thật muốn hộc máu, mày là một con cương thi, khóc cái lông.
Đồng thời người này cũng cảm nhận được sự khủng bố của Điêu Thuyền, không quan tâm đến Hạn Bạt và cửu anh sát quỷ, xoay người bỏ chạy, giữ mạng quan trọng hơn.
Sở Hạo:
- Điêu Thuyền, đừng để người kia chạy trốn.
Điêu Thuyền khẽ cười một tiếng, lại đổi một khúc nhạc, hai khúc nhạc khác biệt khiến cho bầu không khí cảm giác thương cảm lên đến đỉnh điểm, người đàn ông đội mũ rộng vành quay trở lại, người này “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, òa khóc nức nở.
- Em trai, cha mẹ, là con có lỗi với mọi người, con hận! Cứu Viêm… Tao nhất định phải giết mày, nhất định phải như thế!
Sở Hạo lắc đầu nói:
- Haizz…Vô địch chính là tịch mịch như thế.
Đám người Viên lão đã trợn mắt há hốc mồm lên rồi.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 7 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo đi đến, kiếm chú văn trong tay hắn mạnh mẽ chém lên người cửu anh sát quỷ, nhất thời biến thành tro bụi.
- Đinh… Đánh chết sát quỷ, nhận được 10 vạn điểm giá trị kinh nghiệm.
- Đinh... Sát quỷ rơi xuống sát quỷ đan, thu nạp vào kho vật phẩm.
Rống rống rống.
Đi đến chỗ Hạn Bạt ngàn năm đang gào khóc, Sở Hạo câm nín, tên gia hỏa này thế mà khóc thành cái bộ dạng đó, đây là có bao nhiêu bi thương?
Một kiếm đâm đến, một luồng hỏa quang khiến hắn bị bắn ngược trở về, thế mà lại không đâm xuyên qua được.
Sở Hạo trừng mắt, cái này có chút quá cứng, không hổ là Hạn Bạt ngàn năm.
Bỗng nhiên một quang cầu đập đến, đầu của Hạn Bạt ngàn năm vỡ nát, là Điêu Thuyền ra tay.
Sở Hạo giơ ngón tay cái lên:
- Làm rất tốt, về nhà tôi sẽ khen thưởng cô.
Vẻ mặt Điêu Thuyền ngượng ngùng, dáng vẻ nũng nịu giống như có chút chờ mong với phần thưởng khi về nhà.
- Đinh… Đánh chết Hạn Bạt ngàn năm, nhận được 100 vạn điểm giá trị kinh nghiệm.
- Đinh... Hạn Bạt rơi xuống mặt dây chuyền kim chung, thu nạp vào kho vật phẩm.
- Đinh... Chúc mừng ký chủ tăng lên tới cấp 8.
- Đinh... Chúc mừng ký chủ tăng lên tới cấp 9.
- Đinh… Chúc mừng ký chủ đã tiến vào bắt quỷ sư học nghề, nhận được một bảo rương bạch ngân.
- Đinh… Chúc mừng ký chủ nhận được lên đến 200 điểm giá trị trang bức.
- Đinh… Hệ thống thăng cấp, cần một tiếng để thăng cấp.
- Đinh… Hệ thống đang trong quá trình thăng cấp, xin hãy chờ đợi.
Hệ thống liên tục nhắc nhở, Sở Hạo rất kích động.
Nhất là còn có một bảo rương bạch ngân và 200 điểm giá trị trang bức.
Cuối cùng cũng kết thúc, đám người Viên lão thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn sóng to gió lớn, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.
Cuối cùng người đàn ông đội mũ rộng vành cũng lấy lại được tin thần, nhưng lúc này ông ta đã bị trói lại, Hạn Bạt bị tiêu diệt, vẻ mặt ông ta chán chường.
Viên lão đi đến, ông lão này là người duy nhất mặc đạo bào ở đây, ôm quyền nói với Sở Hạo:
- Cảm ơn thiên sư đã giúp đỡ, nếu không lần này… Chúng tôi nhất định phải chết.
Sở Hạo xua tay nói:
- Bổn thiên sư chỉ đi ngang qua mà thôi, thuận tay giúp đỡ. Haizz… Chỉ là lần này tôi dùng một lá bùa Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, chi phí để tạo ra nó rất cao.
Khóe miệng Viên lão giật giật, không phải cậu có một vạn lá bùa sao?
Thế mà lại quan tâm đến một lá bùa như vậy, chẳng qua ông ta vẫn nghiêm túc nói:
- Thiên sư, cậu yên tâm, tổn thất của cậu, tôi nhất định sẽ báo cáo qua, Hoa Hạ sẽ bồi thường cho cậu.
- Mập mạp! Hu hu hu… Anh đừng chết!
Một thành viên trong khu thứ bảy nhào đến trước mặt mập mạp òa khóc.
Những người khác đều thương cảm.
Sở Hạo đi đến nhìn thấy mập mạp bị thương nặng, bị một cái tay đâm xuyên qua người, chỉ còn một hơi tàn, sắp không được nữa.
- Tôi… Tôi không được rồi… Nói cho cha tôi biết, con của ông ấy… Không bất hiếu.
Mập mạp dần dần không còn sức.
Mọi người rơi lệ, rất bi thương.
Tuy nói là một thành viên của khu thứ 7 rất vinh dự, thế nhưng có ai biết, bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân.
Sở Hạo cũng không đành lòng nhìn mập mạp chết, hắn lấy ra trấn hồn đan, thứ này từ trên người ác quỷ rơi xuống, có thể trấn trụ tam hồn lục phách, tạm thời không chết được.
Sở Hạo nói:
- Để anh ta ngậm viên đan dược này vào trong miệng, có thể bảo trụ được linh hồn của anh ta, tranh thủ thời gian đưa anh ta đến bệnh viện đi.
Mọi người vui vẻ, Tống Lâu lại hỏi:
- Thật ư? Sao tôi chưa nghe nói loại đan dược này?
Sở Hạo vung tay lên, nói:
- Sao nào? Không tin bổn thiên sư tôi, vậy thì trả lại, xem như bổn thiên sư chưa từng nói câu này.
Sắc mặt những người khác đều thay đổi, Viên lão nói:
- Tống Lâu, cậu nói gì thế. Cảm ơn thiên sư, đại ân đại đức của thiên sư, cả đời này chúng tôi đều không quên được.
Tống Lâu cũng biết mình nói sai, vội vàng nói xin lỗi, nếu không mập mạp sẽ thật sự chết.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 10 điểm giá trị trang bức.
Người đàn ông đội mũ rộng vành bị mang đi, diện mạo thật sự của người này là một người đàn ông trung niên.
Trước khi bị mang đi, ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, vẻ mặt hung dữ nói:
- Cậu sẽ không được yên đâu, người của Minh Giáo sẽ đến cứu tôi, cậu sẽ phải hứng chịu lửa giận của Minh Giáo.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Lại còn Minh Giáo nữa chứ, anh đấy chính là tổ tiên của bọn họ, tốt nhất đừng đến chọc tôi, nếu không bổn thiên sư sẽ diệt sạch.
Con mẹ nó!
Người đàn ông đội mũ rộng vành không chịu nổi, con hàng này lại trang bức, còn là tổ tiên của Minh Giáo.
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc.
Trong bệnh viện, quỷ xui xẻo và một nữ quỷ hồn đi đến trước mặt Sở Hạo quỳ xuống.
- Thiên sư, cảm ơn cậu đã cứu mẹ con chúng tôi.
Nữ quỷ hồn cảm kích nói.
- Cảm ơn đạo sĩ tốt.
Đứa nhỏ cũng cảm ơn, đôi mắt to nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo cười một tiếng:
- Giúp người thì giúp cho chót, tiễn quỷ thì tiễn đến tây thiên, bổn thiên sư sẽ siêu độ cho các người, kiếp sau làm một người tốt.
"Thái thượng tam thanh, xử xử hiển linh, hồi quỹ công đức, tạo phúc nhân gian..."
(Chưa xong còn tiếp.)
Sự xuất hiện của Điêu Thuyền, đừng nói là Sở Hạo, những người khác ở đây đều sợ ngây người.
Trên thế giới này, thế mà còn có mỹ nhân… Nữ quỷ như thế.
- Đinh… Ký chủ trang bức rung động, nhận được 20 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo lập tức nói:
- Điêu Thuyền, tiêu diệt Hạn Bạt ngàn năm này.
- Vâng thưa chủ nhân.
Điêu Thuyền khẽ chớp mắt, một đôi mắt to giống như hồ ly, nhìn qua cũng đủ khiến cho Sở Hạo cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo, thật muốn ngay lập tức “xử tử hình”.
Điêu Thuyền quay người, trong tay xuất hiện một quang cầu, đây chính là kỹ năng của cô ta, nguyên châu.
- Đi!
Ném ra nguyên châu, đánh trúng vào người Hạn Bạt ngàn năm, bùm một tiếng, nguyên châu này thế mà lại khiến cho trước ngực Hạn Bạt thủng một lỗ lớn.
Người đàn ông đội mũ rộng vành sợ đến mức choáng váng: - Cái gì!
Viên lão, mấy người Tống Lâu đều trợn mắt há mồm.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 7 điểm giá trị trang bức.
Ngay sau đó, Điêu Thuyền để lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, nói:
- Nô gia không cố ý đâu, lần sau nhất định ném vào đầu ngươi.
Con mẹ nó!
Nếu ném nguyên châu này vào đầu, chẳng phải sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử à!
- Rút lui, mau chạy đi!
Người đàn ông đội mũ rộng vành rùng mình, quát to với Hạn Bạt.
- Chủ nhân bảo nô gia tiêu diệt ngươi, ngươi không thể đi.
Điêu Thuyền xinh đẹp lại đáng yêu, tuổi tác khoảng chừng 20, thế nhưng dáng người trưởng thành sớm đến mức quá đáng rồi, lồi lõm linh lung, rất có dụ hoặc.
Trước mặt cô ta bỗng nhiên xuất hiện một chiếc cổ cầm, ngay sau đó, Điêu Thuyền đàn một khúc.
"Ca nguyệt bồi hồi cô lâu tiền, vũ ảnh linh du quần hùng gian."
"Như hoa chu nhan phi ngô nguyện, hương tiêu ngọc vẫn nhạ thùy liên?"
(Trích bài thơ vịnh Điêu Thuyền trong Tam quốc, ý chỉ cô đơn nhảy múa giữa quần hùng, xinh đẹp không phải là điều cô ấy muốn, sau này chết đi còn ai nhớ thương.)
Chỉ thấy trong nháy mắt, cơ thể của Hạn Bạt hơi dừng lại, sau đó làm ra một hành động khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ thấy thứ to con này ngồi chồm hổm trên mặt đất, gào khóc thảm thiết, không ngừng đánh lên mặt đất, đau thương đến cực điểm, giống như người yêu đã chết vậy.
Con mẹ nó!
Người đàn ông đội mũ rộng vành thật muốn hộc máu, mày là một con cương thi, khóc cái lông.
Đồng thời người này cũng cảm nhận được sự khủng bố của Điêu Thuyền, không quan tâm đến Hạn Bạt và cửu anh sát quỷ, xoay người bỏ chạy, giữ mạng quan trọng hơn.
Sở Hạo:
- Điêu Thuyền, đừng để người kia chạy trốn.
Điêu Thuyền khẽ cười một tiếng, lại đổi một khúc nhạc, hai khúc nhạc khác biệt khiến cho bầu không khí cảm giác thương cảm lên đến đỉnh điểm, người đàn ông đội mũ rộng vành quay trở lại, người này “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, òa khóc nức nở.
- Em trai, cha mẹ, là con có lỗi với mọi người, con hận! Cứu Viêm… Tao nhất định phải giết mày, nhất định phải như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Hạo lắc đầu nói:
- Haizz…Vô địch chính là tịch mịch như thế.
Đám người Viên lão đã trợn mắt há hốc mồm lên rồi.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 7 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo đi đến, kiếm chú văn trong tay hắn mạnh mẽ chém lên người cửu anh sát quỷ, nhất thời biến thành tro bụi.
- Đinh… Đánh chết sát quỷ, nhận được 10 vạn điểm giá trị kinh nghiệm.
- Đinh... Sát quỷ rơi xuống sát quỷ đan, thu nạp vào kho vật phẩm.
Rống rống rống.
Đi đến chỗ Hạn Bạt ngàn năm đang gào khóc, Sở Hạo câm nín, tên gia hỏa này thế mà khóc thành cái bộ dạng đó, đây là có bao nhiêu bi thương?
Một kiếm đâm đến, một luồng hỏa quang khiến hắn bị bắn ngược trở về, thế mà lại không đâm xuyên qua được.
Sở Hạo trừng mắt, cái này có chút quá cứng, không hổ là Hạn Bạt ngàn năm.
Bỗng nhiên một quang cầu đập đến, đầu của Hạn Bạt ngàn năm vỡ nát, là Điêu Thuyền ra tay.
Sở Hạo giơ ngón tay cái lên:
- Làm rất tốt, về nhà tôi sẽ khen thưởng cô.
Vẻ mặt Điêu Thuyền ngượng ngùng, dáng vẻ nũng nịu giống như có chút chờ mong với phần thưởng khi về nhà.
- Đinh… Đánh chết Hạn Bạt ngàn năm, nhận được 100 vạn điểm giá trị kinh nghiệm.
- Đinh... Hạn Bạt rơi xuống mặt dây chuyền kim chung, thu nạp vào kho vật phẩm.
- Đinh... Chúc mừng ký chủ tăng lên tới cấp 8.
- Đinh... Chúc mừng ký chủ tăng lên tới cấp 9.
- Đinh… Chúc mừng ký chủ đã tiến vào bắt quỷ sư học nghề, nhận được một bảo rương bạch ngân.
- Đinh… Chúc mừng ký chủ nhận được lên đến 200 điểm giá trị trang bức.
- Đinh… Hệ thống thăng cấp, cần một tiếng để thăng cấp.
- Đinh… Hệ thống đang trong quá trình thăng cấp, xin hãy chờ đợi.
Hệ thống liên tục nhắc nhở, Sở Hạo rất kích động.
Nhất là còn có một bảo rương bạch ngân và 200 điểm giá trị trang bức.
Cuối cùng cũng kết thúc, đám người Viên lão thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn sóng to gió lớn, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.
Cuối cùng người đàn ông đội mũ rộng vành cũng lấy lại được tin thần, nhưng lúc này ông ta đã bị trói lại, Hạn Bạt bị tiêu diệt, vẻ mặt ông ta chán chường.
Viên lão đi đến, ông lão này là người duy nhất mặc đạo bào ở đây, ôm quyền nói với Sở Hạo:
- Cảm ơn thiên sư đã giúp đỡ, nếu không lần này… Chúng tôi nhất định phải chết.
Sở Hạo xua tay nói:
- Bổn thiên sư chỉ đi ngang qua mà thôi, thuận tay giúp đỡ. Haizz… Chỉ là lần này tôi dùng một lá bùa Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, chi phí để tạo ra nó rất cao.
Khóe miệng Viên lão giật giật, không phải cậu có một vạn lá bùa sao?
Thế mà lại quan tâm đến một lá bùa như vậy, chẳng qua ông ta vẫn nghiêm túc nói:
- Thiên sư, cậu yên tâm, tổn thất của cậu, tôi nhất định sẽ báo cáo qua, Hoa Hạ sẽ bồi thường cho cậu.
- Mập mạp! Hu hu hu… Anh đừng chết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thành viên trong khu thứ bảy nhào đến trước mặt mập mạp òa khóc.
Những người khác đều thương cảm.
Sở Hạo đi đến nhìn thấy mập mạp bị thương nặng, bị một cái tay đâm xuyên qua người, chỉ còn một hơi tàn, sắp không được nữa.
- Tôi… Tôi không được rồi… Nói cho cha tôi biết, con của ông ấy… Không bất hiếu.
Mập mạp dần dần không còn sức.
Mọi người rơi lệ, rất bi thương.
Tuy nói là một thành viên của khu thứ 7 rất vinh dự, thế nhưng có ai biết, bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân.
Sở Hạo cũng không đành lòng nhìn mập mạp chết, hắn lấy ra trấn hồn đan, thứ này từ trên người ác quỷ rơi xuống, có thể trấn trụ tam hồn lục phách, tạm thời không chết được.
Sở Hạo nói:
- Để anh ta ngậm viên đan dược này vào trong miệng, có thể bảo trụ được linh hồn của anh ta, tranh thủ thời gian đưa anh ta đến bệnh viện đi.
Mọi người vui vẻ, Tống Lâu lại hỏi:
- Thật ư? Sao tôi chưa nghe nói loại đan dược này?
Sở Hạo vung tay lên, nói:
- Sao nào? Không tin bổn thiên sư tôi, vậy thì trả lại, xem như bổn thiên sư chưa từng nói câu này.
Sắc mặt những người khác đều thay đổi, Viên lão nói:
- Tống Lâu, cậu nói gì thế. Cảm ơn thiên sư, đại ân đại đức của thiên sư, cả đời này chúng tôi đều không quên được.
Tống Lâu cũng biết mình nói sai, vội vàng nói xin lỗi, nếu không mập mạp sẽ thật sự chết.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 10 điểm giá trị trang bức.
Người đàn ông đội mũ rộng vành bị mang đi, diện mạo thật sự của người này là một người đàn ông trung niên.
Trước khi bị mang đi, ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, vẻ mặt hung dữ nói:
- Cậu sẽ không được yên đâu, người của Minh Giáo sẽ đến cứu tôi, cậu sẽ phải hứng chịu lửa giận của Minh Giáo.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Lại còn Minh Giáo nữa chứ, anh đấy chính là tổ tiên của bọn họ, tốt nhất đừng đến chọc tôi, nếu không bổn thiên sư sẽ diệt sạch.
Con mẹ nó!
Người đàn ông đội mũ rộng vành không chịu nổi, con hàng này lại trang bức, còn là tổ tiên của Minh Giáo.
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc.
Trong bệnh viện, quỷ xui xẻo và một nữ quỷ hồn đi đến trước mặt Sở Hạo quỳ xuống.
- Thiên sư, cảm ơn cậu đã cứu mẹ con chúng tôi.
Nữ quỷ hồn cảm kích nói.
- Cảm ơn đạo sĩ tốt.
Đứa nhỏ cũng cảm ơn, đôi mắt to nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo cười một tiếng:
- Giúp người thì giúp cho chót, tiễn quỷ thì tiễn đến tây thiên, bổn thiên sư sẽ siêu độ cho các người, kiếp sau làm một người tốt.
"Thái thượng tam thanh, xử xử hiển linh, hồi quỹ công đức, tạo phúc nhân gian..."
(Chưa xong còn tiếp.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro