Cực Phẩm Hệ Thống Tróc Quỷ

Nhanh Cầu Xin T...

Giải Tam Thiên

2024-11-18 00:33:00

Hai người phụ nữ từ trong chiếc xe Maserati đi ra chính là Mộc Vũ Phi và Mộc Vũ Huân.

Mộc Vũ Phi 26 tuổi, làn da trơn mịn như trẻ sơ sinh, hỏi:

- Vũ Huân, em dẫn chị đến đây làm gì? Còn mặc long trọng như thế.

Bình thường cô ta rất ít khi đi ra ngoài, làm xong việc đều về nhà, đâu giống như con nhóc Vũ Huân này, sau khi tan học lập tức chơi điên cuồng.

Mộc Vũ Huân cười thần bí, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền nhỏ, nói:

- Chị à, ngay cả nơi này chị cũng không biết sao, chị nên thường xuyên đi ra ngoài, ở nhà nhiều ngột ngạt đến hỏng người.

Mộc Vũ Phi trừng mắt nhìn cô ta, nói:

- Em nhanh nói đi, nếu không nói, chị không đi đâu!

Mộc Vũ Huân vội vàng kéo chị gái mình, nói:

- Chị, ở trong Cổ Nguyệt Cư có rất nhiều pháp khí.

- Pháp khí!

Mộc Vũ Phi ngạc nhiên.

Mộc Vũ Huân gật đầu nói:

- Đúng thế, từ lần trước sau khi Sở Hạo giúp nhà chúng ta bắt quỷ, cha rất tò mò, cho nên lôi kéo quan hệ tìm được Cổ Nguyệt Cư, đêm nay sẽ đấu giá pháp khí.

Mộc Vũ Huân hỏi:

- Chị à, chị cho rằng Sở Hạo lợi hại ư?

Mộc Vũ Phi gật đầu nói:

- Đương nhiên là lợi hại, cậu ta đã cứu giúp một nhà chúng ta.

Mộc Vũ Huân hừ một tiếng nói.

- Con hàng kia ra vẻ thần bí, mấy ngày nay em đã điều tra qua, khi đó mấy thứ mà Sở Hạo dùng đều thuộc về pháp khí có cấp bậc thấp nhất, ví dụ như… BVS của phụ nữ, ở trước mặt đại sư chân chính, căn bản không dùng được.

Mộc Vũ Phi khẽ cau mày, nhìn em gái mình.

- Em muốn nói gì? – Mộc Vũ Phi hỏi.

Mộc Vũ Huân cười nói:

- Tóm lại, nơi này có rất nhiều pháp khí, Sở Hạo tự cho là học được một chút bản lĩnh thì có thể diễu võ giương oai trước mặt bổn tiểu thư, lần này em sẽ diệt sạch uy phong của anh ta!

Mộc Vũ Phi lắc đầu nói:

- Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, làm người phải có ơn tất báo, em làm như thế, Sở Hạo sẽ không vui.

Mộc Vũ Huân không quan tâm, nói:

- Hừ, ai bảo anh ta ở trước mặt em khoe khoang, đi thôi nào! Cha đã ở bên trong chờ chúng ta rồi.

Lúc này, một chiếc xe BMW màu trắng có giá trị không nhỏ đi đến, một người thanh niên anh tuấn giống như ánh mặt trời từ trong xe bước xuống, anh ta khoảng chừng 25 tuổi, một thân khí chất quý tộc, cộng thêm gương mặt hoàn mỹ, giống như là hoàng tử trong truyện cổ tích.

Mộc Vũ Huân ngạc nhiên, nói:

- Chị, chị mau nhìn xem đó là ai? Là minh tinh Tần Tử Hạo đấy, anh ta thế mà cũng đến Cổ Nguyệt Cư.

Mộc Vũ Phi nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: - Đi thôi.

Đối với ngôi sao, cô ta một chút cũng không thích.

Mộc Vũ Huân nắm lấy cánh tay chị gái, kích động nói:

- Chị, anh ta đi về phía chúng ta kìa.

Tần Tử Hạo anh tuấn, thuộc về loại hình hoàng tử cao quý như trong truyện cổ tích, anh ta thân sĩ nói:

- Chắc hẳn hai vị là Vũ Phi tiểu thư và Vũ Huân tiểu thư.

Mộc Vũ Huân rất ít khi tham dự yến tiệc, dù sao cô ta cũng mới chỉ là học sinh cấp ba, thông thường chỉ được nhìn thấy minh tinh qua TV, bây giờ nhìn thấy người thật, sao có thể không kích động chứ, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Anh biết chúng tôi?

Tần Tử Hạo cười một tiếng, nụ cười mê người:

- Danh tiếng của tập đoàn Mộc thị vang xa như thế, nghe được thanh danh hai người cũng không có gì kỳ lạ, nhất là Vũ Phi tiểu thư, ở trong giới kinh doanh chính là nữ cường nhân.

- Cảm ơn.

Mộc Vũ Phi mỉm cười gật đầu.

Ba người sóng vai nhau đi vào Cổ Nguyệt Cư.

Một chiếc xe audi màu đen dừng lại trước của Cổ Nguyệt Cư.

Dựa theo thời gian, Sở Hạo bắt xe đến Cổ Nguyệt Cư, hắn vừa đến đã lập tức bị hấp dẫn, đời này hắn chưa được đến nơi nào xa hoa như thế.

- Chậc chậc… Chờ mình có tiền cũng sẽ làm một cái như thế, mỗi ngày nhìn thôi cũng thấy dễ chịu.

Trong lòng Sở Hạo bắt đầu rục rịch.

Sở Hạo nhanh chân đi đến, vừa mới đi đến cửa đã bị bảo vệ ở bên ngoài ngăn cản, nói:

- Cậu đến đây có chuyện gì?

Hai người bảo vệ cau mày, cách ăn mặc của Sở Hạo quá nghèo túng, lấy kinh nghiệm làm việc phong phú của bọn họ, bộ quần áo này đã giặt gần như bạc màu, tuyệt đối là loại hàng vỉa hè, hơn nữa còn là giá rẻ.

Sở Hạo sững sờ, chỉ vào bên trong, nói:

- Bạn tôi gọi đến.

Có lẽ là đã nhìn ra được xuất thân của Sở Hạo, bảo vệ không chút khách khí nói:

- Xin lỗi cậu, nơi này của chúng tôi có quy định, không cho phép người không có phận sự đi vào.

Trong lòng Sở Hạo khó chịu.

Thế mà bị coi thường.

Sở Hạo nói:

- Cái gì gọi là người không có phận sự? Các anh có thể nói tiếng người không?

Sắc mặt hai bảo vệ âm trầm, tên nhóc này đang mắng chửi người đấy!

- Xảy ra chuyện gì?

Một người có vẻ là quản lý đi đến, anh ta khẽ nhíu mày dò xét Sở Hạo, lấy kinh nghiệm phong phú của anh ta cũng nhìn ra được, Sở Hạo không thích hợp xuất hiện ở loại địa phương này.

Hai người bảo vệ vội vàng nói:

- Quản lý, người này ăn mặc không phù hợp với quy củ.

Sở Hạo nói: - Vừa mới nói là người không có phận sự, bây giờ lại nói tôi ăn mặc không hợp quy củ, hai người có ý gì? Rốt cuộc là có biết nói tiếng người hay không thế?

Con bà nó!

Hai bảo vệ có chút không nhịn được, tên nhóc này một câu tiếng người, hai câu tiếng người, cậu thật sự không phải đang mắng chửi người chứ?

Quản lý cũng không muốn náo ra trò cười, hôm nay người đến đây đều là nhân vật có quyền thế của thành phố An Lập, để Sở Hạo ầm ĩ ở chỗ này sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, đã có không ít người quyền quý nhìn qua, thấy Sở Hạo là một thằng nhóc nghèo kiết xác, không khỏi cau mày.

Quản lý trầm giọng nói:

- Tiên sinh, cách ăn mặc của cậu quả thật không phù hợp với quy củ, mời cậu đi cho.

Sắc mặt Sở Hạo khó coi, hắn không hiểu rõ về xã hội thượng lưu, nhưng luôn có thể từ trên Tv nhìn thấy qua.

Mộc Vũ Huân, con mẹ nó, cô chơi tôi a?

Hắn tức giận đến mức cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Mộc Vũ Huân, cái con nhóc chết tiệt này, đến loại trường hợp như thế cũng không nói cho hắn một tiếng, làm hắn xấu mặt.

Bỗng nhiên, một giọng nói ngạc nhiên vang lên:

- Người anh em, sao cậu lại ở chỗ này?

Sở Hạo quay đầu nhìn lại, người thanh niên kia khoảng chừng 20 tuổi, chẳng phải là Tần Chính Vũ bị quỷ xui xẻo quấn thân mấy hôm trước à!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Hạo thấy anh ta mặc âu phục đeo cà vạt, khí chất hoàn toàn khác biệt với lúc ở tiệm net, giống như biến thành người khác vậy.

Cái quy củ rách nát gì thế, không mặc đồ tốt thì không cho vào?

Sở Hạo để điện thoại di động xuống, nói:

- Bị ngăn cản, bọn họ không cho tôi vào.

Tần Chính Vũ cười nói:

- Để tôi đến nói một chút.

Tần Chính Vũ có quan hệ, cha anh ta chính là cục trưởng, nói:

- Tôi là Tần Chính Vũ, con trai của cục trưởng Tần, người anh em kia đi với tôi, các anh linh hoạt một chút.

Quản lý lắc đầu:

- Không được, nơi này có quy củ.

Sắc mặt Tần Chính Vũ khó coi.

Sở Hạo cũng nổi giận, cái nơi rách nát này, chẳng lẽ bổn thiên sư còn không vào được?

Đang muốn lên tiếng, phía sau lưng truyền đến một tiếng gọi ngạc nhiên:

- Ngài… Sao ngài lại ở đây?

Sở Hạo quay đầu lập tức nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, không phải Tiểu Anh thì là ai?

Tiểu Anh là người của khu thứ bảy, cũng là thành viên nòng cốt của khu thứ bảy.

Rõ ràng quản lý nhận biết Tiểu Anh, kích động nói:

- Tiểu Anh tiểu thư, sao cô lại đến đây?

Tiểu Anh, có lẽ người khác không biết, thế nhưng quản lý phụ trách ngoài cửa chính lại rất rõ ràng, ông chủ của Cổ Nguyệt Cư nhìn thấy cô ta nhất định phải khách sáo, ngay cả vị đại sư thường xuyên ở Cổ Nguyệt Cư nhìn thấy Tiểu Anh cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

Tiểu Anh lại không để ý đến giám đốc, cô ta kích động đi đến trước mặt Sở Hạo, nói:

- Ngài còn nhớ tôi không?

Quản lý bị vả mặt, sắc mặt rất khó coi!

Ngài?

Anh ta không nghe lầm chứ?

Tiểu Anh gọi tên nghèo kiết xác này là ngài?

- Đinh... Trang bức vô hình, đệ nhất trí mạng, ký chủ đạt được 50 điểm giá trị trang bức.

Quản lý vội vàng nói.

- Chuyện đó… Xin lỗi, chúng tôi nhận lầm người, nếu cậu đã là bạn của Tiểu Anh tiểu thư, cậu có thể đi vào.

Tiểu Anh sững sờ:

- Xảy ra chuyện gì?

Quả nhiên là mắt chó coi thường người khác, hắn dứt khoát tiếp tục giả vờ trang bức, nhìn xem anh ta làm sao bây giờ?

Sở Hạo quay đầu nhìn Tiểu Anh, lạnh lùng nói:

- Nhận ra! Làm sao lại không biết chứ, chẳng phải là người ở trong tòa bệnh viện kia à? Tạm biệt, bổn thiên sư không vào nữa, đừng cầu xin tôi! Cho dù có cầu xin tôi, tôi cũng không vào!

Sau khi nói xong, hắn xoay người rời đi, rất tiêu sái, không dây dưa dài dòng.

Cầu xin tôi đi!

Nhanh cầu xin tôi đi!

Nếu không lần này ông đây trang bức uổng công rồi!

(Chưa xong còn tiếp.)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Hệ Thống Tróc Quỷ

Số ký tự: 0