Cực Phẩm Hệ Thống Tróc Quỷ

Sơ Cấp Tẩy Tủy...

Giải Tam Thiên

2024-11-18 00:33:00

Ngoại trừ cái đó ra còn có mặt dây chuyền Kim Chung.

Mặt dây chuyền Kim Chung: Đeo trên người có thể đạt được năng lực phòng thủ Kim Chung Tráo, chống lại quỷ hồn, chống lại ngoại lực.

Sở Hạo mừng rỡ nói:

- Đồ tốt.

Không chỉ có thể phòng ngự với quỷ hồn, còn có thể chống lại công kích của bên ngoài, ở trong cửa hàng trên hệ thống, mặt dây chuyền Kim Chung có giá trị 200 điểm trang bức: Giá trị A.

Sở Hạo xoa đôi bàn tay, chắp tay trước ngực, khẩn cầu:

- Ngọc Hoàng đại đế, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, Đạo Tổ Tam Thanh phù hộ, để cho vận may của tôi đến, mở ra được một thần khí.

Sở Hạo mở bảo rương bạch ngân ra.

- Đinh… Ký chủ mở bảo rương bạch ngân, nhận được sơ cấp Tẩy Tủy Kinh.

Sở Hạo sững sờ, mở ra Tẩy Tủy Kinh.

Sơ cấp Tẩy Tủy Kinh: Sau khi học tập có thể giúp ký chủ tăng lên sức mạnh, tốc độ, thể chất, ý thức.

Hắn kiểm tra qua cửa hàng trên hệ thống, muốn tìm giá trị trang bức của sơ cấp Tẩy Tủy Kinh, lại phát hiện ra một thứ khiến hắn trợn mắt há mồm.

Sơ cấp Tẩy Tủy Kinh: Cần 500 điểm giá trị trang bức.

Trung cấp Tẩy Tủy Kinh: Cần 1.000 điểm giá trị trang bức.

Cao cấp Tẩy Tủy Kinh: Cần 3.000 điểm giá trị trang bức.

Đỉnh cấp Tẩy Tủy Kinh: Cần 6.000 điểm giá trị trang bức.

Thế nhưng đây không phải là thứ khiến cho Sở Hạo khiếp sợ.

Sau khi Tẩy Tủy Kinh chính là Trúc Cơ Kinh.

Sơ cấp Trúc Cơ Kinh.

Sơ cấp Trúc Cơ Kinh: Cần 10.000 điểm giá trị kinh nghiệm.

Trung cấp Trúc Cơ Kinh: Cần 20.000 điểm giá trị kinh nghiệm.

Sau Trúc Cơ Kinh chính là Kim Anh Kinh, Nguyên Anh Kinh, Hóa Thần Kinh, Vấn Đỉnh Kinh…

- Con mẹ nó! Đây không phải là đẳng cấp tu chân à!

Sở Hạo rung động.

Trong hệ thống thế mà còn có thứ này.

Hắn lập tức hỏi:

- Hệ thống, đây có phải là hệ thống tu chân không?

Hệ thống:

- Đúng thế, sau khi đạt đến Nguyên Anh Kinh có thể có được 3000 năm tuổi thọ.

Sở Hạo kích động, mồm miệng có chút không rõ:

- Này… Vậy đạt đến Vấn Đỉnh Kinh thì sao?

Hệ thống: - Sau khi đạt đến đỉnh phong Vấn Đỉnh Kinh thì sẽ được trường sinh bất lão.

Còn muốn hắn nói gì nữa đây?

Hệ thống, ngươi chính là đẹp trai, cool ngầu, quá trâu bò!

- Học tập.

Sở Hạo kích động nói.

Học tập sơ cấp Tẩy Thủy Kinh, chính là có cảm giác giống như một dòng nước ấm chảy qua, chảy khắp trên dưới toàn thân, trên người hắn bắt đầu bốc khói, chỉ một lát sau, một luồng dơ bẩn từ lỗ chân lông được tống ra bên ngoài.

Đây chính là tẩy tủy sao?

Quá lợi hại rồi!

Sau khi tắm xong, Sở Hạo soi gương, cảm giác được sự thay đổi trên người mình, làn da khỏe mạnh màu đồng, vốn dĩ trên mặt có mấy hạt đậu thanh xuân, lúc này cũng không thấy đâu nữa, gương mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đẹp trai hơn không ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cơ bụng, bắp tay, thậm chí là còn có phần nhân ngư tuyến mà rất nhiều người tha thiết mong ước, cảm giác giống như nhân vật Spider Man trong phim ảnh, sau một giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã biến thành siêu phàm.

(Nhân ngư tuyến là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V.)

- Ha ha ha… Với vóc dáng này của anh đây, đi ra ngoài một lượt đủ để mê chết vạn thiếu nữ.

Sở Hạo sờ lên mặt tự luyến.

- Á!

Một tiếng hét vang lên, thì ra là Điêu Thuyền, cô gái nhỏ này xuyên tường đi vào, kết quả nhìn thấy chủ nhân của mình một thân trần truồng.

Nhất là “cây gậy chống trời” kia, dọa sợ chết người ta rồi.

Trong lòng Điêu Thuyền nghĩ thầm, thứ đó lớn như thế, đâm vào người có phải sẽ rất đau không!!!

Sở Hạo cười hì hì nói:

- Cục cưng Điêu Thuyền, cô đang làm gì thế? Muốn nhìn chủ nhân thì nói đi, đâu phải chủ nhân không cho cô nhìn, cô không nên nhìn lén.

Điêu Thuyền che gương mặt đỏ bừng của mình, nói:

- Đâu phải nhìn lén, nô gia đến là nói cho chủ nhân biết, bên ngoài có người tìm cậu.

Sở Hạo mặc quần áo chỉnh chu đi ra mở cửa, lập tức nhìn thấy Tiêu Nhã chống nạng, chân trái bó thạch cao.

Sở Hạo ngây ngẩn cả người, trên mặt chảy mồ hôi, nói:

- Chị Tiêu Nhã, chân này của chị làm sao thế?

Tiêu Nhã trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Còn không phải là do cái miệng quạ đen của cậu, nói cái gì không nói, lại đi nói tôi có tai ương đẫm máu, hôm qua chân tôi bị trật rồi.

Sở Hạo nghiêm túc nói:

- Chẳng phải tôi đã nói với chị đừng đi ra ngoài, chị lại còn muốn đi ra ngoài.

Tiêu Nhã trợn mắt nhìn Sở Hạo, sau đó nói:

- Nhanh, người của đội phá dỡ lại đến rồi, lão Vương và tiểu Trương ở bên cạnh đều đi, cậu cũng xuống dưới cho đủ người.

Khu vực này đã có từ rất lâu đời, chuẩn bị cải tạo lại lần nữa, chỉ chờ phá dỡ.

Kết quả lại gặp phải một tập đoàn bất động sản keo kiệt, đưa ra giá cả rất thấp cho người ở nơi này, còn muốn cưỡng chế bắt người ta phải dọn ra ngoài, khiến cho rất nhiều người bất mãn.

Sở Hạo nghiêng đầu nói:

- Chị Tiêu Nhã, tôi không đi có được không?

Tiêu Nhã trừng mắt nhìn thoáng qua hắn:

- Tên nhóc nhà cậu có muốn ở đây nữa không?

Được rồi, tuy hiện tại giá trị của bản thân hắn đã lên đến mấy chục vạn, thế nhưng ở đây, Tiêu Nhã đã không ít lần giúp đỡ hắn, lúc hắn nghèo khổ nhất cũng không đòi tiền thuê nhà.

Đủ số thì đủ số.

- Nhanh, cầm theo vũ khí!

Tiêu Nhã nói.

Sở Hạo không còn gì để nói:

- Chị Tiêu Nhã, chỉ chuẩn bị để cho tôi đi đánh nhau với người ta à, sao còn cầm vũ khí.

Tiêu Nhã nói:

- Hù dọa một chút mà thôi, cũng không phải bảo cậu đánh thật.

Sở Hạo nhặt một cục gạch bên ngoài cửa lên, chạy xuống lầu.

Tiêu Nhã tức giận nói:

- Khoan đã! Thằng nhóc chết tiệt nhà cậu, đến đây cõng tôi.

Thế là Sở Hạo quay lại cõng Tiêu Nhã, cảm nhận được phía sau lưng có thứ mềm mại đè vào, trong lòng rạo rực không nói thành lời, một bước xông thẳng xuống dưới lầu, đi đến bên đường lớn.

Quả nhiên sau khi cơ thể trải qua tẩy tủy, sức lực trở nên rất lớn, cõng Tiêu Nhã 50 kilogram còn có thể bước đi như bay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay cả Tiêu Nhã còn âm thầm kinh ngạc, thể lực của Sở Hạo thế mà lại tốt như thế, trước kia cô ta không phát hiện ra.

Lúc này, đêm đã khuya, có một đám người đang đứng ở trên đường lớn, mang theo mũ bảo hộ, máy xúc đất, cùng với đủ loại máy móc khác, bọn họ đang chuẩn bị đánh úp bất ngờ lại bị người ta phát hiện ra chặn.

Lúc Sở Hạo và Tiêu Nhã đến lập tức nhìn thấy hơn phân nửa người của khu đất cũ này đã tập hợp lại, lớn nhỏ, già trẻ đều ở đây.

- Đội phá dỡ cút về!

- Chúng tôi sẽ không phá dỡ!

Mọi người hô to, ngăn cản trên đường lớn, nếu không, đội phá dỡ đã xông đến.

- Dỡ bỏ cho tôi!

Lãnh đạo đội phá dỡ công chính nghiêm minh.

- Hu hu!

Máy xúc lên mở đường, vô số người tránh ra, những đứa bé bị dọa đến mức thét lên.

Tiêu Nhã giận dữ nói:

- Lại dám cưỡng chế phá dỡ nhà. Bọn họ không sợ xảy ra chuyện gì sao?

Sở Hạo cũng giật mình, cưỡng chế phá dỡ sẽ chọc cho rất nhiều người bất mãn, lá gan của đội phá dỡ này cũng thật lớn.

Bỗng nhiên Sở Hạo nhìn thấy một bé gái đang khóc, máy xúc xông đến, không chú ý tới, tất cả mọi người đều đang phân tán.

- Không ổn!

Sở Hạo quẳng Tiêu Nhã xuống, một bước xông đến, hắn đi quá nhanh, những nơi hắn đi qua, giống như có cơn gió mạnh lướt qua.

Ôm chặt lấy bé gái, đúng lúc chiếc máy xúc dừng lại, đụng vào phía sau lưng hắn, khiến cho Sở Hạo bay ra ngoài,

Sở Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bé gái lăn xa bảy tám mét.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Giám đốc của đội phá dỡ cũng giật nảy mình, nếu như thật sự chết người, đừng nói là phá dỡ, ngay cả vị trí của ông ta cũng không giữ được.

Tiêu Nhã xoa mông, nhìn thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt.

- Sở Hạo!

Cô ta hét lên.

Người lái máy xúc cũng luống cuống, những người xung quanh đều ngây người, lần này, chẳng lẽ là chết người.

Thế nhưng, cảnh tượng ngay sau đó lại khiến cho mọi người không tin nổi.

Sở Hạo bế đứa nhỏ bò dậy, xoa eo, vẻ mặt giận dữ nói:

- Con mẹ nhà nó, thật đúng là dám đâm!

Tiêu Nhã chống nạng đi đến, hoảng sợ nói:

- Sở Hạo, cậu không sao chứ?

- Chị Tiêu Nhã, tôi không sao.

Sở Hạo nhếch môi cười một tiếng.

May mắn hắn đã tẩy tủy, nếu không vụ va chạm vừa rồi, chẳng phải sẽ đâm chết hắn à?

Một người đội mũ bảo hộ nhỏ giọng nói.

- Giám đốc, chúng ta còn phá dỡ nữa không?

Lãnh đạo đội phá dỡ thấy thế, ra lệnh:

- Phá dỡ, tiếp tục phá dỡ.

- Mẹ nó, phá dỡ cái ông nội ngươi.

Sở Hạo nổi giận, cầm cục gạch lên, mạnh mẽ ném đến.

Bịch! Một tiếng, cửa kính của máy xúc bị vỡ vụn, tài xế bên trong cũng bị đập cho choáng váng.

(Chưa xong còn tiếp.)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Hệ Thống Tróc Quỷ

Số ký tự: 0